• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay, tập thể đệ tử của Duyên Sinh Tông cùng nhau mở khóa nhiệm vụ mới, khác với các đợt huấn luyện riêng lẻ trên núi trước đây. Nhiệm vụ lần này là tất cả đệ tử cùng tập trung lại, sau đó vào khu rừng sau núi để bắt linh thú.

Linh thú của nhiệm vụ này chủ yếu đều là thú nuôi của tông phái, linh lực của chúng nó đều không quá cao, hôm nay thả ra để dành riêng cho các đệ tử luyện tập một chút.

Ôn Tu Viễn vừa tới nới đã gặp ngay Kiều Húc. Thật ra là bởi vì ánh mắt của tên đó 'nóng bỏng' quá, cứ chiếu chòng chọc vào lưng hắn, muốn không để ý cũng khó. Ôn Tu Viên cong khóe môi lên thành một nụ cười, xoay nhẹ cây tiêu bằng ngọc trong tay, sau đó mới thong dong đi tới trước mặt Kiều Húc.

"Chào buổi sáng Kiều sư huynh ạ."

Người trước mắt tươi cười vui vẻ, đôi mắt cong cong như hai mảnh trăng khuyết, vừa nhìn đã biết là được chăm nom rất tốt. Kiều Húc từ trước đã nghe các đệ tử kháo nhau rằng Đàm Ngọc sư tôn là sư tôn tận tâm với đệ tử nhất trong Duyên Sinh Tông. Cái ăn cái mặc, đồ dụng bên người, không có chỗ nào là y không chăm lo tỉ mỉ cho, đến cả bội kiếm cũng là do đích thân y chọn giúp.


Tầm mắt Kiều Húc dịch chuyển xuống phía dưới.

Bên người Ôn Tu Viễn đeo một thanh kiếm mới, nơi chuôi kiếm có khắc hoa văn xung quanh, quanh co uốn lượn, trông tựa như rồng vàng cuộn mây. Ánh vàng tỏa ra lộng lẫy, loáng thoáng có sát khí tản ra, chỉ nhìn một cái thôi cũng có cảm giác như rồng vàng sắp sửa nhảy ra vồ chết mình. Chính giữa lưng rồng có một phiến lá non đậu lại, trên phiến lá chỉ có một chữ "Viễn", trấn giữ khí thế của rồng vàng. Vỏ kiếm được ánh sáng bao quanh, tỏa ra cảm giác lạnh lùng.

Có vài thanh kiếm chỉ cần nhìn qua chuôi kiếm cũng đủ để biết đó là một thanh kiếm tốt.

"Kiếm của sư đệ quả là một thanh kiếm tốt, ta là sư huynh cũng thấy hâm mộ quá." Ánh mắt Kiều Húc dừng lại trên chuôi kiếm hồi lâu, tới khi Ôn Tu Viễn nhìn lại mới lên tiếng giải thích.


Ôn Tu Viễn cười nói, "Dù sao thì sư huynh cũng có theo kiếm đạo đâu, hâm mộ thanh kiếm làm gì."

Lời của Ôn Tu Viễn vốn là có ý tốt, để Kiều Húc đỡ mất công ghẹn tị với sư tôn của hắn, nhưng nói ra rồi hình như còn khiến đối phương giận hơn.

Mặt Kiều Húc cứng đờ, nhẫn nhịn cơn tức không nói gì thêm nữa.

Ôn Tu Viễn chớp chớp đôi mắt, vẻ hết sức vô tội. Hắn cũng chẳng biết Kiều Húc nghĩ thế nào mà lại giận hắn như thế.

Trong khu rừng sau núi, các đệ tử xếp thành các nhóm nhỏ, mỗi người đều tự tìm kiếm bạn đồng hành cho mình. Mọi người tán gẫu rồi lại gẫu tán, ăn dưa rồi lại dưa ăn, cảnh tượng trông cũng hài hòa ra phết. Chỉ trừ cái tổ hợp của Ôn Tu Viễn và Kiều Húc, hai người ưỡn ngực thẳng lưng nhìn về phía trước, trông như hai ôn thần gác cổng.


Hành vi của hai người họ quá nổi bật trong hàng ngũ đệ tử cho nên khi quản sự vừa tới là đã chú ý tới họ ngay.

Lão quản sự âm thầm tán dương trong lòng, thầm nghĩ, quả là hai đứa trẻ trầm ổn.

"Hai người các ngươi qua đây làm trọng tài đi, ghi chép lại số linh thú các đệ tử khác bắt được." Lão quản sự đặt cái lồng trong tay xuống, bụi mù mịt khắp nơi, tất cả đệ tử đồng loạt bịt mũi.

"Ai cơ?" Các đệ tử đồng loạt nhìn sang, đều không hiểu ý lão quản sự đang nói tới ai.

"Thì hai người các ngươi đó," lão quản sự chỉ tay, chúng đệ tử nhìn theo, chính là mang ngón tay chỉ, chúng đệ tử vừa nhìn, chính là hai người Kiều Húc và Ôn Tu Viễn ban nãy đứng cạnh cửa nói chuyện nhiều nhất.

Ôn Tu Viễn mặt không đổi sắc đối diện với ánh nhìn của những người khác, Kiều Húc thì chỉ nhíu mày một cái.
Lão quản sự vỗ vỗ bầu rượu treo bên người, đoán chừng là bọn họ sẽ đồng ý. Các đệ tử của ông có thể vẫn chưa biết gì, nhưng ông thì biết thừa khóa huấn luyện này để làm gì rồi.

Nói cái gì mà tới để luyện tập. Đám linh thú này thường ngày cũng đều có người chăm lo tận răng ăn ngon uống đủ cả, ngày nào cũng có người yêu chiều vuốt ve, tu luyện cũng chẳng chăm chỉ gì cho cam.

Cho nên bắt các đệ tử tới đây cũng chẳng qua là cái cớ để mấy vị sư tôn đá bọn họ quả một bên khỏi phải quản thôi.

Ôn Tu Viễn đã nhìn thấu chuyện này từ trước rồi, nhưng Kiều Húc thì vẫn chưa hiểu lắm. Cậu cắn răng, từ chối sự sắp xếp của quản sự, "Trưởng lão, ta muốn cùng huấn luyện với các đệ tử trong môn phái."

Nói xong thoáng ngừng lại, quay sang nhìn về phía Ôn Tu Viễn.
Ôn Tu Viễn nhướng mày nhìn lại vẻ nghi hoặc.

Kiều Húc nói tiếp, "Đệ tử trước đã từng gặp sư đệ một lần, vừa gặp đã như quen, hôm nay muốn được cùng sư đệ tham gia huấn luyện, cùng nhau tiến bộ."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cậu đầy ý tứ.

Lão quản sự cũng tỏ ra hiểu, gật gù. Đám trẻ đúng là tuổi trẻ tài cao, nhiều năng lượng, lúc nào cũng thích so sánh học hỏi lẫn nhau. Hồi con bé lão cũng thường thích mè nheo các sư huynh như vậy.

Chỉ là tiếc quá, lão lỡ hẹn với bạn nhậu rồi.

"Vậy thôi đi đi," Lão quản sự lấy một cái ghế ra, mở tung lồng trẻ, đàn linh thú nhiều không đếm xuể túa ra ngoài.

Rừng sau núi đã được giăng sẵn kết giới để linh thú không chạy ra ngoài được. Ôn Tu Viễn bất đắc dĩ trở thành đối thủ của Kiều Húc trong mắt những người xung quanh, nhưng bản thân hắn thì chẳng có lấy nửa điểm muốn so tài gì hết.
Điều thực sự khiến hắn tò mò lúc này là, không biết các sư tôn đang làm gì sau lưng bọn họ nhỉ?

"Mau mau mau, sửa sang lại trang phục đầu tóc đi, giám khảo sắp tới rồi. Trang phục, trang phục, ai đây hả, mau đổi lại mặt về như cũ coi!!!" Hoa Hướng Nhiên thấy chẳng còn bao lâu là các giám khảo tông phái sẽ tới đây, gào thét ầm ĩ như sấm rền, cáu kỉnh quát ầm lên, chỉ hủy một đám sư tôn trong nhà.

Các giám khảo tông phái này hoạt động độc lập với các giám khảo tu sĩ của các môn phái lớn. Hàng năm, Tu chân giới đều sẽ tiến hành đánh giá tư chất Tông phải một lượt, cho điểm dựa trên tổng hợp thực lực của các môn phái lớn, cuối cùng sẽ công bố danh sách xếp hạng trong 《 Thời báo Tông phái Tu chân giới  》.

Năm trước, bởi vì Duyên Sinh Tông có một loạt sư tôn bị bắt mất ngay trước thềm bình chọn nên xếp hạng đã bị tụt xuống hạng thứ mười một. Đây là lần đầu tiên kể thì khi thành lập, Duyên Sinh Tông bị rớt ra khỏi tốp 10.
Lần này, Hoa Hướng Nhiên đã làm việc hết sức chăm chỉ để đưa Duyên Sinh Tông quay trở lại tốp 10 Tông phái đứng đầu.

Hình tượng của các sư tôn cũng sẽ ảnh hưởng đến kết quả bình chọn cho nên trước đó Hoa Hướng Nhiên đã mở cuộc họp từ sớm để dặn dò.

Ngày đó, các đệ tử mới đều sẽ bị nhốt lại trong rừng sau núi. Tất cả các tu sĩ còn lại đều có thể bỏ lớp ngụy trang, khôi phục hình dáng cũ, mặc những bộ đồ đẹp nhất, cầm vũ khí hoành tráng nhất, cố gắng dùng hết những tư thế đẹp nhất làm chói mù mắt các giám khảo.

Vị sư tôn ngồi bên trái An Hòa Dật vừa soi gương vừa khóc, vừa xoa mặt mình vừa cảm thán, "Giờ ta đẹp quá đi hu hu, ta tự thấy mình đẹp khóc."

Chẳng riêng gì vị đó, mấy nay đã quen nhìn dáng vẻ xấu xí của các sư tôn khác và của chính mình, bây giờ đột nhiên đổi lại, đến cả An Hòa Dật cũng kinh ngạc không nhận ra dung mạo của mọi người.
Trong tông phái có một vị sư tôn trước đó tạo hình bị mất một góc trên đầu, giờ đang cực kì hào hứng sờ soạng cái đầu tròn nguyên của mình, như thể vừa tìm được bảo bối. Phía sau Hoa Hướng Nhiên, một đám sư tôn đều trông điên điên khùng khùng, vừa buồn cười lại vừa buồn thương.

Chẳng mấy chốc các vị giám khảo cũng đã tới. Hoa Hướng Nhiên sửa sang lại trang phục của mình lần nữa, trong lòng thấp thỏm, hỏi An Hòa Dật, "Sư đệ, trông ta ổn không?"

"Ổn!" An Hòa Dật gật đầu chắc nịch, Hoa Hướng Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ưỡn thẳng lưng, nhìn về phía trước.

Nhằm lúc Hoa Hướng Nhiên không chú ý, các sư tôn phía sau bí mật chụp ảnh tự sướng để lưu lại vài tấm đẹp đẹp, đặng sau này còn dùng để rửa mắt.

Đột nhiên Hoa Hướng Nhiên lại nhúc nhích một cái khiến các sư tôn phía sau sợ mất hồn mất vía, tay chân luống cuống cất vội ngọc bài đi. Nhưng Hoa Hướng Nhiên cũng chẳng làm gì hơn ngoài quay sang phía An Hòa Dật hỏi, "Sư đệ, trông ta còn chỗ nào không đẹp không?"
An Hòa Dật: "..."

Tần Bác Giản cười vang, "Sư tôn, người đừng làm khó tiểu sư thúc nữa. Người yên tâm đi, sư tôn của ta là người đẹp nhất ở đây."

Khóe miệng Hoa Hướng Nhiên nhếch lên, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra khách khí, "Nói tầm bậy! Ngươi nói như thế, các sư tôn xinh đẹp trong tông phái sẽ đánh ngươi đấy."

Tần Bác Giản mỉm cười đáp lại, "Vậy đến lúc đó sư tôn cứu đồ nhi là được ạ."

Hoa Hướng Nhiên hừ một tiếng, "Mơ mộng đẹp quá. "

Sau một hồi thu dọn đồ đạc vội vội vàng vàng, các giám khảo không đến sớm cũng chẳng đến muộn mà đến vừa đúng giờ, Hoa Hướng Nhiên lập tức ra nghênh đón.

Vừa mới bước lên, giám khảo đã kích động nắm lấy tay Hoa Hướng Nhiên, hai mắt rưng rưng cảm động, "Tông phái của ngươi là ít khoe khoang nhất đó."

Hoa Hướng Nhiên: "? ? ?"
Mặc dù nghe không hiểu lắm ý giảm khảo muốn nói gì nhưng cũng hùa theo nói với giám khảo.

"Ngươi nói đúng lắm. Tông phái chúng ta luôn giản dị nhất, không có chuyện làm màu làm mè bao giờ!"

Các sư tôn phía Hoa Hướng Nhiên đồng loạt nhìn lên ngắm trời mây, nhìn xuống ngắm cây cỏ.

An Hòa Dật nhẹ nhàng nhấc chân bước xa khỏi sư huynh mấy bước.

Có vẻ như giám khảo đã bị các tông phái khác làm gì đó khiến cho sợ phát khϊếp. Lúc này giám khảo đang có tâm trạng kích động, cũng chẳng nhìn kỹ, chỉ hỏi vài câu liên quan đến việc dạy học trong tông phái là lập tức cho Duyên Sinh Tông điểm cao luôn.

Tất nhiên là Hoa Hướng Nhiên rất vui vẻ, khen giám khảo là người thật có mắt nhìn.

Giám khảo nán lại ở Duyên Sinh Tông khoảng một canh giờ. Từ lúc đến cho tới lúc đi gần như đều chỉ là ngồi uống trà buôn dưa với các sư tôn, ăn no uống đủ ngắm mĩ nhân chán chê xong mới lưu luyến rời khỏi.
Giám khảo vừa đi, các sư tôn đã vui mừng kéo nhau đi về. Dọc đường về rất vui vẻ hài hòa, tình hình chung so với lần bình chọn trước phải nói là náo nhiệt hơn nhiều lắm.

Vị sư tôn đứng sau An Hòa Dật thở dài nói, "Nếu như không có đồ đệ có phải là tốt không, muốn lộ mặt thì cứ lộ mặt, mặc đồ đẹp, ăn đồ ngon, chẳng gặp phải hiểm nguy gì..."

"Thật đó! Rốt cục sao ta lại phải nhận đồ đệ cơ chứ!"

Hoa Hướng Nhiên đi phía trước, đắm chìm trong niềm vui sướng được chấm điểm cao, thấy dáng vẻ nhẹ nhõm nhàn nhã của các sư tôn khác bèn quay ra nói với An Hòa Dật, "Không có đồ đệ đúng là thoải mái thật đấy!"

Nói dứt câu lại chẳng thấy ai đáp lời. Quay đầu nhìn lại, thấy An Hòa Dật đứng phía sau, cách mình hai bước. Các sư tôn khác cũng giống y, đều ngây người đứng xa xa không nhúc nhích, ánh mắt dõi thẳng về phía trước.
Hoa Hướng Nhiên cứng đờ quay đầu lại.

Ở quảng trường đối diện phía xa xa, Ôn Tu Viễn vẫy tay với bọn họ.

Phía sau hắn còn có một đám đệ tử nhìn quen lắm.

"Chào các sư tôn ạ!" Cả quảng trường vang dội tiếng chào.

-------------------

[Tác giả kể thêm]

Thôi xong?

Lộ tẩy rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK