Ngay hôm sau, lúc Ôn Tu Viễn nhận được áo bông in hoa và thanh kiếm xấu xí của sư tôn, lòng hắn đã chẳng còn gợn chút sóng gió nào. Tối qua trước khi đi ngủ, hắn đã dành thời gian đâu đó khoảng một chung trà để chấp nhận xu hương tổn thương lẫn nhau của sư đồ bọn họ, sau đó rất vui vẻ chuẩn bị tâm lý cho bản thân.
"Sư tôn, người thấy con mặc bộ này đẹp không?"Thanh niên đối diện mặc chiếc áo đỏ thẫm xoay một vòng chẳng có vẻ áp lực gì. Áo bông phồng to, cho dù người tu chân không cảm thấy lạnh thì nhìn bộ đồ này cũng thấy lạnh theo.
An Hòa Dật nghiêm mặt như bị liệt cơ mặt, gật đầu một cái, sau đó lướt mắt qua chỗ khác không thèm nhìn hắn.
Thanh kiếm cong vẹo của lão Vương trông chạm khắc một đường núi chín khúc quanh mười tám khúc co đặc thù, hắn là đã đem tình yêu đất đai núi đồi của mình đặt vào trong đó khi rèn nó. Kết hợp với trang phục tuyệt diệu của chủ nhân, không thể không cảm thán rằng người lên màu thật là biết cách phối.
Cho tới khi có tiếng 'Rắc rắc' vang lên, kiếm gãy.
Ôn Tu Viễn cũng kiếm chém trúng khúc quanh, lưỡi kiếm gãy thành hai đoạn.
"Sư tôn! Gãy rồi!"
Đoạn gãy trên kiếm tỏa ra một làn khói xanh dày, vừa nhìn là biết đã thêm tinh thạch để tăng tính bền và cố định. Kiếm này không nên bị hỏng dễ dàng như vậy mới phải.
An Hòa Dật trầm mặc một hồi, "Ngươi lại ăn cỏ tăng lực nữa hả?"
Thanh niên đối diện sờ sờ thanh kiếm gãy, bật cười. "Dạ không, chỉ là dạo gần đây đồ nhi có khá nhiều sức, chắc là đang độ tuổi lớn, nói chung cảm giác cả người tràn đầy khí lực ạ."
An Hòa Dật nhìn thật kỹ, quanh người Ôn Tu Viễn tỏa ra ánh sáng mờ mờ, rõ là vẫn đang ở kỳ Trúc cơ.
"Đồ nhi, ngươi mấy tuổi rồi?"
Ôn Tu Viễn nghĩ một lát, "Đồ nhi năm nay hai mươi lăm."
An Hòa Dật thờ phào, thì thầm, "Vậy thì tốt."
Ôn Tu Viễn tập luyện kiếm thuật dưới sự chỉ bảo của An Hòa Dật. Thanh kiếm gãy đã bị lạnh lùng quẳng đi. Sư tôn lại đưa cho hắn một thanh kiếm mới.
Ngay từ cái hôm An Hòa Dật hẹn lão Vương rèn kiếm cho mình, y cũng đã lục tìm được một thanh kiếm xấu xí khác ai đó đưa cho trước đây trong bảo nhẫn mà y chẳng bao giờ thèm sắp xếp cho gọn gàng. Sự thật chứng minh rằng việc đề phòng vạn nhất là không hề thừa thãi.
"Rắc rắc" thanh thứ bốn mươi đã gãy.
"Sư tôn —— "
Thanh niên dùng vẻ mặt oan ức tủi thân nhìn An Hòa Dật, trong tay cầm một thanh kiếm gãy, kế bên là những thanh kiếm trước đó chất đống như sắt vụn.
Đúng là không hợp lẽ thường.
An Hòa Dật lại lướt ngón tay trên nhẫn, vừa định lấy ra thêm một thanh kiếm nữa thì chợt cảm thấy có gì đó sai sai.
Thanh kiếm ban đầu lão Vương rèn cho hắn rõ ràng cũng dùng cùng một loại vật liệu, tại sao thanh kiếm đó vẫn còn nguyên vẹn mà thanh kiếm cong lại gãy rồi?
"Thanh kiếm kia của ngươi sao lại không bị gãy?"
Không khí chợt trở lạnh. Trà trên bàn vừa rót cũng tỏa ra khói trắng mờ mờ.
"Tại vì, vì cái này xấu quá ạ." Ôn Tu Viễn lắc đầu, vẻ mặt kiểu hết sức bất đắc dĩ. "Bản thân đồ đệ là người yêu cái đẹp, thấy món đồ này xấu quá khiến tâm tình nóng nảy hơn, chỉ muốn chém thật mạnh tay, thành ra mất kiểm soát lực."
"Một thanh kiếm một trăm linh thạch", An Hòa Dật phất tay, đem hết kiếm gãy dời tới trước mặt Ôn Tu Viễn.
Ôn Tu Viễn vẻ mặt đau khổ, chắp hai tay, "Con không có tiền mà, sư tôn" .
An Hòa Dật dừng lại. Thật ra y cũng chẳng ham gì hồi đáp kiểu đó.
Mấy thanh kiếm trên đất tuy rằng không phải đẹp đẽ gì, vật liệu lại không rẻ, hiện giờ chỉ vì xấu xí mà bị chém gãy thành mấy đoạn, đúng là phí của giời.
"Đem kiếm đi bán cho các lò luyện kim, ngươi chỉ được cầm một phần tư tiền." An Hòa Dật tuyệt đối sẽ không cổ vũ thói quen sống xa hoa lãng phí của đồ đệ.
"Dạ, sư tôn", Ôn Tu Viễn hành lễ cáo lui.
Hôm nay Duyên Sinh Tông lại có thêm một mớ đệ tử mặc trang phục kì dị. Ôn Tu Viễn ngự kiếm bay tới Vân Ngoại Lâu. Hắn mới vừa mới hẹn gặp mặt cùng Kiều Húc.
Lúc Ôn Tu Viễn tiếp đất, Kiều Húc đang đeo kiếm trên vai, đeo một cái mặt nạ, đứng đối diện hắn. Cậu mặc một cây xanh non chuối pha với vàng, trông như một bóng đèn phát sáng.
"Đẹp! Quá đẹp!" Ôn Tu Viễn không nhịn được, cười phụt ra.
Kiều Húc đeo mặt nạ nên không thấy được vẻ mặt của cậu, nhưng ánh mắt bắn ra qua hai cái lỗ trên mặt nạ thì lộ rõ vẻ ghét bỏ. Trông qua có vẻ như đang giễu cợt người đối diện, mức độ xấu xí so với cậu cũng cỡ người tám lạng kẻ nửa cân mà còn không tự biết thân biết phận.
Ôn Tu Viễn trông là hiểu ý của cậu, khóe môi cong lên thành nụ cười, dài dòng trình bày, "Ây da, bộ đồ này là đích thân sư tôn may đấy. Ta đã bảo không cần nhưng sư tôn vẫn muốn tự làm, thật là có tâm quá đi."
Bộ đồ của Kiều Húc là do Thời Minh Đạt mua tại cửa hàng trên ngọc bài, giá một linh thạch trung phẩm lại còn được miễn phí giao hàng. Hạc trắng giao hàng cực mau, không chấp nhận hàng đổi trả. Ở mục bình luận của cửa hàng toàn là các đồ đệ vào chửi đồ xấu.
Hừ, khoe mẽ.
Kiều Húc đi tới trước mặt Ôn Tu Viễn, không thể giả bộ ôn hòa như mọi ngày nữa, lạnh giọng hỏi, "Bao nhiêu tiền?"
Ôn Tu Viễn đổ ra một đống kiếm gãy. Gãy thì cũng gãy rồi, coi như mỗi chuôi kiếm ta lấy người năm mươi đó.
"Trung phẩm hả?" Kiều Húc cau mày, thấy hơi đắt.
Ôn Tu Viễn thở dài, nhìn Kiều Húc trách móc, "Thì ra kiếm mà Đàm Ngọc sư tôn trong lòng ngươi cất giữ bao lâu nay lại chỉ đáng giá bằng linh thạch trung phẩm thôi à."
Nói xong đau lòng lắc đầu một cái.
Kiều Húc mới cắn răng chấp nhận. Vét sạch cả túi nhưng vẫn thiếu hai trăm linh thạch.
Ôn Tu Viễn xòe tay, "Không đủ hả?"
Kiều Húc tức sắp khóc rồi, "Trả góp được không?"
Ôn Tu Viễn cố làm cái vẻ tiếc nuối lắc đầu, "Ây dà, sư tôn ta bảo đem chỗ này đi bán cho lò rèn, ta phải nộp lại tiền mà. Hay không thì ngươi mua chỗ này thôi, còn lại thì ta cầm đi..."
"Không được!" Kiều Húc kích động giữ tay Ôn Tu Viễn lại không cho hắn đi.
"Sư huynh, huynh có túm ta cũng vô dụng thôi. Ta phải quay về báo lại với sư tôn. Nhỡ mà về muộn, sư tôn hỏi tới thì..."
"Ta đổi bằng linh thảo, ngươi mua không?" Kiều Húc ngắt lời Ôn Tu Viễn.
"Ồ? Đâu để ta nhìn xem nào." Trong lòng Ôn Tu Viễn thì toan tính cảm thấy mình được hời, nhưng ngoài mặt thì vẫn không đổi sắc.
Kiều Húc thì sợ Ôn Tu Viễn đi mất thật, chẳng còn cách nào khác ngoài lấy mấy cây linh thảo quý báu của mình ra. "Đây là lam hoa, có hiệu của cực kì tốt dùng để chữa khỏi vết thương của tu sĩ."
"Được đấy" Chẳng cần đối phương phải nhiều lời, người phải đi đánh nhau suốt ngày, thương tích khắp người như Ôn Tu Viễn đương nhiên biết công dụng và hiệu lực của loại cỏ này. Hắn nhận lấy linh thảo, ném hết chỗ kiếm gãy lại cho Kiều Húc, đoạn xoay người muốn ngự kiếm rời đi.
Vừa đi được nửa đường thì ngừng lại, quay ra hỏi Kiều Húc, "Ta còn có bộ y mục sư tôn tự tay may nữa này, người có muốn không?"
Kiều Húc không xu dính túi, lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa nói lời từ chối với hắn, trong lòng thầm oán giận Ôn Tu Viễn là đồ gian trá. Lúc trước thì không chịu bán, chờ tới khi mình hết sạch tiền rồi mới hỏi.
Ôn Tu Viễn rất tiếc nuối quay người đi, trong lòng lại thầm mong Kiều Húc hãy mau mau kiếm tiền, để hắn còn moi được tiếp.
Trên sườn Tàng Ý Sơn nở đây hoa. Ôn Tu Viễn bay ngang qua một cây, ngắt một đóa trúc đào. Cây hoa cao lớn, hắn đứng trên cây xem lại khoản mình cần nộp lên một chút, kinh ngạc phát hiện ra mình đã kiếm được không ít.
Trong tâm trạng vui vẻ, hắn vừa ngâm nga hát vừa bay lên núi.
Trong nhà, An Hòa Dật đang pha trà, bên cạnh là ngọc bài, hiển thị cuộc hội thoại dang dở với Ngu Văn Tinh. Hai vị sư tôn than ngắn thở dài, một người thì kêu nuôi đồ đệ tốn tiền tốn của, một người thì than phiền đồ đệ mình quá hung dữ.
Bình nước sôi ùng ục, đúng lúc đó ngoài cửa có một giọng nói vang lên.
"Sư tôn —— "
-----------------------
[Tác giả]
Phương pháp làm giàu của đồ đệ: Buôn bán trung gian kiếm lời trên giá chênh lệch thị trường.
-----------------------
[klaw]
Chiếc fanboy Kiều Húc này gặp phải seller lừa đảo quá huhu thương em bé mới 18 tuổi đầu đã gặp phải sờ cam mu lão làng =))))))))