Hạ Phương Húc dẫn cậu vào một phòng riêng rất nhỏ, Lâm Gia Nhạc chưa nhìn rõ tên quán bar đã bước liền bị thanh âm ồn ào và ánh đèn mờ ảo bên trong làm rung động, sao lại là nơi ồn ào thế này, còn nhiều người nữa! Những người này tới đây đều muốn tìm ngược hả? Đối với rất nhiều người sống trong các thành phố lớn thì quán bar chính là nơi rũ bỏ mệt mỏi. Lâm Gia Nhạc không phải người của thành phố lớn, cậu là nông dân, vẫn sống trong môi trường vô cùng sạch sẽ, nghe tiếng chim hót trùng kêu mà lớn lên, tất cả những thứ tiếp xúc đều vẫn còn nguyên bản sắc thiên nhiên. Thiên nhiên là bao dung là thuần túy, nó có thể lọc đi tất cả những thứ vô căn cứ trên đời này, cho nên nông dân thuần phác, đương nhiên cũng chất phác. Họ sống thẳng thắn mà đơn giản, không cần đến những nơi như quán bar để giải tỏa áp lực. Cho nên Lâm Gia Nhạc không thích quán bar là vì vậy.
Hạ Phương Húc hiển nhiên là một người thành thị điển hình, anh ta vào quán bar tựa như cá gặp nước, chim về rừng, vô cùng thuần thục ngồi lên chiếc ghế cao trước quầy bar, thuần thục mở từng bình rượu. Lâm Gia Nhạc bị anh ta ấn lên một cái ghế bên cạnh, có hơi bất an đánh giá những bình rượu xếp đầy xung quanh.
Một lát sau bartender tên Paul bưng ra hai ly chất lỏng vô cùng hoa mỹ, tầng trên trong suốt, tầng giữa màu vàng, tầng dưới màu đỏ, sau đó đổ vào hai ly nước trước mặt hai người. “Mời hai vị thưởng thức.”
Hạ Phương Húc nhấc ly lên uống một ngụm, nhìn Lâm Gia Nhạc ý giục cậu cũng uống.
Lâm Gia Nhạc nhìn ly chất lỏng màu sắc rõ ràng kia, không dám uống “Đây là gì?”
“Rượu cocktail” Hạ Phương Húc nlói “Nếm thử vị đi.”
Lâm Gia Nhạc lắc đầu, cậu không có hứng thú với rượu “Anh Hạ, anh vẫn chưa ăn cơm chiều đâu, bụng rỗng uống rượu rất có hại.”
Hạ Phương Húc búng tay một cái, gật đầu “Phải rồi, chúng ta còn chưa ăn cơm chiều.” Sau đó nói với Paul “Cho chúng tôi hai phần sandwich.”
Không bao lâu sau Paul mang lên hai phần bánh ngọt “Không có sandwich, chỉ có bánh ngọt.”
Lâm gia Nhạc không để ý tới ly rượu kia mà chỉ chú tâm ăn bánh ngọt, hương vị của bánh rất ngon, vị ngọn lan từ đầu lưỡi, cậu thỏa mãn nở một nụ cười. Hạ Phương Húc vẫn chú ý tới vẻ mặt của cậu, nhìn thấy cậu như vậy thì nở nụ cười “Anh đẹp trai, lấy thêm cho chúng tôi hai phần bánh.” Sau đó mang mấy miếng bánh ngọt vừa mang lên đưa cả cho Lâm Gia Nhạc “Thích thì ăn nhiều một chút.”
Lâm Gia Nhạc nhìn hai phần bánh ngọt trước mắt “Anh Hạ, anh cũng ăn đi, tôi không ăn hết nhiều như vậy đâu.”
Hạ Phương Húc cười lắc đầu “Tôi ăn một phần là đủ rồi, lát nữa tôi còn muốn uống rượu. Cậu còn đang tuổi lớn, ăn nhiều vào.”
Lâm Gia Nhạc đỏ mặt vội nói cảm ơn rồi cúi đầu ăn bánh ngọt. Đúng lúc này tiếng nhạc vang lên, tiết tấu khá sôi động, Hạ Phương Húc cởi áo khoác, kéo tay Lâm Gia Nhạc “A Nhạc, khiêu vũ nào!”
Lâm Gia Nhạc vội rút tay lại, liên tục lắc đầu “Tôi không nhảy đâu.” Đến tuổi này rồi cậu chưa bao giờ khiêu vũ cả.
Hạ Phương Húc ném áo khoác cho cậu “Cầm hộ tôi, nhìn này.” Sau đó bước chân mềm mại hướng tới vị trí trung tâm sàn nhảy.
Lâm Gia Nhạc vừa ăn bánh ngọt vừa nghiêng đầu nhìn xung quanh, cậu phát hiện trong bar không có lấy một người phụ nữ, tất cả bọn họ đều là đàn ông. Lâm Gia Nhạc chịu tiếng kim loại chát chúa va vào nhau, thấy Hạ Phương Húc tháo cúc tay áo lại thêm hai cúc áo trên, động tác nhảy vô cùng nhập tâm, cả người trở nên khác hẳn. Chẳng mấy chốc Hạ Phương Húc đã lẫn vào giữa đám người ở đó, Lâm gia Nhạc nhìn những người đong đưa giống những cành liễu, trong đầu đột nhiên hiện lên một cụm từ: quần ma loạn vũ.
Không được bao lâu, một người đàn ông trung niên đi tới ngồi xuống chỗ của Hạ Phương Húc “Cậu bạn đẹp trai này đi một mình hả?”
Lâm Gia Nhạc đang cúi đầu ăn bánh ngọt đột nhiên thấy có người nói chuyện, lúc cậu ngẩng đầu lên thấy là một người không quen biết nên không quan tâm, tiếp tục ăn bánh.
Người đàn ông kia vẫn không đi “Cậu bạn đẹp trai, để tôi mời cậu một chén rượu.” Nói rồi đưa ra một ly chất lỏng đỏ au.
Lâm Gia Nhạc giật mình ngẩng đầu nhìn ông ta “Chú đang nói chuyện với cháu sao?”
Người đàn ông kia hắng giọng một cái, rõ ràng đã bị câu nói này của cậu chặn họng. Paul đứng bên cạnh cười trộm. Người đàn ông kia lấy lạnh bình tĩnh “Đúng vậy, tôi mời cậu uống rượu.”
Lâm Gia Nhạc vội xua tay “Cảm ơn, không cần, cháu không uống rượu. Chú xem, bạn cháu gọi rượu mà cháu còn chưa uống nữa.”
Người đàn ông kia vô cùng mất mặt, không uống rượu thì đến quán bar làm gì, ông ta ngượng ngùng chuẩn bị đi khỏi.
Lâm Gia Nhạc gọi lại “Chú ơi.”
Người đàn ông kia vui vẻ quay lại nhìn cậu.
Lâm Gia Nhạc nói “Chú quên không cầm rượu đi này.”
Vẻ mặt của người đàn ông kia trở nên vô cùng khó coi, đành phải cầm ly rượu đi. Lâm Gia Nhạc cảm thấy rất kì lạ, bản thân cậu hoàn toàn không biết người này, làm gì người ta phải mời rượu cậu chứ.
Paul đứng bên quầy rượu cười nghiêng ngả, thật vui. Lâm Gia Nhạc nhìn anh ta “Anh cười gì thế.”
Paul lấy tay lau nước mắt “Anh cười cậu thật đáng yêu.”
Lâm Gia Nhạc nhún vai, nhiều năm rồi cậu không đáng yêu, bánh ngọt ăn xong rồi lại cảm thấy khát nước liền hỏi “Có nước không?”
Paul liếc cậu một cái “Không phải có rượu sao?”
“Thế anh có bán nước không?” Lâm Gia Nhạc hỏi, cậu nghĩ nếu đã kinh doanh chắc nước người ta cũng phải bán.
Paul bật cười “Tên nhà quê này cậu từ đâu đến, đến bar mua nước uống hả, bar mà cứ có khách như cậu chắc phải đóng cửa sớm.”
Lâm Gia Nhạc ngại ngùng khịt mũi “Tôi nghĩ uống rượu không tốt.”
Paul nói “Cậu nói vậy tôi chắc phải thất nghiệp. Cậu cứ thử cocktail của tôi đi, đảm bảo hương vị tốt hơn trong tưởng tượng của cậu đấy.” Nói rồi cố đẩy ly rượu kia đến trước bàn Lâm Gia Nhạc, trên mặt đầy vẻ chờ mong.
Lâm Gia Nhạc nửa tin nửa ngờ nhấp một ngụm, hương vị nhẹ nhàng, có hơi chút ngọt, gần như không có vị rượu, cậu gật gù “Thật sự không khó uống.” Nói rồi lại uống một ngụm lớn, đúng lúc cậu đang khát, dùng nó để giải khát.
Paul nhìn cậu như thế thì hoảng sợ “Cậu uống chậm thôi, tửu lượng cậu có cao không đó? Ít nhất thì chờ bạn cậu trở lại đã, nhỡ đâu uống vào rồi bị người ta lừa thì phải làm sao?”
Lâm Gia Nhạc bật cười “Đây không phải quán bar sao? Là đồ uống mà, uống đồ uống sao mà say được?”
Tuổi Paul không lớn, cũng không quá hai mươi, chẳng qua vì hoàn cảnh sinh hoạt khác với Lâm Gia Nhạc nên có vẻ già dặn hơn Lâm Gia Nhạc, anh ta cười, lộ hai chiếc răng nanh “Cậu không tin tôi thì cứ thử đi, nhưng đừng có trách tôi không nhắc trước. Tôi nói cho cậu biết, cả cái quán này đều là sắc lang, cậu cứ cẩn thận đi.”
Lâm Gia Nhạc không đồng tình lắc đầu cười “Tôi không phải là nữ, sắc lang thì làm gì?”
“Ha ha” Paul cười thâm thúy “Cậu biết đây là đâu không?”
“Đây là đâu, không phải quán bar à?” Lâm Gia Nhạc liếc Paul một cái.
“Cậu không thấy quán bar này có gì bất thường à?” Paul lại hỏi tiếp.
Tính ra đây là lần thứ hai Lâm Gia Nhạc vào quán bar, cho nên hoàn toàn không có bản năng so sánh, cậu lắc đầu. Paul nở nụ cười thần bí, đến gần tai cậu nói “Cậu không phát hiện ở đây không có người phụ nữ nào hả? Đây là quán bar cho người đồng tính!”
“Hả?!” Đây là lần đầu tiên Lâm Gia Nhạc nghe người ta nhắc đến từ này, trước kia chỉ thỉnh thoảng thấy trong các bản tin hoặc sách báo, có cảm giác chẳng hề liên quan tới mình, không ngờ hôm nay lại tới nơi thế này, những người quanh đây đều là đồng tính sao? Cậu hơi khó khăn quay lại nhìn những người đàn ông muôn hình muôn vẻ xung quanh, trừ vài người ăn mặc vô cùng yêu dã giống phụ nữ, những người còn lại vẫn vô cùng bình thường. Trong lòng nghĩ sao thì cậu cũng nói ra miệng như vậy.
Paul bĩu môi “Đồng tính luyến ái thì sao? Họ cũng là người, ở đây cậu biết họ là đồng tính, ra ngoài kia rồi họ cũng giống tất cả mọi người thôi, có khi là đồng sự hay chính là người đi cùng chuyến xe với cậu thôi. Họ chẳng phải quái vật ba đầu sáu tay, chỉ là thích người đồng tính mà thôi.”
Lần đầu tiên Lâm Gia Nhạc nghe người khác nói về đồng tính luyến ái với mình, suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có lý, nên gật đầu. Paul nhìn dáng vẻ cậu hình như không phản cảm, nên hỏi “Cậu không phải đồng tính chứ?”
Lâm Gia Nhạc lắc đầu liên tục “Không phải.”
Paul hỏi “Vậy người bạn kia của cậu?”
Lâm Gia Nhạc cúi xuống nghĩ ngơi “Anh ấy không phải đâu, đây là lần đầu tiên chúng tôi đến đây, chỉ là vô tình vào bar này thôi.”
Paul lắc đầu cười đầy ý vị “Là cậu đến lần đầu tiên, chứ người bạn kia thì không chắc.”
Lâm Gia Nhạc gãi đầu, quả thật việc này cậu không thể cam đoan.
Lúc này tiếng nhạc lại đổi, nhiều người rời sàn nhảy, cũng nhiều người bước vào. Hạ Phương Húc thở hổn hển về chỗ ngồi, gọi thêm một ly rượu của Paul, Lâm Gia Nhạc nhìn anh ta cả người ướt mồ hôi, muốn lấy cho anh ta một tờ giấy, thế nhưng sờ soạng nửa ngày vẫn không có, không trách được, cậu vẫn cho rằng chỉ phụ nữ mới có khăn tay, nên cậu không có.
Paul lấy một túi khăn giấy từ quầy bar ném cho họ “Hai đồng.”
Lâm Gia Nhạc cầm túi giấy lên rồi lấy một tờ đưa cho Hạ Phương Húc. “Anh Hạ, lau mồ hôi.”
Hạ Phương húc nhận tờ khăn giấy lau qua cằm rồi thở một hơi, sau mới uống cạn ly rượu Paul vừa đưa “Lâu lắm rồi không vận động, thật sự không chịu nổi rồi.”
Lâm Gia Nhạc nghĩ bao lâu mới nói được một câu “Anh Hạ, thật sự không nhìn ra, anh là cao thủ vũ lâm nha.”
Hạ Phương Húc lau tóc ước sau gáy, tóc trên trán ướt rủ xuống khiến anh ta có vẻ trẻ hơn, liếc mặt nhìn Lâm Gia Nhạc một cái “Thế nào, tôi vẫn còn tốt chứ?”
Lâm Gia Nhạc gật đầu cười “Quá lợi hại.” Trong giọng nói không hề có lệ, hoàn toàn chân thành.
Hạ Phương Húc vuốt mạnh tóc Lâm Gia Nhạc “Hôm nay rôi rất vui, mời cậu uống rượu, muốn uống gì cứ gọi đi.”
Lâm Gia Nhạc muốn từ chối thì Paul đã tranh lời “Để cho hai người thưởng thức loại cocktail mới của tôi, hương vị đặc biệt, đảm bảo còn muốn uống tiếp.”
Lâm Gia Nhạc nhớ tới ly cocktail vừa rồi, hương vị không tệ, nên cũng không cự tuyệt Paul. Paul đưa cậu một ly cocktail màu xanh nhạt có một miếng chanh vàng, đối lập rõ ràng vô cùng đẹp đẽ, bên trong còn có một viên đá. Lâm Gia Nhạc nhận ly rượu uống thử, có hương vị của bạc hà, lành lạnh, có hơi chua, còn có vị rượu nhàn nhạt, tựa như thức uống bìnhthường.
Hạ Phương Húc ngồi bên cạnh vừa uống rượu vừa kể chuyện ngày xưa mình đi nhảy cùng những bạn học cũ, vô cùng thú vị. Lâm Gia Nhạn nghe rất vui vẻ, tươi cười ngả tới ngả lui, lại uống thêm rượu, hoàn toàn quên bản thân không thể uống nhiều, có vẻ cậu đã coi cocktail thành đồ uống giải khát. Hạ Phương Húc chẳng hề ngăn cậu, hết một ly lại bảo Paul mang thêm ly khác, lúc ly rượu thứ tư được mang lên, Paul nhìn Lâm Gia Nhạc một cái “Cocktail không thể uống bừa, cậu uống ít thôi.”
Lâm Gia Nhạc đã có chút men say, cậu cười “Ly này tôi không uống, anh Hạ tửu lượng tốt thì uống đi.”
Bất kể Hạ Phương Húc khuyên thế nào thì Lâm Gia Nhạc cũng không uống tiếp. Hạ Phương Húc hơi phiền Paul nhiều chuyện, nhưng lại cười nói với anh ta “Anh đẹp trai, không phải rượu bán càng nhiều cậu càng được lợi sao?”
Paul cười “Tôi bán rượu thì cũng có đạo đức nghề nghiệp, không vẽ đường chết cho khách của mình được.”
Lâm Gia Nhạc rượu vào phản ứng chậm chạp, cậu ngây ngô cười nhìn Hạ Phương Húc rồi lại nhìn Paul, hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì. Hạ Phương Húc uống cạn ly rượu kia rồi rút tiền ra “Tính tiền” Sau đó dùng một tay nhấc Lâm Gia Nhạc dẫn ra khỏi quán bar.
Lâm Gia Nhạc vẫn không quên chào Paul “Paul, tạm biệt.”
Paul thở dài “Tạm biệt, chúc cậu may mắn!” Cậu ngố này, rơi vào trong tay con hồ ly túc trí đa mưu mà chẳng hề biết, tôi chỉ có thể chúc cậu may mắn.