Thịnh Mặc đứng trên ban công nhìn ra ngoài “Đúng vậy, bây giờ đã tốt hơn nhiều, lúc trước khi tôi tới nơi này khảo sát địa hình, chỗ này vẫn chỉ là một bãi cỏ hoang, thật sự lộn xộn, cho nên tôi vẫn vì ấn tượng bạn đầu đó mà không chịu chuyển đến đây. Nhưng giờ nhìn qua thì gọn gàng hơn nhiều rồi. Tôi quyết định đợi sửa nhà xong thì dọn đến đây luôn, cho nên mọi người cố gắng đảm bảo thời gian hoàn thành sớm giúp tôi là được rồi.” Nói xong nhìn Lâm Gia Nhạc bằng ánh mắt đầy ý cười.
Vì hôm nay chỉ đến xem trước tình hình căn nhà nên Lâm Gia Nhạc không mặc quần áo lao động, chỉ mặc quần jean áo phông đơn giản, nhìn có vẻ thoải mái cũng vô cùng có sức sống tuổi trẻ, khiến Thịnh Mặc nhớ tới lần đầu tiên gặp cậu ở sân trường đại học A. Trí nhớ của Thịnh Mặc rất tốt, người anh từng gặp qua thì sẽ không quên mặt, cho nên hôm gặp Lâm Gia Nhạc anh đã biết mình từng gặp người này, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra là gặp ở đâu. Sau này khi đưa danh thiếp cho cậu, cái cảm giác sùng kính từ trong đáy mắt Lâm Gia Nhạc đã khiến anh nhận ra, là cậu bé tuấn tú có hơi ngại ngùng từng gặp qua một lần, cũng chính là cậu thợ nhỏ trước mắt.
Lâm Gia Nhạc hơi gật đầu với Thịnh Mặc “Thầy Thịnh, nhà sửa xong cũng chưa thể dọn vào ngay, đợi nước sơn khô rồi đợi hết mùi sơn, ít nhất cũng phải mất hai tháng mới ở được.”
Thịnh Mặc gật đầu, những chuyện này đương nhiên anh biết, anh nói thế chẳng qua chỉ muốn giải thích tình huống cấp bách của mình mà thôi.
Không mất nhiều thời gian, mọi người đo đạc xong xuôi, Thịnh Mặc và lão Quách cũng bàn xong các loại chi phí, quyết định được ngày bàn giao công trình, ký hợp đồng. Mọi người cùng đi ra, lên xe rồi Thịnh Mặc nói muốn mời họ một bữa cơm trưa. Lão Quách vội vàng nói “Sao có thể để thầy Thịnh mời khách, để tôi mời, tôi mời.”
Thịnh Mặc nói “Ông chủ Quách, anh đừng khách khí với tôi. Thật ra chiếu theo quy của của tổ tiên, nhà ai sửa nhà mà không phải mời các vị thợ sửa một chén trà? Hiện nay thời đại có đổi thay, mọi người giản lược hết mọi thứ, những truyền thống như thế cũng bị xem nhẹ rồi quên mất, tình cảm người với người cũng nhạt hơn rất nhiều. Bữa cơm hôm nay, nhất định phải do tôi mời.”
Lão Quách vỗ đùi “Thầy Thịnh thật đúng là người làm công tác văn hóa, lời nói ra ai cũng thích nghe. Trước kia chúng tôi sửa phòng cho người ta ở nông thông, mỗi thợ làm thì ngoài tiền công ra, cơm nước ngày ba nữa, chủ nhà mỗi ngày cũng đều chuẩn bị thêm hai phần điểm tâm, tuy rằng chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng quan trọng là tâm ý của người ta. Khi đó chúng tôi làm việc cho người khác những cảm giác rất có thể diện, được người ta kính trọng.” Lão Quách xuất thân là thợ xây, sau này vào thành phố mới từ từ mở rộng thành công ty trang hoàng nhà cửa.
Lâm Gia Nhạc nhìn Thịnh Mặc vài lần, toàn thân anh đều toát ra phong độ của người trí thức, nhìn là biết kiểu người sống an nhàn sung sướng, không giống người biết những tập tục của người dân nông thôn. Lưu Minh Lượng ngồi phía sau vươn người lên hỏi “Thầy Thịnh không phải người nông thôn chứ? Sao anh lại biết những quy củ này, thật sự rất hiếm thấy.”
Thịnh Mặc vừa lái xe vừa nói “Mẹ của tôi là người nông thôi, hồi nhỏ tôi sống ở nhà bà ngoại, cũng thường biết những tập tục nọ kia. Sau lại học kiến trúc, có một số sách vở cũng giới thiệu những quy củ cũ cho nên cũng không quá lạ.”
Thịnh Mặc rẽ xe vào một con phố nhỏ “Các vị hẳn đều là người tỉnh H phải không, thật ra tôi cũng vậy, tôi là người thành phố F. Ở đây có một một nhà hàng cơm tỉnh H, đồ ăn rất được.”
Lâm Gia Nhạc bỗng nhiên vui vẻ, thì ra Thịnh Mặc là đồng hương, điều này khiến cậu cảm giác Thịnh Mặc trở nên gần gũi hơn, giống như khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại một chút. Đồng hương gặp đồng hương, đương nhiên sẽ có vô số đề tài để nói. Gọi đồ ăn xong, Thịnh Mặc hỏi “Các vị đồng hương có muốn uống rượu không? Tôi phải lái xe cho nên không uống được.”
Lái xe không uống rượu, thật sự là thói quen tốt. Chẳng qua Lâm Gia Nhạc vì một câu nói này mà lại đột nhiên nhớ tới người kia, trong lòng lại hơi nhói đau, tựa như một bọc mủ yên lành lâu ngày lại chợt bị chọc đến. Cậu vội lắc lắc đầu, xua đi cái ý niệm bất chợt xuất hiện kia.
Lão Quách nói “Uống một chút, cứ gọi đi, hiếm khi nào chúng ta vui vẻ như vậy. Thầy Thịnh lại là đồng hương của chúng ta, điều này nói nên rằng tỉnh H chúng ta là địa linh nhân kiệt, nhân tài xuất hiện lớp lớp, thật đáng mừng!”
Thịnh Mặc bật cười “Được rồi, ba người uống nhé, rượu trắng hay rượu vang?”
Lão Quách nói “Rượu trắng đi?”
Lâm Gia Nhạc vội vàng lắc đầu “Em cũng không uống, anh Quách với anh Lưu uống đi, chiều nay không có công việc, hai anh uống xong thì về ngủ.”
Lưu Minh Lượng đã quen với chuyện Lâm Gia Nhạc không uống rượu “Nào, để tôi bồi rượu anh Quách, hai người gọi đồ uống đi.”
Thịnh Mặc hơi bất ngờ nhìn Lâm Gia Nhạc “Tiểu Lâm sao lại không uống rượu?”
Lâm Gia Nhạc cười ngại ngùng “Uống rượu hỏng việc, nâng cốc là được rồi.” Lần đó ăn cơm muộn rất là mệt, nếu không phải quá chén thì chắc chắn cậu sẽ không xảy ra chuyện gì với Hạ Phương Húc, chẳng qua cứ cho là lần đó không xảy ra chuyện gì thì không chừng sau đó cũng xảy ra chuyện, dù sao Hạ Phương Húc vẫn quyết tâm giăng sẵn lưới đợi mình chui đầu vào.
Thịnh Mặc có vẻ hiểu, gật đầu “Được rồi, gọi một bình Lưu Dương Hà?”
“Được, Lưu Dương Hà!” Lão Quách đánh nhịp.
Gọi xong đồ uống với rượu, mọi người vừa đợi vừa nói chuyện đề tài cố hương, nói đến say sưa. Lâm Gia Nhạc rõ ràng có hơi lơ đãng, chuyện hôm nay gợi lên chỗ đau của cậu, dù cậu có cố sức quên nó đi thì việc này vẫn ăn mòn tâm tình của cậu, cả người đều trở nên ủ rũ.
Lão Quách nói đến đề tài trang hoàng, nói chuyện anh ta làm giàu thế nào, Lâm Gia Nhạc đã nghe chuyện này vô số lần cho nên cũng chẳng hứng thú lắm. Thật ra cậu muốn nghe là chút gì đó về Thịnh Mặc mà anh sẽ tự kể, ví dụ như anh học ở đâu, đến dạy ở đại học A từ bao giờ, nhưng cậu lại không tiện hỏi. Lưu Minh Lượng biết tâm tư của cậu, cho nê rất quan tâm đến chủ đề này “Thầy Thịnh, anh con trẻ như thế mà đã là giảng viên ở đại học A rồi, thật sự rất khó có được, đại học A là trường hàng đầu đó. Anh thật đúng là nhân tài của tỉnh H chúng ta.”
Lão Quách và Lâm Gia Nhạc vội vàng phụ họa “Đúng vậy, Thầy Thịnh là niềm tự hào của tỉnh H chúng ta.”
Thịnh Mặc cầm chén lên uống một ngụm trà “Không dám nhận, không dám nhận, các vị đề cao tôi quá rồi. Tôi thì chẳng có bản lĩnh gì, chỉ là từ nhỏ đến lớn khá thích đọc sách thôi.”
Lưu Minh Lượng nói “Hay đọc sách đã là rất khó rồi, giống tôi đây, cứ đọc sách là đau đầu.”
Lão Quách gật gù “Đúng rồi, đúng rồi. Vẫn là người đọc sách có tiền đồ.
Tỉnh H có thị hiếu đậm về lòng cầu học, người đọc sách luôn được tôn trọng. Lưu Minh Lượng hỏi “Thầy Thịnh, muốn đến đại học A thì ít nhất cũng phải là người đi học nước ngoài về đúng không?”
Thịnh Mặc cười một cái “Cũng không nhất định, nếu là tiến sĩ hoặc học vị trên tiến sĩ mà học từ A đại ra thì cũng có thể được giữ lại làm giảng viên. Học sinh một số trường trong nước cũng có cơ hội làm giảng viên ở đại học A.”
“Thế Thầy Thịnh thì sao?” Lưu Minh Lượng là một người thẳng thắn, đã hỏi thì nhất định sẽ hỏi đến cùng.
Thịnh Mặc nói “Tôi tốt nghiệp trường đại học E, sau đó đi Mĩ học nghiên cứu sinh và tiến sĩ, cuối cùng là bị trường đại học A kéo về.” Trường đại học E cũng là trường nổi tiếng hàng đầu trong nước.
Lão Quách nói “Tôi bảo mà, Thầy Thịnh đương nhiên rất là giỏi.”
Lâm Gia Nhạc vẫn im lặng lắng nghe, không nói lời nào. Nói thật trong lòng cậu đang không ngừng hâm mộ Thịnh Mặc, có thể học trường đại học tốt nhất trong nước, có năng lực sang nước ngoài du học, khó trách đại học A quyết tâm kéo về làm phó giáo sư. Hơn nữa khó có ai được như anh ấy, đã đến Mỹ học rồi còn đồng ý về nước phát triển. Quay lại nhìn bản thân, nếu trước kia cậu có thể học đại học, con đường cuộc đời chắc chắn sẽ không giống như giờ, chẳng qua những điều này cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Cơm nước xong, Thịnh Mặc nói phải lái xe đưa mọi người về, Lâm Gia Nhạc vội xua tay từ chối “Không thể phiền Thầy Thịnh, chúng tôi tự về được mà.”
Tuy rằng Lưu Minh Lượng và Lão Quách uống chút rượu nhưng cũng không phải quá chén, đều nói tự về được.
Thịnh Mặc mở cửa xe ra, đột nhiên nhớ ra một chuyện “Tiểu Lâm, có chuyện tôi quên nói với cậu. Nhà của tôi có thể một vài yêu cầu tương đối đặc biệt, tôi đều vẽ lên bản thiết kết rồi, cậu xem để mai tôi mang đến hay giờ cậu đến chỗ tôi xem?”
Lâm Gia Nhạc suy nghĩ một chút, chiều nay không có công việc, đi xem một chút cũng được, sớm hiểu được bản vẽ thì mai mua vật liệu sẽ dễ chú ý hơn “Bây giờ chúng ta đi. Anh Quách, anh Lưu, hai anh tự về được không?”
Lão Quách và Lưu Minh Lượng khoát tay “Không thành vấn đề, cậu cứ đi đi, việc này cậu phải chú ý vào, thảo luận cho rõ ràng với Thầy Thịnh một chút, nhớ để ý kĩ chi tiết.”
Lâm Gia Nhạc gật đầu “Em biết, hai anh đi đường cẩn thận một chút.” Nói xong thì theo Thịnh Mặc lên xe.
Thịnh Mặc rẽ xe ra ngoài rồi đi vào làn đường chính, hòa vào dòng xe cộ “Tiểu Lâm tuổi cũng không nhiều, cậu làm nghề này được bao lâu rồi?” Câu hỏi này tuyệt đối là thuận miệng.
Lâm Gia Nhạc lại có hơi ngại “Thật ra thời gian tôi làm việc này cũng không dài, mới hơn nửa năm. Nhưng Thầy Thịnh, anh yên tâm, tuy rằng tôi chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng anh Lưu và anh Quách đều là những tay thợ lão luyện, tay nghề tuyệt đối tinh xảo.”
Thịnh Mặc thản nhiên cười “Chuyện này tôi không lo lắng, vì tôi tin nhân phẩm và tinh thần trách nhiệm của Tiểu Lâm, cho nên mới đồng ý giao nhà tôi cho các cậu sửa sang.”
Lâm Gia Nhạc có hơi bất ngờ nhìn Thịnh Mặc, sao anh ấy lại biết được tinh thần trách nhiệm của mình?
Thịnh Mặc nói “Hôm đó ở hành lang tôi nghe thấy cậu nói chuyện điện thoại với người ta, nói chuyện dùng sai gạch men sứ. Tôi cảm giác một người làm công nhân trang hoàng nhà cửa có đạo đức công việc và tinh thần trách nhiệm như vậy thật đáng quý. Tôi nghĩ, nhà của tôi nếu giao vào tay cậu hẳn cũng sẽ được làm tốt nhất, cho nên liền quyết định mời cậu đến sửa nhà giúp tôi.”
Lâm Gia Nhạc hơi đỏ mặt “Tôi nghĩ làm công việc trang hoàng nhà ở cho người ta, phải là coi như đang làm nhà ở cho mình. Người nào cũng thế, chỉ có lúc làm việc gì cho mình thì mới có thể làm tốt nhất, cho nên cuối cùng là đem việc trang hoàng nhà cho người khác thành trang hoàng nhà của mình.”
Thịnh Mặc hơi khép mi, Lâm Gia Nhạc này thật sự có chỗ khiến người ta bất ngờ, anh bật cười “Xem ra Tiểu Lâm là một người vô cùng có trách nhiệm với gia đình, người nhà của cậu thật có phúc. Có thể mời cậu đến giúp tôi sửa nhà, đúng là phúc khí của tôi.”
Những lời này có hơi động chạm đến chỗ đau của Lâm Gia Nhạc, cậu tránh đề tài này đi “Có thể giúp Thầy Thịnh sửa nhà cũng là vinh hạnh của tôi.”
Thịnh Mặc chắc chắn không thể tưởng tượng được, người coi nhà người khác là nhà mình để sửa sang cho tốt, thật ra chính bản thân người ấy còn chẳng có nhà.