• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc ra khỏi quán bar Lâm Gia Nhạc quay đầu lại nhìn biển hiệu, nhỏ giọng tự nhủ “Thì ra tên là Blues.”

Hạ Phương Húc không nói gì, lên xe lái thẳng về khách sạn. Lúc này trời đã khuya, Hạ Phương Húc kéo Lâm Gia Nhạc đã say khướt vào thang máy khách sạn, đi qua hành lang yên ắng rồi vào phòng. Hạ Phương Húc buông Lâm Gia Nhạc ra, cậu cứ thế lăn xuống giường, cuối cùng lại ngồi trên đất.

Lâm Gia Nhạc say cũng không làm loạn, không cả nôn, chỉ im lặng ngủ. Hạ Phương Húc kéo cậu đến phòng tắm, mở đầy bốn nước rồi nói với cậu “A Nhạc, tắm.”

Lâm Gia Nhạc “Ừ ừ” hai tiếng, nhưng không hề mở mắt.

Hạ Phương Húc nở nụ cười “Tôi tắm giúp cậu nhé?”

Lâm Gia Nhạc không lên tiếng. Hạ Phương Húc cởi từng nút áo sơmi của cậu, dần dần lộ ra thân hình gầy nhỏ và làn da màu tiểu mạch, ngón tay anh ta cố ý như vô tình chạm qua ngực cậu, dưới thân là cảm xúc nóng bỏng. Bỏ quần áo rồi thắt lưng để lộ quần lót màu lam, khóe miệng Hạ Phương Húc kéo lên, ngón tay dừng lại ba giây rồi thì cả quần lót cũng lột nốt.

Lâm Gia Nhạc lộ cả thân trần, vì giờ đã là tháng năm nên cũng không thấy lạnh, cậu ngồi ngủ vô tư trên sàn gạch của nhà tắm, Hạ Phương Húc cúi xuống bế cậu lên rồi đặt vào trong bồn tắm. Lâm Gia Nhạc ngâm cả người trong nước nóng vô thức cựa người, bọt nước bắn cả lên người Hạ Phương Húc.

Hạ Phương Húc thoải mái giúp Lâm Gia Nhạc tắm, dội một lượt nước rồi bắt đầu lấy sữa tắm xoa lên thân thể cậu. Lâm Gia Nhạc còn trẻ da thịt nhẵn bóng, cảm xúc vô cùng tốt, làm người ta không đành lòng buông tay, lúc chạm đến eo Lâm Gia Nhạc còn mơ màng rên lên rồi vặn vẹo người. Hạ Phương Húc cười nhẹ “Thật mẫn cảm.”

Hai tay anh ta không ngừng tìm kiếm những điểm mẫn cảm trên thân thể đang trong trạng thái không chút phòng vệ của Lâm Gia Nhạc, chẳng mấy chốc phát hiện cậu đã có phản ứng, Lâm Gia Nhạc vô thức tránh khỏi bàn tay kia. Hạ Phương Húc đặt tay lên người Lâm Gia Nhạc, con người này mang cái vẻ sạch sẽ ngây ngô thật đặc biệt. Hạ Phương Húc đùa giỡn Lâm Gia Nhạc rất có kĩ xảo, một thiếu niên từng tuổi này vẫn chỉ bận tâm với kế sinh nhai như Lâm Gia Nhạc lần đầu tiên trong đời bị đàn ông đùa giỡn.

Cậu không có ý thức nhưng thân thể vẫn có cảm thụ. Hạ Phương Húc rõ ràng là một tên cáo già, vô cùng hiểu biết về vấn đề sinh lý của đàn ông, cho nên chẳng mấy chốc đã khiến Lâm Gia Nhạc thoải mái cong đầu ngón chân “A…” Lâm Gia Nhạc thở ra một tiếng rên thoải mái.

Hạ Phương Húc nhìn tay mình rồi bật cười. Anh ra rửa sạch tay rồi lại vớt Lâm Gia Nhạc khỏi nước tắm, dùng một tấm khăn bông lau người giúp cậu rồi ôm cậu về giường. Anh ta lại đến phòng tắm cởi bộ quần áo đã ướt gần hết rồi tự mình tắm một lần, lúc về giường nhìn Lâm Gia Nhạc không hề phòng bị đang nằm đó, trong mắt lại lóe sáng, ý nghĩ tội lỗi đã xuất hiện trong đầu, nhưng chẳng mấy chốc nó đã bị ném đi. Khóe môi anh ta vẽ nên một nụ cười châm chọc, sau đó cởi khăn tắm, nghiêng thân về phía trước.

Lâm Gia Nhạc theo đồng hồ sinh học tỉnh dậy lúc sáu giờ ba mươi, cậu không động đậy, có người nằm bên cạnh cậu, hơn nữa trên người có cảm giác đau đớn chưa từng có. Trong phòng tối như mực vì tấm rèm dày đã được kéo kín, không rõ bây giờ là lúc nào rồi. Đây là đâu? Khách sạn? Tối hôm qua đến quán bar uống rượu rồi cậu đi theo Hạ Phương Húc lên taxi, đâu là khách sạn, người nằm bên cạnh mình là Hạ Phương Húc?

Cậu nghiêng người, ở nơi bí mật kia đau đến khó chịu. Cậu đẩy người bên cạnh “Anh Hạ?”

Hạ Phương Húc mở mắt rồi xoay người đi, anh ta bật đèn, ánh đèn trong phòng màu vàng mờ những cũng đã đủ để nhìn rõ mọi chuyện. Ánh mắt Lâm Gia Nhạc nhìn thật chậm, Hạ Phương Húc ở trần, còn cậu, hình như còn không có quần áo. Cậu ngạc nhiên, chuyện gì đã xảy ra?

Hạ Phương Húc với chiếc kính trên tủ đầu giường đeo vào, rồi xoay người lại nhìn Lâm Gia Nhạc với ánh mắt áy này “A Nhạc, xin lỗi, tối qua tôi uống say, nên mới làm vậy với cậu. Tôi thật sự không kìm lòng nổi, A Nhạc, anh thích em.”

Làm vậy? Với mình? Những chuyện này đến liên tiếp tựa như những quả bom, Lâm Gia Nhạc cứng người. Cậu nghe thấy tiếng nói run rẩy của mình hỏi Hạ Phương Húc “Anh Hạ, anh, nói cái gì?”

Hạ Phương Húc áy náy cười “Anh là đồng tính luyến ái, tối hôm qua uống say, cho nên mới… với em. Anh không cố ý!”

Lâm Gia Nhạc hơi đơn thuần nhưng cũng không phải kẻ ngốc, trong nháy mắt sắc mặt cậu trở nên trắng bệch, cậu cắn môi ngẩn ra một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên “Tôi biết rồi, anh Hạ uống say, vậy chúng ta hãy quên chuyện này đi, sau này tôi sẽ không để ý.” Cậu vội vàng đứng lên cầm khăn tắm ở đầu giướng cuốn lấy người mình rồi chạy vào nhà tắm, khăn tắm quá dài, thiếu chút nữa cậu đã ngã xuống.

Hạ Phương Húc ngồi trên giường nhìn cậu, có hơi bất ngờ với phản ứng của cậu, nhưng sau một hồi suy nghĩ lại thấy phản ứng kiểu này cũng dễ hiểu.

Lâm Gia Nhạc cố sống cố chết tắm cho sạch, nhưng có những vết đỏ trên người, trước kia cậu có nghe người ta nói đến dấu hôn, giờ thấy nó trên người mình lại có cảm giác vô cùng châm chọc. Nhưng cậu có cố thế nào vẫn không lau sạch được những dấu vết đó. Cậu mở vòi nước, chìm vào dòng nước nóng bỏng. Nước chảy xuống từ trên đỉnh đầu, cậu nhắm mắt lại, trong lòng loạn vô cùng, cũng giận vô cùng, hôm qua Paul đã nói với cậu đừng uống bừa cẩn thận say, kết quả uống say rồi còn làm ra chuyện thế này với ông chủ, sau nay cậu biết đối mặt sao với Hạ Phương Húc?

Cậu nâng tay lên, hung hăng tát cho mình hai cái, không có mắt nhìn không có đầu nhớ. Hai cái tát này đánh vào mặt, vừa đau vừa xót. Lâm Gia Nhạc rơi lệ, không biết là đau hay là tủi thân, hoặc là hối hận. Bản thân là một thằng con trai, bị một người đàn ông đè, chuyện này không phải to tát, nếu là nữ thì còn có thể nói là thất thân, mình là nam, ngoài chịu đau ra thì có mất gì đâu.

Nhưng vì sao bản thân lại không cam lòng đến vậy, cậu cảm giác chuyện này giống như một cái bẫy. Trước kia cậu không hiểu nổi một đứa nhóc từ nông thôn lên như cậu tại sao lại được đề bạt, thì ra là lọt vào mắt của Hạ Phương Húc sao? Thật là đáng cười, nếu mình là nữ thì còn có thể nói, nhưng bản thân lại là một thằng con trai hàng thật giá thật. Không đúng, như Hạ Phương Húc nói, anh ta là đồng tính luyến ái, đồng tính luyến ái, chính là đàn ông thích đàn ông. Nhưng cậu không phải đồng tính luyến ái, trước kia cái cụm từ này chỉ là một sự tồn tại ngoài thế giới, giờ lại liên quan trực tiếp đến mình rồi.

“Cộc cộc cộc” Tiếng gõ cửa vang lên giữa tiếng nước chảy, cậu nghe thấy tiếng gọi của Hạ Phương Húc ở bên ngoài “A Nhạc! A Nhạc! Em có đó không? Có sao không? Em ở trong đó lâu lắm rồi.”

Đôi mắt của Lâm Gia Nhạc đỏ lên nhìn cánh cửa phòng tắm, không lên tiếng.

“A Nhạc, em có đó không? Xin lỗi em, A Nhạc, chuyện tối qua thực sự là do anh uống say, anh không cố ý làm thế với em.” Tiếng nói của Hạ Phương Húc có chút cầu xin.

Lâm Gia Nhạc trán tĩnh lại, đúng vậy, anh ta nói không phải  cố ý, mặt kệ là cố ý hay không, người ngoài kia vẫn là ông chủ của mình, thậm chí trước ngày hôm nay cậu còn coi anh ta là bạn thân là thầy giáo. Bất kể thế nào, cậu vẫn phải đối mặt với anh ta.

“A Nhạc, em không sao chứ? Xin lỗi em, A Nhạc!” Hạ Phương Húc tiếp tục gõ cửa liên hồi “Em nói gì đi A Nhạc, em cứ im lặng vậy anh sẽ gọi nhân viên lên mở cửa phòng.”

Lâm Gia Nhạc vặn nhỏ vòi nước rồi chỉnh lại giọng nói của mình, nói một câu “Tôi không sao, anh Hạ, tôi ra đây.”

Tiếng nói bên ngoài biến mất, nhưng bóng người trước cửa thủy tinh thì vẫn ở đó, Lâm Gia Nhạc biết Hạ Phương Húc vẫn đứng im. Cậu đóng nước, cầm khăn mặt lau khô người, lúc nãy cậu vào đây không mang quần áo, bộ đồ hôm qua cởi ra vẫn treo ở góc nhà tắm. Cậu cầm khăn tắm dính nước khoác lên người rồi bước ra ngoài.

Hạ Phương Húc đứng bên ngoài nhạc nhiên, rõ ràng anh ta không nghĩ cậu sẽ bước ra nhanh như vậy, liền tươi cười với Lâm Gia Nhạc “A Nhạc, em ra rồi.”

“Tôi tắm xong rồi, anh muốn tắm thì vào đi.” Lâm Gia Nhạc thản nhiên nói.

Hạ Phương Húc không nhìn ra cảm xúc của cậu, vì để đỡ xấu hổ đành phải vào phòng tắm.

Lâm Gia Nhạc đợi Hạ Phương Húc vào trong rồi, bản thân vội vàng lấy vali tìm quần áo mặc. Căn phòng này không thể ở nữa, cậu muốn thuê phòng khác, nếu không có phòng thì đến khách sạn khác hoặc nhà nghỉ, dù sao mai cũng về rồi. Cậu muốn đi ngay lập tức, thế nhưng lại cảm thấy không chào hỏi gì việc này sẽ không thể kết thúc, cho nên vẫn kiên trì ngồi xuống đợi Hạ Phương Húc.

Không lâu sau Hạ Phương Húc bước ra, thân trên để trần, trên tóc còn dính nước, đứng ở trước cửa phòng tắm nhìn Lâm Gia Nhạc “A Nhạc, xin lỗi, anh thật sự không cố ý.”

Lâm Gia Nhạc không nhìn anh ta, ánh mắt cậu chỉ tập trung vào vali “Tôi biết, anh cũng nói rồi. Tôi muốn đổi phòng, nếu khách sạn không có phòng tôi sẽ đi phòng khác.” Tự trả tiền cũng được.

“A Nhạc, em tha thứ cho anh?” Hạ Phương Húc bước nhanh về phía trước, đến đứng ngay trước mặt Lâm Gia Nhạc “Thật ra anh thích em từ lâu rồi.”

Lần đầu tiên có người tỏ tình với Lâm Gia Nhạc, cậu lại không có chút vui mừng nào, thậm chí còn cảm thấy kinh sợ, cậu vội ngẩng lên nhìn Hạ Phương Húc, rồi lại cúi đầu “Anh Hạ, tôi không phải người đồng tính luyến ái. Cảm ơn tình cảm của anh.”

Hạ Phương húc nói “A Nhạc, cậu chưa từng nói đến chuyện yêu đương, có lẽ cũng có thể thích người đồng tính, sao không thử mối quan hệ với tôi một lần? Tôi sẽ đối xử tốt với cậu.”

Lâm Gia Nhạc rùng mình một cái, Hạ Phương Húc cũng nhận thấy nên buông tay cậu ra. Lâm Gia Nhạc nói “Anh Hạ, tuy rằng tôi chưa từng hiểu về đồng tính luyến ái, nhưng ít nhất tôi biết bản thân mình là nam hay nữ. Tôi rất cảm ơn sự bồi dưỡng của anh, nhưng nếu là vì muốn có mối quan hệ với tôi nên mới làm vậy, tôi có thể từ chức rồi rời khỏi Hồng Thụy Hán.”

Lâm Gia Nhạc chưa từng nghĩ tới một ngày mình sẽ yêu người đồng giới, tâm nguyện của cậu, là đợi đến khi bản thân có năng lực có sự nghiệp, có đủ sức gánh vác rồi, sẽ tìm một cô gái thích hợp để kết hôn, rồi sinh một đứa con thật đáng yêu, xây dựng một gia đình ấm áp, người một nhà chung sống vui vẻ hạnh phúc. Ba mẹ không cho cậu một gia đình thì cậu tự xây dựng một gia đình cho  mình. Nghĩ đến đây trong lòng Lâm Gia Nhạc vô cùng chua xót.

Sắc mặt Hạ Phương Húc thay đổi hai lần, nghiêng đầu nói “Không A Nhạc, em hiểu lầm ý của anh rồi. Anh thích em và anh đề bạt em hoàn toàn không liên quan, anh cảm thấy em là người có năng lực nên mới đề bạt em, còn thích em là chuyện xảy ra sau đó.”

Lâm Gia Nhạc hạ ánh mắt, lông mi đen dài che tất cả tâm sự trong mắt cậu “Nếu vậy, chúng ta hãy quên chuyện ngày hôm nay đi, anh vẫn là ông chủ của tôi như trước, tôi vẫn là nhân viên của anh. Anh Hạ, chúc anh sớm tìm được người thích anh.”

Hạ Phương Húc không cam lòng hỏi “A Nhạc, em chưa từng thích anh một chút nào sao, dù chỉ là chút thiện cảm?”

Lâm Gia Nhạc nhìn lên, trong đôi con ngươi đen bóng của cậu chẳng có chút ánh sáng nào, chỉ có ưu thương và buồn bã, cậu lắc đầu “Không nghĩ tới chuyện này. Nhưng tôi vẫn luôn kính trọng anh, cảm kích anh.”

Sắc mặt Hạ Phương Phúc hơi trắng, anh ta cảm giác hô hấp của mình bị chặn, rõ ràng Lâm Gia Nhạc có cảm tình tốt với mình, nhưng lại chưa đến mức độ thích. Anh ta lùi lại một bước. Được rồi. Xin lỗi em, A Nhạc, anh đã tổn hại em. Em đợi một chút, anh thay đồ rồi đi thuê phòng với em.”

Lâm Gia Nhạc không lên tiếng nhìn Hạ Phương Húc đã khôi phục dáng vẻ quân tử nghiêm chỉnh, cậu cũng thầm thở nhẹ ra, người này, suy cho cùng vẫn rất phong độ, anh ra sẽ không làm phiền mình mãi với chuyện này. Nếu anh ta còn muốn rắc rối, con đường duy nhất là bỏ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK