• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có Chút Tò Mò

Hôm trước Lâm Gia Nhạc đã nói trước với thím Tư, rằng Thịnh Mặc hôm sau sẽ đi, muốn tặng hắn ít đặc sản mang về. Thím Tư vô cùng nhiệt tình đồng ý, giúp đỡ đi các nhà lấy trứng gà. Cho nên lúc sắp đi, Thịnh Mặc mang về một thùng trứng gà quê, cùng với vài con gà quê. 

Lúc đầu Thịnh Mặc chết sống không chịu nhận, Lâm Gia Nhạc lườm hắn một cái: “Anh nghĩ tôi tặng anh chắc? Tôi là tặng cho bác trai bác gái.”

Thịnh Mặc nín thinh, sờ sờ mũi, được rồi, cầm về hiếu kính cha mẹ chồng, phần tâm ý này chắc chắn truyền đạt được.

Tiễn bước Thịnh Mặc, Lâm Gia Nhạc bắt đầu chuẩn bị ăn tết, mua hàng tết, đi thăm hỏi thân thích, thăm hỏi thầy cô giáo, bận rộn suốt mấy ngày liền. Năm nay thiếu ngày, không có ngày ba mươi. Hôm nay là ngày hai mươi chín, Lâm Gia Nhạc từ sớm đã ra đường mua không ít bánh pháo và pháo hoa về nhà, chuẩn bị buổi tối đốt với con trai Tráng Tráng của chú tư, còn mua mấy tờ giấy đỏ viết câu đối. Hai năm nay, chú tư ủng hộ và giúp đỡ cậu không ít, cậu không có chú bác gì, chú tư chính là người thân trong họ nội cậu dựa vào nhất. Cho nên cậu muốn đối tốt với chú tư hơn, cũng đối tốt với người nhà chú hơn.

Cậu hào hứng trở về thôn, còn chưa tới cửa nhà, liền thấy Tráng Tráng chạy nhanh về phía cậu: “Anh Nhạc, có người tới tìm anh, lái ô tô đến.”

Lâm Gia Nhạc dừng bước chân, sẽ là ai tới đây? Hẳn là không phải Thịnh Mặc, hôm nay mới bắt đầu ăn tết, hắn nói trong tết âm lịch mới đến, trái tim cậu giống như bị một bàn tay vô hình siết lấy, cậu sinh ra cảm giác sợ hãi khủng hoảng. Tráng Tráng nói xong, quay đầu thấy pháo hoa trên tay Lâm Gia Nhạc, đầy mặt vui sướng nói: “Anh Nhạc, anh mua nhiều pháo hoa vậy?”

Lâm Gia Nhạc cúi đầu nhìn Tráng Tráng, cố nở nụ cười, đưa cho nó hai bịch pháo hoa: “Đây là tặng em, em cầm về nhà đi, tối nay đốt. Tráng Tráng, nói anh Nhạc biết, người kia có phải cái anh mấy hôm trước không? Xe đỗ ở đâu?”

Tráng Tráng hít nước mũi, lòng vô cùng vui vẻ ôm pháo hoa vào ngực: “Không phải anh đó, là người không quen biết. Xe đỗ ngay trước cửa nhà anh.” Nói xong còn giơ tay ra chỉ.

Lâm Gia Nhạc xoay người tính chạy đi, chạy được một bước thì dừng lại, vì sao phải trốn chứ? Có thể trốn được bao lâu? Cậu quay lại, đi từng bước nặng nề về phía nhà mình, nên đến cuối cùng vẫn phải đến sao? Rốt cuộc vẫn tránh không khỏi mà!

Trước cửa nhà cậu đỗ một chiếc xe ô tô màu đen vừa quen thuộc vừa xa lạ, đó là chiếc ô tô Hạ Phương Húc từng chở cậu lướt gió chạy băng băng. Hạ Phương Húc ngồi trong xe, kéo xuống cửa sổ hút thuốc đợi người. Thoáng thấy bóng dáng Lâm Gia Nhạc, liền vội vàng ném đi điếu thuốc mới hút được một hơi, nhanh chóng xuống xe, gã cố gắng nháy mắt một cái, giống như đang xác nhận người trước mắt không phải ảo ảnh, khàn giọng gọi: “A Nhạc?!” Dứt lời liền muốn bước nhanh về trước đón cậu.

Lâm Gia Nhạc quát lớn: “Đừng tới đây! Hạ tiên sinh, có gì muốn nói thì đứng đấy nói luôn đi.” Cậu đặt đồ xuống đất, sau đó thuận thế ngồi xuống theo, ôm lấy hai chân, cuộn mình lại, thân thể cậu đang không ngừng phát run, cậu thậm chí muốn tìm nơi nào trốn đi, vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại người này, nhưng cậu biết mình chạy không thoát, đây là nhà mình, gã đã tìm đến cửa rồi, cậu còn có thể trốn đến đâu chứ? Giữa bọn họ, đến cùng vẫn có chuyện phải nói rõ ràng, nói rõ rồi cậu mới hoàn toàn giải thoát.

Hạ Phương Húc lái xe một đêm, con ngươi đỏ ngầu, quanh miệng mọc một lớp râu, gã mặc một cái áo khoác ngoài kiểu nữ, bên trong chỉ mặc một cái áo len mỏng, gã có chút đánh giá thấp mùa đông ở tỉnh H, cho nên đông lạnh đến mặt mày xanh mét, cả người thoạt nhìn nhếch nhác chật vật. Gã muốn tiến tới ôm lấy Lâm Gia Nhạc, nhưng Lâm Gia Nhạc hình như đã tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ, không khí xung quanh như ngưng tụ lại, không cho phép bất cứ ai đến gần. Hạ Phương Húc giương mắt nhìn quanh bốn phía, không ít người trong thôn đang vô cùng tò mò nhìn bọn họ.

Hạ Phương Húc hắng giọng, đổi lại dùng tiếng Quảng Đông nói: “A Nhạc, anh cuối cùng cũng tìm được em. Sao em đi mà không nói tạm biệt? Anh tìm em khổ sở lắm đấy.”

Lâm Gia Nhạc cũng biết hàng xóm đang nhìn mình, như vậy cũng tốt, ít nhất Hạ Phương Húc không dám làm chuyện gì khác người. Cậu nghe Hạ Phương Húc nói, đột nhiên muốn cười lớn mấy tiếng, cậu trốn tránh lâu như vậy, tên này vậy mà giả ngu với cậu! Cậu cũng đổi lại dùng tiếng Quảng Đông nói: “Hạ tiên sinh, tôi cho rằng ngài đã sớm biết nguyên nhân tôi rời đi, bây giờ giữa chúng ta đã không còn liên hệ gì, tôi hình như cũng không thiếu ngài gì cả, ngài còn đến tìm tôi làm gì?”

Hạ Phương Húc gắt gao nhìn chằm chằm Gia Nhạc, trong mắt giống như sắp phun lửa đến nơi: “A Nhạc em nói gì vậy? Chúng ta không phải vẫn luôn hẹn hò với nhau sao? Đây căn bản không phải vấn đề thiếu hay nợ gì cả. Những chuyện xảy ra giữa chúng ta, em có thể nói chúng ta không hề liên quan tới nhau sao? Là có thể xóa bỏ hoàn toàn sao?”

Lâm Gia Nhạc vừa nghe gã nói đến đấy, liền nhịn không được rùng mình một cái, quá khứ ấy, đã từng là cái mà cậu cho là “Hạnh phúc ngọt ngào”, kỳ thật chẳng qua chỉ là trò lừa gạt nực cười Hạ Phương Húc dụng tâm kinh doanh mà thôi. Cậu đã biết hết tất cả nguyên nhân đằng sau, người này sao có thể tiếp tục giả vờ nữa, chẳng lẽ lừa gạt cậu, trêu đùa cậu thực sự có cảm giác thành tựu đến thế sao? Cậu lạnh lùng nói: “Hạ tiên sinh, giữa ngài và bà Trang có bất cứ ân oán gì cũng không liên quan gì tới tôi cả. Oan có đầu nợ có chủ, ngài có gì bất mãn với bà ấy, có thể tìm bà ấy tính sổ, đừng đến làm phiền tôi nữa!”

Sắc mặt Hạ Phương Húc lập tức xám xịt đi, gã run rẩy môi nói: “Ngày đó, em quả nhiên đã nghe thấy hết rồi sao?”

“Đúng vậy, tôi không cẩn thận nghe được tất cả rồi.” Lâm Gia Nhạc tự giễu nở nụ cười, “Không nghĩ tới thế giới này nhỏ đến vậy, bà Trang lại chính là mẹ ruột của tôi. Tôi không biết bà ấy cùng ngài có ân oán gì, nhưng đều không liên quan tới tôi. Giữa tôi và bà ấy chỉ có một quan hệ, chính là quan hệ huyết thống, cái này, tôi không cách nào lựa chọn được, nếu có thể, tôi cũng không muốn làm con trai bà ấy. Ngài muốn trả thù bà ấy, muốn thông qua tôi mà trả thù bà ấy, tôi cảm thấy việc này thật nực cười biết bao, việc kia có liên quan đ* gì đến tôi sao?”

Hạ Phương Húc lắc đầu: “A Nhạc, em chắc chắn đã hiểu lầm anh rồi, anh không muốn lợi dụng em trả thù người phụ nữ kia. Anh lúc đó chỉ là nói trong lúc tức giận, đều không phải nói thật.”

Lâm Gia Nhạc không nhìn gã, nhìn chằm chằm mũi giày mình, một tay vô thức nghịch một quả pháo hoa, có phải nói thật không bây giờ có liên quan gì sao? Có vài chuyện, cho dù là hiểu lầm, độ thương tổn cũng chẳng kém gì bị đao thật cắt phải, có vài chuyện, một khi bỏ qua, thì vĩnh viễn cũng không được như ngày xưa. Cậu trước đó trốn tránh như chim sợ cành cong, kết quả không phải cũng mở ra một con đường đời khác sao? Có thể thấy được thế giới này, không có chuyện gì là hoàn toàn xấu, cũng không phải chuyện gì cũng hoàn mỹ không nuối tiếc mới là cuộc đời đẹp nhất.

Hạ Phương Húc thấy cậu không đáp lời, liền bước lên trước một bước, nôn nóng nói: “A Nhạc, em phải tin tưởng anh, anh thật sự không muốn lợi dụng em để trả thù bà ta. Chỉ là trong tình huống đó, anh muốn chọc giận bà ta, không nghĩ tới sẽ thương tổn đến em, làm hại em đến trường em thi đỗ cũng không thể đi được. Thực xin lỗi, A Nhạc, vô cùng xin lỗi!”

Lâm Gia Nhạc ngửa đầu nhìn trời mờ tối, mây đen đầy trời, hình như sắp mưa, đối với trường học kia, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng nếu không thể học, đó cũng là do mệnh cả, không có gì phải tiếc nuối. Cậu lắc đầu một cái: “Được rồi, Hạ tiên sinh, giờ tôi biết ngài cũng không phải cố ý muốn tổn thương tôi, tôi nghe lời giải thích của ngài, tôi tha thứ cho ngài. Khúc mắc của ngài đã cởi, ngài có thể đi rồi.”

Hạ Phương Húc đứng im, gã tới đây không phải chỉ để nghe một câu tha thứ. “A Nhạc, giữa chúng ta vẫn chưa chấm dứt, chúng ta vẫn có thể tiếp tục phát triển, anh sẽ tiếp tục đối tốt với em, càng tốt hơn trước kia.”

Lúc trước Lâm Gia Nhạc rời đi, đối với Hạ Phương Húc mà nói, là có chút giật mình và ngoài ý muốn. Ngày đó sau khi bà Trang rời khỏi, gã đến sân trượt băng tìm Lâm Gia Nhạc, nhưng đôi anh em kia lại nói cậu đã đi rồi. Gã xuống tầng tìm, không tìm được người, về khách sạn tìm, người lại chưa về. Gã tưởng bà Trang tìm được Lâm Gia Nhạc trước, giấu cậu đi, nhưng bà Trang lại nói bà ta cũng không gặp được Lâm Gia Nhạc. Gã liền muốn về nước tìm Lâm Gia Nhạc, nhưng tất cả giấy tờ của gã đều ở trong ví tiền, hơn nữa còn ở trên người Lâm Gia Nhạc, gã nhất thời không quay về được.

Gã gọi điện thoại về hỏi người nhà xưởng, chị Chung nói Lâm Gia Nhạc không về đi làm. Chị Chung mở ký túc xá của Lâm Gia Nhạc, chỉ thấy có đồ đặt trên bàn, người đã sớm đi rồi. Hạ Phương Húc đợi người đến đưa giấy tờ mới về thành phố D, đã là chuyện của vài ngày sau. Trong mấy ngày đó, Hạ Phương Húc tự hỏi nhiều lần, đại khái hiểu được Lâm Gia Nhạc hẳn là nghe được gì đó, trong lòng gã lúc ấy có chút tiếc nuối, cậu nhóc này kỳ thật còn rất thuần khiết, không phải cùng một loại người nịnh hót tầm thường như gã. Nhưng cũng không xem như chuyện gì lớn, chỉ là một cậu nhóc mà thôi, giống như mấy cậu bé bị người bao dưỡng thôi, không có gì phải đáng tiếc. Chẳng qua chỉ là còn chưa chán, cậu đã bỏ chạy mà thôi.

Nhưng mà khi gã thấy đống đồ Lâm Gia Nhạc để lại ký túc xá, trên bàn là tiền, sổ tiết kiệm và đồng hồ, cùng với tờ giấy thông báo trúng tuyển kia, mới giật mình thấy tim mình đau đớn. Đó là cậu bé cỡ nào tự tôn tự ái, vẫn luôn tích cực tiến tới, ngại ngùng thiện lương như vậy, chính gã không phải rất thưởng thức sao? Vẫn luôn giúp đỡ gã tiến bộ, thậm chí đều quên mất cậu là con trai Trần Thu Đường, nhưng cuối cùng cho cậu được những gì? Cướp sạch mọi thứ của cậu, trả lại cho cậu đả kích trầm trọng. Cậu không chọn trả thù gã, chỉ chọn một thân một mình rời đi, không biết trốn ở nơi nào liếm miệng vết thương.

Gã bắt đầu đi tìm người, hỏi thăm thân thích bạn bè cậu, không có tin tức, lại cho người đi khắp thành phố D hỏi thăm, cũng không tìm được người. Cuối cùng gã còn tự mình tìm về quê Lâm Gia Nhạc, nhưng nơi đó chỉ có một căn nhà cũ kỹ rách nát, hàng xóm cậu nói cậu lâu rồi không về, đến ăn tết cũng không về. Lâm Gia Nhạc biến mất, không, phải nói là Lâm Gia Nhạc biến mất khỏi sinh mệnh gã. Gã rốt cục ý thức được vấn đề này, gã cố gắng quên đi Lâm Gia Nhạc.

Hạ Phương Húc trở lại Hongkong, dựa theo tính toán ban đầu của gã, ở chung với vị hôn thê của gã, sau đó kết hôn. Nhưng gã phát hiện tim mình cứ luôn thiếu thứ gì đó, vị hôn thê là một người rất độc lập tự chủ, thậm chí còn có chút cường thế, cô sẽ không giống Lâm Gia Nhạc dùng ánh mắt hiếu kỳ và sùng bài nhìn gã, cùng gã học tập tất cả tri thức mới lạ, chính cô tự quyết định hết thảy, thậm chí còn muốn quyết định cuộc sống của gã. Gã sợ hãi, lùi bước, dời lại tính toán kết hôn, dù sao ở Hongkong không kết hôn có cả bó to, thật nhiều người đều chơi đủ rồi mới kết hôn.

Gã tiếp tục lặng lẽ tìm kiếm Lâm Gia Nhạc, thậm chí còn mấy lần đi tìm bà Trang hỏi tin tức của cậu, mãi đến không lâu trước đó, gã cuối cùng cũng thông qua bà Trang chiếm được tin tức, Lâm Gia Nhạc ở thành phố G. Hạ Phương Húc lấy được số điện thoại không dễ gì có được, lại chậm chạp không chịu gọi đi, gã chọn ngày nhà nhà đoàn viên đến tìm Lâm Gia Nhạc, liền biết chính mình nhất định có thể tìm được cậu. Nhưng mà Lâm Gia Nhạc trước mắt đã không còn như trước kia, gầy hơn, nhưng lại mang khí chất thành thục gã không quá quen thuộc, hơn một năm này, cậu sống tốt hơn gã tưởng tượng. Càng quan trọng hơn là, đó không còn là Lâm Gia Nhạc nơi chốn tin tưởng gã, không muốn xa rời gã.

Lâm Gia Nhạc đột nhiên cảm thấy lo lắng trước đây của mình có chút dư thừa, Hạ Phương Húc giống như cũng đáng sợ như trong tưởng tượng, cậu đứng thẳng dậy, nhặt pháo hoa và giấy đỏ lên: “Hạ tiên sinh, nếu ngài cảm thấy giữa chúng ta còn thiếu một câu chia tay thì để hôm nay tôi nói ngài nghe, giữa chúng ta đã sớm kết thúc, bây giờ đã không còn bất cứ quan hệ nào. Rất cám ơn thác ái* của ngài, tôi không cách nào nhận lấy, nên mời ngài về đi. Đang lúc ăn tết, tôi còn bận việc.”

*QT dịch là quá yêu (?), từ này dịch từng từ là tình yêu sai lầm, tình yêu đặt lầm chỗ, mang nghĩa khiêm tốn, tỏ ý cám ơn đối với sự yêu thương của người khác

Cậu cầm lấy đồ đạc, lấy chìa khóa ra mở cửa, vào nhà. Hạ Phương Húc muốn theo sau, Lâm Gia Nhạc xoay người ngay trước cửa, lạnh lùng nói: “Nơi này không chào đón ngài, mong ngài đừng quấy nhiễu cuộc sống của tôi, cám ơn! Nếu ngài dám xằng bậy, có tin tôi gọi người đánh ngài không?”

Hạ Phương Húc chưa từng gặp phải loại thái độ này của Lâm Gia Nhạc, trong lúc nhất thời lại bị sự lãnh đạm của cậu dọa sợ, gã mặt xám mày tro đứng im đó, đầy mặt đau thương nhìn Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc không để ý tới gã, bỏ đồ đạc xuống, rửa tay lấy gạo nấu cơm trưa. Tối nay ăn cơm tất niên, trưa chỉ cần làm tương đối đơn giản, cậu tùy tiện nấu canh cá nheo, cắt mấy miếng thịt xông khói thím tư đưa tới hấp lên, không bao lâu trong phòng liền tỏa ra mùi thơm. Lâm Gia Nhạc cũng không để ý tới Hạ Phương Húc bên ngoài đã đi hay chưa, lúc đi ra múc nước, nhìn thoáng qua thì thấy Hạ Phương Húc còn đứng tại chỗ cũ, không động đậy, hàng xóm xem náo nhiệt đều đã đi gần hết. Đang tết, ai chả bận làm cơm tất niên, nhà ai cũng không rảnh rỗi gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK