“Hồ Hiểu Minh đâu?”
Phi Hổ cúi đầu lễ phép đáp.
“Hắn tối qua ngủ trễ, có lẽ giờ vẫn chưa dậy.”
Phụng Phi Vũ cũng không hỏi thêm, dùng bữa xong liền đến thư phòng xử lý công việc. Quay đi quay lại một lúc cũng đã quá trưa, bàn ăn vẫn không thấy bóng dáng Hồ Hiểu Minh đâu, hắn lại hỏi.
“Hồ Hiểu Minh đâu?”
“Bẩm Vương gia, lúc nãy Bạch Hổ có đến gọi, hắn nói mệt nên không ra ngoài.”
“Hắn bệnh sao? Đã cho người đến khám chưa?”
“Bẩm Vương gia, Bạch Hổ định đi gọi thì hắn bảo không cần.”
“Hừ, hắn nói không cần thì các người không đi gọi sao?”
Phụng Phi Vũ đang cầm đũa ngọc liền nổi giận ném mạnh xuống đất, nhanh chóng đứng dậy, đi như bay về phía tiểu viện của Hồ Hiểu Minh. Trời thoáng mưa lất phất khiến sắc trời thêm u ám, hơi lạnh như sắp đông cứng người khác đến nơi. Phụng Phi Vũ bước chân vào tiểu viện, không chút chần chờ mở tung cửa phòng, chỉ thấy bên trong vắng vẻ, không thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu cả. Một cảm giác bất an trỗi dậy, tâm hắn như bị buộc phải một phiến đá ngàn cân kéo xuống vực sâu không đáy, hắn giận đến nghiến răng hét lớn.
“Song Hổ.”
Cặp song sinh vẫn luôn ẩn thân nhanh như cắt xuất hiện, quỳ phục dưới chân hắn đợi lệnh.
“Hồ Hiểu Minh đâu?”
“Bẩm Vương gia, Hồ công tử đang ngồi trong đình…”
Câu nói còn chưa dứt, bóng dáng của Phụng Phi Vũ đã chớp nhoáng biến mất vô tăm.
Giữa màn mưa mỏng, Hồ Hiểu Minh chỉ mặc một chiếc áo đơn bạc, trơ trọi đứng trong tiểu đình giữa hồ, ánh mắt nhìn mông lung ra xa, mặc gió lạnh từng đợt thổi tới khiến mái tóc có hơi rối bù lại càng thêm rối loạn. Sáng nay nàng đã mật lệnh cho Nhạc Vô Thường đem toàn bộ những gì Tuyệt Mệnh môn thu thập được về Phụng Phi Vũ mang đến cho xem. Chính là càng xem tâm lại càng đau đớn không nguôi, vừa thương hắn lại vừa thương xót cho thứ tình cảm mới chớm của nàng.
Phụng Phi Vũ từ nhỏ không được thái hậu yêu thương, mấy lần bị nàng hành hạ chết đi sống lại, cuối cùng tiên hoàng quyết định mang Phụng Phi Vũ trao cho một vị cao tăng chăm sóc, năm đó hắn chỉ mới 4 tuổi. Trải qua 10 năm gian khổ chẳng khác gì con của một nhà nông nghèo khổ, hắn được đưa về lại hoàng cung, phong làm Định Vương, còn chưa được hưởng hết yêu thương từ phụ hoàng thì người đã nhắm mắt từ trần. Vân Thuận Đế chăm sóc Phụng Phi Vũ từ lúc hắn còn đỏ hỏn, lúc nhỏ cũng mấy lần đỡ đòn cho Phụng Phi Vũ, sau khi Phụng Phi Vũ theo vị cao tăng kia rời hoàng cung, hắn cũng mấy lần lén phụ hoàng đi thăm hoàng đệ nên tình cảm huynh đệ vô cùng khăng khít, gắn bó.
Sau khi Vân Thuận Đế đăng cơ liền dẫn quân đi chinh phạt, Phụng Phi Vũ mới tròn 15 tuổi cũng đi theo, thành tích chẳng hề thua kém. Năm 20 tuổi, hắn theo hoàng thượng hồi kinh, lại bận rộn phục dựng đất nước đã bị lụi tàn vì chiến tranh liên miên, quả thực chẳng khác gì một con kiến chăm chỉ tha mồi xây tổ, toàn tâm toàn ý phò trợ Vân Thuận Đế. Thực ra, hắn làm toàn bộ mọi chuyện cũng vì muốn vị thái hậu lạnh lùng kia một lần liếc mắt đến hắn, nhưng bà ta chính là dồn toàn bộ tình yêu lên người Vân Thuận Đế, riêng hai đứa con sau là Phụng Phi Vũ và Phụng Thụy Thành thì bị ghẻ lạnh chẳng khác nào con riêng của chồng. Công chúa Phụng Thụy Thành sau đó quá thương tâm, xin Vân Thuận Đế được gả cho một vị thái tử của một nước nhỏ gần Lạc Thiên quốc, trên đường đưa dâu đã bị bạo bệnh qua đời.
Cách đây vài năm, thái hậu đột nhiên muốn chỉ hôn cho Phụng Phi Vũ với đệ nhất mỹ nhân của Lạc Thiên quốc, thái độ từ ghẻ lạnh chợt chuyển sang dịu dàng, quan tâm khiến hắn vô cùng vui mừng. Dù không yêu thương nàng, hắn cũng vì mẫu hậu mà gật đầu đồng ý. Sau khi lấy nàng về, hắn một mực yêu thương, sủng ái, nghĩ vì nàng mà mẫu hậu hồi tâm chuyển ý yêu thương hắn. Thật không ngờ chính là lòng dạ đàn bà còn độc hơn cả rắn độc, vị đại mỹ nhân kia đã có người thương trong lòng, nàng bị bắt ép lấy Phụng Phi Vũ nên chuyển qua oán hận hắn ngập trời. Mấy lần hãm hại hắn nhưng đều thất bại. Phụng Phi Vũ ban đầu không hề đề phòng người đầu ấp tay gối với mình, vẫn cứ nghĩ là do các thế lực khác gây ra. Chỉ có lần gần đây nhất, nàng ta hạ Bách Độc thành công, nhưng bị bại lộ. Lúc thấy hắn đau đớn vì bị độc hành hạ, nàng ta chính là cười to một cách hả hê, còn cầu mong hắn mau chết đi cho nàng được nhìn thấy cái thảm cảnh tội tệ của hắn.
Phụng Phi Vũ lúc này mới nhận ra đại mỹ nhân kia chỉ là một cái bẫy do mẫu thân thân sinh ra hắn bày ra. Nữ nhân khi oán hận có thể làm ra những chuyện tày đình đáng sợ. Dĩ nhiên bà ta nhất mực chối bỏ, còn bày một bộ mặt thương tiếc, hối hận đã gả lầm người cho con trai. Nhưng Phụng Phi Vũ lúc này đã chết tâm, chỉ có thể đau đớn nhìn người mẹ diễn một màn mèo khóc chuột, lặng lẽ lên đường tìm cách giải độc cho bản thân.