Ngày đầu tiên của đại hội võ lâm, nhân sĩ võ lâm cùng dân chúng đã đứng đông nghẹt ở bốn phía của võ đài. Minh chủ võ lâm đương nhiệm Trác Bất Tuyệt đỉnh đạc bước lên võ đài, chấp tay hướng bốn phía thi lễ, tuyên bố khai mạc đại hội võ lâm. Bốn phía lên vang lên tiếng hò hét vang dội, không khí càng thêm khẩn trương náo nhiệt.
Ứng viên cho vị trí võ lâm minh chủ được dân chúng bàn tán xôn xao từ trước. Ngoài minh chủ đương nhiệm Trác Bất Tuyệt còn có những người đã nổi danh trên giang hồ lâu nay như đệ nhất kiếm Nguyễn Thanh Phong, môn chủ Độc Môn Vạn Đại, trưởng môn Thanh Long Phương Hữu Trác, trưởng môn Mỵ Thế Tuyệt Trần, đại sát thủ Danh Chính… tất cả những cao thủ võ lâm thượng thừa đều được đặc cách vào vòng cuối, những vòng đấu đầu chỉ danh cho những kẻ vô danh hoặc mới nổi trên giang hồ.
Hai ngày đấu loại, không khí đại hội chẳng khác gì một cái lẩu tả pín lú, lúc thì cười ồ lên bởi những gã vô danh tiểu tốt tự cho mình giỏi hơn thiên hạ lên võ đài diễn hề, lúc lại trầm trồ thán phúc trước những cao thủ võ lâm hãy còn trẻ tuổi mà trình độ đã như cao thủ. Khắp các tửu lâu, trà quán, mọi người bàn tán xôn xao về những ửng cử viên vừa xuất hiện cho cái ghế minh chủ.
Mấy sòng bạc cũng tát nước theo mưa, mở những sòng cá độ, cả ngày đỏ đèn vô cùng náo nhiệt. Cứ qua một ngày, vài cái tên mới nổi lại được thêm vào, dân tình cũng cứ thế hết đặt bên này lại đặt bên kia. Qua ba ngày đấu loại, tổng kết có bốn gương mặt mới nổi bật nhất: Vô Danh công tử luôn đeo mặt nạ bạc che kín mặt; Lão Bất Tử tuổi trung niên mà tóc đã bạc trắng, người này cũng đeo mặt nạ hình bướm che mặt; Tiểu Tinh Linh dùng ngân tiên làm vũ khí, chiêu thức xuất quỷ nhập thần lại vô cùng đẹp mắt; Nhạc Vô Thường chiêu thức quỷ mị khó đoán.
Trong bốn người hết 2 người đeo mặt nạ che mặt, sòng bạc lại thừa cơ mở sòng cá cược, đoán xem đằng sau mặt nạ kia là vị nhân sĩ võ lâm nào hoặc thuộc môn phái nào. Thủy Viên trấn giữa mùa đông ảm đảm mà lúc nào cũng ồn ào, người ngựa đi lại không quản ngày đêm, không khí náo nhiệt vô cùng tận.
Trái ngược với Thủy Viên trấn, Nam Sơn thành lại tràn ngập sự căng thẳng cùng lo âu. Đội ngự lâm quân thiện chiến do Định Vương thống lĩnh trên đường đến biên ngoại phía Nam đã bị tập kích. Trận tập kích diễn ra chớp nhoáng, sức tân công như nước cuốn nhưng thiệt hại rất nhỏ, không một binh lính nào bị thương nhưng vị hôn thê của Định Vương nghe nói vì đỡ một đao cho ngài mà đã bỏ mạng. Định Vương dù đau lòng vẫn đặt quốc gia lên hàng đầu, ngay lập tức bưng bít tin tức tiếp tục hành quân đến Nam Sơn thành. Chỉ không ngờ trong quân có kẻ phản bội, đem tin tức truyền ra ngoài, rất nhanh tộc Thanh Miêu ở nơi tận cùng của sa mạc Thanh Miêu đã biết được tin. Lần đầu tiên trong hơn mấy trăm năm sống ẩn mình nơi hoang mạc, tộc trưởng tộc Thanh Miêu ngay lập tức dấy binh về Nam Sơn thành hỏi tội Định Vương.
--- ------ ------ ------ ---------
Lại nói đến đại hội võ lâm. Mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, những kẻ yếu rất nhanh đều bị loại, trưởng môn Mỵ Thế Tuyệt Trần đến phút cuối lại bỏ cuộc không lý do, cuối cùng vòng chung kết chỉ còn lại 9 người, cũng chính là 9 người nằm trong bảng cá cược của Tùng thành. Hình thức giao đấu dựa vào việc bốc thăm bắt cặp, người thắng ở mỗi cặp tiếp tục bốc thăm tìm người giao đấu, người nào bốc được thăm đỏ sẽ được tính là thắng không cần đấu do số lượng bị lẻ đi một người. Cứ thế cho đến khi chỉ còn hai người cuối cùng.
Vòng bán kết quả thực khiến người người mở mắt, các cao thủ giở hết mọi tuyệt học cả đời mà đấu nhau, cả một quảng trường rộng lớn vang lên tiếng kim khí chạm vào nhau, tiếng hò reo thán phục cùng tiếng loạt xoạt mạnh mẽ của quần áo mỗi khi các cao thủ khinh công qua lại đấu nhau từ võ đài lên đến không trung. Kết quả, những người thắng vòng bán kết gồm đương kim minh chủ võ lâm Trác Bất Tuyệt, đại sát thủ Danh Chính, Nhạc Vô Thường, Lão Bất Tử và Vô Danh công tử.
Các trận đấu kết thúc, Trác Bất Tuyệt liền bước ra giữa võ đài, hai tay giơ cao ổn định lại trật tự, vừa mở miệng định tuyên bố tiến hành bốc thăm cho trận đấu ngày mai thì giữa không trung chợt xuất hiện một màn mưa hoa đào đỏ rực. Giữa mùa đông ảm đạm, từng cánh hoa đào xinh đẹp nổi bật, nhẹ nhàng xoay xoay rồi đáp xuống lớp tuyết mỏng bên dưới. Trác Bất Tuyệt nhìn màn mưa hoa đào quen thuộc kia, ký ức về hai mươi mấy năm trước chợt hiện lên rõ ràng trong đầu, thoáng chốc vẻ mặt liền đại biến. Hắn run rẩy xiết chặt tay, nhìn khắp một lượt rồi đanh giọng nói lớn.
“Hoa Đào công tử?”
Không gian tĩnh lặng không một tiếng động chợt truyền đến một tiếng cười trầm thấp có phần cao ngạo.
“Trác Bất Tuyệt, đã mấy mươi năm qua, không ngờ ngươi vẫn nhớ đến ta.”
Lời vừa dứt, một bóng dáng màu tím nhạt xuất hiện ngay trên võ đài, những bậc cao niên trong giới võ lâm nhân sĩ vừa nhìn thấy khuôn mặt kia thì liền nhanh như chớp đứng bật dậy, vũ khí xuất ra chĩa về phía hắn đầy đề phòng. Ngạo nghễ đứng trên võ đài là một nam nhân có thân hình hơi thấp, vóc dáng vạm vỡ rắn chắc, đôi mắt hoa đào quyến rũ đảo một vòng nhìn khắp bốn phía, khuôn mặt tuấn mỹ cuốn hút cho thấy hắn chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, nhưng những ai đã từng gặp qua hắn đều biết sự thật không phải là thế.
Hoa Đào công tử ba mươi mấy năm trước làm mưa làm gió trên giang hồ, võ công cái thế bất phàm, là một kẻ vô cùng cuồng ngạo và tham vọng. Đối với hắn, giết người là một nghệ thuật hoàn mỹ, bất cứ ai chết dưới tay hắn đều có một bộ dạng nhắm mắt thanh thản, miệng vẫn còn điểm một nụ cười mãn nguyện dù thân thể đã tan nát chỉ còn trơ lại mỗi cái đầu của nạn nhân. Ba mươi năm trước, minh chủ tân nhiệm của võ lâm vừa đảm nhiệm chức vụ được một năm thì chết dưới tay hắn. Cả năm cao thủ đứng đầu trong võ lâm đại hội trước đó cũng cùng chung số phận.