• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chút hy vọng mong manh trong lòng Triệu tướng quân cuối cùng cũng vỡ vụn. Hắn khuỵu xuống đất, khuôn mặt như già đi chục tuổi, hai hàng nước mắt lăn dài.

“Nghịch tử, ngươi đúng là nghịch tử. Là quả báo, là quả báo mà. Vương gia, vi thần có tội, vi thần quản giáo không nghiêm nên nữ nhi của mình mới lộng hành như thế. Vương gia, xin người mở lượng hải hà, vi thần xin nhận mọi tội lỗi, chỉ cầu Vương gia cứu Hùng nhi của vi thần.”

Ba người nhà Triệu gia mỗi người khóc một kiểu. Triệu tướng quân dù sao vẫn là tướng quân, nước mắt chảy dài nhưng vẫn có chút khí phách. Triệu phu nhân nghe con gái thú nhận, cũng chẳng thiết sống, vừa đánh bồm bộp lên lưng con gái vừa mắng nhiếc. Triệu Lệ Chi cũng chỉ biết cúi đầu chịu đựng, khóc không thành tiếng.

Một màn khóc nhào kia khiến sảnh đường Định Vương phủ phút chốc náo nhiệt hẳn. Phụng Phi Vũ mắt điếc tai ngơ, mặc mấy người kia diễn trò cho hắn xem, bận rộn hết đút điểm tâm lại đến đút trà cho nữ nhân trong lòng, đến khi nàng chịu hết nổi, trừng mắt thì hắn mới cười đến là vui vẻ dừng lại.

Sau một hồi lâu, Phụng Phi Vũ mới nhàm chán lên tiếng.

“Triệu tướng quân, đứng dậy đi.”

“Vương gia, nếu ngài không hứa sẽ cứu Hùng nhi, lão thần sẽ quỳ ở đây mãi.”

“Đứng dậy đi. Ta cứu.”

Triệu tướng quân được lời như cởi tất lòng, hai mắt bừng sáng nhìn lên, chật vật lắm mới đứng dậy nổi, cũng không quên đá hai nữ nhân đang khóc nháo bên cạnh im lặng một chút. Phụng Phi Vũ chờ cho đến khi sảnh đường yên ắng lại, mới nhàn nhạt nói.

“Ta là gặp kỳ duyên nên mới được giải độc.” Hắn hơi liếc mắt nhìn Hồ Thủy Linh, ánh mắt lạnh lùng liền ôn nhu hẳn, sau đó lại chuyển sang nhìn ba người bên dưới. “Triệu Hùng e rằng không may rồi. Ta chỉ có thể cứu hắn sống thêm vài năm, cưới một người vợ, sinh con đẻ cái nối dõi cho Triệu gia. Ngươi có chịu chấp nhận hay không? Ngoài ra ta cũng còn vài điều kiện.”

“Vương gia, xin cứ nói.”

Triệu tướng quân xiết chặt tay, quyết tuyệt lên tiếng. Triệu phu nhân nghe thấy thế, vừa định phát tác thì đã nhận ngay một đá khác của phu quân, lần này tương đối mạnh khiến bà ngã đập hẳn mặt xuống đất, máu mũi tuôn trào. Vẻ mặt Phụng Phi Vũ vì một màn đó mà càng thêm chán ghét, giọng cũng thêm phần hạ nhiệt.

“Thứ nhất, Triệu tướng quân từ chức, giao ấn, hồi cố hương, gia tộc không ai được phép ra làm quan. Thứ hai, Triệu gia bố cáo thiên hạ, tự thú nhận tội lỗi của Triệu đại tiểu thư. Triệu Lệ Chi, bổn vương muốn ngươi cả đời phải chịu sự dè bĩu của thế nhân, ngươi dám tự sát, ta sẽ đem toàn bộ cửu tộc nhà ngươi giết không còn một ai. Thế nào, đơn giản thế thôi, Triệu tướng quân thấy sao?”

Triệu tướng quân cay đắng nghiến răng, nhưng có trách cũng chỉ có thể trách mình quản con không nghiêm, gây ra tội lớn như thế, may mà hoàng thượng cùng vương gia không định tội, chứ không thì cửu tộc đã vì nàng mà mất mạng. Nay chỉ giao lại ấn tướng, cáo lão hồi hương, con gái chịu chút ủy khuất mà Triệu gia được kéo dài hương hỏa, ít nhất lão khi xuống cửu tuyền cũng không đến nỗi không còn mặt mũi gặp tổ tiên. Triệu tướng quân đắn đo suy nghĩ giây lát, đành gật đầu.

“Mọi việc, cứ theo Vương gia quyết định.”

“Lão gia, sao có thể? Lệ Chi nhà ta…”

“Bà im miệng, nữ nhân ngu ngốc!” Triệu phu nhân bị ánh mắt vằn vện gân máu của phu quân hù đến rụng rời tay chân. “Bà muốn nhìn Triệu Hùng chết đau đớn hay bà muốn nhìn mặt cháu?”

Triệu phu nhân cuối cùng cũng hiểu, chỉ có thể ôm con gái khóc nức nở. Phụng Phi Vũ tựa tiếu phi tiếu lên tiếng.

“Việc cuối cùng Triệu tướng quân cần làm…”

Hắn dừng lại giây lát, hả hê thấy ba người bên dưới căng thẳng chờ đợi, chậm rãi đỡ Hồ Thủy Linh đứng dậy, một tay chống cằm, một tay vỗ vỗ lên vai nàng ra chiều âu yếm.

“Chính là thuyết phục được nàng cứu Hùng nhi nhà ngài. Nàng là người đã cứu bổn vương.”

“Cô nương, cầu xin người cứu con ta. Ta quỳ xuống cầu xin người.”

Triệu phu nhân đã biết điều hơn hẳn, kéo Triệu Lệ Chi quỳ phục xuống cầu xin không ngớp. Hồ Thủy Linh chậm rãi bước đến đỡ Triệu tướng quân cùng Triệu phu nhân đứng dậy, cười khẽ.

“Đừng khách khí, dĩ nhiên ta phải giúp. Chỉ cần là Vũ nói, nhất định ta sẽ làm.”

“Cô nương, người đã chữa khỏi cho Vương gia, chẳng lẽ không chữa được cho Hùng nhi sao?”

Triệu phu nhân hấp tấp hỏi, chỉ thấy ý cười trên mặt Hồ Thủy Linh càng sâu.

“Triệu phu nhân, muốn cứu được người trúng Bách Độc phải là nam nữ giao hợp. Người nữ hút hết chất độc từ nam nhân, nhớ đó mà giải được Bách Độc. Nhưng ta là nữ nhân của Vương gia, phu nhân nghĩ ta có cứu được hay không?”

“Nếu chỉ đơn giản như thế thì…” Triệu phu nhân vội vàng nói, ánh mắt lóe lên chút xảo quyệt nhưng rất nhanh đã bị nàng chặn họng.

“Phu nhân, nghĩ cũng đừng nghĩ, không đơn giản là một nữ nhân bình thường, phu nhân nếu muốn thấy con trai mình chết bất đắc kỳ tử trên giường thì xin cứ việc thử. Thân thể ta đặc thù nên mới cứu được Vương gia. Ta chỉ cứu được con trai phu nhân sống thêm vài năm, khai chi tán diệp cho nhà họ Triệu, đồng ý hay không là tùy ngài.”

Triệu tướng quân cắn răng, cúi đầu, rất nhanh lấy ấn tướng vẫn luôn giữ trong người dâng lên, nói.

“Vương gia, xin hãy cứu Hùng nhi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK