Trong Định Vương phủ, Hồ Thủy Linh mệt mỏi ngủ đến quên cả trời đất. Phụng Phi Vũ đã tỉnh từ lúc nào, một tay ôm chặt lấy nàng, một tay vuốt ve từng tấc da thịt trắng nõn trên lưng nàng, động tác vô cùng cẩn thận và nhẹ nhàng. Hồ Thủy Linh trong lòng hắn chợt bật cười khúc khích, rùng mình một cái, rúc càng sâu vào lòng hắn, giọng có chút nũng nịu mệt mỏi.
“Vũ, ta chỉ là cảm nhận thua người ta một chút, chứ không phải là không biết nhột đâu.”
“Sao nàng không cho ta biết?”
Hồ Thủy Linh hơi ngẩng lên nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, ngón tay thon dài vẽ những vòng tròn bất định trên vòm ngực săn chắc của hắn.
“Vũ, ta kể chàng nghe một chuyện nhé.”
“Được.”
“Chuyện là ở một đất nước nọ, rất xa rất rất xa Lạc Thiên quốc, có một họ tộc vô cùng lớn mạnh, vô cùng quyền uy có tên là tộc Hồ,…”
Phụng Phi Vũ yên lặng nằm nghe Hồ Thủy Linh kể về cuộc đời của nàng, càng nghe lại càng ôm chặt lấy nàng hơn, sắc mặt mỗi lúc một ngưng trọng. Hồ Thủy Linh kể xong, nhìn vẻ mặt có chút đáng sợ của hắn thì cười khẽ, dựa đầu vào ngực hắn làm nũng.
“Sao vậy? Nghe hoang đường lắm sao?”
“Không, ta chỉ không ngờ nàng đã phải chịu nhiều bất hạnh như thế.”
Nụ cười hồn nhiên của nàng, ánh mắt tinh nghịch, hành động đáng yêu của nàng thì ra được đánh đổi bằng những nỗi đau khó nói hết lời trong quá khứ. Hắn càng lúc càng thấy đồng cảm sâu sắc với nàng, dịu dàng hôn lên trán nàng, thầm thì bên tai nàng.
“Linh Nhi, về sau không được giấu ta bất cứ chuyện gì nữa, được không?”
Hồ Thủy Linh gật gật đầu, sau đó cầm tay hắn lên áp vào mặt nàng.
“Vũ, chàng đừng lo lắng cho ta, ta từng quen với việc không có cảm giác gì rồi, giờ đây ta vẫn cảm nhận được mơ hồ, cũng xem như là may mắn đi. Ta vẫn cảm nhận được hơi ấm của chàng, tình yêu của chàng dành cho ta. Như vậy đã là quá đủ.”
“Linh Nhi, cảm ơn nàng đã bước vào cuộc đời ta.”
Phụng Phi Vũ khẽ nâng cằm nàng lên, dịu dàng hôn lên môi nàng, nụ hôn trân trọng cùng nâng niu mà hắn chỉ dành duy nhất cho nữ nhân trước mặt.
--- ------ ------ ------ ------ -----
Phụng Phi Vũ nắm tay Hồ Thủy Linh, dắt nàng đến phòng ăn, dáng vẻ vô cùng chăm sóc, trông chẳng khác gì nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan khiến nàng nhìn hắn lăng xăng xung quanh mà phì cười. Nàng kéo tay hắn ngồi cạnh mình, nói.
“Vũ, chàng ngồi xuống đi. Ta tự biết lo mà.”
“Nàng tự biết lo vì sao lại không chịu mặc áo khoác. Nàng không cảm nhận được nhưng cơ thể nàng vẫn sẽ bị ảnh hưởng.”
“Nhưng mà đã vào phòng rồi, trong phòng rất ấm, chàng định biến ta thành heo hun khói sao?”
Một đám hạ nhân thấy cảnh Vương gia cao ngạo lại lo lắng, chăm sóc, cử chỉ có phần thái quá thì ngạc nhiên đến há hốc mồm. Nhưng ai cũng nhanh chóng khép miệng, cắm cúi tiếp tục làm việc, chẳng ai dại đem mạng mình ra cho vị Vương gia nóng tính kia đùa đâu.
“Vương Gia.”
Phi Hổ từ ngoài bước vào, trên người còn mang theo hơi lạnh của những ngày chớm đông. Phụng Phi Vũ đẩy chén cháo cho Hồ Thủy Linh, liếc cũng không thèm liếc, lạnh nhạt hỏi.
“Chuyện gì?”
“Triệu tướng quân, Triệu phu nhân và Triệu đại tiểu thư đến cầu kiến.”
“Được.”
Phụng Phi Vũ không vui không buồn đáp. Phi Hổ hơi ngạc nhiên vì chủ nhân chịu gặp những người kia, nhưng rất nhanh đã biến mất.