Chân của anh là bị đè nát.
Ôn Triệu Minh kỳ thật không phải là người ở Vân thành. Anh sinh ở Phái thành, khi bé cũng sống vui vẻ, chẳng qua trời cũng có gió mưa thất thường. Cha anh bệnh chết, sau đó mẹ lại mang theo anh tái giá vào nhà phú hào.
Phú hào đó không tệ, coi anh cũng như người thân, chẳng qua đối phương có một đôi trai gái. Vốn như thế cũng không phải vấn đề gì, mẹ của anh làm kế mẫu rất sợ hai đứa con hờ này hận mình, lấy hết tinh lực lấy lòng họ, cũng sợ tốt với anh quá, làm đối phương trong lòng không thoải mái, một ly nước rót thế nào cũng không bằng.
Hai đứa con của đối phương lúc tái giá cũng đã biết chuyện, tuy không xuất hiện tình huống gây gổ với mẹ kế, nhưng cũng không thật sự giống như gia đình thân thiết. Không khí trong nhà chung quy vẫn luôn là khách khí khiêm nhường.
Ôn Triệu Minh làm đứa con lớn nhất, thông cảm nỗi khổ của mẹ, lên trung học liền ở nội trú không về, tốt nghiệp đại học xong lại càng dốc sức làm việc ở Vân thành, trừ ngày lễ ngày tết trên cơ bản không về. Nhưng cha kế anh trong lòng lại rất băn khoăn, cảm thấy anh như bị ép phải đi, lúc làm việc giúp anh rất nhiều việc.
Ôn Triệu Minh mau chóng bộc lộ tài năng ngay trong công việc, trở thành tinh anh trong ngành nghề. Nhưng lúc anh thị sát công trường mới, bất hạnh gặp phải sự cố sập nhà, trực tiếp đè nát đôi chân của anh.
Sự cố lúc ấy rất lớn, người bị chôn ở phía dưới rất nhiều nên khi kéo được anh ra đưa vào phòng cấp cứu, chân anh lập tức phải cắt bỏ ngay.
Sau khi sự cố xảy ra, mẹ anh lập tức rơi vào hối hận và áy náy, dẫn anh về nhà trị liệu. Không khí trong nhà bởi vì anh đột nhiên trở thành người tàn tật nên càng quái dị, tất cả mọi người đối đãi anh thật cẩn thận, áp lực khiến anh thở không nổi nữa. Cuối cùng anh chỉ có thể chạy trốn trở về Vân thành, tránh né tất cả người quen, ánh mắt đồng tình của họ khiến anh chịu không nổi.
Người lần này thông báo cho anh, cũng là vì nể tình cha kế.
Hai người con của cha kế hiện giờ đều học ở nước ngoài, lúc hiện tượng thiên văn xuất hiện mẹ đang làm bạn cùng cha kế ra nước ngoài giải sầu, cũng không biết bây giờ có ở cùng chỗ với hai đứa em không, hiện tại thế nào rồi.
Nghe Ôn Triệu Minh nói, lòng Phó Sử Ngọ thực buồn bã, tuy cha mẹ y đều còn nhưng quanh năm không thể gặp mặt. Ôn Triệu Minh mất cha, mẹ thì căn bản không có biện pháp cùng sinh hoạt giống như thân nhân bình thường.
Ôn Triệu Minh bị mất là cẳng chân, đầu gối vẫn còn, chi giả hiện tại anh mang là loại tốt nhất, trải qua thiết kế có khả năng tự đi đường.
Chỉ là khi chân anh lành rồi, phần chân tiếp xúc với chi giả lúc đi sẽ rất đau, đau đến người thường không cách nào chịu nổi. Mà muốn thích ứng quá trình này, học cách dùng chi giả để đi đường là rất lâu.
Hiện tại Ôn Triệu Minh kỳ thật cũng có thể đi trong chốc lát nhưng chạy nhảy thì khó.
Ôn Triệu Minh hiện tại nói chuyện đó, không phải không có ý đồ giành lấy sự thương hại từ Phó Sử Ngọ, đáy lòng anh cũng thấy nhục nhã vạn phần, nhưng anh thật sự muốn sống tiếp. Cho dù dùng đau xót trên người mình, đổi lấy một chút trợ giúp của Phó Sử Ngọ trong thời khắc sống chết trước mắt, anh cũng cảm thấy đáng giá.
Anh nói chuyện này cho Phó Sử Ngọ mà không phải Đường Húc Hải, bởi vì vừa nhìn là biết Đường Húc Hải là một người ý chí kiên định, hắn có nguyên tắc của mình. Ôn Triệu Minh không thể xác định đối phương sẽ làm thế nào, lại tin rằng hắn sẽ không dễ dàng bị bất hạnh của anh đả động.
Đối phương đồng ý mang anh đồng hành đã hết lòng rồi.
Hai người tâm tư đều thực phức tạp, không biết lúc nào mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau Phó Sử Ngọ đột nhiên bừng tỉnh, y mở to mắt đeo kính vào.
Y không xác định có phải y nghe thấy tiếng gì không.
“Đường Húc Hải?” Y nhẹ giọng kêu.
“Làm sao vậy?” Ôn Triệu Minh cũng tỉnh.
“Suỵt ——” Phó Sử Ngọ bảo.
Một lát sau quả nhiên vang lên tiếng rên rỉ, Phó Sử Ngọ lập tức đứng dậy, nắm đèn pin lên soi rồi nhanh chóng bổ nhào qua chỗ công tắc mở đèn lên.
“Đường Húc Hải anh thế nào?” Phó Sử Ngọ vừa nhìn liền thấy, Đường Húc Hải sốt đến mặt mày đỏ bừng, quần áo ướt đẫm mồ hôi: “Không xong! Anh ta không hạ sốt, còn sốt dữ hơn nữa!”
“Cho anh ta uống thuốc, tăng liều lượng lên! Thuốc kháng sinh cũng cho ảnh uống luôn!” Ôn Triệu Minh ngồi dậy, đỡ xe lăn sau đó giãy dụa leo lên.
Đường Húc Hải lúc này sốt đến nỗi thần chí triệt để không rõ, cắn chặt răng, Phó Sử Ngọ mất nửa ngày mới cạy mở khớp hàm của hắn. Đường Húc Hải hiện giờ không thể tự nuốt, Phó Sử Ngọ cuối cùng đành nghiền thuốc thành bột, trộn vào nước, đút từng chút từng chút cho hắn.
Phó Sử Ngọ tóc rối bù, hoang mang lo sợ nhìn Đường Húc Hải, chỉ mong hắn có thể hạ sốt. Đáng tiếc hiện thực tàn khốc, Đường Húc Hải vẫn không đỡ, sau đó cả nước cũng đút không vào được.
“Anh ta uống không được, làm sao đây?!” Phó Sử Ngọ kinh hoảng.
“Anh ta như vậy không được, vốn bây giờ ảnh đỗ quá nhiều mồ hôi liền thiếu nước, không uống vào, nhiệt độ lại không hạ sẽ chết người!” Ôn Triệu Minh cũng nôn nóng lên.
Đường Húc Hải là người có sức chiến đấu duy nhất của họ, hiện tại sốt cao không lùi, nếu hắn chết, hai người họ đảm bảo xong đời!
Phó Sử Ngọ xốc thảm lên, cởi đống quần áo ướt sũng rồi thay bộ sạch sẽ cho hắn, không bao lâu mồ hôi lại chảy ra.
“Phải bổ sung nước cho anh ta!” Ôn Triệu Minh nhẹ giọng hô.
“Truyền dịch! Nước biển!” Phó Sử Ngọ quay đầu nhìn Ôn Triệu Minh.
“Nước biển bổ sung nước nhanh nhất.” Ôn Triệu Minh gật gật đầu, lãnh tĩnh nói: “Nhưng không có dụng cụ truyền, cũng không có nước biển.”
Phó Sử Ngọ khẽ cắn môi: “Tôi đi tìm!”
“Anh đi?” Ôn Triệu Minh hỏi.
“Tôi đi!” Phó Sử Ngọ sau khi quyết định lập tức hành động, Đường Húc Hải chờ không được lâu nữa.
Phó Sử Ngọ trước giờ đã xác định mục tiêu liền không chút do dự, y dạo quanh một vòng, nhìn nhìn hết thảy hiện hữu trong hầm trú.
Y đi qua đổ hết mọi thứ trong ba lô ra, thức ăn và phần cứng để ở một bên, lấy quần áo trực tiếp buộc quanh mặt mình. Y cầm lấy mã tấu của Đường Húc Hải, học bộ dáng của hắn cột túi đựng vũ khí vào đùi, cắm mã tấu vào trong, do dự một chút y lại tìm cái xẻng đa năng cất vào ba lô.
Nhấc ba lô lên y quay đầu lại nói với Ôn Triệu Minh: “Tôi sau khi ra ngoài sẽ dùng xe chặn cửa lại.”
Ôn Triệu Minh lẳng lặng nhìn hành động của y, trong ánh mắt không buồn cũng không vui, chỉ gật gật đầu nói: “Chúc anh mọi chuyện thuận lợi.” Hiện tại hy vọng của hai người đều đặt hết lên người y, việc anh có thể làm cũng chỉ là cầu nguyện cho y.
Phó Sử Ngọ ra khỏi rạp chiếu phim, chuyển chiếc SUV chặn cửa hông lại, đóng cửa xe sau đó rón ra rón rén rời khỏi rạp.
Bây giờ là 10h sáng, Phó Sử Ngọ chưa ăn điểm tâm lại không cảm thấy đói.
Y cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, thận trọng khống chế hô hấp của mình.
Sinh vật alien kia hiện tại chỉ biết là có thị giác, thính giác thế nào còn chưa biết.
Cũng không biết sinh vật này rốt cuộc căn cứ vào điều gì mà quan sát vẻ ngoài của sinh vật, lỡ đâu nó như dơi dựa vào âm thanh gì đó, hoặc mắt có thể nhìn thấy nhiệt độ, thậm chí mũi còn có thể nhạy hơn cả chó…
Vừa đi Phó Sử Ngọ vừa đoán mò, càng nghĩ càng thấy nơi nơi đều có thể đột nhiên nhào ra một con alien, giương cái lỗ miệng đáng sợ của nó ra lao về phía y.
Phó Sử Ngọ giật mình một cái, thân thể ép tới thấp nhất khống chế không được dán vào tường mà đi.
Y mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, gần như là đi hai bước lại dừng một hồi.
Tất cả mọi giác quan của Phó Sử Ngọ đều đang chạy như điên, liều mạng tìm kiếm các loại tín hiệu. Y chỉ cảm thấy tần suất hô hấp của mình khá nhanh, luôn quá khẩn trương cao độ.
“Mình cảm thấy giờ mình cần socola.” Phó Sử Ngọ yên lặng nghĩ. Nếu cơ năng thân thể vẫn cứ điên cuồng vận chuyển như vậy, y sẽ rất nhanh cần đến thứ gì đó giàu năng lượng.
Trở về liền có socola ăn! Y tự cổ vũ mình như vậy.
Trên đường vắng lặng, hôm qua còn có thể nhìn thấy người đi đường, hôm nay lại không thấy một bóng. Phó Sử Ngọ thận trọng thăm dò nhìn nhìn cửa sổ các cửa hàng ven đường, bên trong không người cũng không alien.
Liên tiếp đi ngang qua rất nhiều quán nhỏ, đồ ăn thức uống đều bị dọn hết, dư lại đơn giản chỉ là quần áo và đồ dùng hằng ngày. Phó Sử Ngọ tìm tòi một đường, tìm thứ y muốn tìm.
Loại ngã tư tương đối tập trung nhiều cửa hàng này, rất dễ có thể tìm ra những tiệm bán thuốc cỡ nhỏ.
Phó Sử Ngọ nhìn nhìn tiệm thuốc đối diện bên đường, suy nghĩ một lát y vẫn bỏ qua.
Mấy tiệm thuốc cỡ này khẳng định không có mấy dụng cụ y tế như kim truyền dịch, giỏi lắm chỉ bán vài miếng bông sát trùng.
“Phòng khám, phòng khám, phòng khám.” Phó Sử Ngọ thì thào nói nhỏ, “Trong cư xá hẳn là có phòng khám.”
Chỉ cần tìm được phòng khám, muốn cái gì cũng có hết.
Lại đi hơn hai trăm mét, Phó Sử Ngọ rốt cục rời khỏi dãy các cửa tiệm buôn bán, tới cổng cư xá.
Cách khu cư xá này không xa là một siêu thị cỡ lớn, hai bên cổng cư xá mọc đầy các quán ăn nhỏ, tiện để các nhân viên trong siêu thị ăn uống.
Phó Sử Ngọ dán tai vào cổng cư xá nghe một hồi, bên trong chẳng có chút động tĩnh gì. Y hít mạnh một hơi, xoay người nhẹ nhàng bước nhanh vào trong đó.
“Phòng khám!!” mắt Phó Sử Ngọ sáng lên, cách y không đến một trăm mét phía trước có hai phòng khám!
Một phòng treo bảng trung y châm cứu mát xa, phòng còn lại lại là phòng khám Tây y.
Hai phòng khám nhỏ này đều nằm ở tầng trệt khu chung cư, rõ ràng là nhà ở dân dụng cải biến thành.
Phó Sử Ngọ tìm thấy mục tiêu khó tránh khỏi hưng phấn lên, bước nhanh chạy về hướng phòng khám.
Phòng khám Trung y cách đó tương đối gần, phòng khám Tây y lại nằm ở chung cư đối diện đó. Trong mắt Phó Sử Ngọ hiện giờ trừ mục tiêu ra gần như không nhìn thấy cái gì khác nữa.
Đúng lúc này lỗ tai y bỗng nhói lên một cái, đột nhiên một tiếng “Rắc suỵt” nhỏ truyền vào tai y.
Tim Phó Sử Ngọ lập tức lộp bộp một cái, máu trong nháy mắt xông lên đầu.
“Hô —— hút ——” Phó Sử Ngọ thật cẩn thận khống chế thân thể của mình bảo trì bộ dáng bất động không nhúc nhích, đầu chuyển về hướng giữa hai tòa chung cư.
Nghiêng đầu, y nhìn thấy trên con đường giữa hai tòa chung cư cư xá, qua thêm mấy tòa nhà nữa có một con alien đang nằm úp sấp. Nó đang quỳ rạp trên đất đè lên tứ chi của một người, cái lỗ miệng của nó xốc sọ của người nọ lên, từ lỗ miệng của nó vươn ra một thứ như ống hút, cắm vào não người đó!
__________________________
TK: Cảm giác như có người bổ não bạn ra, quấy quấy dịch trắng trong đó rồi cắm ống hút vào hút. Đùa chứ không dám đi ngủ luôn _ _!!!