Sưu tập kim loại và huấn luyện thao túng từ trường cũng không phải có thể một lần là xong, tiếp đó hai người càng kiên nhẫn phối hợp hai vị khoa học gia làm các loại nghiên cứu.
Nếu có thể, hai người họ thậm chí muốn tiến sĩ Tả kiểm tra phân tích và đề nghị phương hướng phát triển cho mấy tiểu đồng đội còn lại trong Binh đoàn Long Cốt.
Đáng tiếc, tiến sĩ Tả cao quý lãnh diễm cự tuyệt, thậm chí rõ ràng ghét bỏ những tiểu đồng đội kia quá đại chúng, thật sự không có khả năng khiến ông lãng phí thời gian quý giá được.
Mấy câu gợi đòn thế này, cho dù đã qua lại một thời gian, có chút giao tình. Nhưng vẫn khiến Đường Húc Hải nhịn không được muốn hung hăng giáo huấn cho một trận.
Âu Dương cực kì cảnh giác che chở cho tiến sĩ Tả, đề nghị: “Những dị năng giả khác đã có nghiên cứu chuyên môn được duyệt, chẳng qua tổng bộ ở thủ đô mà thôi. Để không lãng phí tài nguyên nghiên cứu khoa học, bên Phái thành không chuẩn bị mở ra hạng mục lặp lại. Nếu các cậu có quen biết, có thể chọn đọc tài liệu thành quả nghiên cứu của họ trong trung tâm nghiên cứu khoa học thủ đô.”
Phó Sử Ngọ tò mò hỏi: “Vậy viện khoa học Phái thành nghiên cứu cái gì?”
Âu Dương bảo: “Phương hướng chủ yếu là ảnh hưởng của phân tử Nguyên đối với địa cầu—— bao quát sinh vật và những phương diện khác. Bởi vì lúc đầu là tiểu Z đề xuất và phát hiện sớm nhất, cho nên phương hướng chủ yếu của Phái thành là cái này.”
Phó Sử Ngọ đồng tình nhìn thoáng qua tiến sĩ Tả, mấy ngày nay tiếp xúc, căn cứ hiểu biết của y với ông, tiến sĩ Tả càng thích nghiên cứu alien hơn.
Kỳ hạn kiểm tra một tháng rốt cục kết thúc, hai người bắt đầu trở về sân huấn luyện huấn luyện hằng ngày.
Trong lúc này, Ôn Triệu Minh cho Thiệu Nhạc và Lưu Bội Kỳ làm đội trưởng, Vương Đan, Hollande làm đội phó, phân chia hai tiểu đội. Dẫn theo Binh đoàn Long Cốt đến đại sảnh công tín nhận một ít nhiệm vụ tiêu diệt triều alien đã bị đánh tán loạn.
Sau khi triều alien vây công Phái thành bị đánh lui, không có alien cấp 3, mấy chục vạn alien tán loạn trở thành đoàn thể alien lớn nhỏ khác nhau, thậm chí có đoàn thể trực tiếp sụp đổ, bắt đầu hình thức một mình hành động lần nữa.
Phái thành làm thành phố trực thuộc tỉnh H, alien phụ cận khó có thể làm được trò trống gì, tự nhiên thành phố cấp ba bị công phá trong tỉnh này đều chạy nạn về hướng bên đây.
Trong trận chiến vây thành tử vong 2 vạn người, trong đó phần lớn đều là dị năng giả và biến dị giả, Phái thành có nhu cầu nạp máu mới khẩn cấp, vì thế không chút do dự tiếp nhận người đến. Thậm chí, họ còn treo ra nhiệm vụ yêu cầu binh đoàn hoặc nghiệp đoàn đi thanh lý triều alien quanh đây.
Thiệu Nhạc cùng Lưu Bội Kỳ nhận chính là loại nhiệm vụ này.
Để phòng ngừa, trước khi xuất phát, Ôn Triệu Minh bảo Miêu Gia đặc biệt dùng vệ tinh quan sát lũ alien, xác định quần thể của chúng không vượt qua cực hạn mà họ có thể ứng phó.
Bị nghẹn hơn cả tháng, cả ngày huấn luyện huấn luyện không ngừng huấn luyện, khiến họ sớm nghẹn phá hủy. Được thả ra ngoài lần này, cớ sao không kích tình bốn phía, hỏa hoa bắn toé kia chứ.
Trong sân huấn luyện, Đường Húc Hải cùng Phó Sử Ngọ đang tiến hành huấn luyện vật lộn.
Đường Húc Hải bồi luyện cho Phó Sử Ngọ, kỹ năng vật lộn của Phó Sử Ngọ đương nhiên không thuần thục bằng Đường Húc Hải, nhưng năng lực siêu cảm của y chính là để ăn gian. Nhiều lúc, không đợi Đường Húc Hải đánh qua, Phó Sử Ngọ đã trực tiếp chuyển vị trí, hoàn toàn né thoát. Kể cả nắm đấm của Đường Húc Hải có mọc thêm đôi mắt, cũng không động vào được một sợi tóc của Phó Sử Ngọ.
Động tác của Đường Húc Hải nhanh như chớp, nắm tay chém ra, hình thành từng vệt tàn ảnh, Phó Sử Ngọ nhanh như hải âu theo gió vượt sóng, hoàn toàn kề cận Đường Húc Hải mà né.
Đánh nhau nửa giờ, hai người căn bản không đấm được đối phương phát nào, cả người ra một thân mồ hôi, Đường Húc Hải đứng lại dừng tay: “Dừng.”
Chân Phó Sử Ngọ khựng lại, vững vàng đứng tại chỗ, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Đường Húc Hải khẳng định y: “Trong khoảng thời gian này cậu tiến bộ thực nhiều, không tồi nha.”
Phó Sử Ngọ thẹn thùng cười một chút, tiếc hận nói: “Đáng tiếc tôi hiện tại chỉ có thể hoàn toàn trốn tránh, vẫn không thể phản kích anh.”
Đường Húc Hải tiêu sái cười: “Cậu thoả mãn đi! Có thể nửa giờ không trúng một đòn dưới tay tôi, toàn bộ Hoa Hạ cậu đã có thể quét ngang. Dư lại chỉ cần dùng năng lực siêu cảm của cậu, quan sát ra sơ hở, một kích trí mạng là đủ. Cũng không cần cậu ra sức tưởng tượng chiêu thức nhiều, tôi dạy cho các cậu đều là thuật giết người thật thôi.”
Phó Sử Ngọ nghiêm túc gật gật đầu: “Ừm, tôi hiểu.”
Hai người kết thúc huấn luyện hôm nay, từng người tiến vào phòng thay quần áo xịt vòi sen tắm rửa.
Chờ Đường Húc Hải ra tới, mới phát hiện Hollande cư nhiên cũng có mặt ở sân huấn luyện.
Mày Đường Húc Hải nhăn nhẹ một cái, sau đó bình thường lại, hắn đi qua không có cảm xúc gì hỏi: “Nhiệm vụ hoàn thành thế nào?”
Hollande cười rộ lên, khóe môi mang theo nét cười thản nhiên, nói: “Hoàn thành rất tốt, những đội viên đó đều rất tuyệt.”
Đường Húc Hải trầm ổn ừ một tiếng hỏi: “Trong khoảng thời gian này huấn luyện không có bị chậm trễ không? Tôi không tại, có người nhàn hạ không?”
Hollande thu hồi nụ cười, hơi nghiêm mặt nói: “Không ai nhàn hạ, huấn luyện đều rất nghiêm túc. Đường, chuyện của anh cùng Phó bận bịu xong rồi đúng không?”
Trong khoảng thời gian Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải rời đi, cũng chỉ nói với bọn họ có chuyện vội, có vài người ở đình viện số 7 mới biết được họ đến viện khoa học làm nghiên cứu.
Đường Húc Hải thản nhiên lên tiếng: “Hoàn thành, về sau chúng tôi sẽ cùng đi nhiệm vụ chung.”
Mắt Hollande sáng rực lên, nói: “Tôi là nghe Miêu Gia nói các anh hôm nay trở về rất sớm, liền đoán có phải kết thúc rồi chưa.”
Trong lòng Đường Húc Hải có một cảm xúc nói không nên lời, mang theo chút không kiên nhẫn nhìn Hollande: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Hollande thực thẳng thắn nói: “Tôi không tới tìm anh, tôi tới tìm Phó.”
Dự cảm của Đường Húc Hải trở thành sự thật, mày nhăn lại, hỏi: “Anh tìm cậu ta có chuyện gì?”
Hollande trả lời: “Việc tư, xin lỗi không thể nói cho anh biết.”
Đường Húc Hải nghẹn, lập tức một cảm xúc không vui dâng lên, hắn cực lực trấn định nói: “Thần bí vậy…” Có cái gì không thể nói cho hắn biết?!
Phó Sử Ngọ lúc này vừa vặn đi ra, nhìn thấy Hollande cũng rất bất ngờ.
Trên mặt Hollande lập tức sáng lạn nụ cười, đi về hướng Phó Sử Ngọ: “Phó, tôi có một tin muốn nói cho anh.”
Phó Sử Ngọ tò mò nhìn hắn: “Tin gì?”
Hollande thần bí cười cười, nhìn thoáng qua Đường Húc Hải, sau đó quay đầu nói với Phó Sử Ngọ: “Tôi chỉ có thể nói cho mình anh nghe, anh có thời gian không, tôi mời anh đi uống một ly.”
Phó Sử Ngọ nghĩ nghĩ, hôm nay tất cả kiểm tra đều đã hoàn thành, cũng huấn luyện xong, quả thật không có chuyện gì.
Y gật đầu nói: “Cũng được.” Sau đó quay đầu bảo Đường Húc Hải: “Tôi ra ngoài cùng Pailer, anh tự về trước đi.”
Đường Húc Hải cố rặn, lại thật sự tìm không ra lý do ngăn cản y, chỉ có thể nín thở nhìn Phó Sử Ngọ va Hollande hai người cùng đi xa.
Đường Húc Hải thực tức giận, lại không biết mình giận cái gì, buồn bực một mình về tới đình viện số 7.
Hắn cho rằng này chỉ là một lần thôi, lại không ngờ kế tiếp, Phó Sử Ngọ cứ luôn ra ngoài với Hollande, mỗi lần đi lúc về đều cực kì vui vẻ.
Độ không vui của Đường Húc Hải càng lâu càng cao, rốt cục nhịn không được trách cứ Phó Sử Ngọ.
“Cậu không có chuyện gì đừng cứ chạy lung tung miết, bộ cậu không biết mình dỡ giao tiếp với người ta đến mức nào á. Hiện giờ lãnh đạo cao tầng Binh đoàn Long Cốt đang khiến người tò mò, lỡ bị người ta cản đường, không cẩn thận mất mặt xấu hổ, vậy làm sao đây?”
Phó Sử Ngọ kinh ngạc trợn mắt nhìn hắn, cho rằng hắn thật sự vì cái này mà giận, liền kiên nhẫn giải thích: “Đừng lo, Hollande đi chung với tôi mà. Ảnh tiếp người đãi vật mạnh hơn tôi nhiều, có ảnh kế bên, không có sai lầm gì ảy ra đâu.”
Đường Húc Hải còn tức ghê gớm nữa: “Lúc các cậu ra ngoài bộ gặp được người binh đoàn nghiệp đoàn khác đến tìm hiểu hả? Có lòi cái gì không ổn hay không?”
Phó Sử Ngọ mím môi trả lời: “Chỉ có một lần. Tôi cứ không nói gì, là Hollande ứng phó.”
Đường Húc Hải lạnh như băng nói: “Về sau cậu có chuyện gì muốn ra ngoài, tốt nhất là có tôi hoặc Ôn Triệu Minh ở, tận lực đừng một mình hoạt động.”
Phó Sử Ngọ trong ngực phập phồng một chút: “Tôi sẽ chú ý, không lấy kính xuống hoặc để nó rớt ra. Hơn nữa tôi cũng không phải một mình, có Hollande đi chung mà.”
Đường Húc Hải trong lòng nôn nóng, cục lửa nghẹn trong ngực hắn như sắp nổ tanh bành rồi.
Hắn lại không thể trực tiếp gào: cậu muốn làm gì kêu lên tôi đi chung không được sao? Nhất định phải là tên Hollande kia?! Còn gọi Hollande nữa chứ, trước kia rõ ràng kêu họ của người ta mà.
Bản thân hắn cũng hiểu hắn quá ngang ngược, nhưng hắn lại không muốn mặc kệ không quản.
Hắn gắt gao ngậm miệng, hắn đã quá đáng lắm rồi, Phó Sử Ngọ cũng bắt đầu thấy tức, hắn không dám há mồm nữa, sợ nói ra cái gì không cách nào vãn hồi được.
Một lát sau, Phó Sử Ngọ bình phục cảm xúc một chút, y dù sao cũng coi Đường Húc Hải là người bạn quan trọng nhất, tuy thái độ của hắn hiện tại rất kỳ quái, nhưng Phó Sử Ngọ cũng không muốn cãi nhau.
Phó Sử Ngọ lạnh nhạt nói: “Nếu không có chuyện gì, tôi muốn đi ra ngoài, tôi còn có chuyện.”
Đường Húc Hải rốt cục nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Phó Sử Ngọ chần chờ nhìn Đường Húc Hải, hình như rốt cục đã phát hiện cảm xúc nôn nóng bị hắn kiềm nén trong đáy mắt, y do dự một chút mới lên tiếng: “Bây giờ còn chưa thể nói cho anh biết, chờ đến lúc có thể, tôi nhất định kể cho anh nghe đầu tiên.
Đường Húc Hải bị chữ “đầu tiên” của y trấn an nhẹ.
Phó Sử Ngọ cười một cái, đẩy mắt kính, vui vẻ nói: “Tóm lại, là một chuyện cực tốt.”
Nụ cười quá mức rực sáng, Đường Húc Hải cảm thấy cả mắt kính cũng cản không nổi, trong nháy mắt tần suất đập của tim hắn tăng đột ngột, cảm xúc sôi sục dần dần khiến hô hấp của hắn tê liệt.
“Sử Ngọ, có thể đi rồi chứ?” Hollande đợi giữa sân mãi vẫn không thấy người liền tiến vào.
Thật giống như từ ngày hè nóng rực rớt cái phịch vào trời đông giá lạnh, một luồng khí lạnh lập tức khiến máu sôi trào của hắn nguội lại, Đường Húc Hải cứ trái tim lạnh run như vậy nhìn Phó Sử Ngọ xoay người không chút do dự cùng Hollande đi rồi.
Trong chớp mắt đó ánh mắt hắn nhìn theo bóng Hollande như có thể bắn ra dao.
Chờ đến hai người đi xa một lát, Đường Húc Hải rê rê chân, dựa vào một bên tường, bắt đầu tự hỏi hắn rốt cuộc bị cái quỷ gì vậy?
Vì sao lại giận như vậy, giận Phó Sử Ngọ đi chung với Hollande, lại không mang hắn theo hả. Mỗi lần hai người rời đi, hắn lại cảm thấy lửa giận cuồn cuộn.
Cẩn thận ngẫm lại, cái này không phải là ghen tị chứ?
Một người có một bạn tốt, sau đó bạn tốt của hắn vứt hắn qua một bên đi chơi với người khác, vì thế người này tức giận, đó vốn là bạn tốt thuộc về mình lại bị người khác đoạt đi, hắn hy vọng đá văng người kia, chỉ có một mình hắn chơi với bạn tốt kia thôi. Cái này, cái này, cái này, không phải chính là độc chiếm dục sao?!
Cho nên hắn mới tức giận như vậy, giận đến hận người kia không thể biến mất.
Hắn phải chăng đã quá xấu rồi?
Phó Sử Ngọ bất quá chỉ giao một người bạn khác thôi, liền tính hắn ghen tị đến cỡ nào, muốn độc chiếm Phó Sử Ngọ thành bạn tốt quan trọng nhất của mình, cũng không thể hận đến muốn vặn cổ Hollande như vậy được a.
Hắn không thể nóng nảy mãi thế được, sẽ bị Phó Sử Ngọ chán ghét mất.
Phó Sử Ngọ vốn đã bị người ta cướp đi rồi, hắn lại bị Phó Sử Ngọ chán ghét …
Chỉ ảo tưởng một chút, Đường Húc Hải đã cảm thấy tuyệt vọng, cảm xúc khổ sở ùn ùn kéo tới nhấn chìm lấy hắn.
Đường Húc Hải hiu quạnh ngồi chồm hổm trong góc phòng khách, âm u đến có thể mọc ra cây nấm, khiến Chân Tử xuống lầu xem tv sợ đến nhảy dựng.
“Anh Hải… Anh làm sao vậy?” Chân Tử căn bản không dám tới gần Đường Húc Hải âm khí bốn phía, cô chỉ thiếu điều lấy nhánh cây chọt chọt hắn thử, nói không chừng còn chọt rơi nấm xuống thật đó chứ.
Đường Húc Hải chùi chùi mặt, đứng lên, suy sụp nói: “Anh không sao, chỉ cảm thấy thì ra mình có tính cách âm u như vậy.”
“A?” Chân Tử chớp mắt mấy cái.
Đường Húc Hải lắc lư loạng choạng đi đến cạnh sô pha, lập tức nằm ịch xuống đó.
Nằm ịch xuống thật, thân thể hắn thậm chí nảy lên một cái. Nếu không phải đã phóng thích đống kim loại kia ra, sô pha này nhất định đã bị hắn đè bẹp.
Chân Tử tò mò ngồi vào sa lông đối diện hắn: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đường Húc Hải lúc này cũng hy vọng được trò chuyện với ai đó, liền kể cho Chân Tử: “Trước kia không cảm thấy mình hẹp hòi như vậy, Sử Ngọ bất quá chỉ kết thêm một người bạn, anh lại cảm thấy ghen tị.”
Đường Húc Hải tự cho là tìm thấy nguyên nhân, bắt đầu khắc sâu kiểm điểm.
Sắc mặt Chân Tử bắt đầu cổ quái, ý câu này….giống như Đường Húc Hải đã ý thức được tình cảm của mình?
Nếu là vậy, cô có câu liền không thể không nói: “Ý anh là Hollande đúng không?”
Đường Húc Hải cảm xúc không cao ừ một tiếng: “Gần đây họ cứ đi ra ngoài miết.”
“Mỗi lần đi ra hai người đều rất vui vẻ, trở về còn càng ngày càng trễ.” Chân Tử tiếp lời hắn.
“Em cũng để ý hả.” Đường Húc Hải giương mắt nhìn cô.
Chân Tử đồng tình liếc hắn một cái, cái người này đến cùng là ‘ngơ’ đến mức nào, có người thọc gậy bánh xe trắng trợn thế, ăn có chút dấm, ghen tị đối phương mà cư nhiên còn thấy như trời sụp đất nứt vậy.
Chân Tử chậm rãi nói: “Anh không phải không nhìn ra chứ? Hollande đang tỏ rõ muốn theo đuổi anh Phó a!”
Đường Húc Hải lập tức ngây ngẩn cả người, hình như hắn nghe thấy một chuyện không thể tin nổi: “Em nói cái gì? Anh nghe không hiểu.”
Chân Tử đại thán một hơi: “Đến đây rồi mà còn chưa hiểu hả?”
Đường Húc Hải bị dọa, hắn liều mạng trừng Chân Tử: “Sử Ngọ đi ra ngoài với tên đó đều là có chuyện đứng đắn phải làm! Không phải như em nói đâu.”
Chân Tử a một tiếng, thì ra ông anh này nghĩ vậy, khó trách a.
Chân Tử phân tích: “Có lẽ bọn họ thật sự có chuyện phải làm, nhưng làm chuyện xong đâu có cần lần nào cũng ăn cơm rồi mới về đúng không?” Thấy Đường Húc Hải đứng hình, Chân Tử tiếp tục nói: “Làm chính sự tiện thể ăn bữa cơm, thuận đường uống tách trà, đây đều là kỹ xảo theo đuổi người ta. Tình cảm chính là trong mấy cái tiện thể, thuận đường ở chung này mà phát sinh. Mà em nói nghe, thủ đoạn theo đuổi của Hollande rất lão luyện, hơn nữa không dấu vết, ít nhất anh Phó khẳng định chưa kịp phản ứng, chẳng phải anh cũng không phát hiện sao?”
Đầu Đường Húc Hải nhoáng lên một cái, đột nhiên nhớ tới cái lần bên hồ Thủy Kính, Hollande lướt qua hắn cầm khăn xum xoe với Phó Sử Ngọ.
Thì ra, ngay từ khi ấy thằng cha đó đã ôm tâm tư này!
Chẳng trách hắn cứ cảm thấy có giảm giác là lạ, không thích hợp.
Đường Húc Hải “Rầm” một cái đập tay lên bàn, Chân Tử mở mắt trừng trừng nhìn cái bàn dưới tay hắn “Răng rắc” một phát nứt đôi.
“Bàn trà nát rồi!” Chân Tử kêu lên sợ hãi.
Đường Húc Hải ngó lơ, ngón tay di động đến cạnh bàn, hung hăng bấm một phát, ấn lõm mấy cái dấu tay vào.
“Thì ra tên đó mưu đồ xấu xa vậy!” Đường Húc Hải kinh sợ đan xen, đầy ngập lửa giận rốt cục tìm được đường phát tiết, “Muốn nhúng chàm bạn tốt của ông hả, đừng có mơ!”
“Bạn tốt?” Chân Tử cảm thấy tiết tấu hình như sai sai sao đó, chẳng lẽ cô hiểu trật á?
“Biết ngay mấy tên nước ngoài gian xảo dữ lắm, cư nhiên lấy mấy thứ lộn xộn bậy bạ này mà dây dưa Phó Sử Ngọ.” Đường Húc Hải “Rắc rắc rắc” bẽ đốt tay, âm âm cười: “Ông nhất định phải bóp tắt ý tưởng này của hắn!”
Đường Húc Hải như một trận gió xoáy thổi bắn ra ngoài.
Chân Tử ảo não cắn môi, cô có phải đã lỡ không cẩn thận làm hỏng chuyện tốt của người ta không vậy?
Thôi bỏ đi, nếu duyên đã định trước sẽ bên nhau, có chút khúc chiết cũng không coi là gì. Nếu không duyên phận, sớm chấm dứt cũng đỡ.
Chân Tử mở TV ra coi, đem chuyện này vứt qua một bên.
Đường Húc Hải cưỡi chiếc xe sạc điện Ôn Triệu Minh kiếm về, bắt đầu chuyển động dọc theo phố lớn ngõ nhỏ khu thành phố mới.
Trong thành Đông nơi ăn chơi không có bao nhiêu, muốn nói đến cấp bậc ăn chơi phải đến trước sau phố thương nghiệp khu thành phố mới.
Đường Húc Hải cũng không xúc động như Chân Tử đã tưởng, nếu Hollande không phải đang theo đuổi Phó Sử Ngọ, hắn tùy tiện xông lên, lại đến gây chuyện, ngược lại sẽ khiến Phó Sử Ngọ thật sự chán ghét.
Chuyện hắn hiện tại muốn- cần và phải làm là tận mắt nhìn, nếu quả thật xác định Hollande có tâm tư kia mới áp dụng hành động tiếp theo.
Đường Húc Hải nghiến răng nghiến lợi, mặc dù tính toán như vậy, nhưng hắn gần như đã có thể kết luận- lấy một loại trực giác để kết luận.
Trên chiến trường, loại trực giác này của hắn cho tới giờ vẫn chưa từng sai lầm.
Đường Húc Hải tìm mãi tìm mãi, tìm đến đèn đường đều sáng, rốt cục nhìn thấy hai người Phó Sử Ngọ cùng Hollande trong một nhà hàng Tây trang hoàng không tệ!
Hollande hiển nhiên là tiêu tốn tâm tư, hai người ngồi ở rìa cửa sổ sát đất, từ góc độ này đúng lúc có thể thưởng thức cảnh đêm phố thương nghiệp.
Lúc này hai người nghiễm nhiên là ăn xong cơm chiều rồi, lại không về gấp, ăn thêm món ngọt, uống thêm ly nước.
Phó Sử Ngọ ăn đồ ngọt, hiển nhiên tâm tình rất tốt, khóe miệng nâng lên, khí tức cả người cũng mang theo sung sướng.
Mà Hollande lại càng cười nói vui vẻ, ánh mắt ái muội mà luyến mộ nhìn Phó Sử Ngọ.
Thế nhưng Phó Sử Ngọ cái người này từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu ai, đừng nói yêu, y cả đối tượng thầm mến hay thích cũng không có, trời sinh không có sợi dây này.
Cho nên, y chẳng có chút cảm giác mình đang bị theo đuổi, chỉ như bình thường cùng bằng hữu ăn một bữa cơm thôi —— tuy mấy ngày nay số lần đi ăn hơi bị dày đặc, nhưng chẳng phải có nguyên nhân đó sao.
Đường Húc Hải ngồi trong xe, cảm xúc triệt để bình tĩnh trở lại, hắn bắt đầu suy tư, làm sao có thể không cho Phó Sử Ngọ ý thức được không ổn, mà phá tan hành động theo đuổi của Hollande.
Hắn bắt đầu hồi tưởng.
Từ hôm ở sân huấn luyện đó, Hollande nói thẳng là chuyện riêng, rồi Phó Sử Ngọ không nói cho hắn, lại đáp ứng lúc có thể sẽ kể cho hắn đầu tiên…
Hắn không biết Phó Sử Ngọ cùng Hollande có chuyện gì muốn làm, nhưng chuyện này không phải Hollande lừa Phó Sử Ngọ, Phó Sử Ngọ còn rất rất coi trọng.
Đường Húc Hải nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, là chuyện gì chứ.
Hắn lạnh lùng nhìn Hollande, tuy hắn không biết là gì, nhưng cũng biết đây chẳng qua là cơ hội dùng để lấy lòng và tiếp cận Phó Sử Ngọ.
Nhưng mà, hắn đã biết nên phá hư hành động của đối phương thế nào rồi.
Đến ngày hôm sau, đã xữ lí xong mọi chuyện, tính cơm nước xong trở về, Đường Húc Hải đột nhiên xuất hiện.
Bản mặt hắn khoa trương mà kinh hỉ: “Thì ra các anh cũng ăn cơm ở đây a.”
Phó Sử Ngọ bất ngờ nhìn hắn: “Hôm nay anh cũng ăn cơm bên ngoài hả?”
Đường Húc Hải cười tủm tỉm: “Tôi đi đại sảnh công tín làm chút chuyện, đi ra đã đến giờ này rồi. Đồ ăn của dì trong đình viện lại hơi ngán, nên muốn thay đổi khẩu vị.”
Phó Sử Ngọ quả nhiên giống y như dự đoán của hắn, cực kì trong sáng nói: “Vậy cùng ăn đi.”
Đường Húc Hải nhìn thoáng qua, mặt Hollande cứng lại, rồi biết thời thế mà kéo ghế ra: “Tốt a, một lát cùng trở về đi.”
Dù sao bắt đầu từ hôm nay, chỉ cần Phó Sử Ngọ ra ngoài, Đường Húc Hải liền bám đuôi.
Phó Sử Ngọ khó xử, Đường Húc Hải cũng tạm nhân nhượng nói: “Tôi không đi vào chung với cậu, chỉ chờ bên ngoài. Cậu làm chuyện gì không thể kể cho tôi, tôi cũng không hỏi cậu.”
Hắn đã nói đáng thương như vậy, Phó Sử Ngọ đương nhiên không có khả năng cự tuyệt.
Hollande lãnh tĩnh nói: “Không sao, anh ta có thể chờ bên ngoài.”