Mục lục
Mạt Thế Xâm Nhập
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Oa!!” Nghe tiếng Miêu Gia kinh ngạc la lên, tất cả mọi người nhìn hướng về hai bên ruộng lúa.

Hai bên con đường là đồng lúa vùng ngoại thành, từng mẫu từng mẫu ruộng lúa sắp chín dưới cơn gió nhẹ lăn tăn từng đợn sóng ngát, một cảnh tượng đẹp không tả xiết.

Phó Sử Ngọ giật mình, hiện tại cư nhiên đã vào thu.

Nói cho cùng, bọn họ cũng tương đối may mắn, rời khỏi kho trung tâm đúng vào thu _ thời điểm tối không thiếu thức ăn mà hoa quả cũng phần lớn đã chín muồi.

Đường Húc Hải cũng không phải không dự tính tìm kiếm thức ăn ở dã ngoại, cho nên những cái gì dùng để ăn có dự trữ không đủ hắn cũng không lo.

“Mấy thứ này đủ cho rất nhiều người ăn.” Phó Sử Ngọ nhìn cánh đồng ngoài cửa sổ nói.

“Hiện tại tốt nhất đừng nghĩ đến lương thực hai bên này, bằng không chỉ có đường chết!” Đường Húc Hải quát.

Phó Sử Ngọ cả kinh, sau đó nghĩ tới điều gì: “Những người không biết triều alien tập kích có chạy tới đây gặt lúa không?”

Đường Húc Hải im lặng một lát rồi nói: “Rời khỏi sự bảo vệ của quân đội thì phải chuẩn bị tâm lý gánh vác hết thảy hậu quả. Nếu không có hình ảnh vệ tinh của Miêu Gia, chúng ta cũng chưa chắc có thể quyết định lúc này rời đi.”

Phó Sử Ngọ im lặng.

Y biết, hiện tại cũng không phải thời điểm dư thừa lòng đồng tình đi quan tâm người khác, chính họ cũng không nhất định có thể an toàn thoát thân.

Miêu Gia cúi đầu nhìn màn hình nói: “Anh Phó, an tâm đi, còn có 20 mấy tiếng triều alien mới đến ngoại ô Vân thành. Chỉ cần đừng quá tham, kiếm chút lương thực đúng lúc rời đi sẽ không phải vấn đề lớn đâu.”

Lúc này xe xóc nảy một chút, rốt cục mang Phó Sử Ngọ ra khỏi cảm xúc nặng nề, y nhìn về phía trước, phát giác hai bên con đường mọc đầy cỏ dạirậm rạp. Có cây quá mức phát triển làm nứt toác cả nền đường, đá vỡ nát ngổn ngang trên mặt đất.

Phó Sử Ngọ ánh mắt lạnh lùng nhìn thảm thực vật sinh trưởng xanh um quá tươi tốt bên ngoài, đẩy kính nói: “Cứ theo đà này, sớm muộn gì đường tỉnh cũng bị thực vật phá hủy hết.”

“Ừ.” Đường Húc Hải gật đầu nói: “Cho nên về sau có điều kiện vẫn phải đổi xe này thành thiết giáp, cường hóa để ở bất kì địa hình nào cũng có thể chạy qua.”

Phó Sử Ngọ quay đầu nhìn gương mặt kiên nghị của Đường Húc Hải, hỏi: “Ở dưới phải đổi thành bánh xích à?”

Đường Húc Hải hơi khựng lại, buồn cười nhìn y một cái: “Đó là xe tăng. Còn xe thiết giáp chống đạn tiên tiến đều dùng loại lốp xe cường hóa, đủ để ứng phó phần lớn các loại địa hình. Nhưng cũng chưa chắc, giờ tôi có năng lực khống chế kim loại, nói không chừng đến lúc đó sẽ bọc thêm ngoài lốp xe 1 tầng kim loại, cũng không kém bánh xích bao nhiêu.”

“Wase! Anh Hải, vậy có thể thành xe tăng thật nha!” Miêu Gia ngẩng đầu hưng phấn chen vào.

Trong xe mấy người thuận miệng nói chuyện, dọc đường cũng không phải không tán gẫu. Hai chiếc xe đi theo phía sau, không khí cũng không nặng nề.

Xe Hoắc Ân Đình lái công thêm hắn có tổng cộng ba người, hai người còn lại một là Mã Đông thuộc tính cát, một là biến dị nhân Lưu Chiêu, dư lại bốn người đều ngồi trong xe Hollande lái phía sau.

Mã Đông quay đầu lại nhìn ruộng lúa không ngừng thụt về phía sau, mặt đầy tiếc hận.

“Có gì mà tiếc, so với mấy thứ này, tự nhiên vẫn là mạng quan trọng hơn. Không có mạng, lương thực nhiều hơn nữa cũng có ích gì.” Lưu Chiêu cũng nghiêng đầu nhìn bên ngoài.

“Dọc đường đều là thôn trang, nơi nơi đều có đồ ăn, mắt đừng thiển cận như vậy.” Hoắc Ân Đình liếc Mã Đông một cái.

Mã Đông ngượng ngùng thu mắt lại, ừ một tiếng không nhìn nữa.

Mã Đông trước khi phát sốt thức tỉnh dị năng chẳng qua là một công nhân bình thường, chưa từng tiếp xúc với Hoắc Ân Đình _ loại người vừa thấy đã biết nhà giàu sang này, ở chung không khỏi cảm thấy chân tay co cóng.

Lưu Chiêu tuy bối cảnh không có gì đặc biệt nhưng hắn cũng là một giám đốc điều hành, lá gan lớn hơn Mã Đông.

Lưu Chiêu cảm thấy hứng thú hỏi Hoắc Ân Đình: “Anh Hoắc đây sao cũng muốn gia nhập tiểu đội ngũnày vậy.”

Hoắc Ân Đình trả lời: “Không cần khách khí như vậy, về sau chúng ta chính là chiến hữu, gọi tên là được.” Sau đó hắn nói thêm: “Tình huống hiện giờ, chỉ cần là người biết nhìn tự nhiên sẽ muốn rời đi, tôi bất quá chỉ làm lựa chọn tương tự thôi.”

Lưu Chiêu nghe xong trong lòng không khỏi chậc một tiếng, nói như chưa nói vậy.

Tâm tư loại người như Hoắc Ân Đình, người bình thường tự nhiên đoán không ra, chọn Đường Húc Hải bất quá chỉ là kế tạm thích ứng, nhưng sau khi tới đây lại khiến hắn bất ngờ tìm thấy kinh hỉ. Nhìn thấy chiếc xe kia còn có Miêu Gia am hiểu tìm kiếm tình báo, nói không chừng hắn thật sẽ có ngày trở lại thủ đô.

Trong xe thương vụ đi cuối, bốn người đang rất náo nhiệt, hiện thảo luận thân phận của Phó Sử Ngọ.

“Anh Phó thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, khí thế lại rất lớn á.” Ngô Thiện cảm khái.

“Tôi nghĩ anh Phó nhất định có thân phận đặc biệt gì đó, bằng không sao người tên Đường Húc Hải lợi hại như vậy và dị năng giả hỏa hệ kia đều tôn kính anh ta thế.” dị năng giả Mộc hệ Lưu Bội Kỳ không xác định suy đoán.

“Như vậy không phải rất tốt sao?” Vương Đan là một người con gái diện mạo bình thường, nhưng rất dễ nhìn. Hơn nữa trên người cô có một khí thế oai hùng hiên ngang, ngược lại có mùi ngự tỷ: “Thân phận của họ cũng tính là một phần thực lực, người như vậy đều sợ chết, tự nhiên sẽ không đi vào đường chết.”

Hollande mang trên mặt nụ cười vẫn luôn nghe ba người thảo luận.

Ngô Thiện lúc này lại dẫn đề tài tới trên người hắn: “ngài Hollande làm sao mà vào Vân thành thế? Nói thật đột nhiên thấy một người ngoại quốc, thật sự rất ngạc nhiên, tiếng phổ thông của ngài rất chuẩn nữa chứ.”

Hollande lại bị người gọi thành ngài (Bên TQ từ ngài thường đi với họ để chỉ sự tôn kính, và hơi xa cách, thân nhau ngta mới gọi bằng tên), người đàn ông tên đầy đủ là Hollande  Pailer này cũng không thèm để ý, chỉ cười đáp: “Tôi được phái đến quý quốc, lúc xảy ra chuyện là vừa đến Vân thành trao đổi nghiệp vụ. Chuyện phát sinh quá đột nhiên, không kịp chạy về nước, chỉ có thể nán lại đây, may mà người Vân thành đều rất tốt bụng, rất chiếu cố tôi.”

Đó là vì anh là người nước ngoài, là tại người trong nước không muốn mất mặt trước Tây để bị lên án thôi _ Lưu Bội Kỳ oán thầm.

“Anh Đường ngược lại rất có trách nhiệm, lại lái xe đi đầu nha.” Hollande thưởng thức nói.

“Xe bọn họ như vậy không đi trước, chẳng lẽ bảo mấy chiếc xe vỏ giòn rụm chúng ta đi trước?” Ngô Thiện nói.

Vương Đan nhìn hắn một cái, những người lâm thời tụ lại này, tính cách tâm tư gì đều có. Vương Đan rất khinh thường suy nghĩ của Ngô Thiện. Cũng không phải tại sao, chỉ là nhìn phiến diện thấy xe của bọn Đường Húc Hải rất hù người, to lớn; ngoài cửa sổ còn gia cố tay vịn, nhưng lại không nghĩ coi xe đó ban đầu cũng chỉ là loại xe thường, là người ta tự cải tiến _ đây là bản lĩnh. Ngô Thiện cái loại thái độ tất nhiên này làm cô nhìn không vừa mắt.

Khác với những người này, hai người Vương Đan và Hollande đều tự tìm đến Ôn Triệu Minh yêu cầu gia nhập. Căn cứ quan sát của Vương Đan, cũng chỉ có Đường Húc Hải này dẫn dắt đội ngũ tỷ lệ sinh tồn mới lớn một chút, những tên còn lại đều là giá áo túi cơm. Chính trị văn phòng còn được, lúc thật sự vác đao vác súng ra trận, vẫn là dạng đàn ông thoạt nhìn từng lăn lộn trên chiến trường này đáng tin hơn.

Khác với Vương Đan có hứng thú với Đường Húc Hải, Hollande lại thấy Phó Sử Ngọ thực lực không tồi. Bản thân hắn cũng bắn tên, rất có cảm giác cùng chung sở thích với Phó Sử Ngọ bắn súng tài tình. Hollande cũng là một trong những người chú ý tới thuật bắn như thần của Phó Sử Ngọ ngày đó.

Không giống tay bắn tỉa một súng bạo đầu, Phó Sử Ngọ mặc dù bắn thêm mấy phát, nhưng lại tinh diệu đạt tới mục đích dự đoáncủa mình, điều này làm Hollande bội phục tự đáy lòng.

Bất đồng với đội ngũ tràn ngập tin tưởng này, Vương Tử Bình vội vàng đi ra cảm thấy sứt đầu mẻ trán.

Nhiều người nhiều sức, đây là lý do hắn tích cực mượn sức nhân tâm.

Thế nhưng khi họ miễn cưỡng kiếm đủ xe để đi, hoang mang rối loạn theo sau bọn Đường Húc Hải rời đi kho trung tâm, một đường phân tranh liền không dứt.

“Vì sao phải đi hướng này!” Có người căm phẫn cả bọt nước miếng đều phun trên mặt hắn: “Mấy gã quân nhân kia không phải nói hướng này có triều alien sao?!”

“Vậy mày nói chỗ nào không có triều alien?!” Vương Tử Bình không kiên nhẫn gào thét: “Hiện trên thế giới này hướng nào không có triều alien? Mày nếu biết chúng ta liền đi hướng đó! Mày biết không?”

Người nọ đương nhiên không biết, vì thế đành không cam lòng nói: “Anh vì sao cố chấp nhất định phải đi hướng này?”

Vương Tử Bình kiềm giận, tận lực bình thản nói: “Tin tôi đi, tôi tự nhiên có phán đoán của tôi. Các anh đi theo tôi lâu nay, có lúc nào chịu thiệt không.”

Nghe thế những biến dị giả kia rốt cục hành quân lặng lẽ, thành thành thật thật im lặng.

Tự tin của Vương Tử Bình tự nhiên là đến từ Đường Húc Hải dám đi hướng này, chứng tỏ hướng này tuyệt đối không có vấn đề. Hơn nữa bọn họ phải nhanh chóng đi theo sau đối phương mới có thể xông ra vòng vây đến nơi an toàn.

Ý tưởng tốt đẹp hiện thực tàn khốc, chờ vừa ra khỏi Vân thành, nhìn thấy hai bên con đường cảnh tượng tuyệt đẹp đã đến lúc gặt hái, những người này lập tức sôi trào!

Ai mà muốn lúc nào cũng ăn trấu nuốt rau chứ!

Tuy trong khoảng thời gian này không cắt lương thực của họ ngày nào, nhưng không ai có thể ăn no, mà trước mắt lại là một mảnh ruộng lúa ánh vàng lấp lánh khiến mọi người nước miếng chảy ròng.

Đây đều là thức ăn đó!

Lập tức có người ngăn cản xe Vương Tử Bình, nhất định phải gặt lương thực lại đi.

“Không được! Tuyệt đối không được!” Vương Tử Bình nghiêm khắc nói: “Hiện tại ưu tiên hàng đầu chính là đikhỏi đây, ra ngoài được tự nhiên có thể tìm ra lương thực!”

“Ra đó kiếm ở chỗ nào?” Người nọ bĩu môi hỏi: “Ra Vân thành đều là đường tỉnh núi đèo, chỗ nào có lương thực?! Vội vàng đi tất cả mọi người đều không mang theo đồ ăn, anh muốn mọi người đi gặm vỏ cây hả?”

Vương Tử Bình lập tức nghẹn, hắn khuyên lần nữa: “Chỉ tạm thời nhịn chút thôi, chờ đến nơi an toàn tự nhiên sẽ kiếm được lương thực.”

“Nói sao dễ nghe quá, ai biết đến lúc đó có đói chết chưa?” Người nọ cười lạnh một tiếng.

Vương Tử Bình trong lòng thầm hận, nếu không phải người nọ là biến dị giả rất lợi hại, hắn đã sớm tìm người âm thầm xử lý.

Lúc này người nhà của hắn cũng đi qua nói: “Hay là kiếm chút lương thực đi, em cũng không muốn chịu đói.”

Vương Tử Bình nhìn nhìn quốc lộduy nhất kia, thầm than một tiếng: “Hành động mau lên, còn muốn nhanh chóng chạy đi.”

Mọi người hoan hô một tiếng, như hổ đói thấy dê nhào vào ruộng lúa. Không có liềm cắt, liền trực tiếp dùng tay đi hái.

Không chỉ họ dừng lại gặt lúa, cả những đoàn xe thuộc thế lực khác phía sau cũng nhịn không được sôi nổi đi xuống.

Nếu Vương Tử Bình là người lãnh đạo có tiếng nói, có lẽ đậu xe lại gặt lúa sẽ không xảy ra vấn đề gì. Đáng tiếc chính là trong nhóm biến dị từ khi sức mạnh tăng lên bắt đầu có người muốn tranh quyền đoạt lợivới hắn, khiến uy tín của Vương Tử Bình bắt đầu giảm xuống. Mà lúc này lòng tham lại chiếm thượng phong, cuối cùng không thể đúng lúc thu tay lại, cuối cùng hại người hại mình.

Những người phía sau bi thảm thế nào, mấy người Phó Sử Ngọ không biết, bọn họ chỉ dựa theo kế hoạch dự định cứ hướng về mục tiêu mà đi.

“Cách lối rẽ kia còn bao xa?” Đường Húc Hải hỏi một câu.

“Chờ chút, em đang coi.” Miêu Gia cúi đầu nhìn máy tính nói.

Vương Tử Bình chỉ nghĩ ngoài Vân thành có duy nhất một quốc lộ, lại chưa từngnghĩ qua Đường Húc Hải sẽ hạ quyết tâm không đi quốc lộ mà đi tỉnh lộ. Từ khi Hoa Hạ mở rộng đường cao tốc hiện đại, đa số người đều sẽ chọn đi cao tốc, rất ít người đi quốc lộ. Mà tỉnh lộ ban đầu, còn có mấy người đi chứ?

Cho dù có, đại khái là vì xăng dư nhiều quá không biết xài sao!

Cho dù Vương Tử Bình biết tính toán cuả Đường Húc Hải, cũng phải suy nghĩ một chút, cuối cùng rơi vào kết quả phải lội bộ là có đáng không.

Đồng tử của Miêu Gia phản chiếu ra đồ án màu xanh trên bản đồ vệ tinh. Trên bản đồ hiện thời, muốn tìm một đường tỉnh mảnh khảnh, rất khảo nghiệm nhãn lực. ( Beta: ý Miêu gia dùng từ mảnh khảnh có thể là đường quá nhỏ, do tỉnh hoặc thành phố làm nên làn đường không lớn, nếu dùng vệ tinh để nhìn thì có chút khó khăn)

“Tìm được rồi!” Miêu Gia hưng phấn kêu lên, “Quẹo qua đỉnh núi này có một lối rẽ xuống, đi đường đó!”

Đường Húc Hải trầm mặc gật gật đầu, Phó Sử Ngọ nhịn không được hỏi: “Húc Hải, bằng không tôi thay anh lái một lát?”

Đường Húc Hải nhìn y bảo: “Bây giờ còn chưa cần, chờ đến chúng ta xông qua triều alien cậu thay cho tôi.” Phó Sử Ngọ gật gật đầu, Đường Húc Hải còn nói thêm: “Giờ cậu tranh thủ nghỉ ngơi đi.”

Phó Sử Ngọ nhìn ánh mắt kiên địnhcủa Đường Húc Hải, do dự một chút liền trực tiếp tựa lưng vào ghế nhắm hai mắt lại, y còn vươn tay kéo ghế nằm xuống một chút.

SUV bởi vì được Đường Húc Hải cải tiến, khoảng cách giữa các chỗ ngồi cũng rộng ra nhiều.

Phó Sử Ngọ nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút, Đường Húc Hải thì sau khi quẹo qua đỉnh núi, lại rẽ sang một lối nhỏ đi xuống.

Con đường tỉnh này cả nhựa đường cũng không có, chỉ đơn thuần dùng xi-măng trám lên _ là tỉnh lộ cấp bậc đơn giản nhất. Hiện tại loại đường này chỉ xuất hiện giữa thôn và thôn, thôn và huyện thôi.

Quốc lộ cao tốc chạy rất êm, nhưng hai bên mọc đầy thành thị phồn hoa, lại hấp dẫn phần lớn alien đi qua, không bằng đi nhánh tỉnh lộ không dễ đi này. Tuy xóc nảy tốn xăng, nhưng Đường Húc Hải tự tin xăng hắn chuẩn bị đủ để dùng, trên đường còn có thể nghĩ cách đi bổ sung một ít. Giờ đã có thôn lén mở trạm xăng tư nhân, chẳng qua đa số tương đối bí mật, người không biết nội tình sẽ không tìm đến mấy cái ổ treo đầu dê bán thịt chó này.

Phó Sử Ngọ hơi hơi loạng choạng theo con đườngxóc nảy này, tựa là ngủ nhưng lại như không ngủ, tựa là tỉnh nhưng lại như chưa tỉnh, điều kiện không tốt lắm, ngủ cũng ngủ không được.

Y dứt khoát làm trống rỗng ý thức, thử tiến vào giấc ngủ.

Ý thức của Phó Sử Ngọ chậm rãi trống rỗng, y không để ý lay động nữa, hô hấp nhịp tim đều bình thản lại.

Y cho rằng y đã ngủ, thế nhưng lại kỳ dị tiến vào một trạng tháimờ mịt.

Đại não Phó Sử Ngọ trống rỗng, cảm giác siêu thoát này lại lần nữa xuất hiện.

Chẳng qua khác với không khí khẩn trương y tận lực tạo ra để tiến vào trạng thái này, lúc này chỉ có bình thản ôn hòa, người ngồi phía sau và bên cạnh đều không phát hiện.

Phó Sử Ngọ cảm thấy hiện giờ hết sức thoải mái, cảm thấy cho dù không ngủ cũng có thể nghỉ ngơi hoàn toàn, dứt khoát cứ đơ ra như vậy một lát.

Cảm quan cả người y nhìn chăm chú vào hết thảy chung quanh, từ xe cải tiến chậm rãi mở rộng. Phó Sử Ngọ cho thị giác lướt qua, mọi thứ trước mắt như phim mà lan tỏa trong đầu y, khiến Phó Sử Ngọ không khỏi say mê.

Mùa hè oi ả vừa qua, thời tiết dần chuyển lạnh, một làn gió se lạnh lướt qua ngọn cây nơi núi rừng phát ra tiếng rào rạt dễ nghe; khe núi ven đường chảy ra một con suối trong vắt, phản xạ ánh sáng lăn tăn của mặt trời.

Thật sự quá đẹp, Phó Sử Ngọ thoải mái thở dài, đã lâu không cảm nhận được cảm giác thả lỏng này.

Đáng tiếc loại an nhàn này không duy trì bao lâu đã bị đánh vỡ, một cảm giác bất an nảy lên làm y bừng tỉnh.

“Phía trước có cái gì!” Phó Sử Ngọ lập tức bật dậy.

Đường Húc Hải bị y làm giật bắn, hắn trợn mắt nhìn y, không rõ lí do: “Thấy ác mộng à?”

Phó Sử Ngọ vẻ mặt ngưng trọng lắc đầu, nói: “Tôi cảm thấy phía trước có cái gì, rất nguy hiểm.”

Miêu Gia nghe vậy cười cười, nói: “Anh Phó, không ngờ anh còn có giác quan thứ sáu nha. Anh cũng tin thứ này à?”

Đường Húc Hải lườm cậu một cái, chậm rãi dừng xe lại: “Anh mày cũng tin.”

Đôi khi hắn cũng có loại trực giác kỳ dị, hơn nữa tương đương chuẩn xác.

Phó Sử Ngọ cảm kích nhìn hắn một cái, đẩy cửa xe ra đi xuống. Thấy xe phía trước dừng lại, hai xe sau cũng ngừng, sau đó Hoắc Ân Đình cùng Hollande trực tiếp bước xuống xe.

“Xảy ra chuyện gì?” Hoắc Ân Đình hỏi Đường Húc Hải, ánh mắt lại dừng trên người Phó Sử Ngọ vẻ mặt nghiêm nghị bên cạnh.

“Phía trước có chuyện.” Đường Húc Hải cũng không nói nhiều, quay đầu nói với Phó Sử Ngọ: “Tôi đi nhìn xem.”

“Tôi cùng đi với anh.” Phó Sử Ngọ kiên trì nói. Hollande cũng đã lại đây, Phó Sử Ngọ không tiện nói thẳng quá nhiều, “Tôi có súng, đi cùng anh an toàn hơn.”

Đường Húc Hải do dự một chút nói: “Được rồi, cậu tôi cùng đi.” Hắn xoay người nói với Hoắc Ân Đình và Hollande: “Hai người các anh tạm thời phụ trách vấn đề an toàn, chú ý cảnh giới!”

Đường Húc Hải trực tiếp hạ lệnh, không có chút đường sống để thương lượng, kỳ quái là Hoắc Ân Đình và Hollande cũng không hai lời xác nhận.

Phó Sử Ngọ ngồi xổm xuống buộc dây giày dã chiến lại lần nữa, đứng lên nghiêm trang chững chạc nói với Đường Húc Hải: “Đi thôi.”

Đường Húc Hải thấy y nghiêm túc cẩn thậnnhư vậy, không khỏi cũng kiểm tra giày của mình một chút, sau đó vươn tay lấy song đao để dưới ghế điều khiển theo.

Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải vai kề vai đi về phía trước, Đường Húc Hải lại có cảm giác không thể tin nổi. Mấy tháng trước Phó Sử Ngọ vẫn là một tinh anh văn phòng tay trói gà không chặt, vậy mà giờ đã nắm chặt súng đi bên cạnh hắn.

Có bao lâu đâu mà dáng vẻ yếu đuối đã biến mất không còn, hiện tuy tại Phó Sử Ngọ nhìn vẫn gầy gò, lại sẽ không cho người ta cảm giác đấm cái liềnchết.

Đầu Đường Húc Hải vòng quanh suy nghĩ này, ánh mắt lại chú ý cảnh giới.

Đương sự cảm thấy bất an dù sao vẫn là Phó Sử Ngọ, y hình như có thể cảm nhận được cái gì. Y chậm rãi dừng bước, nhìn qua một sườn dốc bên cạnh con đường: “Bên kia kìa…”

Lời còn chưa nói hết, bụi cỏ khổng lồ dưới sườn dốc bỗng kịch liệt lắc lư, một tiếng “Mu __” kinh thiên động địa vang vọng chân trời.

“Nguy rồi!” Phó Sử Ngọ ảo não, vẫn là khuyết thiếu kinh nghiệm khiến đả thảo kinh xà.

“Tản ra!” Đường Húc Hải vẻ mặt lạnh lại, cả người nhảy vọt lên!

Một con bò khổng lồ màu nâu đang từ sườn dốc lao lên. Phó Sử Ngọ ý thức được y phải tránh, nhưng tư duy mặc dù kịp phản ứng, thân thể lại chậm nửa nhịp.

Đường Húc Hải nhảy vọt lên cao, mắt mở trừng trừng nhìn Phó Sử Ngọ lấy chậm động nhanh né qua một bên. Trong mắt hắn Phó Sử Ngọ đã rất nhanh, thế nhưng con bò kia lại càng nhanh!

“ Mu____ ” tiếng con bò gầm thét chấn đến khiến màng nhĩ nhói đau, sừng bò đâm sát qua người Phó Sử Ngọ.

Phó Sử Ngọ mất thăng bằng ngã xuống đất, y không dám dừng lại, lăn lộn bò người lên ngay.

Đường Húc Hải thở phào, đạp một cái lên thân cây mọc ven đường, phản xung bay về.

Phó Sử Ngọ dứt khoát nửa quỳ trên đất, hai tay giơ súng, bóp cò: “Bang ”

Một tiếng rắc giòn vang lên, cái sừng trên đầu con bò theo tiếng nổ mà gãy. Lực va chạm kích phát hung tính của con bò, nó đỏ mắt xoay đầu lại, phẫn nộ cào chân.

Ánh mắt Phó Sử Ngọ chợt lóe, tay di động xuống dưới, lại nã một phát.

“Mu!!!” Bò phẫn nộ rống lên, dùng chân đạp mạnh lên đất.

Khi chân nó chạm đất, một cái khe cực nhanh xuất hiện. Nền xi-măng như mặt nước bị xẻ đôi, từng mảng xi-măng vỡ vụn như bọt nước bay vèo ra!

“Ngọa tào(FML)!” Đường Húc Hải mắng một tiếng, thân thể ngừng gấp, khó khăn mà tránh thoát khối xi-măng to đùng bay vèo tới mặt.

Đạn của Phó Sử Ngọ thì trực tiếp bị xi-măng chặn lại, y hơi đơ ra, lại nhanh chóng đứng lên chạy.

Không ngờ rời khỏi Vân thành thứ họ đầu tiên gặp phải cư nhiên là động vậtdị năng, bò thuộcthổ hệ!

Con bò đắc ý, cúi đầu, dùng cặp sừng cong cong lao về phía Đường Húc Hải.

Con bò khổng lồ này nặng ít nhất 1 tấn, cường tráng không thể tưởng nổi. Nếu bị nó húc một phát chính diện, cho dù là cái đùi phải bằng thép của Đường Húc Hải cũng sẽ bị húc cong, chứ nói chi tới nội tạng yếu ớt.

Ôn Triệu Minh biến sắc, quay đầu nói nhanh với Hoắc Ân Đình: “Hoắc Ân Đình, anh mau gọi Mã Đông, biến nền xi-măng này thành cát mau!”

Hoắc Ân Đình sắc mặt khó coi, bước nhanh chạy gọi Mã Đông lại đây.

Mã Đông sắc mặt tuy tái nhợt nhưng không khiếp đảm. Anh ta tiến lên vài bước, ngưng mắt nhìn mặt đất, chậm rãi nền xi-măng từ từ sa hóa, lan tràn về hướng bọn Phó Sử Ngọ.

“Đệt!” Đường Húc Hải nghiến răng nghiến lợi, song đao chấm đất, lấy đà tại chỗ cực nhanh _ cái quỷ này còn là bò hả? Chạy còn nhanh hơn Usain Bolt nữa!

“Bang bang bang!”

Phó Sử Ngọ đứng cách đó không xa bắn liền ba phát, con bò đang cúi đầu bị bắn ngay giữa trán.

Còn không đợi hai người mừng rỡ, ba viên đạn bắn vào cái đầu bò ra ba cái lỗ, đau đến nó mu mu gào rú.

Sắc mặt Đường Húc Hải xanh lại, đầu bò ma vương cũng không cứng như thứ quỷ này?!

Phó Sử Ngọ bất ngờ, lại không thất kinh, y lãnh tĩnh suy nghĩ một chút, nếu đầu không được, như vậy liền đục lỗ!

Theo tiếng rống của con bò, mặt đất trước người Phó Sử Ngọ bắt đầu nứt nẻ, y thấy tình thế không ổn lập tức chạy.

“Anh Phó! Anh Hải! Trở về chút!” Tiếng Miêu Gia xa xa truyền đến.

Phó Sử Ngọ trong lòng kêu khổ, y bị con bò dí sát đít mà húc làm sao trở về đây?

Đường Húc Hải quay lại nhìn thoáng qua nền cát lan tới thì hiểu ra. Giày dã chiến chà chà lên nền xi-măng, phóng về hướng con bò.

May mà con bò hơi ngốc, chỉ có thể đứng tại chỗ phóng dị năng, không biết vừa chạy vừa phóng, bằng không Phó Sử Ngọ liền nguy hiểm.

“Ha ——” Đường Húc Hải hò hétmột tiếng, song đao trong tay hung hăng ném mạnh ra ngoài, đâm vào sống lưng nó.

Bò bị đau, xi-măng bị hất bay phía sau Phó Sử Ngọ lập tức ngừng. Nó quay đầu, đỏ mắt nhìn trừng trừng Đường Húc Hải.

“Con trâu đần! Lại chỗ ông nội mày nè.” Đường Húc Hải khiêu khích ngoắc ngoắc ngón tay.

“Mu ——” con trâu cũng không biết có phải nghe hiểu khiêu khích của hắn không, liền vọt về hướng Đường Húc Hải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK