Chân Tử hơi nhíu mày hỏi: “Vậy anh Hải, suy nghĩ của anh thế nào? Có nghĩ tới việc nói cho anh ấy biết không?”
Đường Húc Hải tự nhiên cũng nhận thấy địa vị của mình trong lòng Phó Sử Ngọ rất quan trọng, nhưng sự quan trọng này mang tính chất gì, hắn cũng không nắm chắc. Đúng là vì yêu mà sinh ra sợ hãi, bởi vì quá thích và coi trọng mới nhát gan. Hắn không dám cũng không đành lòng phá hư loại quan hệ hiện nay.
Đường Húc Hải dừng một chút rồi nói: “Hiện tại anh không tính nói cho cậu ấy biết.”
Chân Tử lập tức sinh ra cảm xúc đồng tình, nam nam yêu nhau bất kể vào lúc nào cũng gian nan như vậy.
Chân Tử nghiêm túc nói: “Không cần dễ dàng buông tay, cũng không nên nản chí ủ rũ. Tầng mây tan, mới nhìn thấy ánh trăng. Chỉ cần anh toàn tâm toàn ý đối đãi anh Phó, anh ấy sẽ cảm nhận được tâm ý của anh.”
Đường Húc Hải quay đầu nhìn cô, nói: “Em cổ vũ anh đó hả? Cám ơn.”
Chân Tử ngại ngùng cười, tuy ban đầu thật sự có ý tám chuyện xem náo nhiệt, nhưng khi bản thân dính líu vào, liền không khỏi lo lắng cho đương sự. Thế giới 2 chiều và 3 chiều khác nhau thật lớn a, Chân Tử cảm thán.
Đường Húc Hải chần chờ một chút, hồi tưởng lại kế sách theo đuổi không đáng tin kia của Miêu Gia. Nhỏ giọng hỏi: “Về phương diện theo đuổi người ta, em có đề nghị gì không?”
Tinh thần Chân Tử chấn động, thập phần tích cực nhiệt tình đưa ra đối sách: “Đương nhiên. Hiện tại vấn đề của hai anh, không phải chính là anh Phó cứ tỉnh tỉnh mê mê căn bản không ý thức ra được sao. Nếu là vậy, anh Hải anh phải biểu hiện đủ mập mờ, mới có thể khiến anh Phó ý thức được không khí không đúng lắm. Chờ ảnh tự thông suốt, đến lúc đó nhìn phản ứng của ảnh là được. Nếu ảnh tỏ vẻ không bài xích, vậy chứng minh anh có hy vọng. Nếu ảnh bài xích, anh Hải anh liền đừng tiếp tục biểu hiện ái muội nữa, không nói rõ, cũng sẽ không tổn thương tình cảm.”
Đường Húc Hải vừa nghe, rất có lý nha, so với tên nhóc Miêu Gia kia mà nói thì rõ ràng sáng tỏ dễ thao tác mà cũng đáng tin hơn nhiều.
Đường Húc Hải khiêm tốn hỏi: “Làm sao xem như biểu hiện mờ ám vậy?”
Chân Tử nghĩ nghĩ nói: “Lúc bên nhau chế tạo chút lãng mạn tình thú đi? Cái này em cũng không rành lắm. Ánh mắt nha, ngôn ngữ nha, tứ chi tiếp xúc nha. Tóm lại anh tự nắm chắc. Lúc thích một người, có vài thứ không cần học cũng biết.”
Đường Húc Hải cảm thấy Chân Tử đã cho hắn một khóa rất hữu dụng, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
Bên kia Phó Sử Ngọ đã mang người chạy tới cửa ra mật đạo gần cây lựu.
Nhìn nhìn tình cảnh hiện trường, Phó Sử Ngọ mới hiểu được vì cái gì mật đạo này bị bỏ qua. Bên này đã đào đến rễ của cây lựu, nếu muốn đào tiếp lối ra, nhất định phải dọn sạch bộ rễ cây luôn.
Cây lựu đương nhiên không mặc kệ được. Dưới sự công kích của nó, người trong mỏ không thể không lui tán.
Đèn pin chiếu xuống, nơi cách hơn mười thước lộ ra một mảng rễ cây to lơn. Có thể đã cảm giác thấy người đến, rễ cây kia như uy hiếp mà ngóc đầu lên uốn éo.
Người xem sởn cả gai óc, không rét mà run.
Thiệu Nhạc nói: “Mịa! Ghê tởm quá, y chang Mỗ Mỗ trong Nhiếp Tiểu Thiến ấy. cái này là thụ yêu thì có.”
Lưu Bội Kỳ ngược lại nhìn đến hai mắt tỏa sáng, không cảm thấy khủng bố chút nào: “Nhìn xem, có sức sống quá chừng a! Mùa đông còn tinh thần như vậy. Dùng hạt của nó để trồng, nhất định rất lợi hại đó!”
Thiệu Nhạc lập tức cách ly hắn thật xa.
Phó Sử Ngọ quan sát một chút, nói với Lưu Bội Kỳ: “Anh tính làm thế nào, tự tính cho vừa đủ đừng tạo ra động tĩnh kinh động đến alien.”
Lưu Bội Kỳ suy nghĩ một chút nói: “Tôi thử xem có thể lợi dụ không.”
Nói xong, hắn liền dùng dị năng mộc hệ bắt đầu chuyển vận đến chỗ rễ cây lựu.
Cây lựu ban đầu lập tức rụt lại, sau đó thật sự trốn không thoát, mới nhận ra đó là năng lượng hữu ích cho nó, nên chậm rãi bắt đầu hấp thu.
Theo lý thuyết, mùa đông thực vật đều rụng sạch lá, tiến vào trạng thái ngủ đông. Nhưng vậy không có nghĩa là nó sẽ từ chối không nhận dinh dưỡng đưa đến miệng.
Kỳ thật Lưu Bội Kỳ cũng coi như tương đối may mắn, đúng lúc trong mùa này, cây lựu không có quả cũng không có lá, không có cách nào công kích. Bọn họ lại đến từ dưới lòng đất, rễ cây vốn chính là yếu hại của chúng, đối phó rễ cây tính ra cũng dễ hơn.
Lưu Bội Kỳ chuyển vận một lát rồi ngừng, cây lựu mờ mịt lắc lắc rễ. Lưu Bội Kỳ thăm dò vươn tay, đi về phía trước hai bước, cây lựu kia đột nhiên điên cuồng vung vẫy lên, đùng đùng đùng quất bùn đất trong mật đạo tung bay. Lực đánh tương đối hung ác, đất trên vách đá bị quất ra từng vệt sâu hóm.
Coi ra dụ dỗ vô dụng.
“Đừng đến gần nữa!” Phó Sử Ngọ nhíu mày quát nhỏ.
Lưu Bội Kỳ dừng bước, lại lần nữa dùng dị năng mộc hệ đút cho.
Làm mấy lần như thế, chậm rãi Lưu Bội Kỳ đi tới càng gần hơn. Phó Sử Ngọ không cho phép hắn đi về phía trước nữa, một khi cây lựu công kích, Lưu Bội Kỳ có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc này Lưu Bội Kỳ lại lấy ra hạt cỏ, ném một bó to vào rễ cây, hạt cỏ nẩy mầm mở ra một cái lưới thật lớn, cố định lại toàn bộ rễ cây, làm nó không có biện pháp giương nanh múa vuốt quất người nữa.
Điều này chọc cho cây lựu nóng nảy, điên cuồng giãy giụa lên, Lưu Bội Kỳ nhân cơ hội chạy tới thò tay đặt lên rễ cây hấp thu năng lượng mộc hệ trên người nó.
Phó Sử Ngọ rõ ràng có thể cảm giác được từ cây lựu bắt đầu khởi động sức mạnh tràn vào bàn tay Lưu Bội Kỳ, sau đó đụng vào năng lượng mộc hệ của Lưu Bội Kỳ rồi tan mất, y hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Lưu Bội Kỳ nói: “Tôi tiêu hao hết năng lượng của nó trước, như vậy lát nữa mới tiện cắt cành cắt rễ, mang nó đi luôn.” Trong khoảng thời gian gần đây, Lưu Bội Kỳ đã nghiên cứu tri thức về phương diện này không ít, cũng chính là vì hôm nay đây.
Phó Sử Ngọ suy nghĩ một chút quay đầu bảo Thiệu Nhạc: “Anh trở về kêu một dị năng giả hỏa hệ.”
Trong chốc lát một dị năng giả hỏa hệ chạy chậm đến. Phó Sử Ngọ nói với hắn: “Anh phóng lửa ở gần rễ cây lựu, như vậy dễ đối kháng, cây lựu sẽ tiêu hao năng lượng càng nhanh.”
Dị năng giả hỏa hệ kia đi tới, phóng một ngọn ngọn lửa nhỏ. Rất nóng, lại không đến mức đốt quéo cây, chỉ làm rễ cây ấm lên.
Hai bên tiêu hao lẫn nhau, không bao lâu cây lựu rõ ràng đã xuất hiện trạng thái uể oải.
Phó Sử Ngọ ôm cánh tay nhìn, y thường xuyên dùng năng lực cảm quan nhìn Đường Húc Hải trong mật đạo, hắn và Chân Tử đang ngồi ở đó không động. Y yên tâm rất nhiều, còn di động đến phía trên quan sát lũ alien.
Lúc alien cấp 3 chết khiến lũ alien nóng nảy, chúng còn không ngừng bồi hồi ở cửa bọn họ vào mỏ không chịu rời đi. Rất nhiều alien tông vào cửa đường hầm, muốn chen vào bên trong.
Đại đa số alien đều bị hấp dẫn, khu ký túc xá công nhân bên này lại càng không gây chú ý.
Phó Sử Ngọ nhịn không được giục: “Mau giải quyết đi.”
Lưu Bội Kỳ ừ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc tăng nhanh sức mạnh phát ra. Đại khái trôi qua gần một giờ, cây lựu cuối cùng cũng bại trận rũ rễ xuống không giãy giụa nữa.
Phó Sử Ngọ thấy thế liền kêu: “Khỏi phóng lửa nữa.”
Lưu Bội Kỳ cũng quay đầu nói với dị năng giả hỏa hệ kia: “Còn lại tôi tự tới.”
Người nọ gật gật đầu, lui ra sau.
Chờ đến khi cây lựu triệt để không động, Lưu Bội Kỳ tìm người hỗ trợ, dựa theo phân phó của hắn bắt đầu cắt rễ.
“Cây lựu sẽ không chết chứ?” Thiệu Nhạc vừa cắt rễ, vừa hỏi.
Lưu Bội Kỳ lúc này đã mệt chết đi được, nhưng quá hưng phấn khiến hắn tinh thần sáng láng, hắn liếc xéo Thiệu Nhạc một phát: “Miệng quạ đen không hà, không biết nói dễ nghe chút hả. Cây không sao hết, chờ vận trở về cắm vào trong đất, lại bổ sung cho nó chút năng lượng thì tốt rồi.”
Thiệu Nhạc nói: “Đội trưởng Lưu, anh tính trồng cây lựu này ở chỗ nào?”
Lưu Bội Kỳ suy nghĩ một chút, nói: “Ở vườn cây tôi có một nhà kính, trồng nó ở đó trước đi.”
Bên này Phó Sử Ngọ quay đầu nói với người phía sau: “Có thể gọi người lại đây, chuẩn bị rút lui.”
Hollande gật đầu một cái, đi trở về, Vương Đan cũng đi chung hỗ trợ gọi người đến.
Lần này bị thương nặng nhất chính là Đường Húc Hải, sau khi cây lựu bị chế phục, mật đạo rốt cục được đã thông.
Phó Sử Ngọ dẫn người đi ra ngoài trước rồi tiếp ứng Đường Húc Hải đi lên.
Phó Sử Ngọ vươn tay giữ chặt Đường Húc Hải, Đường Húc Hải nhói một cái, nghĩ nghĩ liền thả lỏng thân thể, dựa hết trọng lượng lên người Phó Sử Ngọ.
Phó Sử Ngọ lập tức lo lắng: “Làm sao vậy? Vết thương đau hả?”
Đường Húc Hải không cần làm bộ cũng rất suy yếu, hắn nói: “Có thể là mất máu quá nhiều, không còn sức lực nữa.”
Phó Sử Ngọ không nói hai lời vươn tay chống đỡ hắn: “Tôi đỡ anh đi.” Y quay đầu nói với Lưu Bội Kỳ: “Tôi lưu lại đội 1 đội 2 giúp anh. Đội 3 đội 4 trở về địa điểm giấu xe ở sơn cốc trước.”
Tần Nhược lúc này cũng kéo Bao Phác Duệ lên đây, nghe câu vừa rồi trực tiếp đi đến nói: “Tôi có thể cùng đi với các anh không?”
Phó Sử Ngọ trực tiếp nói: “Có thể. Lưu Bội Kỳ, nếu lát nữa có tình huống bất ngờ, liền đặt cây lựu ở lại đây trước, chờ chạy đến lại lấy đi.”
Lưu Bội Kỳ do dự một chút, gật đầu nói: “Vâng, đội trưởng.”
Phó Sử Ngọ trịnh trọng nói: “Nhớ kỹ phải lấy người làm gốc.”
Người ban đầu nói chuyện với Phó Sử Ngọ trong mỏ cũng leo lên, Phó Sử Ngọ bảo: “Anh mang người đi giữa, một phần người của chúng tôi sẽ dẫn đường phía trước, một phần sẽ bọc hậu phía sau. Vì chúng tôi đi đường tắt đến, phải leo núi, các anh có thể đi hay không?”
Người nọ cắn răng nói: “Có thể!”
Phó Sử Ngọ lãnh khốc nói: “Nếu theo không kịp, chúng tôi cũng sẽ không chờ. Người không đủ thể lực cũng có thể ở lại mỏ, dù sao lúc này mật đạo cũng đã thông.”
Người nọ lắc đầu lia lịa: “Không không không, chúng tôi đi với các anh, chúng tôi có thể cùng đi.”
Thần sắc Phó Sử Ngọ dịu lại, những người này thức thời thì tốt. Nếu thật sự gây cản trở, y chỉ có thể nhẫn tâm. Hiện tại mối lo phải ưu tiên hang đầu chính là Đường Húc Hải đang bị thương.
Đường Húc Hải không nói gì nửa ngày, lúc Phó Sử Ngọ quay đầu nhìn, Đường Húc Hải nhắm tịt mắt làm tim Phó Sử Ngọ bị dọa thắt nghẹn lại.
“Húc Hải?!” Phó Sử Ngọ không tự chủ được la lên.
Đường Húc Hải lập tức mở mắt, nghi hoặc nhìn y.
Phó Sử Ngọ thở phào: “Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng anh làm sao chứ.”
Đường Húc Hải nắm lấy tay y, một tay đi khoác qua lưng y, nói: “Tôi chỉ hơi choáng, không có sao hết.”
Phó Sử Ngọ nghe xong cũng không dong dài nữa, đỡ Đường Húc Hải bước đi.
Đường Húc Hải cao đến 1m88, cả người nghiêng hết lên người Phó Sử Ngọ, ép tới những người khác nhìn cũng cảm thấy vất vả thay Phó Sử Ngọ.
Có vài đội viên hảo tâm nói: “Đội trưởng, chúng tôi đỡ đội phó cho. Hoặc có thể làm cáng.”
Phó Sử Ngọ lắc đầu nói: “Không cần, tôi có thể đi.” cuộc chiến hôm nay y căn bản không tốn sức gì, hiện tại tinh thần còn rất sung túc, thể lực cũng đủ. Tự nhiên sẽ không mượn tay người khác.
Đường Húc Hải nhìn như dựa hết cả người cho Phó Sử Ngọ đỡ đi, nhưng thực tế Đường Húc Hải vẫn có thể hơi đi chậm, cũng không cố sức như bọn họ đã nghĩ.
Đường Húc Hải gần như ôm lấy Phó Sử Ngọ vào ngực, còn đang âm thầm ở đó cảm khái, quả nhiên chỉ cần là mình thích, luôn có thể nghĩ ra cách để thân cận, thật đúng là không học cũng biết nha.
Lúc đi qua núi Đường Húc Hải liền rời khỏi Phó Sử Ngọ, tự mình đi, Phó Sử Ngọ lại luôn lôi kéo hắn không buông, chờ hắn đi chậm lập tức chủ động ôm hắn. Hai người đi phía sau, Hollande có chút chiêu nhìn chằm chằm bóng dáng bọn họ.
Sắc trời hơi sáng lên, bọn họ rốt cục về tới sơn cốc giấu xe.
Đường Húc Hải như vậy cũng không thể lái xe —— tuy hắn tự nhận là dư sức qua cầu, nhưng Phó Sử Ngọ vẫn nhét hắn vào chỗ ngồi phía sau.
Mấy trăm người Phong Quận kia theo sát gót chân, nhưng vẫn kéo thành một hàng loằng ngoằng.
Phó Sử Ngọ nhìn nhìn sắc trời, bảo Hollande: “Anh mang theo đội của anh, đi vòng về đón bọn họ. Mặt khác những người sống sót tụt lại phía sau cũng thúc bọn họ một chút, nếu thật sự không được, liền cố gắng dẫn bọn họ đi một đoạn đường.”
Phó Sử Ngọ tuy nói lời tàn nhẫn, nhưng cũng không thể cứu người ta ra rồi, còn ném ở giữa đường mặc kệ.
Đường Húc Hải nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Phó Sử Ngọ phân phó xong việc này liền bò lên xe đến bên cạnh hắn. Phó Sử Ngọ vươn tay sờ sờ trán hắn, trên đó mát lạnh.
Đường Húc Hải mở to mắt, mỉm cười với y: “Tôi không phát sốt.”
Phó Sử Ngọ thả lỏng bảo: “Không nóng thì đỡ. Chứng minh vết thương hiện tại không bị nhiễm trùng.”
Vết thương của Đường Húc Hải thật sự quá lớn, tuy lập tức xử lý tạm thời, nhưng trong hoàn cảnh đó, Phó Sử Ngọ thật không dám đảm bảo vệ sinh được đến mấy.
Đường Húc Hải vươn tay lên cọ cọ gò má của Phó Sử Ngọ.
Phó Sử Ngọ không hiểu nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Mặt Đường Húc Hải thờ ơ mà nói: “Dính chút cát thôi.”
Phó Sử Ngọ thẹn thùng, nhanh chóng duỗi đầu soi kính chiếu hậu. Hoàn cảnh trong mỏ cộng thêm bọn họ còn phải trèo non lội suối, trên mặt tự nhiên bị dơ. Không chỉ là y, Đường Húc Hải còn từng nằm dài trên đất, càng không sạch sẽ.
Nghĩ thế Phó Sử Ngọ lập tức ngồi không yên, vội trước vội sau kiếm nước và khăn mặt lau sạch cho Đường Húc Hải.
Phó Sử Ngọ nghiêm túc cẩn thận, Đường Húc Hải đã sớm biết lúc ở rạp chiếu phim ngày nọ. Lúc này thay đổi tâm tình, lần nữa được y chiếu cố, trong lòng ngầm vui vẻ cứ y như được ăn nhân sâm quả.
Lau mặt, lau tay thật kĩ cho Đường Húc Hải, triệt để thu thập sạch sẽ xong. Lúc này Phó Sử Ngọ mới đi rửa mặt.
Đội phó đội 3 Bạch Khải Phong chạy đến hỏi y: “Đội trưởng, lát nữa chúng ta nghỉ ngơi ăn cơm, hay là?”
Phó Sử Ngọ không chút do dự nói: “Bọn họ trở lại, nghỉ một giờ rồi xuất phát rời đi nơi này. Bảo mọi người kiên trì thêm chút nữa. Chờ lên cầu, qua bên kia sông rồi nghỉ tiếp.”
Mày Bạch Khải Phong hơi nhíu, chần chờ nói: “Người của chúng ta còn có thể kiên trì, nhưng người của Phong Quận sót thì sao?”
Lần này bọn họ đi ra tổng cộng chỉ lái 4 chiếc xe, chứa không nổi nhiều người như vậy.
Phó Sử Ngọ suy nghĩ chút, bảo: “Cho người thường trong nhóm người sống sót lên xe chở binh, hẳn có thể chen chúc trăm người. 42 người bên ta, phân ra mấy người ngồi Hummer, dư lại đều lên thiết giáp, chen không hết thì lên trần xe ngồi.”
Trần xe thiết giáp là dạng bằng, cho người ngồi cũng có thể chứa hơn hai mươi.
Phó Sử Ngọ nói tiếp: “Những người còn lại đi từ từ theo thiết giáp. Cho người của xe vận binh đưa những người đó đến bên kia bờ sông, sau đó chạy trở về đón người. Mấy chuyến như vậy là có thể mang người về hết.”
Đây không phải là biện pháp tốt nhất, lại là cách có thể mang người rời khỏi khu vực này nhanh nhất.
Nhóm bọn họ nhiều người lắm mục tiêu như vậy, người của Phong Quận lại không mạnh về chiến đấu, nếu dẫn đến triều alien khác, 42 người bảo hộ không nổi mấy trăm mạng.
Mọi người lần lượt trở lại, người Long Cốt moi lương khô trên người ra. Trừ một ít mỗi người mang theo, trên xe cũng còn chứa chút. Bởi vì lần này không biết phải đi ra mấy hôm nên bọn họ mang không ít lương thực, số lượng miễn cưỡng đủ để mấy trăm người ăn một bữa.
Ăn chút ít, người cũng lại sức, dưới sự thúc giục của Phó Sử Ngọ, người thường thể nhược lên xe vận binh trước, dư lại thì đi bộ theo.
Thời tiết thật lạnh, người Long Cốt ngồi trên trần xe một lát đã chịu không nổi. Trên đây còn không ấm bằng bên dưới, vì thế sôi nổi từ trần xe nhảy xuống. Chạy chậm đi tới, thấy bọn họ xuống, người của Phong Quận an tâm nhiều, đi đường cũng càng có sức hơn.
Phó Sử Ngọ lái xe, Tần Nhược ngược lại không lên xe vận binh, được để ngồi chung xe với y. Bao Phác Duệ cũng hưởng xái leo lên xe luôn, nhưng lại đáng thương chui vào khoang sau. Cây lựu bảo bối của Lưu Bội Kỳ bị cắt hết cành, trụi lủi cố định trên trần Hummer. Để bảo vệ cây của mình, Lưu Bội Kỳ cũng leo lên xe này.
Phó Sử Ngọ nhìn không chớp mắt lái xe, phía sau chỗ ngồi của y là Đường Húc Hải đang nhắm mắt tựa ngủ mà không ngủ.
Vừa rồi Tần Nhược tìm người xin chút nước rửa mặt, đã lộ ra một khuôn mặt cực kì tuấn mỹ. Y rất điển trai, mỗi một ngũ quan đều tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi đỏ. Trán cũng khá rộng, đường cong chiếc cằm tuyệt đẹp.
Mà cả Phó Sử Ngọ cũng không thể không thừa nhận đây là mỹ nam tử khó gặp.
Mạo tự Phan An, câu nói chắc là để chỉ người như thế.
Tần Nhược hình như thấy nặng nề quá nên mở miệng nói với Phó Sử Ngọ: “Đội trưởng Phó, để cảm ơn anh đã cứu tôi và Bao tử. Không bằng tôi giúp anh coi cát hung một lần?”
Bao Phác Duệ đang co rụt ở phía sau lập tức trợn mắt tròn xoe: “Tần Nhược, cậu tới nữa hả?!”
Tần Nhược bị người ta gọi là miệng quạ đen cũng không phải chỉ do đùa, là nói chuyện xui là trúng hết 100%. Nhưng đó đều là người y nhìn là thấy ghét, hoặc là không có hảo ý… Tần Nhược mới mở miệng. Nếu là người giao tình bình thường y sẽ không nói. Dù sao ai cũng không thích nghe mình sắp gặp xui xẻo.
Chân Tử lúc này còn thấy hơi không được tự nhiên, dù sao đang được ngồi chung xe với một Đại minh tinh. Cô kinh ngạc nói: “Tần Nhược, anh biết nhìn quẻ hả?”
Tần Nhược mỉm cười, sau đó nhìn bọn họ nói: “Không tính là xem quẻ, chẳng qua là linh quang chợt lóe mà thôi.”
Phó Sử Ngọ tò mò liếc y một cái: “Anh nhìn ra cái gì?”
Vẻ mặt Tần Nhược khó lường nhìn nhìn Phó Sử Ngọ, sau đó nói: “Gần đây bên cạnh anh có tiểu nhân quấy phá.”
“Tiểu nhân quấy phá?!” Chân Tử và Lưu Bội Kỳ trăm miệng một lời nói, cả Đường Húc Hải cũng cau mày mở mắt.
Phó Sử Ngọ có chút không biết nên phản ứng thế nào: “Tiểu nhân?”
Tần Nhược lại nhìn vào y nói: “Ừ… tiểu nhân này hiện còn chưa tạo thành ảnh hưởng không thể vãn hồi gì, nhưng về sau không dễ nói. Cho nên, anh nên nhanh chóng xử lý người này đi là vừa.”
Chân Tử hoang mang hỏi: “Anh nói có thế thôi hả? Chúng tôi làm sao biết ai là tiểu nhân? Anh biết là ai không?”
Mày Tần Nhược cau tít lại, đau khổ suy tư một chút, sau đó bỏ cuộc lắc đầu: “Tôi chỉ biết là người rất gần anh. Những thứ khác tôi nhìn không ra.”
Trước kia còn dễ nhìn chút, nhưng từ khi có màn trời, cả số mệnh con người cũng đã bị quấy nhiễu quá lớn, Tần Nhược càng phán đoán không ra được.
Đường Húc Hải nghi kỵ đánh giá y: “Anh không phải nói bừa đó chứ?”
Bao Phác Duệ gian nan nhích nhích người, ghé vào lưng ghế dựa nói: “Các anh tốt nhất tin cậu ta đi, nếu Tần Nhược nói chuyện tốt, nói không chừng không chuẩn. Nhưng nếu nói mấy cái quỷ xui xẻo này, vậy nhất định sẽ chính xác. Trong giới giải trí, người ta tôn ai là ‘Thần côn’ ‘ Miệng quạ đen” biết không, chính là cậu ta đó.”
Tần Nhược lườm hắn một cái: “Miệng quạ đen có thể không cần nhắc tới, cám ơn nhiều ha!”
Chân Tử vừa sợ lại thán nhìn y, tuy hiện tại cả dị năng cũng có, nhưng loại bản lĩnh này của Tần Nhược có vẻ càng thần dị hơn.
Lưu Bội Kỳ lúc này cũng lên tiếng: “Tuy tôi không mê tín, nhưng mấy chuyện thế này, thà tin là có còn hơn không a, đội trưởng.”
Đường Húc Hải chậm rãi hít một hơi, nói: “Bất kể thế nào, sau khi trở về bảo Miêu Gia kiểm tra tất cả những người gần đây gia nhập một lần.”
Phó Sử Ngọ cau mày một chút, căng môi không nói gì.
Xe vận binh mấy lần tiếp sức, thuận lợi vượt qua cầu. Để người trên xe thiết giáp và bốn tiểu đội canh chừng cho những người này nghỉ ngơi ở đây, Phó Sử Ngọ trực tiếp lái xe quay về Phái thành.
Đưa thẳng Đường Húc Hải đến bệnh viện, Chân Tử thông báo cho Ôn Triệu Minh phái xe đón người sau đó giao nhiệm vụ. Mà Lưu Bội Kỳ thì chạy đến vườn cây.
Ngay ngày hôm sau, một lần dò la không muốn ai biết, lặng lẽ bắt đầu.