Diệp Nam Bình bị hỏi ngược lại sửng sốt. Không ngờ cô nhóc này thù dai, lấy chuyện lần trước ở sân bay anh ném cô lên xe hành lý trêu lại anh. Bây giờ Diệp Nam Bình như người leo lên lưng cọp, ôm tiếp cũng không phải mà ném xuống cũng không xong.
Cô thừa thắng xông lên: “Yên tâm đi thầy Diệp, tôi là cô gái đàng hoàng, không nhân lúc cháy nhà đi hôi của.”
Ngoài miệng kêu anh là thầy Diệp, thực tế thì coi anh như cô gái nhỏ mà trêu ghẹo đầy thích thú…
Diệp Nam Bình mím môi thật chặt, thả tay buông cô xuống. Cửa xe cũng không thèm đóng, lập tức quay đầu đi về hướng thang máy.
Tân Vãn Thành thấy vậy thì lúm đồng tiền nở như hoa, hết sức nhanh nhẹn đóng cửa xe lại, nắm chìa khóa phòng đuổi theo anh.
Bước chân Diệp Nam Bình tuy không ngừng nhưng nghe tiếng đóng cửa xe thì tay nhấn nút khóa xe lại bằng điều khiển từ xa. Tiên tay nhét chìa khóa xe vào túi quần, anh mím môi cười bỏ đi.
…..
Tân Vãn Thành chỉ khí thế hùng hổ như vậy ở bãi xe, tới lúc thật sự ở cùng phòng với anh, khoảnh khắc đóng cửa phòng lại thì tự nhiên họng cô thắt lại. phòng không lớn, cô còn cố gắng duy trì khoảng cách với anh tầm 1 mét nên gần như ép sát vào góc tường, giống như học sinh đang bị phạt.
Diệp Nam Bình đi tới cái giường đơn chăn còn đang gấp gọn gàng, ngẩng lên nhìn cô còn đứng ở cửa. Cô như vậy mà còn đòi nhân lúc cháy nhà đi hôi của? Khóe môi Diệp Nam Bình cong lên mà anh không hề ý thức được, anh đứng dậy đi vào toilet, để lại không gian bên ngoài cho cô.
Tân Vãn Thành vừa nghe tiếng khóa cửa toilet thì nhanh như thỏ chạy tới giường mình, đá văng giày ra leo lên quấn chăn kín lại. Cũng hên là trước khi cô xuống bãi đỗ xe tìm anh đã rửa mặt mũi rồi, nếu không bây giờ còn phải tranh cướp toilet…
Lát sau Diệp Nam Bình từ toilet ra, bên ngoài không có động tĩnh gì.
Giường kế bên chăn cuộn thành một cục, cô gái nhanh mồm dẻo miệng đầy khí thế ở bãi đỗ xe biến mất, đầu trốn tuốt trong chăn không dám thò ra.
Diệp Nam Bình nghĩ ngợi, không nằm xuống mà ngồi xuống mép giường, đối diện giường bên kia.
“Ngủ rồi à?”
Chăn bên kia im lìm.
“Không ngủ thì nói chuyện công việc.”
Giọng nói anh vang lên, khoảng 3 giây sau thì góc chăn bên kia có cái đầu từ từ ló ra: “Chưa… chưa ngủ.”
Diệp Nam Bình cố giữ chặt khóe môi mình để không bật cười trước hành động của cô. Cô gái này nói ngốc thì có khi lại miệng mồm nhanh nhạy, nói đến mức người ta không đỡ nổi, nói cô thông minh thì có lúc lại có những hành động ngốc nghếch.
Diệp Nam Bình lấy điện thoại ra: “Số wechat của cô là số di động?”
Không phải… nói chuyện công việc sao?
Tân Vãn Thành tuy chửi thầm nhưng vẫn gật gật đầu.
“Chấp nhận đề nghị kết bạn đi.”
Cổ họng Tân Vãn Thành càng nghẹn, không biết là vì lúc nãy cứ trốn trong chăn nên thiếu oxi hay là… anh tự nhiên công khai muốn thêm cô là bạn. Cô lấy điện thoại trên tủ đầu giường, chấp nhận yêu cầu thêm bạn. Chưa kịp xem ảnh đại diện của anh thì tiếng tin nhắn wechat đã kêu lên “ting”.
Anh chia sẻ video cắt thô qua cho cô.
“Cô xem trước thử, toàn bộ ảnh chụp thiếu hình ảnh chủ đạo, nếu cho cô quyết định một hình ảnh bổ sung 1 giây, cô sẽ bổ sung hình thế nào?”
“…”
Tân Vãn Thành nuốt nước miếng, cuối cùng thì họng hết cảm giác nghèn nghẹn mà chuyển qua tai nóng rực lên.
Tự mình đa tình bị vả mặt, hỏi có xấu hổ không chứ?
Cô vứt bỏ những ý nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, ngồi nghiêm túc lên, cẩn thận kéo xem từng ảnh. Mỗi bức ảnh này đều có thể đưa ra làm poster, những bức ảnh này sao khi cắt xong sẽ được gửi tới Quảng Địch, những tổ khác thì Tân Vãn Thành không rõ nhưng nếu đưa tới tổ Linda, Tân Vãn Thành chắc chắn là sẽ coi như xong.
Diệp Nam Bình lại còn muốn tốt hơn.
Tạm thời Tân Vãn Thành không có ý tưởng gì, ngẩng lên nhìn Diệp Nam Bình, vừa định lắc đầu thì anh đã cắt ngang: “Đừng lắc đầu vội, suy nghĩ cho kỹ.”
Nói tới công việc, nét mặt anh rất nghiêm túc: “Không phải cô muốn làm trợ lý cho tôi sao? Tôi không nhận người dễ dàng bỏ cuộc.”
Tân Vãn Thành hiểu ý anh nói. Đây là đề kiểm tra anh dành cho mình.
Cô cúi đầu tiếp tục kéo ảnh xem, từ góc độ Diệp Nam Bình nhìn qua, quai hàm cô căng cứng, tai đỏ hồng, câu nói kia của anh đúng là không nể tình. Muốn cô trong năm phút đồng hồ đưa ra ý kiến, có lẽ thật sự khó khăn.
Diệp Nam Bình hạ yêu cầu xuống một chút: “Sáng mai cho tôi câu trả lời là được.”
Nói xong thì tự mình nằm lên giường, tắt đèn.
“Ngủ ngon.”
Tiếng anh tan trong bóng đêm.
Tân Vãn Thành căn bản không nghe câu chúc ngủ ngon của anh, giọng điệu nhẹ nhàng, trong đầu cô chỉ có câu nói mang ý thất vọng trước đó của anh: Tôi không nhận một người dễ dàng bỏ cuộc…
Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào gương mặt nghiêng nghiêng của Diệp Nam Bình, rơi vào tầm mắt Tân Vãn Thành. Cô lại kéo chăn che kín đầu, mở điện thoại lên.
…..
Một đêm yên bình.
Điều lạ là Diệp Nam Bình lại ngủ yên ổn. Nhưng anh luôn dậy sớm, mặt mũi vừa giãn ra sau giấc ngủ ngon thì nghe bên tai có tiếng nói nhỏ: “Thầy Diệp, anh dậy chưa?”
Diệp Nam Bình mở choàng mắt ra.
Ý thức nhanh chóng quay lại, anh quay đầu nhìn Tân Vãn Thành đang ngồi xếp bằng ở đối diện, mắt nhìn chằm chằm như thú săn mồi đang rình con mồi nhỏ của mình, thấy anh tỉnh giấc thì mắt như sáng bừng lên.
Diệp Nam Bình tỉnh giấc vì thói quen, còn cô…
Quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt có vẻ như cả đêm không ngủ.
Tân Vãn Thành xoa xoa tay chờ anh ngồi dậy, cười tươi tắn lộ cả hai răng nanh be bé: “Tôi nghĩ xong rồi!”
Mắt Diệp Nam Bình thoáng hiện tia kinh ngạc.
Tân Vãn Thành không kịp quan sát thêm, đối diện với người đàn ông mới tỉnh ngủ vẫn rất đẹp kia cũng không chú tâm, anh nói cô không có thiên phú nhưng tốt xấu gì thì cô lấy cần cù bù thông minh, nhanh chóng nói ý kiến mà mình đã suy nghĩ cả đêm qua ra.
“Chúng ta có thể cho xe chạy thi với bão cát.”
“…”
“Trọng điểm của xe ZX20 này bảo vệ môi trường, tiết kiệm năng lượng mà, bão cát tượng trưng cho sự ô nhiễm môi trường, lái xe điều khiển xe…” …cát bụi đầy trời ở phía sau xe, hình ảnh sẽ cực kỳ ấn tượng.
Tân Vãn Thành vừa nói vừa quan sát phản ứng của anh. Đây là điểm cô học từ Linda, cứ nói trước một nửa, quan sát phản ứng của sếp, theo nguyên văn lời Linda nói chính là mình đừng càng nói càng hăng, sếp chỉ cảm thấy nói nhiều.
Nhưng mà Diệp Nam Bình đối diện cơ bản là không có biểu hiện gì, lấy gì để cô phán đoán? Tân Vãn Thành hạ giọng từ từ, tiếng nhỏ lại, người uể oải.
Hơn nữa trên đầu cô vẫn còn miếng dán hạ sốt – thật ra dưới nách cũng có một miếng – nhìn rất tội nghiệp.
“Sao không nói tiếp?” Diệp Nam Bình dời tầm mắt từ miếng dán hạ sốt trên trán cô đi, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Ý tưởng của tôi kỳ quái quá phải không?”
Thật ra ngẫm nghĩ kỹ thì đuổi theo bão cát chụp ảnh cực kỳ khó khăn, có vẻ không khả thi, cho nên anh nghe xong vẻ mặt nhạt nhẽo cũng phải thôi.
Diệp Nam Bình không trả lời, yên lặng lấy điện thoại trên đầu tủ nhìn qua tin wechat, khom lưng mang giày. Mang giày xong đứng dậy thấy cô vẫn ngồi bó gối ở đó, đầu gục xuống, anh giục: “Đi rửa mặt nhanh đi.”
“Bây giờ quay lại điểm mấu chốt?”
Cái vị trí trợ lý của cô coi như thua trắng rồi…
Sinh viên 21 tuổi mới tốt nghiệp đúng là khả năng chịu đựng áp lực đều như nhau, Diệp Nam Bình nhìn cô là có thể thấy vẻ “cuộc đời này không còn gì để luyến tiếc.”
Anh nhướng mày: “Cô không đọc tin nhắn công việc trong nhóm à?”
“Điện thoại hết pin rồi.”
Cả đêm xem ảnh, di động đã tự động sập nguồn. Tờ mờ sáng nghĩ ra ý tưởng “đuổi cát” này, chỉ mong ngóng anh dậy để nói ngay cho anh nghe.
Diệp Nam Bình mở wechat của mình đưa cô xem. Vừa rồi bên sản xuất nhắn mọi người đã hỏi được bên cục khí tượng đường đi của mắt bão, nhắn tin cho mọi người tập trung đến điểm X chờ chụp ảnh.
Tân Vãn Thành từ từ ngẩng đầu lên, ý nghĩ bay lộn xộn. Vậy là…
Thật ra tối qua anh đã nghĩ đến việc “đuổi cát”? Tối qua nhắn để cả đội xem xét tính toán phương án khả thi, lên kế hoạch?
Đề nghị cô mới đưa ra không phải là không mưu mà hợp với anh đó sao?
Ánh lửa trong mắt vốn đã tắt lại bùng lên, Tân Vãn Thành nghiến răng định nói gì đó, Diệp Nam Bình đã không chờ nổi mà đưa tay kéo cô dậy.
Tay anh nắm cổ tay cô. Mát lạnh, giống như miếng dán hạ sốt.
Tân Vãn Thành ngẩn người.
“Còn chần chừ gì nữa? Không muốn đem ý tưởng kỳ lạ của cô biến thành hiện thực à?”
…..
Muốn! Làm sao mà không muốn được chứ!
Tân Vãn Thành nhanh chóng tỉnh hồn lại, xỏ giày phóng thẳng vào toilet như một cơn gió ào qua trước mặt Diệp Nam Bình.
Cô nhóc này…
Bốn bề vắng lặng, rốt cuộc Diệp Nam Bình đưa tay sờ mũi bật cười.
…..
Chạy thẳng tới điểm tập trung. Bụi bay đầy trời.
Tân Vãn Thành lại hết sức sảng khoái, thiếu chút nữa là hát to lên. Bão cát tới không làm chậm trễ việc chụp ảnh, quay phim mà còn là đạo cụ tốt nhất, cô vượng như vậy, anh mà không thu cô vào dưới trướng thì đáng tiếc lắm đúng không?
Tiếc là cả đường đi anh chẳng đề cập tới việc này.
Tuy biết con đường phía trước cát bụi chưa tan hết, anh cần chuyên tâm lái xe nhưng Tân Vãn Thành ráng nhịn được đến nửa đường thì vẫn lên tiếng: “Thầy Diệp…”
Anh hơi nâng mi: Nói.
“Có phải tôi thông qua kiểm tra rồi không?”
Anh không đáp.
Tân Vãn Thành liếm môi, làm mặt dày thúc lần nữa: “Thầy Diệp?”
“…”
“…”
“Sau này đổi lại gọi tôi là lão bản (ông chủ).”
Anh nói.
Giọng bình thản mà lại có ý trêu chọc.
+++++
Vở kịch nhỏ.
Vãn Tử: Lần đầu tiên em gọi anh là lão bản, có cảm giác gì?
Diệp lão bản: Bình thường thôi.
Vãn Tử: Anh không kích động hả? Không thấy vui hả? Bình thường là sao? Em là người có khả năng vậy tới làm việc dưới trướng của anh.
Diệp lão bản: Cũng không.
Vãn tử: Thôi được… Cuộc đời anh cơ bản là không có một phút nào kích động.
Diệp lão bản: Vẫn có chứ.
Vãn tử: …
Diệp lão bản: Khoảnh khắc em đổi giọng kêu anh là lão công.
…
…
Diễn viên đóng thế trong vở kịch nhỏ Triệu Tử Từ: Mắc ói!!!
***
Ghi chú: Vì chữ “lão bản”, “lão công” nó đồng âm nhau mới hay nên mình giữ nguyên nha, chứ edit thuần việt ra ông chủ với ông chồng nghe nó hổng hay bằng. Mà chỉ là phiên ngoại nên mình nghĩ không sao ha.