Tân Vãn Thành và Diệp Nam Bình không giống nhau, cô rất giỏi trong việc giao tiếp, người biên tập này nắm giữ những chuyên mục chính của Vogue, ở Vogue cũng thăng tiến nhanh chóng. Tân Vãn Thành nói chuyện rồi uống vài ly rượu với người ta thì đã xác định được lần hợp tác tiếp theo. Biên tập còn sẽ dẫn cô đến làm quen với Trương Vũ để cô biết mặt trước.
Tân Vãn Thành đang chuyện trò hết sức vui vẻ với biên tập của Vogue, khóe mắt lại liếc thấy người quen. Ban đầu cô tưởng mình nhìn nhầm, Hướng Diễn là nhân viên của Thời thượng Phong Hành, Thời thượng Phong Hành với Vogue là đối thủ một mất một còn, theo lý mà nói thì Hướng Diễn không thể xuất hiện ở đây. Nhưng hoạt động này là do Vogue với Chanel hợp tác thực hiện, hay là Hướng Diễn do nhãn hiệu bên kia mời?
Đứng bên cạnh Hướng Diễn đúng là người mẫu mà trước đó Tân Vãn Thành đã chụp ảnh. Tân Vãn Thành cười, cậu nhóc này đúng là có năng lực nha. Lý Á là một người mẫu nổi danh trong nước ở nhóm người mẫu sau năm 95, cậu ta nói gì mà có thể chọc con gái người ta cười vui vẻ đến mức ấy?
Tân Vãn Thành không quấy rầy họ, mãi tới khi cô với người biên tập nói chuyện xong, thấy Hướng Diễn cũng đang đứng một mình nên mới đổi ly rượu đi tìm Hướng Diễn. Vỗ vai Hướng Diễn, Hướng Diễn quay lại, kinh ngạc: “Sao cô lại tô son đỏ quá vậy?”
Lần trước hai người gặp mặt là sinh nhật Tân Vãn Thành, thoáng cái đã qua 4 tháng, Tân Vãn Thành không ngờ khó có cơ hội gặp lại mà câu đầu tiên cậu ta mở miệng lại là câu này. Tân Vãn Thành nhịn sự xúc động muốn trợn trắng mắt lên: “Sao cậu lại ở đây?”
Hướng Diễn cười cười: “Dĩ nhiên là dựa vào mặt mà vào rồi.”
Hướng Diễn tuy rất đẹp trai, nhưng chuyện dựa mặt mà vào này thì có quỷ mới tin, Tân Vãn Thành trề môi: “Không muốn nói thì thôi.” Rồi chạm ly với Hướng Diễn.
Hướng Diễn ngửa đầu uống ly rượu trước, thấy cô ngửa đầu uống rượu, đường cong từ cằm tới cổ theo cổ váy được thiết kế như cổ thiên nga, cậu nhìn tới hơi thất thần.
Tân Vãn Thành uống xong rượu, một lần nữa cúi đầu, Hướng Diễn cười: “Sao cô che cũng như không che vậy?”
“Hả?” Tân Vãn Thành không hiểu.
Hướng Diễn hất hất hàm chỉ xương quai xanh của cô, Tân Vãn Thành lấy di động ra soi, phát hiện xương quai xanh có dấu hôn. Lúc này cô mới nhớ ra lúc chạng vạng Diệp Nam Bình đưa cô về nhà thay đồ chuẩn bị đến buổi trình diễn, cô chọn một chiếc váy sơ mi để lộ xương quai xanh, Diệp Nam Bình muốn cô đổi chiếc váy khác không lộ xương quai xanh, Tân Vãn Thành không chịu. Khi thay xong váy thì Diệp Nam Bình cũng thấy đẹp, quên chuyện trước đó mình đã phản đối chiếc váy này, anh ôm cô hôn một lúc lâu rồi mới chịu ra cửa, lái xe đưa cô đến đây.
Hóa ra Diệp Nam Bình không hề quên sự bất mãn của mình đối với bộ váy này, thay vào đó anh đóng dấu chủ quyền của mình lên xương quai xanh của cô.
Hướng Diễn nở nụ cười không để người khác nhìn ra cảm xúc của mình: “Cô với anh ta…”
Hướng Diễn chưa nói xong là bị cắt ngang—
“Chị Vãn?” Lý Á quay lại, mỉm cười tới trước mặt hai người, rất ngạc nhiên: “hai người quen nhau à?”
Tân Vãn Thành vừa định nói hai người là bạn cũ, Hướng Diễn lại phá ngang: “Mới vừa quen biết.”
Tân Vãn Thành chau mày không hiểu sao Hướng Diễn lại phủi sạch quan hệ với cô. Ánh mắt Lý Á cũng băn khoăn, nhưng không để trong lòng, cười giới thiệu hai người với nhau: “Chị đây là Tân Vãn Thành, nhiếp ảnh gia, anh ấy là Hướng Diễn, tập đoàn Thời thượng Phong Hành…”
Lý Á chưa dứt lời đã bị Hướng Diễn túm tay, cười có lệ với Tân Vãn Thành: “Chúng tôi còn có chút việc, lát nữa nói tiếp.” Nói rồi thì kéo Lý Á đi.
Tân Vãn Thành nhìn theo hai người, Lý Á cũng không hiểu gì, quay đầu lại nhìn Tân Vãn Thành, ngại ngùng mỉm cười gật đầu xin lỗi với Tân Vãn Thành vì vừa rồi đi đột ngột.
Tân Vãn Thành cau mày, móc di động ra nhắn wechat cho Hướng Diễn: “Tôi quấy rầy cậu tán gái à?” Tân Vãn Thành tự hỏi mình cũng không nói gì sai mà.
Lát sau Hướng Diễn nhắn lại: “Sao tôi có thể để cô ấy biết mình có duyên với người khác phái như vậy chứ, cô nói đúng không?”
“…” Tân Vãn Thành coi thường ngước lên nhìn trời, cất di động, quay người đi hướng khác.
Bên kia phòng, Hướng Diễn thả tay Lý Á ra, rất tự nhiên mà lấy một ly rượu đưa cho Lý Á, tự nhiên tựa như không có khúc nhạc đêm nho nhỏ vừa rồi. Anh biết vừa rồi Lý Á định giới thiệu anh thế nào — Ủy viên Hội đồng quản trị tập đoàn Thời thượng Phong Hành. Lý Á là người mà anh quen biết khi hợp tác làm việc, dĩ nhiên khi giới thiệu anh với người khác thì cô ấy sẽ dùng chức danh cao nhất của anh mà cô biết. Anh đột ngột lôi Lý Á đi như thế cuối cùng lại thoát hiểm trong gang tấc. Giờ phút này, Hướng Diễn nhìn cô gái trước mặt với vẻ mặt đầy khó hiểu mà không dám hỏi, không hiểu sao nhớ tới cuộc nói chuyện của mình với Hướng Duyên Khanh vào 4 tháng trước.
Đêm đó là sinh nhật Tân Vãn Thành, vài phút cuối cùng của sinh nhật cô, anh vẫn ở nhà Triệu Tử Từ và Thương Dao chờ cô. Nhưng vẫn không chờ được cô. Anh gọi điện thoại cho cô, điện thoại mới nói được một nửa thì bị Diệp Nam Bình cắt ngang.
Khoảnh khắc đó, Hướng Diễn biết, anh không đợi được cô.
0 giờ vừa qua, anh rời khỏi nhà Triệu Tử Từ và Thương Dao. Anh đi tới nhà thuốc tây, tới bệnh viện, cuối cùng tới trạm tiêm ngừa phòng dịch, ở đó sẽ có vac-xin phòng dại. Cô bị mèo cắn – anh cứ suy nghĩ miên man tới chuyện khác nên cứ cố gắng ép mình chỉ nghĩ tới chuyện này. Giống như một bệnh nhân tâm thần, nhất định đòi bác sĩ phải cung cấp cho anh một liều thuốc phòng dại, mặc dù bác sĩ nói đi nói lại: “Thuốc này không thể tự tiêm, tốt nhất anh nên đưa người bạn bị cắn tới đây để tôi tiêm.”
Nhưng anh nào có nghe lọt tai? Cuối cùng bị đưa tới đồn cảnh sát. Thư ký Hướng Duyên Khanh bảo lãnh anh về.
Về tới nhà Hướng Duyên Khanh thì anh bắt đầu uống rượu.
Hầm rượu nhà Hướng Duyên Khanh tầm mười mấy mét vuông, anh mở chai Romannee Conti, uống vào thì chỉ cảm thấy hết sức cay đắng, anh buông tay thả chai rượu xuống vỡ tan, định mở chai rượu khác thì Hướng Duyên Khanh tới.
“Con làm bể chai rượu này thì trừ một năm tiền lương.”
Hướng Diễn cười: “Bây giờ con là thành viên hội đồng quản trị, có cổ tức.” Rượu mười mấy vạn vẫn có thể đền được.
Hướng Duyên Khanh lúc này như mới nhớ ra mình mới để Hướng Diễn đảm nhiệm chức vụ trong Hội đồng quản trị, cũng không thèm uy hiếp Hướng Diễn nữa.
Hướng Diễn mở chai thứ hai, rượu vẫn cảm thấy đắng chát nhưng không uống ngụm lại bỏ như khi nãy. Lúc ăn lẩu, cô ấy đưa cho anh chai bia chỉ có mấy đồng lại ngon hơn bất kỳ loại rượu nào trong hầm rượu này.
Hướng Duyên Khanh lại không rời đi như mọi lần mà ngồi xuống uống cùng anh. Cha con hiếm khi bình thản ngồi cạnh nhau, Hướng Diễn chợt tò mò: “Ba không hỏi tại sao con lại gây chuyện ầm ĩ à?”
“Tuổi này của con ngoài tiền, phụ nữ ra thì còn có thể là vì cái gì nữa?”
Hướng Diễn cười cười. Lớn thế này, đây là lần đầu tiên anh cùng Hướng Duyên Khanh nói về chuyện của mình.
“Cô gái mà con thích đã ở bên người khác.”
“Vậy thay vì con ở đây uống rượu thì nên đi đoạt lại cô ấy chứ?”
“Đoạt lại thế nào? Người cô ấy thích là một người đàn ông xuất sắc.”
“Con cũng rất giỏi giang.”
“Giỏi giang?” Hướng Diễn cười đầy vẻ tự giễu, “Ưu điểm lớn nhất của con từ trước tới giờ chỉ là con của Hướng Duyên Khanh… Con lại không thể nói với cô ấy, thật ra con là con của ai, để cô ấy lựa chọn con?”
“Vậy thì chỉ có thể là do con chưa đủ thích.”
Hướng Diễn lại nở nụ cười. Anh và Hướng Duyên Khanh không giống nhau, hồng nhan tri kỷ của Hướng Duyên Khanh chưa bao giờ dứt, Khương Nam từ việc trả thù cũng được, tìm kiếm sự cân bằng cũng được, cô ấy cũng cùng một nhân viên nam khác mập mờ mấy năm, cuối cùng cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, quyết định kết thúc cuộc hôn nhân mở này.
Cho nên làm sao Hướng Duyên Khanh hiểu được, không phải là không thích mà chính là vì quá thích, cho nên mới trở nên cẩn thận như vậy…
“Nếu cô ấy vì biết thân phận của con mà chọn con, con sẽ rất buồn. Nhưng nếu cô ấy đã biết thân phận con mà vẫn không chọn con…”
Vậy chẳng phải anh thật sự là quá đáng buồn hay sao?
Tới đây thì anh với Hướng Duyên Khanh không thể nói được nữa.
Anh tìm thư ký Hướng Duyên Khanh muốn lấy được số điện thoại Diệp Nam Bình, vốn định lấy điện thoại của mình gọi nhưng nghĩ lại cuối cùng lấy điện thoại của thư ký, bấm số Diệp Nam Bình.
Anh lấy điện thoại của thư ký Hướng Duyên Khanh liên hệ với Diệp Nam Bình, rất nhiều chuyện không cần phải nói rõ nữa. Nghĩ cũng buồn cười, anh luôn chối bỏ thân phận là con trai Hướng Duyên Khanh, nhưng khi cần thì cũng chỉ có thể dùng tới thân phận này.
Xong việc nghĩ lại, Hướng Diễn không thể không thừa nhận, khoảnh khắc anh nhận ra điều này, anh đã thực sự trưởng thành. Anh muốn trở nên mạnh mẽ, muốn dùng thân phận Hướng Diễn mà đi yêu một người, hoặc được một người yêu.
Rạng sáng hôm đó, anh gặp Diệp Nam Bình trong cửa hàng tiện lợi ở khu Sunshine. Nói đúng ra là không chạm mặt, anh chỉ đứng bên ngoài cửa hàng tiện lợi nhìn Diệp Nam Bình một lát rồi đi.
Lúc Hướng Diễn liên hệ Diệp Nam Bình, ý định là muốn cảnh cáo anh ta một chút, nếu anh ta đối xử với cô không tốt, anh sẽ tìm mọi cách mang cô về lại bên mình. Mà khi Hướng Diễn đứng bên ngoài cửa hàng tiện lợi, thấy Diệp Nam Bình vì việc mua nước tẩy trang mà bối rối, thậm chí còn nhờ nhân viên cửa hàng tư vấn. Giây phút đó, Hướng Diễn đột nhiên cảm thấy sự cảnh cáo của mình sẽ rất thừa thãi. Một người đàn ông, chỉ có thể vì rất yêu cô gái đó mới nửa đêm đi mua nước tẩy trang.
Cuối cùng Hướng Diễn lựa chọn bỏ đi. Diệp Nam Bình cũng không liên hệ lại hỏi anh vì sao hẹn gặp mà lại không ra.
Giờ phút này, Hướng Diễn ở party, mọi người xung quanh đông đúc, anh lại có thể chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra cô, cô đang được người khác dẫn đến trước mặt Tổng biên tập Vogue Trương Vũ, vẻ mặt bình tĩnh không kiêu ngạo không nịnh nọt, tự tin tỏa sáng như ánh mặt trời.
Cảnh tượng đó lại khiến Hướng Diễn mỉm cười mà lòng lại ngập tràn sự chua xót.
…
Hoạt động kéo dài tới 100 thì kết thúc, Diệp Nam Bình lái xe tới đón bạn gái.
Tân Vãn Thành tạm biệt cô gái mà cô quen biết trong buổi tiệc, cô ấy lên xe của người đàn ông mà cô ta vừa gặp trong bữa tiệc rời đi. Tân Vãn Thành một mình đi tới bên cạnh xe Diệp Nam Bình, mở cửa lên xe.
Xe Diệp Nam Bình chạy phía sau cô gái mà Tân Vãn Thành quen kia, ra tới vòng xoay, anh thuận miệng hỏi: “Không có người khác phái đề nghị đưa em về nhà sao?”
Tân Vãn Thành không tin cái anh gọi là “thuận miệng hỏi” hay là “cử chỉ vô tình”, liếc mắt nhìn anh, yên lặng kéo thấp cổ áo xuống, ý bảo anh nhìn dấu hôn trên xương quai xanh của mình.
Diệp Nam Bình cong cong khóe môi, xoa đầu cô, đánh tay lái vòng xe về nhà.