Chân trước còn lo lắng cho bạn thân, chân sau đã hôn anh. Thật sự Diệp Nam Bình bị giết trở tay không kịp nên lực kéo cô ra rất mạnh, lưng Tân Vãn Thành bị đập mạnh vào vô lăng, chạm phải còi xe ô tô.
“Binnn —”
Tiếng còi chói tai kéo dài khiến người ngồi bên cửa sổ KFC giật mình quay đầu ra nhìn, tưởng là bên ngoài giục họ.
Linda nằm ở ghế sau cũng bị đánh thức, từ từ ló đầu lên khoảng giữa ghế, mùi rượu nồng mũi hỏi: “Tới nhà rồi hả?”
Mặt Tân Vãn Thành lập tức đỏ bừng lên, cô còn ngồi trên người Diệp Nam Bình, Linda lướt mắt qua, thấy không có chỗ nào để trốn, trên cổ lại bị đè nặng —
Diệp Nam Bình giữ cổ cô, Tân Vãn Thành thuận đà cúi đầu chôn mặt trên vai anh.
Nhịp tim anh trầm ổn, cô chủ động gây chuyện mà tim lại đập như sấm.
Diệp Nam Bình nói với Linda: “Chưa tới đâu.”
Linda “Ờ” rồi lại ngoan ngoãn nằm về chỗ cũ.
Phía sau không còn động tĩnh, Tân Vãn Thành mới quay đầu nhìn kính chiếu hậu, qua kính chiếu hậu thấy Linda đang nằm nghiêng, mặt úp vào lưng ghế, đưa lưng về phía họ.
Nhưng mà có chuyện còn khó giải quyết hơn chờ cô —
Ánh mắt Tân Vãn Thành mới từ kính chiếu hậu rút về, liền đối mắt với một đôi mắt âm trầm khác.
“Giải thích chút đi.” Diệp Nam Bình cau mày nhìn cô.
“Em…” Tân Vãn Thành liếm môi, nở nụ cười xin lỗi, “Em uống nhiều quá.”
Nhưng cô thế này mà gọi là uống nhiều quá? Đã thấy qua cô thật sự uống say sẽ thế nào, dĩ nhiên Diệp Nam Bình không tin.
Tân Vãn Thành buồn bực gãi đầu, nhìn ra cửa sổ: “Em đi coi hai người rốt cuộc nói chuyện tới đâu…” cứ vậy mà mở cửa đi.
Đằng sau lại vang lên câu: “Chờ đã.”
Diệp Nam Bình gọi cô.
Tân Vãn Thành sợ tới mức không dám động đậy, sau một lúc mới từ từ quay lại, sợ anh hỏi tội.
Anh chỉ cúi mắt nhìn cô.
Lấy áo khoác mình ném tới: “Mặc vào, bên ngoài lạnh.”
….
Tân Vãn Thành mặc áo khoác to rộng hơn người nhanh chóng xuất hiện trước mặt Thương Dao và Chu Tự.
Thương Dao ngước lên nhìn cô, tuy không khóc nhưng mắt đỏ hoe. Có thể thấy Thương Dao đã hoàn toàn hết hy vọng, khá tốt. Vậy còn tốt hơn là thời gian này cô cứ suy nghĩ về những chuyện mà Chu Tự đã đối xử tốt với mình, còn cho là Chu Tự chia tay với mình vì nỗi khổ nào đó.
Còn Chu Tự bên kia.
Tân Vãn Thành hơi cúi người, gõ gõ lên bàn.
Chu Tự cương quyết không ngẩng đầu.
Chu Tự cao tầm 1.8 mét, hiện giờ lại chỉ dám lấy đỉnh đầu cho người khác nhìn. Giọng Tân Vãn Thành khinh bỉ: “Chu Tự, bây giờ chỉ cần trả lời rõ ràng 3 chuyện, chúng tôi để anh đi.”
Đầu Chu Tự vẫn cúi gằm như trước, bàn tay cầm ly café lại hơi run lên. Vừa nghe thả anh ta đi thì mấy ngón tay đã nhảy nhót?
“Cô gái đó là bạn gái anh?”
Chu Tự gật đầu.
“Anh với cô gái kia ở bên nhau nên mới chia tay với Thương Dao đúng không?”
Đầu Chu Tự càng cúi thấp.
Lúc trước ép Thương Dao chia tay thì cương quyết vậy, bây giờ mặt không dám ngẩng lên, đàn ông kiểu gì vậy?
Tân Vãn Thành thình lình đập bàn: “Chu Tự, anh ngẩng đầu lên cho tôi!”
Nhân viên phục vụ đang ngủ gà ngủ gật ở quầy giật bắn mình, Chu Tự cũng giật mình ngẩng đầu lên.
“Chuyện thứ ba —“
Tân Vãn Thành giật ly café trong tay Chu Tự, mở nắp hất lên mặt Chu Tự. Tiếc là café đã nguội, không thể làm phỏng anh ta được.
Tân Vãn Thành ném ly không, tay kéo Thương Dao đi.
Thương Dao nhắm mắt theo đuôi đi vài bước, đột nhiên đứng lại không đi nữa.
Tân Vãn Thành kinh ngạc quay đầu, thấy Thương Dao rơi nước mắt quay lại nhìn Chu Tự, nghĩ thầm, tiêu rồi, cô giúp Thương Dao lấy lại thể diện, sợ là thua rồi.
Tân Vãn Thành vô thức nắm chặt tay Thương Dao, Thương Dao lại dùng sức hất tay cô ra, Tân Vãn Thành không kịp giữ cô lại, Thương Dao đã quay lại trước mặt Chu Tự.
Tóc Chu Tự dính café còn đang nhỏ giọt, chỉ nghĩ tới việc mình bị sỉ nhục, chẳng quan tâm đến việc Thương Dao lại bắt đầu khóc, giọng lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Lại chuyện gì nữa?”
Tân Vãn Thành đứng bên nghe mà nghiến răng nghiến lợi, tay siết lại thành nắm đấm, đột nhiên một tiếng “Chát” giòn giã vang lên, tất cả im bặt.
Thương Dao giơ tay tát mạnh Chu Tự một cái.
Cái tát này làm Chu Tự đờ người, không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn Thương Dao.
Tân Vãn Thành lại nhẹ nhàng thở ra, đây là thái độ cần có khi đối mặt với tra nam…
…..
Tân Vãn Thành lôi Thương Dao ra khỏi KFC, Triệu Tử Từ vất vả đuổi tới nơi.
Xe Triệu Tử Từ vừa tới, thấy Tân Vãn Thành và Thương Dao đang đi tới, mà Diệp Nam Bình lại đang đứng ngoài xe hút thuốc, nháy mắt với Diệp Nam Bình: Xong việc rồi?
Diệp Nam Bình phun khói thành vòng tròn, không đáp.
Chỉ thoáng chốc, Tân Vãn Thành với Thương Dao đứng yên cạnh xe, Diệp Nam Bình tay kẹp thuốc lá, tay kia vói vào xe, lấy hộp khăn giấy đưa cho Thương Dao.
Thương Dao ôm hộp khăn giấy, cúi đầu không nhúc nhích, chắc là khóc đến nghẹn, bả vai rung lên từng cơn.
Triệu Tử Từ đã bỏ qua hết những tình tiết quan trọng, đang muốn mở miệng đã bị Tân Vãn Thành cắt ngang: “Anh Triệu, xe của anh có thể cho chúng tôi sử dụng luôn không? Tôi với Thương Dao đưa Linda về, anh đi xe thầy Diệp về đi.”
Đừng thấy cô nhỏ tuổi hơn mình nhiều, lúc nói chuyện phiếm, trêu đùa thì cười ngọt ngào gọi anh là anh Triệu, nhưng những thời khắc mấu chốt, khí thế của cô mạnh mẽ, nói chuyện không để cho Triệu Tử Từ có cơ hội nào từ chối. Triệu Tử Từ ngây ra một lúc, vô thức liếc nhìn Thương Dao. Tuy không cam tâm bỏ qua cơ hội an ủi người đẹp, nhưng mà…
Không để Triệu Tử Từ lên tiếng đồng ý, Diệp Nam Bình dụi thuốc, nói với cô: “Các cô đi trước đi.”
Tân Vãn Thành được cho phép thì kéo cửa xe, dìu Linda xuống. Ba người ngồi vào xe, nhanh chóng rời đi.
Triệu Tử Từ nhìn theo đèn sau xe biến mất cuối đường, nhìn lại đêm nay, mình cứ nhìn người khác rời đi, còn mình thì đứng ngây ngốc hứng gió lạnh. Triệu Tử Từ bực bội gãi đầu, không khách sáo lôi túi Diệp Nam Bình lấy thuốc ra. Rút một điếu, ngẩng lên muốn hỏi Diệp Nam Bình bật lửa ở đâu thì thấy Diệp Nam Bình vẫn nhìn chăm chăm theo hướng chiếc xe vừa rời đi, hình như thất thần.
Triệu Tử Từ thúc anh: “Nghĩ gì vậy?”
Xem ra mọi chuyện phát sinh có vẻ rất đặc biệt, đến cả Diệp Nam Bình còn ngẩn người. Diệp Nam Bình liếc Triệu Tử Từ một cái, không nói gì mà chỉ theo bản năng liếm môi dưới.
Quen biết đã lâu, Triệu Tử Từ càng bực bội: “Đại ca! Đừng có úp úp mở mở được không?”
Diệp Nam Bình mềm cứng không ăn, ném thẳng bật lửa cho anh rồi tự về xe.
Triệu Tử Từ cúi nhìn bật lửa, lại nhìn Diệp Nam Bình đã ngồi vào ghế lái, cậu ta nhiều nguyên tắc, không cho người khác hút thuốc trong xe, Triệu Tử Từ đành đứng bên ngoài xe quay người che gió, đốt thuốc lên.
“Về nhà cậu phải nói rõ ràng cho tôi biết, rốt cuộc là lúc nãy xảy ra chuyện gì…”
Triệu Tử Từ đang nói thì ngừng lại. Anh thấy một người chật vật đi tới, bên má còn nguyên dấu tay, ủ rũ cụp đuôi lại gần.
Triệu Tử Từ nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn anh, hỏi: “Có thể cho tôi xin điếu thuốc không?”
Triệu Tử Từ hơi chần chừ, thấy đối phương rất đáng thương thì đồng ý. Nhưng anh mới vừa đưa gói thuốc lá qua thì Diệp Nam Bình từ cửa sổ xe thò người ra, gọi anh: “Không phải cậu muốn biết chuyện gì mới xảy ra à?”
Triệu Tử Từ nghe vậy thì nhanh chóng lấy điếu thuốc trên môi xuống.
Diệp Nam Bình hất hàm chỉ người đàn ông mượn thuốc lá trước mặt Triệu Tử Từ: “Hắn ta chính là Chu Tự.”
Chu Tự bị Diệp Nam Bình gọi tên, lập tức sợ tới mức rụt cổ lại, không ngờ hai người này là cùng một đám với mấy cô.
“Lấy tiền con gái người ta, còn cho con người ta đội nón xanh* (ngoại tình ấy),” Diệp Nam Bình thong thả nói, từng chữ như châu ngọc, “Đội nón xanh rồi thì ép chia tay.”
Triệu Tử Từ còn đang duy trì tư thế quay người về phía Diệp Nam Bình, có lẽ chưa kịp định thần, Chu Tự thấy vậy thì nhanh chân bỏ chạy, lại bị Triệu Tử Từ đột ngột quay lại, tóm chặt.
Mới ăn một tát của Thương Dao nửa mặt kia, chớp mắt lại ăn một đấm của Triệu Tử Từ.
Lực của đàn ông mạnh, nếu cái tát của Thương Dao chỉ làm ê răng thì cú đấm này của Triệu Tử Từ làm răng của Chu Tự muốn rớt ra, đau tới mức nhe răng trợn mắt ngã bệt ra đất. Triệu Tử Từ túm cổ áo Chu Tự, định nhấc hắn ta lên, Chu Tự trốn không được, đau khổ che mặt lại hăm dọa: “Anh đụng tới tôi lần nữa thì tôi kiện anh!”
Động tác Triệu Tử Từ dừng lại.
Tay phải giữ cổ áo Chu Tự, tay trái vói vào trong túi lấy danh thiếp ra, ném vào mặt Chu Tự: “Ông đây chính là luật sư, hoan nghênh tới kiện.”
…..
Thương Dao ngồi trên ghế sau ôm hộp khăn giấy, nước mắt rơi không ngừng; Linda nhắm mắt ngồi bên cạnh, xem ra chưa tỉnh rượu.
Tân Vãn Thành ngồi bên ghế phụ lái, nhìn kính chiếu hậu xuống hai người kia, xác định cảm xúc Thương Dao đã ổn định mới cúi đầu nhắn wechat cho Triệu Tử Từ.
Xe là do Triệu Tử Từ gọi nên phải để Triệu Tử Từ đặt địa chỉ trên app, tiền xe mới có thể thanh toán được. Nhưng Tân Vãn Thành mới nhắn được hai chữ “Anh Triệu”, đằng sau chợt có bàn tay vỗ lên vai Tân Vãn Thành, cô sợ tới nỗi tay trượt đi, điện thoại mém rơi xuống đất.
Hoảng hốt quay lại nhìn, thì ra Linda đã tỉnh.
Linda nhìn chằm chằm Tân Vãn Thành: “Có chuyện gì với em vậy?”
Tân Vãn Thành không hiểu ra sao: “Cái gì mà có chuyện gì?”
“Em mới hôn Diệp Nam Bình là sao?”
Linda vừa nói ra, Thương Dao và Tân Vãn Thành cùng sửng sốt.
…..
Tới nhà Linda, Tân Vãn Thành mới chính thức nghênh đón thẩm vấn.
Thì ra Linda đã tỉnh lúc Diệp Nam Bình chặn chiếc xe kia lại. Linda nhìn qua kính chiếu hậu, thấy toàn bộ quá trình Tân Vãn Thành ngồi khóa lên người Diệp Nam Bình, lại…
Rồi bị Diệp Nam Bình đẩy ra, đụng trúng còi xe. Tiếng còi ô tô quá mức ầm ĩ, Linda không thể không giả vờ bị giật mình, làm phiền hai người.
Thương Dao không rảnh để khổ sở, ôm chocolate Thụy Sĩ mà Linda mới cho cô, ngồi nghe kể chuyện. Tân Vãn Thành nhào vào ngực ôm ấp bị người ta từ chối, cũng rất thảm.
Đối mặt hai ánh mắt nhìn chăm chăm, Tân Vãn Thành ngồi bó chân trên sofa, nản lòng vùi mặt vào gối, thở dài.
…..
Đại khái gần đây Diệp Nam Bình đối xử với cô quá tốt, làm cô rung động, nhất là Chu Tự đối với Thương Dao như vậy càng thấy Diệp Nam Bình là người trăm năm khó gặp, trầm tĩnh, sâu sắc, lại thu hút người khác như vậy. Tân Vãn Thành là người xác định cái gì thì phải hành động cái đó, trước kia ở quảng Địch cũng vậy, đối mặt với người mình động lòng cũng thế. Cứ vậy mà tim vừa động thì đã thực hành.
Hiện giờ chỉ còn lại sự thật bi thảm trước mặt — anh tàn nhẫn đẩy cô ra.
“Vậy cũng tốt, em biết anh ấy đối với em không có ý gì, sau này có thể tập trung làm việc. Nếu không cứ nghĩ ngợi…” Tân Vãn Thành đập chiếc gối trong lòng.
Xem ra không chỉ có mình Thương Dao cần đồ ngọt để lên tinh thần, Linda cũng cho Tân Vãn Thành một hộp chocolate.
Hiện giờ thì lại tới phiên Thương Dao khuyên Linda yên tâm: “Cô ấy thiếu kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, không sao đâu, ngủ một giấc là tốt lại thôi.”
Ngủ một giấc thì tốt? Linda không tin lắm.
Thương Dao lại hiểu Tân Vãn Thành hơn: “Chị Sở Thần, chị không biết hồi năm 2 đó, cậu ấy thích một giảng viên mới về trường, mỗi ngày đi nghe người ta giảng bài nghệ thuật giám định và thưởng thức nghệ thuật gì đó, nghe cả nửa học kỳ mới dám thổ lộ với người ta.”
Tân Vãn Thành nhai một lúc hai viên chocolate mới ép sự chua xót trong miệng xuống, “Không phải nghệ thuật giám định và thưởng thức nghệ thuật, là kết cấu nhiếp ảnh.” cô lẩm bẩm sửa lại cho đúng.
Linda ngạc nhiên: “Không nhìn ra Tân Vãn Thành cường như vậy nha? Kết quả thì sao?”
Kết quả dĩ nhiên là thổ lộ không thành công.
Thương Dao thay Tân Vãn Thành tổng kết, đây là loại tâm lý hâm mộ, ngưỡng mộ những người có cùng chí hướng ưu tú, giỏi giang hơn mình.
Đáng tiếc, hai lần bị từ chối làm Tân Vãn Thành hiểu một đạo lý, không có thân phận ngang nhau, những người đó dựa vào cái gì mà vừa ý mình?
Chỉ vì mình tuổi trẻ xinh đẹp?
Nỗi muộn phiền mới bị hai viên chocolate đè xuống lần nữa lại trỗi dậy, Tân Vãn Thành ủ rũ, di động lại vang lên.
Tân Vãn Thành móc ra nhìn, nháy mắt đã gào lên ném điện thoại qua một bên, ngửa đầu tựa vào ghế sofa, ôm gối úp lên mặt: “Đừng có chọc ghẹo tôi nữa!!!”
Thương Dao sửng sốt, vừa định thò tay lấy cái gối trên mặt Tân Vãn Thành ra, sợ cô ngộp chết. Linda lại nháy mắt ra hiệu với Thương Dao, để Thương Dao lấy di động Tân Vãn Thành xem rốt cuộc là nhận được cái gì.
Thương Dao cầm di động bị ném bên cạnh chân mình. Là tin nhắn wechat của Diệp Nam Bình. Chỉ có một câu: Quần áo của tôi còn ở chỗ cô.
Thương Dao nhìn áo khoác màu nâu vắt trên tay ghế, đại khái đoán được đó là ai. Nhưng… chỉ nhắc nhở Tân Vãn Thành nhớ còn áo khoác mà thôi, “Anh ấy trêu chọc cậu chỗ nào?” Thương Dao khó hiểu hỏi.
Loại người như Diệp Nam Bình, trêu mà không tự biết mới là trêu, Thương Dao không tiếp xúc thường với Diệp Nam Bình làm sao hiểu được?
Tân Vãn Thành ôm gối, phồng má không nói nên lời.
+++++
Vở kịch nhỏ ghen.
Ngày nọ Diệp Nam Bình đưa vợ về trường cũ mở hội thảo.
Ba ba Diệp: Nghe nói em từng theo đuổi giảng viên trong trường?
Vãn tử: Có chuyện này hả? Quên rồi…
Ba ba Diệp: Chính trong phòng học này.
Vãn tử: Ặc… quên rồi.
Ba ba Diệp: Dùng tư thế này.
Vãn tử bị ép sát vào bục giảng: Cái rắm! Năm đó lúc em thổ lộ đâu có dám gần người ta như vậy?
Ba ba Diệp: Còn hôn anh ta…
Vãn tử: Rắm…
Bị che kín miệng.
…
…
Năm phút đồng hồ sau.
Triệu Tử Từ: Lau nước miếng đi, người nghe giảng sắp vào rồi.