• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba giờ sáng.

Diệp Nam Bình đứng bên máy giặt, tai nghe tiếng sấy quần áo mà anh lại hơi thất thần.

Máy giặt có chức năng sấy khô, mua ba năm chưa từng sử dụng tới. Diệp Nam Bình không ngờ lần đầu tiên anh sử dụng chức năng này là dùng để sấy quần áo phụ nữ.

Quần áo này là lúc ầm ĩ trong nhà tắm làm ướt. Mà chủ nhân quần áo này bây giờ đang ngủ trên giường anh.

Diệp Nam Bình mang quần áo đi phơi, liếc nhìn vào bên trong cửa. Trên drap chăn màu sẫm, cánh tay và chân con gái trắng nõn như ẩn như hiện càng nổi bật trên màu drap tối, làn da vô cùng mịn màng, mắt thường nhìn cũng có thể thấy hết sức mỏng manh mềm mại.

Đương nhiên anh cũng biết, khi thực sự sờ tay lên, xúc cảm càng tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.

Thật ghen tị giấc ngủ của cô, hại anh mất ngủ còn mình thì ngủ say sưa như vậy, đầu để lên gối anh cọ cọ, dáng vẻ thoải mái. Diệp Nam Bình thu tầm mắt, mang quần áo cô đi phơi.



Thật ra giấc ngủ này của Tân Vãn Thành cũng không yên ổn, trong mơ đều là những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt, hại cô tim đập dồn hết sức chân thật, trong mơ đột nhiên anh im lặng, Tân Vãn Thành giật mình tỉnh lại.

Mở mắt ra, phòng ngủ tối lờ mờ, hai ánh đèn dưới sàn là nguồn sáng duy nhất, nhìn sang bên cạnh, quả nhiên là không có ai.

Tân Vãn Thành nghĩ ngợi, đứng lên.

Cô mặc đồ ở nhà của anh, rộng hơn rất nhiều so với người cô, cô xắn tay áo, xăn lai quần lên nhìn như bà nông dân cấy lúa, thật sự không đẹp chút nào. Bên ghế cạnh giường có áo sơ mi của anh, Tân Vãn Thành nghĩ nghĩ, bỏ ý định thay áo sơ mi đi, trước đó cô đã không quá rụt rè, bây giờ vẫn nên đàng hoàng một chút.

Tân Vãn Thành mặc bộ đồ như vậy cà lơ phất phơ đi vào phòng ăn, trong phòng độ ấm vừa đủ, đi chân trần cũng không thấy lạnh. Nhưng cô đi một vòng cũng không tìm được Diệp Nam Bình, ngược lại khi đi ngang qua cửa kính thì thấy quần áo của cô được treo trên sào, sờ ống quần đã khô.

Xem ra anh lại vào phòng tối.

Phòng đọc sách bên cạnh phòng tối, Tân Vãn Thành lại lần nữa vào thư phòng, khác với tâm trạng tuyệt vọng bất chấp mọi thứ mấy giờ trước đó, lúc này cô lại mang theo chút vui vẻ nho nhỏ cùng sự không chắc chắn, thậm chí vừa thoáng nghĩ qua đã thuận tay lấy máy ảnh anh để trên bàn.

Lần này cô không bật đèn, dựa vào ánh sáng ngoài hành lang rọi vào mà đi vào phòng tối. Không ngờ cô lại lần nữa quấy rầy anh rửa ảnh, cô không bật đèn, đèn trong phòng tối lại sáng lên, anh đã rửa ảnh xong, đang kẹp ảnh vào dây phim.

Khi cô đẩy cửa vào, Diệp Nam Bình quay đầu.

Ánh mắt anh mang đầy vẻ cảnh giác, đề phòng, nhìn thấy cô thì trong nháy mắt, ánh mắt mềm mại hẳn.

Máy ảnh trong tay Tân Vãn Thành chụp được khoảnh khắc đó.

Anh trong máy ảnh của cô hơi hơi nhíu mày.

Tân Vãn Thành tới gần, cười gian: “Thiếu tí nữa là ngủ với nam thần, rất vui nên phải chụp ảnh lưu niệm lại.”

Mày anh giãn ra, miệng lại cong lên: “Nói nhảm nữa thử xem?”

Tân Vãn Thành bĩu môi, cúi đầu nhìn ảnh mình vừa chụp, ngẩng lên khôi phục vẻ nghiêm túc: “Được rồi, em nói chuyện đàng hoàng, anh làm người mẫu cho em đi.”

“Người mẫu?”

“Triển lãm ảnh không phải vẫn sẽ tiếp tục sao, hình ảnh của Chương Nghị bị hủy rồi, hiện giờ thiếu một nhân vật, thầy Diệp, anh có suy xét tới việc xuất hiện trước ống kính không?”

“Không.” Anh xoay người thu dọn nước thuốc, phim đã rửa.

“Trước đó ai còn xuất hiện thuyết phục Chương Nghị, bảo anh ta phải dũng cảm hơn. Có những người nha, ra vẻ mình rất “trâu” nhưng thật ra vẫn luôn sợ hãi khi đối diện ống kính.”

Anh ngừng tay thu dọn, quay đầu nhìn cô.

Cô trả lại anh một nụ cười giả dối.

Cô nhóc này miệng lưỡi vốn sắc sảo, bây giờ gan cũng càng lúc càng to.

Nhưng đúng là lần này ầm ĩ đến thế này, anh nghĩ vậy cũng tốt, trốn tránh, nhượng bộ cũng không có bất kỳ tác dụng gì, anh cũng không phải không thể xuất hiện trước ống kính, nhưng mà… “… Anh làm mẫu có thu phí.”

Biết cô rất chú ý tới tiền bạc, anh cố ý nói vậy, xem có thể hù dọa cô không? Anh hơi nheo mắt chờ phản ứng của cô.

“Có thể nha, em lấy thân ra trả.” Tân Vãn Thành nghiêm túc nhìn anh, chớp chớp mắt.

Nói xong còn tiến tới động tay động chân, Diệp Nam Bình đưa tay ngăn cô lại. “Anh nên miễn phí để em chụp thì hơn.”



Tân Vãn Thành trề môi, tuy nói lấy thân ra trả là nói đùa, nhưng anh thẳng thắn từ chối làm cô khó tránh khỏi chút hụt hẫng, nhưng cô luôn luôn đối nghịch với hoàn cảnh khó khăn, nhanh chóng nghĩ tới chuyện khác, kéo tay anh đang ngăn cô lại, quay người đi: “Dù sao anh không ngủ được, bây giờ chúng ta bắt đầu đi.”

Trong phòng đọc sách có một lều chụp ảnh đơn giản, bình thường Diệp Nam Bình dùng để chụp vài bức ảnh ở nhà. Anh chụp quá trình một gốc cây cúc non từ nụ hoa tới khi héo tàn, quá trình cúc non héo tàn vẫn đang tiếp tục nên Tân Vãn Thành không thể thay đổi nó. Cũng may phòng làm việc cách đó không xa, Tân Vãn Thành thay quần áo mới được giặt khô kéo Diệp Nam Bình ra cửa. Dường như sợ anh đổi ý nên kéo anh thẳng đến phòng làm việc.

Mất ngủ với Diệp Nam Bình là chuyện thường, nhưng đêm mất ngủ còn lăn qua lộn lại thế này thì đây là lần đầu tiên.

Hiện giờ cô là nhiếp ảnh gia, anh thì sao, không chỉ là làm người mẫu mà còn phải làm trợ lý cho cô. Không chỉ phải hỗ trợ bố trí bố cục ánh sáng, còn phải điều chỉnh tham số máy ảnh cho cô. Dường như cô cũng biết hành hạ người ta vậy là không phải nên khi anh ngồi trước máy ảnh, cô nhìn qua khung ảnh lấy nét anh: “Có em ở bên cạnh có phải cực kỳ tốt không? Giúp anh không còn buồn chán trong đêm dài đằng đẵng này.”

Anh hết biết nói gì, chỉ cười.

Tân Vãn Thành muốn chính là hiệu quả này, ấn nút chụp.

Câu chuyện của cô lại chuyển: “Có thể cho em nhìn vết thương trên cổ tay anh không?”

Quả nhiên anh không cho xem.

Tân Vãn Thành cũng không muốn anh trước ống kính đưa nó lên, chỉ là lời dẫn chuyện: “Có đau không? Lúc anh tàn nhẫn ra tay với chính mình vậy.”

Anh hiện lên giữa ống kính, mày hơi sụp xuống: “Không nhớ rõ. Lúc đó anh đã uống rất nhiều.”

“Nếu cho anh cơ hội một lần nữa, anh có lựa chọn mang máy ảnh đến Syria nữa không?”

“Nửa có nửa không.”

“Nửa có nửa không là sao?”

“Đi thì anh vẫn sẽ đi, chẳng qua… anh sẽ lựa chọn đi một mình.”

“Anh hối hận nhất chắc là năm đó để chị An Bình mạo hiểm cùng với anh.”

Anh lại nở nụ cười. Nhưng nụ cười này, khác một trời một vực với nụ cười khi nãy.

Tân Vãn Thành ấn nút chụp không ngừng, tim lại hẫng đi một nhịp. Chỉ có điều cô sau màn ảnh nên anh không nhìn thấy biểu hiện của cô.

“Anh nhiều năm không yêu đương cũng là vì chị ấy à?”

Cô đột nhiên hỏi.



Diệp Nam Bình ngạc nhiên nhìn qua, nhưng chỉ nhìn thấy máy ảnh mà không nhìn thấy mắt cô.

“Đúng vậy.” Một lúc lâu sau, anh nói.

“Có thể kể chuyện của hai người không?” giọng Tân Vãn Thành vẫn không thấy có sự dao động nào, tựa như ban đầu trêu chọc anh rằng đêm dài có cô bên anh, tuyệt đối không nhàm chán, giọng điệu tự nhiên thoải mái.

Loại ngữ điệu này dễ làm người ta bỏ tâm lý đề phòng xuống.

Anh lại theo thói quen dựng bức tường đề phòng của mình lên: “Em hỏi anh vấn đề này với tư cách là một nhiếp ảnh gia, hay là một phụ nữ.”

Ánh mắt sau ống kính khẽ run lên, cuối cùng Tân Vãn Thành ló mặt ra sau máy ảnh.

“Nửa này nửa kia đi.” Tân Vãn Thành học theo cách nói của anh.

Mặt cô lại giấu sau máy ảnh.

Diệp Nam Bình đối mặt với máy ảnh, đối mặt với cô, cũng là đối diện với chính mình nói: “Mấy người tụi anh từ nhỏ lớn lên cùng nhau, gắn bó từ lúc học cùng trường tiểu học, trung học, cứ vậy mà lớn lên. Anh không xem cô ấy là con gái, anh cho là cô ấy cũng giống anh, không xem anh là con trai.”

“…”

Đèn flash trước mắt anh chợt lóe lên, ngắn ngủi nhắc nhở anh, cô dùng phương thức này để dẫn cảm xúc của anh.

“Đi chiến trường làm phóng viên là anh chủ động xin đi. Anh không nghĩ tới chuyện cô ấy cũng sẽ đi theo. Ba mẹ cô ấy tìm anh gây gổ một trận, cảm thấy anh tẩy não cô ấy, lừa cô ấy đi thực hiện lý tưởng báo chí của mình. Khi ở Syria buộc phải di tản, anh báo tên cô ấy rời đi. Cô ấy không chịu đi, bị anh ép nên nóng quá mới nói cho anh biết cô ấy thích anh rất nhiều năm, nhưng anh đối với cô ấy không có chút tình cảm gì, chỉ muốn buộc cô ấy rời đi.”

“…” Hứa An Bình nói chị ấy từng thổ lộ bị từ chối, thì ra tình huống là như vậy.

“Anh còn nhớ lúc đó anh nói với cô ấy, bà cô nhỏ, tôi cầu xin cậu, cậu đi nhanh đi. Lỡ như cậu ở đây mà thiếu mất tay chân gì đó, cho dù tôi có mạng về nước, ba mẹ cậu cũng sẽ làm thịt tôi. Không ngờ một câu đùa như vậy…”

Anh không nói hết, chỉ lặng lẽ mỉm cười.

Nhưng trên mặt hiện rõ, trăm triệu lần không nghĩ tới một câu nói đùa, thế nhưng lại thành lời tiên tri.

Quá mức châm biếm.

Châm biếm đến mức khiến người bật cười.

Đột nhiên Tân Vãn Thành cảm thấy mình cũng trở thành một đao phủ, cô đang ở đây bóc trần miệng vết thương của anh.

Nhưng mà không phá cái cũ, làm sao có cái mới?

“Chị ấy không đi, ngược lại còn ở lại?”

“Bức ảnh mà anh chụp suýt đạt giải thưởng lần đó, mọi thiết bị đều hư hỏng, chỉ còn một máy ảnh còn sử dụng được. Cô ấy cho là anh đã xảy ra chuyện, từ trong đội ngũ di tản chạy trở về. Nhất định phải đưa anh về nước, nếu không sẽ không đi. Anh lái xe áp tải cô ấy về chỗ kiều dân tránh nạn, trên đường bị phục kích, xe lật.”

“… sau đó thì sao?”

Giọng nói Tân Vãn Thành cùng bàn tay ấn nút chụp cố gắng kiềm nén giữ bình tĩnh.

“Miệng vết thương cô ấy bị nhiễm trùng nghiêm trọng, chỉ có thể cắt chân, ba mẹ cô ấy cũng không giết anh, anh lại chỉ muốn tự giết chính mình.”

“…”

“Anh nói, nếu không tôi cưới cậu. Cô ấy không đồng ý.”

“…”

“Anh nói, tôi sẽ chờ cậu, chờ tới khi cậu tìm được một người nào đó cậu thích, tôi sẽ mặc kệ cậu, hoặc là nếu không ai muốn cậu… tôi đây muốn cậu.”

Anh nhìn máy ảnh.

Nhưng không phải nói với máy ảnh.

Đèn flash lại lóe lên, cuối cùng cô chụp xong rồi.

Tay cô rời khỏi ống kính, từ sau máy ảnh bước ra, không hề cách khung ảnh mà nhìn thẳng vào anh, “Một vấn đề cuối cùng.”

Diệp Nam Bình đối diện với cô. Nghe cô nói: “Không phải là một nhiếp ảnh gia, mà là một người phụ nữ hỏi anh.”

“…”

“Anh có thích em chút nào không?”

Tân Vãn Thành yên lặng, nhìn hình ảnh mình trong mắt anh.



Anh không nghĩ cô sẽ hỏi chuyện này, hàng chân mày lại nhíu lại căng thẳng: “Điều này không quan trọng.”

“Không, điều này rất quan trọng.”

“…”

“Anh cho chị An Bình hai lựa chọn, em cũng cho anh hai lựa chọn, nếu anh thích em, em sẽ mặc kệ mọi thứ, dây dưa bám dính anh không ngừng, nếu anh không thích em…”

“Anh không thích em.” Anh không suy nghĩ nói ngay.

Tân Vãn Thành cười: “Nói dối.”

Anh vì lời hứa với Hứa An Bình, từ chối bao nhiêu cô gái, chỉ có không từ chối được cô. Ánh mắt anh khi hôn cô, cánh tay dùng sức khi ôm cô, thân thể sẽ không thể gạt người.

Có lẽ thấy đêm nay mình thật sự mất khống chế, bị cô nhìn thấu, Diệp Nam Bình thở ra một hơi thật trầm, cuối cùng thừa nhận: “Anh động lòng với em, nhưng anh không thể cho em bất cứ hứa hẹn gì, như vậy không công bằng với em.”

“Công bằng hay không, không phải do anh quyết định, em nói mới tính.”

Cô nhỏ hơn anh sáu tuổi, ánh mắt lại kiên định hơn anh rất nhiều.

Không giống anh, muốn khống chế sự động lòng với cô đều không thể làm được. Anh đã biết cô từ sớm, cảm thấy trên người cô có sự kiên cường như Hứa An Bình, cho nên mới đối xử đặc biệt với cô, nhưng dần dần anh phát hiện, cô không giống bất kỳ ai, cô chính là cô, độc nhất vô nhị, hiểu biết lõi đời, lại không lõi đời, có khí khái nam nhi, lại có vẻ đáng yêu con gái, cô tạo cho anh một cảm giác mâu thuẫn, càng muốn tránh ra xa thì lại càng rơi vào càng sâu.

Cô đi tới bên anh.

Đi tới nơi giao điểm của ba luồng ánh sáng.

Đứng giữa làn ranh phân chia giữa ánh sáng và bóng tối, bước tới giữa sự lý trí và xúc động của anh.

Nâng mặt anh lên, nhìn vào mắt anh: “Diệp Nam Bình, anh thích em. Có đúng không?”

Mặt anh hiện lên vẻ thất bại. Mạnh mẽ nhíu mày, kéo cô vào lòng ngực, hôn cô.

Môi răng giao hòa, Tân Vãn Thành hơi sững sờ, hôn lại anh, nhấm nháp đáp án mà anh biểu hiện ra.

+++++

Vở kịch nhỏ ăn tết.

Đêm 30, Tân Vãn Thành xem Xuân Vãn, gửi bao lì xì cho người nào đó.

Người nào đó không nhận, ngược lại còn phát một bao lì xì to hơn: Được, tới lượt em.

Vãn tử: Em nghèo, em nhận thua.

Ba ba Diệp: Có thể lấy cái khác tặng anh. Ví dụ như phí người mẫu.

Vãn Tử: Phí người mẫu?

Ba ba Diệp: …

Vãn tử: A! Anh nói cái kia hả! Không phải anh từ chối rồi sao?

Ba ba Diệp: Anh hối hận.

Vãn tử: Đáng tiếc thế giới này không có thuốc hối hận nha, nha nha nha.

Chuông cửa reo vang.

Tân Vãn Thành cầm điện thoại cổng hỏi: Ai đó?

Người bên ngoài: Thuốc hối hận.



Ba Tân mẹ Tân: Ai nhấn chuông vậy?

Vãn tử: …



Đêm đó, Tân Vãn Thành nói xuống lầu phóng pháo hoa với mấy bạn nhỏ, thả cả một đêm chưa về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK