Bê chén chè qua phòng Mạch Mạch cô ấy đón tôi bằng 1 nụ cười dịu dàng, thoáng chốc tôi lại nghĩ " có phải mình đã nghĩ nhiều rồi không, có lẽ cô ấy không có xấu như mình đã tưởng tượng "
Chúng tôi ngồi gần nhau trò chuyện rất vui vẻ.
- Lúc nãy tôi nghe quỷ sai báo lại là Nhất Phàm đang trên Đường về. Mạch Mạch nói
- Thật vậy sao, cuối cùng hắn cũng về rôi, tôi không nghĩ là đi tróc yêu lại lâu như vậy?. tôi thắc mắc nói.
- Quỷ Đâu phải muốn bắt là bắt được đâu, tróc yêu phải cần có thời gian tìm hiểu, xem nó là loại quỷ gì. Quỷ khi biết có người muốn bắt nó thì nó cũng sẽ có biện pháp lẫn trốn, nên tróc được 1 con yêu không hề dễ..Mạch Mạch từ từ giải thích.
- Thì ra là vậy, xem ra lần nay đi hắn vất vả rồi.
tôi gật đầu nói.
Tôi chợt đễ ý là từ nãy đến giờ Mạch Mạch chưa hề ăn chè mà tôi mang tới nên đã lên tiếng nhắc nhỡ cô ấy.
- Cô ăn chè đi kẻo nguội lạnh!
- Không sao, tôi không quen ăn nóng!
rồi đột ngột có 1 quỷ sai từ bên ngoài đi vào bẩm báo.
- Thưa 2 vị phu nhân! đại nhân đã về trước cổng.
- Được rồi ngươi lui đi. vừa nói Mạch Mạch vừa ăn muỗn chè đầu tiên.
Rồi chưa kịp ăn muỗn thứ 2 thì tự dưng cô ta làm rơi chén chè xuống đất và rồi la lên thảm thiết
- Á.aaa!!! Lạc Lạc sao cô lại hại tôi?
cô ta nằm co quắp dưới đất liên tục rên la trong đau đớn.
Ngay lúc này tôi bần thần còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Nhất Phàm đã bước vào.Hắn thấy Mạch Mạch đang nằm kêu la thảm thiết dưới chân tôi hắn hốt hoảng chạy ngay tới để đỡ lấy cô ta.
- Mạch Mạch! nàng bị làm sao vậy?.
nét mặt hắn vô cùng lo lắng
- Lạc Lạc cô ấy đã bỏ bột hồng hoàn vào chén chè mang cho thiếp ăn...Á!!!! thiếp đau quá Nhất Phàm ơi cứu thiếp.
"Cái gì chứ? cô ta đang đỗ oan cho tôi, tại sao cô ta lại làm như vậy chứ, thật khốn kiếp tôi bị lừa rôi...."
tôi nhìn sang Nhất Phàm thì thấy hắn có vẻ như hoàn toàn tin lời ả ta,hắn nhìn tôi với ánh mắt vô cùng giận dữ.
- Truyền ngự y vào thăm bệnh cho phu nhân! Nhất Phàm lớn tiếng ra lệnh cho quỷ nô.
Hắn bế Mạch Mạch lên giường và không thèm nói gì với tôi cả, hắn không hỏi tôi lấy 1 câu nào," Thái độ hắn như vậy là có ý gì, hắn không muốn nghe tôi giải thích hay sao.?"
" không thể như thế được tôi phải giải thích, tôi phải nói cho hắn biết cô ta là kẻ xấu, chính cô ta mới là người đang hại tôi.!"
Tôi liền chạy đến vừa nói vừa nắm chặt lấy bàn tay của hắn mong nhận được sự tin tưởng của hắn.
- Nhất Phàm à! mọi chuyện không phải như vậy đâu, là cô ta, cô ta muốn tôi nấu chè cho cô ta ăn, là cô ta tự bịa chuyện cô ta cố tình hại tôi, anh phải tin tôi cô ta là 1 nữ yêu xảo huyệt.
Nhưng không! hắn không hề tin tôi
- Ngươi im đi!
- Nhất Phàm à, ta không nói dối đâu cô ta là người xấu, ta biết ngươi sẽ tin ta mà đúng không?..
Nhưng lúc này hắn như 1 con thú dữ nhìn trừng trừng vào tôi trông vô cùng đáng sợ.
- Ngươi im đi! ta không tin ngươi, ta chỉ tin những gì ta thấy!. Hắn hét lên rồi vung tay hất tôi ra.
Đang trong cơn giận dữ nên hắn đã không thể ý thức và kiềm chế được sức mạnh vì vậy cú hất tay đó đã đưa tôi bay lên không trung, tôi rơi xuống va vào vách phòng.
Lúc này Giai Âm chạy vào phòng thì vô cùng sợ hãi khi thấy tôi bị như vậy. Cô ấy chạy nhanh vào đỡ tôi lên.
Tôi choáng váng từ từ đứng dậy.
- Cô có sao không Lạc Lạc...híc híc! Giai Âm hỏi han tôi trong nước mắt.
Còn tôi thì chẳng còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh, trong lúc cơ thể tôi còn chưa hết đau buốt, ê ẩm vì cú rơi lúc nãy thì từ đâu cơn đau bụng dồn dập kéo đến, người tôi mềm nhũng ra rồi ngã khụy lại xuống đất vì không đứng nỗi, nó đau 1 cách kinh khủng, tôi cắn răng chịu đựng nhưng vô ít, tôi quằn quại gào la thảm thiết, mồ hồi và nước mắt tuôn ra như suối.
Tiếp đến tôi bỗng dưng cảm nhận được đang có 1 thứ chất lỏng âm ấm đang từ từ chảy ra ở giữa 2 chân của tôi...
" Nó là máu sao, sao tôi lại ra nhiều máu như vậy?".
tôi không chịu nỗi mà ngấy lịm đi!
Giai Âm thấy tôi ra máu nhiều như vậy mặt liền biến sắc.
- Đại nhân ơi! mau đến cứu Lạc Lạc cô ấy chảy nhiều máu quá. đại nhân ơi nhanh lên..huhu.
Giai Âm kêu la thảm thiết
Nhất Phàm nghe vậy liền nhìn sang tôi, thấy cớ sự hắn cũng bất ngờ không kém, vội bỏ lại Mạch Mạch mà chạy đến bên tôi.
- Lạc Lạc à, nàng không sao chứ, ta xin lỗi nàng. Người đâu! người đâu! mau gọi thái y nhanh lên.
Hắn gào thét
Hắn bế tôi về phòng, vừa đặt tôi lên giường thì thái y cũng vừa đến.
Hắn đứng bên cạnh tôi xem thái y bắt mạch.
lúc này tôi mơ hồ tỉnh lại thì Thái y cho tôi uông 1 viên thuốc, theo như lời thái y thứ thuốc đấy là thuốc cầm máu.
Cho tôi uống xong thái y quay sang nhìn hắn với nét mặt buồn rầu rồi nói với hắn.
- Nô tài vô dụng! vì chấn động quá mạnh nên hài nhi trong bụng phu nhân đã không giữ được thật là đáng tiếc, còn về phần phu nhân kinh mạch bị thương tổn khá nặng kèm theo việc bị mất máu quá nhiều nên cơ thể vô cùng suy yếu, cần tịnh dưỡng lâu ngày mới bình phục được.
Hắn nghe đến đây tay chân rụng rời đứng không còn vững nữa mà khụy xuống bên giường tôi.
Giai Âm nhìn tôi cũng không khỏi xót xa mà nắm chặt lấy tay tôi khóc không thành tiếng.
- Tại sao chứ? tại sao nàng ấy có hài nhi mà không 1 ai báo cho ta biết. Hắn nói trong nước mắt và sự hối hận.
- Nô tài không hề biết Lạc Lạc đã có hài nhi mà chỉ biết sau khi ngài đi không lâu thì cô ấy ăn uống khó khăn thường xuyên nôn ói. nô tài chỉ nghĩ là cô ấy không khỏe nên ra sức chăm sóc mà thôi, là tại nô tài bất cẩn, nô tài vô dụng....
Giai Âm tội nghiệp vì thương tôi mà tự trách bản thân cho dù cô ấy không có lỗi.
- Nhưng tại sao ngài lại không tin Lạc Lạc kia chứ, cô ấy là 1 người lương thiện cơ mà, nô tài tin cô ấy không hề hại Mạch Mạch..
Giai Âm nói thêm trong nghen ngào
Hắn biết bây giờ hắn có nói gì cũng bằng thừa nên hắn chỉ còn biết nhẹ nhàng ngồi lên giường ôm chặt lấy tôi và xin lỗi...
- Lạc Lạc à.. ta... ta xin lỗi.! Nàng đừng bỏ ta.
- Ta...Hận...
Tôi nói trong nghẹn ngào và đầy nước mắt.
Tôi bây giờ chỉ cò đủ sức thều thào nói 2 từ đó mà thôi. Vì vết thương này sẽ không bao giờ lành lại với 2 từ xin lỗi....