Nghe câu này của Dạ Nguyệt tôi hơi nhói trong lòng và cảm nhận được sự ấm ấp và tình cảm ngài ấy dành cho tôi.
Tôi mở cửa phòng ra bước vào thì mọi thư giống như lời mà Dạ Nguyệt đã báo trước, Nhất Phàm nằm im trên giường thần sắc yếu ớt...
Tôi ngồi xuống giường và cố nhẹ nhàng nhất có thể vì sợ làm hắn tỉnh giấc, Dạ Nguyệt vẫn cứ đứng bên ngoài có lẽ ngài ấy muốn chúng tôi có thời gian riêng tư 1 chút, nhưng tôi biết làm sao và nói gì đây khi đôi mắt hắn cứ nhắm nghì như vậy, tôi ngồi nhìn hắn 1 lúc lâu thì Giai Âm đi vào với chậu nước trên tay, thấy tôi Giai Âm định lên tiếng thì tôi ra hiệu cho cô ấy im lặng rồi đưa tay đón lấy chậu nước cố ý bảo để tôi lau người cho hắn, Giai Âm hiểu ý nên cười khẽ rồi đi ra ngoài.
Dùng tay giặt lấy chiếc khăn trong chậu nước ấm tôi nhẹ nhàng lau nhẹ gương mặt tuyệt mỹ của hắn, không hiểu sao lúc này trong lòng tôi bình yên đến lạ chỉ còn muốn nhìn hắn mãi như thế này thôi.
Hắn bắt đầu có phản ưng, đôi tay nhẹ run lên còn đôi môi khẽ nói gì đó, tôi cố lắng nghe thì nghe được " xin lỗi nàng ".
- không sao đâu...! Tôi trả lời lại hắn trong vô thức
Hắn tuy đang trong cơn mơ hồ nhưng có lẽ vì tiếng nói của tôi mà hắn đã tỉnh hẳn.
Hắn mở mắt ra và nhìn thấy tôi, hắn có lẽ không tin vào mắt mình nên đã cố gượng ngồi dậy để nhìn tôi cho rõ.
- Là nàng thật sao...? hắn nghẹn ngào
- Không sai, là ta đây ngươi đang đau lắm hả?
- không! không đau 1 chút nào hết, chỉ cần có nàng bên cạnh cho dù ta có bị tan biến cũng không đau.
Hắn rưng rưng.
- Thôi đi! không phải ngươi rất kêu ngạo sao? bậy giờ lại ủy mị như vậy không thấy xấu hổ hả?
Tôi cố ý làm cho cái không khí bịn rịn này sớm tan đi.
- Không xấu hổ 1 chút nào cả! " nói rồi hắn ồm chặt lấy tôi."
Nàng về đây là đã bỏ qua cho ta rồi đúng không? hắn thỏ thẻ vào tai tôi.
- Thôi nào.! không ôm nhau như thế này nữa, mau nằm xuống đi ngươi đang không khỏe còn gì?
Tôi đẩy nhẹ hắn ra rồi dùng tay đỡ thân hắn nằm xuống giường.
- Không sao cả, mai ta lại khỏi ấy mà.! Hắn cười nhẹ với tôi.
- Sao lúc nào ngươi cũng ngốc hết vậy, ai lại đi đưa kiếm cho 1 người đang trong cơn giận cơ chứ, nếu như lúc đấy ta mất kiểm soát rồi lủi thẳng 1 đường thì sao?
Tôi vừa mắng vừa giặt khắn rồi nhè nhẹ mở áo lau vết thương cho hắn, xem ra vết thương không đáng ngại mà vấn đền nằm ở uy lực của thanh kiếm mà thôi.
Hắn bây giờ như kẻ vừa được mùa cứ cười toe toét.
Dạ Nguyệt bây giờ mới từ từ bước vào.
- E hèm...Còn tôi ở đây nha!
- Ngài phán quan đến đây làm gì, muốn bắt người đi sao?
Hắn đang cười thì chuyển qua ngay sắc mặt lạnh lùng.
Tất nhiên là Dạ Nguyệt sẽ không vì chuyện hắn bị thương mà bỏ qua, ngài ấy giơ tay lên cao rồi vả vào vai hắn 1 cái rõ đau.
- xem ra Nhất Phàm đại nhân thật là không biết sai trái, Nếu bổn quan đây không nói giúp thì đại nhân nghĩ sẽ dễ dàng có được sự tha thứ của nương tử hay sao?
- Khụ khụ... Bổn quân đây cảm ơn à, nhưng cũng đâu phải như vậy là ngài có thể đánh ta đau như vậy đâu?! Hắn vừa ho vừa nói...
- 2 người đừng đùa nữa, chúng ta vào chuyện chính đi có được không. Tôi thấy không ổn nên tôi phải lên tiếng ngăn lại nếu không họ sẽ lời qua tiếng lại đến tối mất.
- Đúng rồi, ta có chuyện muốn nói rõ với ngài đây...
Nói rồi Dạ Nguyệt từ từ nói chuyện và cận kẻ giải thích cho Nhất Phàm hiểu.
- Nếu ngài đã nói như vậy thì ta và Lạc Lạc phải mau chống ký tờ bát tự niên canh thôi, xong việc đó rồi thì ta sẽ vào điện để bẩm báo lại mọi chuyện hi vọng sẽ cứu được nàng. Nhất Phàm nói với vẻ khẩn trương
Sau khi nói rõ mọi việc Nhan Dạ Nguyệt cũng cáo từ ra về vì ngài ấy nói " nỗi bận tâm đã được giải toả tôi nên về lại điện để chu toàn công việc thì hơn " nhìn bóng Dạ Nguyệt dần dần khuất dạng tôi thầm đa tạ lòng tốt và sự hy sinh của ngài ấy dành cho tôi.
- Nàng đừng có nhìn ngài ấy nữa có được không, phu quân của nàng đang bị thương đầy này...
Haiz...nay học đâu cái điệu ngữ đấy không biết nữa, tôi nhìn sang Nhất Phàm đang nằm trên giường mỉm cười khoái chí mà chán chẳng buồn nói...
Nhưng kể ra cũng tội nghiệp, vì muốn chuộc lỗi mà không biết phải làm biết bao điều vì tôi.
- Làm cái gì mà mặt hớn hỡ vậy? nhìn không có ưa.
Tôi xỉa tay vào trán hắn
- Cái gì, nàng không ưa ta? vậy nàng ưa cái tên Nhan phán quan ấy rồi hả? Hắn nhăn mặt như vừa uống dấm nói chuyện với tôi.
- Đừng có mà loạn ngôn, bây giờ có muốn ăn gì không ta đi làm cho.
- ta muốn ăn lại chén canh sâm lúc trước nàng làm cho ta. Hắn vốt nhẹ mái tóc của tôi đầy triều mến.
- Vậy nằm yên đây nhé, ta đi làm đây! tôi liềc hắn 1 cái
- Xin tuân lệnh nương tử! lời nói của hắn làm tôi không nhịn được mà phì cười, tại sao trong 1 thời gian ngắn hắn lại có thể thay đổi như thế chứ.
_________________________
Sau 2 ngày nằm dài để tôi chăm bẩm như 1 đứa trẻ thì bây giờ Nhất Phàm đã khỏe lại và có thể trêu ghẹo tôi được rồi.
- Lạc Lạc à, nàng có muốn đi ngắm trăng với ta không.? hắn lẽo đẽo đi theo tôi từ bếp lên đến phòng rồi từ phòng ra tới sảnh.
- Ta nói rồi, ta không có hứng thú... Tôi cộc cằn trả lời.
- Nàng thật sự không biết gì cả, ở Âm Giới làm gì có trăng haha...Hắn cười khoái chí khi lừa được tôi.
- Ta biết ngay là ngươi đâu có ý tốt... Tôi liếc hắn 1 cái cho bỏ ghét.
- Nàng vẫn chưa hiểu sao? ý ta là muốn đưa nàng lên dương thế đễ ngắm trăng và đồng thời cũng là đi thăm mẹ.
Tôi bấy giờ nhìn hắn không chớp mắt, người trước mặt tôi có phải là Diêm Nhất Phàm không đây, sao bây giờ hắn lại hiểu chuyện và dịu dàng với tôi đến thế...?