Nhưng lời của Tiểu Băng dường như cũng có lý, cô tới hay không tới nhà giáo sư viên, hoàn toàn không thể đảm bảo cô sẽ không bao giờ bị kẻ khác dùng ánh mắt thèm muốn để soi mói, dù sao chỉ nhìn thôi cũng không đủ làm tổn hại đến một sợ lông tơ của cô ấy, có lẽ anh không cần phiền lòng vì những ánh mắt đó, trái lại nên thấy đám người đó bị vợ mình dắt mũi mua bảo hiểm mới là tổn thất lớn? Nhưng mua bảo hiểm đối với bọn họ cũng có lợi, cho nên đúng ra chẳng có ai chịu thiệt, mà vui vẻ cả làng chứ nhỉ?
Có lẽ anh thật sự đúng như lời Tiểu Băng nói, thứ anh lo lắng là thể diện bản thân, vợ bị người khác dùng ánh mắt như vậy để nhìn khiến anh thấy khó chịu, vậy không phải bởi vì tổn thương thể diện của anh thì còn vì cái gì? Vợ mình không thấy bị thiệt, anh lại cảm thấy mình bị thiệt thòi, vậy đương nhiên là vì chính bản thân anh không thể chấp nhận được chuyện ấy.
Anh thấy mình vẫn lo Tiểu Băng xảy ra chuyện, nếu đàn ông có ý đồ mà phụ nữ không khuyến khích anh ta, anh ta sẽ tự biết khổ mà lui. Nếu phụ nữ hữu tình hay vô ý cổ vũ một chút, đàn ông sẽ đâm đầu ngay vào rắc rối, ai cũng biết đàn ông đối với chuyện đó đều rơi vào tình trạng “được cho hai lọ màu mà muốn mở cả phường nhuộm”.
Hôm nay trên đường đi, anh nói câu này với Tiểu Băng, một là muốn nói rõ hôm đó không phải anh trách Tiểu Băng thiếu đạo đức, hai là muốn thuyết phục Tiểu Băng hôm nay cho anh tháo lên lầu làm cận vệ.
Nhưng anh suýt nữa đã kích động Tiểu Băng nổi giận. Tiểu Băng nói: “Sao anh cứ cho rằng em đang cổ vũ cho đám đàn ông háo sắc đó? Em đã nõi với anh rồi, em có giới hạn, em sẽ không khuyến khích mấy kẻ đó. Lần trước em tươi cười với ông thầy của anh một chút vì ông ta là gió viên hướng dẫn của anh, em không muốn đắc tội ông ta, hơn nữa anh theo sát như thế, ông ta không dám làm gì em. Anh tưởng em ngốc à? Một thân một mình xông vào chốn đầm rồng hang hổ mà còn dám giật râu Long Vương, sờ mông hổ dữ? Tốt hơn hết là hôm nay anh đừng theo lên, tránh để ông ta kéo dài thời hạn giao tiền.”
Bây giờ anh đợi ở dưới nhà giáo sư Viên, không thấy được mọi chuyện diễn ra trên đó, chỉ có thể cầu nguyện Tiểu Băng bình an, mong cô tuyệt đối cẩn trọng, đừng có như lần trước lại phô bày sự quyến rũ của mình.
Có lẽ lời cầu nguyện của anh đã có tác dụng, Tiểu Băng nhanh chóng đi ra, cười hi hi rồi nói với anh: “Lấy được tiền rồi, gấp đôi nhé! Ông ta cũng mua bảo hiểm cho vợ mình nữa, nói là để đề phongg bà vợ nổi dã tâm, vì muốn chiếm đoạt số tiền bảo hiểm khổng lồ của ông ta mà bày mưu hãm hại. bây giờ cả hai người đều mua, đều là người hưởng lợi, thật không biết là ai sẽ mưu hại ai. Hì, mấy đồng xu lẻ mà cũng đòi “số tiền khổng lồ” cơ đấy? Đúng là chẳng hiểu biết gì, ngày trước em có một vụ, vụ đó mới gọi là “khổng lồ”…
Anh cũng rất vui mừng, nói: “Chỉ một lát mà em đã kiếm được hai mối làm ăn, chúng mình ăn mừng một chút, anh chiêu đãi em ă chút gì đó nhé?”
“Thật sao, chúng mình đến quán cà phê đằng kia nhé!”
Tiểu Băng ngày trước không uống cà phê, có lẽ do làm bảo hiểm mà sinh ra sở thích rất Tây này. Anh là một tên nhà quê, cà phê, pizza, McDonald’s gì gì đó… đều không thích, nhưng lời của bà xã đại nhân chính là thánh chỉ, bà xã đã nói muốn uống cà phê, vậy anh đành liều mình phụng mệnh, đi rồi cố nuốt cái thứ canh thuốc vừa đen vừa đắng đó vậy.
Anh đạp xe chở Tiểu Băng đến trước tiệm cà phê, khóa xe lại bên cạnh một bãi xe máy, sau đó cùng Tiểu Băng len qua đám đông khách hàng trên dưới phủ đầy hàng hiệu đi vào. Anh trước giờ chưa từng ghé qua quán này nên có chút cảm giác lạc loài, anh có thể thấy ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa coi thường của mấy tay phục vụ, nhưng đã vào rồi lại chuồn ra thì không hay, đành phải mặt dày chọn một chỗ mà ngồi xuống.
Anh không hiểu về cà phê nên bảo Tiểu Băng chọn đồ. Tiểu Băng gọi hai tách cà phê, còn gọi thêm bánh ngọt. vừa ngồi ấm chố, di động reo, Tiểu Băng nhận điện thoại, nói mấy câu rồi ngắt máy, sau đó nói với anh: “Tiểu Lục tới nhà, không gặp được bọn mình, em bảo anh ta tới chỗ này, anh ta nói sẽ qua ngay, để em gọi thêm một tách cà phê nữa…”
Anh vẫn chưa biết Tiểu Lục đã về nước, càng không biết Tiểu Lục đã có số di động của Tiểu Băng, lại thấy anh ta tìm tới nhà, sau đó còn tới đây, hoài nghi là Tiểu Băng đã hẹn trước với anh ta. trong lòng anh có chút không vui, lạnh nhạt nói: “Để anh ta uống của anh đi, dù sao anh cũng không thích uống cà phê.”
“Anh không thích uống cà phê sao không nói sớm? Biết sớm chúng mình có thể tới quán khác mà!”
Anh không đáp, Tiểu Băng cũng không nói nữa, cả hai dường như hơi bối rối. một lúc sau, có người chào hỏi: “Hello, Băng à?”
Đàm Duy nổi da gà, thầm nghĩ phen này đúng là đụng phải tên sính ngoại rồi, “Hello” cái gì, “Băng” cái gì, xem phục sức cũng chỉ là hạng bình thường nhưng mùi phương Tây thì đúng là nồng nặc. Hai mắt Tiểu Lục rất không khách khí mà say đắm nhìn Tiểu Băng, như thể chứng nhận tình yêu chưa từng có vẫn chưa hề quá hạn.
Biểu hiện của Tiểu Băng nhìn không ra là đang nghĩ gì, không thể nói là kinh ngạc, mừng rỡ, cũng không thể nói là chán ghét, chỉ giải thích với Tiểu Lục: “Hôm nay hoàn thành được hai đơn bả hiểm, cùng ông xã đi ăn mừng, nếu không chắc chắn sẽ ở nhà, không để anh đến mà không gặp như thế.”
Tiểu Lục rất “Tây tiến”, bước đến nhẹ nhàn ôm Tiểu Băng một cái. Đàm Duy lại nổi da gà một trận nữa, thầm nghĩ, học ở đâu cái bộ dáng này? Người từ nước ngoài trở về tôi thấy nhiều rồi, nhưng cũng chưa bao giờ thấy ôm ấp loạn xạ thế này, đúng là càng nhìn càng thấy kệch cỡm.
Tiểu Băng nói: “Nào, giới thiệu với hai người một chút, anh này là Tiểu Lục, du khách nước ngoài… Du hồn mới đúng nhỉ? Còn đây là đức ông chồng của em, Đàm Duy, đừng có nhầm thành “Đoàn Ủy” đấy…”
Anh chỉ sợ Tiểu Lục lại tiến tới tặng anh một cái ôm bèn vội vàng nói: “Đã từng chào hỏi qua rồi, trên điện thoại ấy…”
Xem ra Tiểu Lục vẫn chưa “nước ngoài” đến mức ôm ấp cả đàn ông, chỉ gật đầu với anh một cái coi như lời chào, sau đó ngồi xuống kế bên họ, chỉ vào tách cà phê của Đàm Duy, hỏi: “Tách này là của anh à?”
Tiểu Băng thuận nước đẩy thuyền: “Tiện nghi thì gọi thôi, không biết anh có thích hay không.”
“Thích chú, thích chứ, em gọi mà, dù nó là poison anh cũng thích.”
Đàm Duy thấy hắn công khai đá đưa với Tiểu Băng, trong lòng rất không thoải mái nhưng lại không tiện để lộ ra ngoài, làm bộ không hiểu tiếng Anh, không nói năng gì.
Tiểu Lục nâng tách cà phê lên uống, còn liến thoắng tán gẫu cùng Tiểu Băng, chốc nói chuyện bên Mỹ, chốc lại tỏ ra kinh ngạc trước sự phát triển của Trung Quốc: “Woa, ở đây cũng có tiệm cà phê? Hay quá, anh ở Mỹ mấy năm, uống cà phê thành nghiện rồi, lúc viết luận văn tiến sĩ thường xuyên thức thâu đêm tới sáng, không có tách cà phê chắc chẳng thể handle…”
Tiểu Băng cười hì hì nói: “Anh đừng vung tiếng Tây nữa, bọn em toàn lũ nhà quê, nghe không hiểu đâu.”
“À! Sorry, thói quen rồi, nhất thời khó mà sửa được.”
Tiểu Băng vẫn cười, nói: “Này, rốt cuộc là từ nước ngoài trở về nên cũng không tầm thường, anh xem cô bé đằng kia đã bị anh mê hoặc mất rồi.”
Tiểu Băng coi thường đáp: “Ở Trung Quốc, loại con gái đó thừa thãi, luôn nhăm nhăm làm sao để vớ được một tay ngoại quốc rồi ra nước ngoài, chẳng có vị gì cả, anh chẳng có tí hứng thú nào với loại con gái ấy.”
Sau đó Tiểu Lục cũng Tiểu Băng nói đến mấy người bạn mà cả hai cùng quen, Đàm Duy không xen vào được, cũng không có hứng nghe, chỉ lẳng lặng ngồi đó, Tiểu Lục với Tiểu Băng hình như không hề muốn ngó lơ Đàm Duy, cũng không dành thời gian để nói với anh mấy câu, nhưng anh thực sự không muốn ngồi chết dí ở đây để chịu cực hình nữa, liền đề nghị: “Tiểu Băng, bọn em cứ ngồi đây nói chuyện, anh về trước đây, có chút chuyện…”
Tiểu Băng cũng không phản đối, chỉ nói: “Được, lát nữa em về nhé!”
Anh cứ tưởng Tiểu Băng sẽ cùng anh về nhà, không ngờ mình lại tự bê đá đập vào chân mình, lời đã nói ra không thể thu hồi, đành buồn bã rời khỏi quán cà phê.
Anh đạp xe một mạch về nhà, nhưng việc gì cũng không làm ra hồn, luôn nghĩ xem Tiểu Băng vì sao vẫn chưa về, anh muốn gọi điện thoại, tìm một lý do gì đó để gọi cô về nhưng lại chẳng tìm được lý do nào thích hợp cả, hối hận rằng không thể để vợ mình cùng bạn trai cũ ở bên nhau, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Anh nhấc máy nghe, là Thường Thắng, nói là đang trên đường đến nhà anh, muốn gọi xem anh có ở nhà không, định tới ngồi một lát.
Anh cảm thấy Thường Thắng đến thật đúng lúc, có Thường Thắng ở đây sẽ làm phân tán sự chú ý của anh, anh sẽ không luẩn quẩn mãi với ý nghĩ Tiểu Băng đang uống cà phê cũng bạn trai cũ nữa. anh bảo Thường Thắng tới chơi, Thường Thắng đến rất nhanh, vừa vào cửa đã nói: “Gọi mấy cuộc rồi đấy, không ai bắt máy. Tiểu Băng đâu? Sao không thấy Tiểu Băng?”
“Chú tìm anh hay là tìm Tiểu Băng?”
“Đương nhiên là tìm chú rồi, anh chẳng qua chỉ hỏi xem cô ấy có ở đây không, cô ấy có ở đây huynh đệ chúng ta nói chuyện mất tự nhiên.”
Anh cho rằng Thường Thắng tới là để thực hiện lời hứa, hẹn anh tới thành phố A tìm mấy cô em “hàng đầu”, vội nói: “Cô ấy về ngay đấy, anh không thể cùng chú ra ngoài được đâu, cô ấy về mà không tìm thấy anh sẽ rất phiền phức.”
Thường Thắng nói: “Mẹ nó chứ, chú nói xem đàn ông bọn mình có phải sống quá nhu nhược không? Toàn là kiểu chó chui gầm chạn, việc gì cũng phải nhìn sắc mặt người khác mới dám làm, còn đâu là sự tự do của đàn ông?”
“Cũng không phải nhu nhược gì, chỉ là không thích gây sự thôi.”
“Chú tưởng đàn ông không thích gây sự thì đàn bà bọn họ sẽ không gây sự chắc? Người ta gây sự không cần lý do. Một khi cô ta đã không vừa mắt chú, chú làm cái gì cô ta cũng có thể kiếm cớ gây sự.”
Anh cười hỏi: “Chú lại cãi nhau với Tiểu Tạ rồi phải không? Chạy đến đây để trút nỗi lòng à?”
Thường Thắng đáp: “Đúng là đang cãi nhau, bị con hổ cái ấy đuổi ra ngoài, chẳng có chỗ nào để đi mới chạy đến chỗ chú.”
“Chuyện gì mà lại nghiêm trọng thế? Có phải chú muốn trốn ra ngoài chơi bời đúng không?”
“Anh nói là bị đuổi đi, chú còn không tin, nói câu này xin lỗi chứ, bị cô ta đuổi đi cũng chẳng phải một, hai lần, anh chẳng qua vẫn niệm tình cả hai còn là vợ chồng, cho nên cố chịu đựng mấy trò của cô ta, nếu không thì…”
Anh vỗ về, nói: “Được rồi, mà chuyện này đừng coi là thật, hai cái miệng không thể không có lúc cãi vã, chuyện đã thế rồi, nghĩ thoáng đi sẽ không có gì to tát. Phụ nữ à, hẹp hòi cũng nhiều mà nóng tính thì cũng chẳng vừa…”
“Anh vốn không giận vì cái tính hẹp hòi của đàn bà, trong vấn đề này anh vẫn rất nam tử hán, nếu Di Hồng vì mấy chuyện cỏn con mà gây sự với anh, anh chắc chắn sẽ không lời qua tiếng lại, nhường thì cứ nhường thôi. Nhưng mà vấn đề của ta không đơn giản như vậy, cô ta…” Thường Thắng lắc đầu, lộ ra dáng vẻ như “đuôi ngựa xuyên đậu phụ, muốn nâng không nâng được”.
Anh đùa: “Chẳng lẽ cô ấy bị mấy phương hướng trong cuộc sống?”
“Vấn đề của cô ta cũng có thể coi là vậy. trong trái tim của cô ta không có anh, vậy nên nhất cử nhất động của anh, cô ta đều thấy chướng mắt, anh làm thế nào cô ta cũng có thể bới móc. Anh dạy học ở trường, cô ta nói anh không có thành quả nghiên cứu; anh nghỉ việc đi làm kinh doanh, cô ta nói người anh nhiễm đầy mùi hôi thối của tiền bạc; anh bận rộn ở ngoài, cô ta nói anh không quan tâm tới gia đình; anh ở nhà, cô ta nói anh chỉ biết xem tivi. Chú thử nói một câu công bằng xem, anh ở nhà không xem ti vi thì biết làm gì? Nghiên cứu khoa học chắc? anh bây giờ chẳng còn là giảng viên, anh nghiên cứu cái gì?”
Đàm Duy thấy chuyện này không dễ chủ trì công đạo, anh chỉ mới nghe từ một phía, nếu lời do Tạ Di Hồng nói ra có khi lại hoàn toàn khác. Anh ậm ừ không tỏ thái độ gì, Thường Thắng lại nói: “Anh ấy mà, có sức chịu đựng tốt, bình thường không dễ nổi cáu, nhưng sự nhẫn nại của anh cũng có giới hạn thôi, cô ta mà tiếp tục như thế này, anh sẽ không tha cho cô ta.”
Anh không kìm được hỏi: “Cô ấy tiếp tục như thế nào?”
Thường Thắng liếc anh mấy cái, nói: “Anh biết chuyện này nói ra chú cũng không nhận, nhưng điều anh nói là sự thật, chú thừa nhận hay không cũng chẳng sao hết.”
Anh thấy chuyện này tự dưng lại thành đổ lên đầu mình, vô cùng hối hận vì đã nhiều lời, muốn chuyển chủ đề cũng không kịp nữa rồi. Thường Thắng nói: “Anh thấy nguyên nhân chính dẫn đến sự bất hòa giữa anh và Di Hồng chính là chú.”
“Sao lại là anh?”
“Chủ yếu là vì giữa chú và Di Hồng… có chút lưu luyến chưa dứt, cô ấy mới không để ý gì đến anh. Trước đây hai người có chuyện gì anh không tính toán nữa, nhưng bây giờ hai người đều đã kết hôn rồi, nên thu lại tình cảm đi, không thể vì ham muốn ích kỷ của cá nhân mà hủy hoại cả hai gia đình được.”
Mấy lời này khiến anh nhớ ra trước kia, khi còn đi học, Thường Thắng là Bí thư chi bộ Đảng, xem ra tốt nghiệp ngần ấy năm, đổi sang nghề kinh doanh chúng đã vài năm, nhưng tác phong của bí thư chi bộ vẫn còn, lời nào nói ra cũng rất đao to búa lớn. anh ngắt lời Thường Thắng: “Này, này, chú đây là nghe người ta đồn thổi hay là tự mình đoán mò? Từ trước đến nay anh và Tiểu Tạ chưa từng có bất cứ chuyện gì, sao lại nói là lưu luyến chưa dứt.”
Thường Thắng bật cười: “Chú nói câu này anh không tin, chẳng lẽ ý chú là Di Hồng từng ấy năm chỉ là tự mình đa tình?”