• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suốt quãng đường về, Đàm Duy nhẹ nhõm cả người, nếu nói lúc mới biết mình không phải là cha ruột của Vi Vi còn có chút cảm giác hụt hẫng thì lúc này đi dạo ở ngoài, được hít thở khí trời, đầu óc trở nên thanh sảng, có thể lĩnh hội được ý nghĩa sâu sắc của sự việc, tin tức này đã trở thành tin tức cực kì đáng mừng, trong nháy mắt anh đã rũ bỏ được cảm giác hụt hẫng kia, trong lòng chỉ còn lại niềm vui và sự hưng phấn.

Điều kỳ lạ à, khi anh biết được mình không phải là cha đẻ của Vi Vi, anh không còn cảm thấy tội nghiệp cho con bé nữa, cũng không cho rằng cô Lam phải chịu bất hạnh, người ta thuê bảo mẫu, nhà cửa lộng lẫy, tráng lệ, đi lại bằng xe máy, giẫm lên là thảm dày, đàn hát bằng dương cầm, ăn uống là sơn hào hải vị, kết hôn với người nước ngoài… nào có cần đến tên quê mùa nghèo rớt mồng tơi như anh đồng cảm, chăm sóc? Ha ha, ngẫm lại cái cảm giác tự mình hù mình của mấy ngày nay, quả đúng là tự mình đa tình, ăn no rỗi việc.

Anh quyết định khi trở về nhà sẽ không thông báo tin tốt này cho hai người kia ngay mà cố ý diễn dáng vẻ ủ rũ, khiến họ phải hoảng một phen, ai bảo họ luôn đùa giỡn anh chứ? Hôm nay sẽ đến lượt anh đùa giỡn họ.

Về đến nhà rồi anh vẫn đứng ngoài cửa một lúc, xóa sạch nụ cười trên gương mặt rồi mới gõ cửa. Tạ Di Hồng mở cửa cho anh, vừa thấy anh đã hỏi: “Sao rồi, có phải không?”

“cái gì mà phải hay không phải?”

“Cậu đang chơi trò gì đấy? Cuối cùng có phải hay không?”

“Cậu không nói là việc gì, sao tôi biết có phải hay không?”

Tạ Di Hồng uy hiếp anh: “Cậu vẫn còn tâm trạng để ỡm ờ cơ đấy, muốn khiến Tiểu băng cáu đến phát bệnh hả?”

Anh không nhìn thấy Tiểu Băng đâu, lại nghe Tạ Di Hồng nói vậy, thầm nghĩ Tiểu Băng chắc là buồn bực quá hóa bệnh, đã nằm gục rồi, ý định lừa gạt người khác của anh phút chốc bay biến, vội nói: “Không phải, không phải. Vi Vi trong tiếng Trung dùng chữ “vi” của “tường vi”, không phải chữ “duy” trong “duy trì, bảo tồn” trong tên tôi.”

Tạ Di Hồng lớn tiếng nói: “Tiểu Băng, cậu rõ chưa? Tớ không nói sai chứ? Tớ đoán chính là “vi” trong “tường vi” mà… sao lại thành “duy” trong “duy trì” được? Lại không phải con trai… Đúng chứ?”

Tiểu Băng từ trong nhà vệ sinh vọng ra: “Chỉ dựa vào nhiêu đó thôi sao?”

Anh thấy Tiểu Băng không nằm vật vã trên giường mà đang ngồi trong nhà vệ sinh, ý đồ đùa giỡn lại quay trở lại, quyết định kích nổ quả đạn pháo hạng nặng phía Tiểu Băng, liền nói: “Đợi em ra rồi nói tiếp vậy…”

“Không được, không được! Bây giờ nói luôn đi!”

Tạ Di Hồng ở bên cạnh cũng giục, anh đành phải nói to: “Nhóm máu của Vi Vi là AB, nhóm máu của anh và cô Lam đều là nhóm B, vậy nên anh không thể là ba của Vi Vi được…” Sau đó, anh kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Tiểu Băng lớn tiếng hỏi: “Tại sao anh có nhóm máu B thì không thể là ba của Vi Vi?”

Anh đang chuẩn bị phổ cập kiến thức về hệ nhóm máu của người, Tiểu Băng đã từ nhà vệ sinh đi ra, vặn lại anh: “Anh đừng có coi bọn em là lũ dốt nát.”

“Anh đâu có coi hai người dốt nát, nhưng nhóm máu của Vi Vi là AB, của cô Lam là B, cha đẻ của Vi Vi chỉ có thể mang nhóm máu A hoặc AB…”

Tiểu Băng trách cứ: “Anh còn dám nói không coi bọn em là lũ dốt nát! Kiến thức đơn giản như vậy lẽ nào em không hiểu? Em không chỉ hiểu mấy cái ABO này của anh, em còn biết cả RH nữa, vấn đề là anh chỉ chắc chắn anh có nhóm máu B, nhưng nếu cô Lam không phải nhóm máu B thì sao? Vi Vi không phảo nhóm AB thì sao? Anh vốn không thể biết được.”

“Anh không biết thì làm sao dám nói bừa?” Anh giải thích. “Nhóm máu của Vi Vi được ghi trên thẻ thông tin của con bé, thẻ này được trường mẫu giáo cấp cho học sinh để đề phòng khi xảy ra tình huống cấp cứu cần phải dùng đến, chẳng lẽ cô Lam có thể để cho người khác viết sai thông tin nhóm máu? Nếu đúng vậy thì ngộ nhỡ gặp phải trường hợp cần truyền máu, há chẳng phải là làm hại con mình hay sao?”

Tiểu Băng vẫn cố chấp: “Sao anh biết đó là thẻ thông tin do trường Vi Vi cấp cho con bé? Cô Lam chẳng lẽ không thể làm một cái để chơi sao? Em cũng có hai cái thẻ chứng minh đây này, vì sao bà ta không thể có hai cái thẻ thông tin?”

Ta Di Hồng nói: “Làm một cái thẻ giả, về mặt kĩ thuật thì không khó nhưng cô giáo Lam ăn no rỗi việc hay sao mà đi làm thêm cái thẻ thông tin để chơi?”

Tiểu băng không kiếm thêm được cái cớ nào khác, phải nhượng bộ: “Em không nói thẻ thông tin của Vi Vi chắc chắn là giả, em chỉ nói đây là việc có thể xảy ra. Cứ cho là thẻ thông tin của con bé là thật, vậy còn nhóm máu B của cô Lam thì có gì chứng minh?”

Đàm Duy lắc lắc đầu, nói: “Đây chủ yếu là do thành kiến của em quá nặng nề, bởi vì em nghĩ rằng trên thế giới này không tồn tại người không nói dối… Nhưng suy nghĩ này của em sai rồi…”

“Sai ở đâu? Anh thử nói ra một người chưa bao giờ nói dối xem nào?”

Nhất thời anh không biết phải chỉ ra ai, Tiểu Băng thì không thể, bởi vì từ xưa đến nay cô luôn tự nhận mình nói dối. Anh cũng không thể tự chủ mình, nếu anh làm thế, Tiểu Băng sẽ bới ra một đống bằng chứng về việc anh từng nói dối, tuy đó chỉ là những chuyện vặt vãnh chẳng đáng kể nhưng cũng không thể coi là không nói dối được. Anh càng không dám chỉ Tạ Di Hồng, nếu không, Tiểu Băng vì muốn thắng anh chắc chắn sẽ đem chuyện Tạ Di Hồng muốn mang thai con của anh mà dụ anh đến nhà phanh phui bung bét, vậy sẽ khiến cả ba người đều khó xử.

Anh cũng đành nhượng bộ: “Cứ coi như mỗi người trên thế giới này đều đã từng nói dối nhưng nói dối cũng không phải có động cơ của nó chứ? Nếu cô Lam nói dối chuyện đó thì cô ấy có lợi lộc gì?”

Tiểu Băng nói: “Anh bảo nói dối cần có động cơ, em đồng ý, nhưng anh cho rằng động cơ chỉ thuần túy là mưu cầu lợi ích, chỉ để kiếm lợi, điều này thì em không thể tán đồng. Sẽ có lúc, một người nói dối không phải để kiếm chác cho chính mình mà là vì người khác, chúng ta ai chẳng từng có những lời nói dối như thế?”

Lầ này anh chẳng có gì để đáp lại, khí thế cũng giảm sút. “Vậy em nói xem, nếu nhóm máu của cô Lam không phải nhóm B, vì sao cô ấy lại nói là nhóm B?”

“Vấn đề đơn giản này mà cũng phải hỏi sao? Rốt cuộc là do anh ngốc, do bản chất tất cả đàn ông đều ngốc như thế hay là đàn ông cứ gặp chuyện này lại biến thành ngốc vậy?”

“Nếu em biết đáp án thì hãy trực tiếp nói ra, việc gì phải mắng chửi đàn ông cả thiên hạ? Em sớm đã… nói với cô Lam chuyện này rồi, em còn bảo anh đến đó… diễn trò hề để làm gì?”

“Em chưa từng nói chuyện này với bà ấy, sao em có thể nói với bà ấy được, đây là chuyện giữa anh và bà ta, chắc chắn em sẽ không nói lung tung.”

Tạ Di Hồng xen vào: “Không cần biết bà ấy vì lý do gì, tôi tin bà ấy rất có thể đã nói dối, nhưng là lời nói dối cực kì khôn ngoan, đối với tất cả mọi người đều có lợi. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ nói dối. Bây giờ chứng minh đứa trẻ là con ruột của cậu thì có ý nghĩa gì? Rõ ràng biết người cậu yêu không phải là mình… bà ấy hà tất phải đi phá hoại gia đình cậu? Gia đình cậu có tan nát thì cậu cũng chẳng chung sống với bà ấy, với lại bà ấy cũng không cần cậu chung sống. Bà ấy là giáo sư, đường công danh thênh thang, bây giờ lại có cả con, có thể nói là cuộc sống hết sức mỹ mãn, nghe nói bà ấy cho nghiên cứu chế tạo sản phẩm và công nghệ mới cho một số nhà máy, tiền kiếm được không ít, hai mẹ con họ sống trong sung sướng, còn cần cậu quấn chân làm gì?”

Anh sợ Tiểu Băng lại vịn vào lời của Tạ Di Hồng, vội nói: “Những điều hai người nói tôi đều hiểu, nhưng tôi cảm thấy cô ấy không nói dối, bởi vì tôi còn chưa nói cho cô ấy biết nhóm máu của mình, cô ấy đã nói nhóm máu của mình và Vi Vi rồi…”

Tiểu Băng ngẫm nghĩ, lại nói: “Rất có thể bà ta đã đánh cược về điểm này, bởi vì chắc chắn bà ta biết được nhóm máu B là nhóm máu phổ biến nhất ở Trung Quốc, còn có giới tính và đặc điểm của anh nữa, bà ta có thể đoán được tám, chín phần nhóm máu của anh là gì… Nếu bà ta cược trúng, vậy mọi chuyện sẽ được giải quyết, nếu cược sai, ví dụ như anh vừa hay lại A hoặc AB, bà ta cũng nhất định có cách ứng phó… Dù thế nào người làm mẹ cũng có nhiều ưu thế hơn, ít nhất bà ta cũng biết đứa trẻ có phải con mình hay không, còn đám đàn ông các anh thì chỉ có thể từ từ ngồi đoán thôi.”

Ba người cùng lặng thinh, sau đó Đàm Duy hỏi: “Vậy hai người nói phải làm sao bây giờ?”

Tiểu Băng ngang ngạnh nói: “Ngày mai anh đi tìm bà ta lần nữa đi, nói là anh nhầm, nhóm máu của anh không phải B mà là AB cơ, xem bà ta nói kiểu gì.”

Anh không đồng ý: “Sao có thể mặt dày vậy được? Chẳng lẽ có người ngay đến chính nhóm máu của mình còn không biết hay sao?”

“Vì sao không thể chứ? Người Trung Quốc có mấy người biết được nhóm máu của mình đâu? Không truyền máu, không phẫu thuật, ai lại rỗi hơi đi xét nghiệm máu làm gì?”

Tạ Di Hồng can ngăn: “Tớ thấy vẫn thôi đi thì hơn, tớ nghĩ hai người bắt đầu chuyện bé xé ra to rồi đấy. Cô Lam kia vốn không có ý muốn cha con nhận mặt, người ta cũng đang sống tốt, các cậu chạy tới bắt quàng làm họ để làm gì?”

Tiểu Băng nói: “Không cần biết người mẹ có muốn cha con nhận mặt hay không, người làm cha cũng có quyền… được nhận mặt chứ?”

Tạ Di Hồng phản bác: “Cái gì mà quyền lợi với chả không quyền lợi chứ, ở đâu viết người cha có quyền được nhận mặt nào? Hiến pháp quy định à? Hay luật Hình sự? Hay là luận Hôn nhân? Nên hay không nên biết cũng phải xem đối với đứa trẻ có tốt hay không. Nếu tốt cho nó thì để nó biết, còn nếu khôn để bó biết thì có tích sự gì? Nếu thật lòng thương yêu con trẻ, nên đứng từ góc độ của đứa bé mà suy nghĩ chứ? Đứa bé tên Vi Vi đó tin rằng ba nó đang làm giáo sư tại Mỹ nên cực kì hãnh diện, bọn nhóc cùng lớp chắc chắn cũng rất ngưỡng mộ con bé, tội tình gì mà phải phá hỏng giấc mơ đẹp đẽ của con bé? Để người khác biết được nó là kết quả từ một cuộc tình một đêm của mẹ nó thì vinh quang lắm chắc?”

Tiểu Băng dường như đã bị Tạ Di Hồng áp đảo, lí nhí nói: “Tớ cũng không có ý muốn phá hỏng giấc mơ của Vi Vi, tớ chỉ cảm thấy… nếu chuyện này cứ như vậy mà kết thúc, Đàm Duy chắc chắn… sẽ không yên lòng…”

Tạ Di Hồng phì cười một tiếng: “Cái gì mà Đàm Duy không yên lòng, có mà cậu không yên lòng thì có. Lúc cậu ta mới về nhà, vốn không hề nghĩ đến vấn đề cô Lam nói dối, là cậu cứ lồng lên bới móc khuyết điểm trong tư duy của cậu ta đó chứ.”

“Cứ coi như hôm nay tớ không bới ra, bản thân anh ấy một ngày nào đó sẽ nghĩ đến, vấn đề rõ rành rành như vậy, chẳng lẽ anh ấy lại nhìn không ra?”

Đàm Duy không biết mình trong tương lai có nghĩ đến chuyện ấy không, rất có thể anh sẽ không nghĩ đến, bởi vì anh không cho rằng cô Lam đang nói dối.

Kết quả vẫn là ý kiến của Tiểu Băng chiếm thế thượng phong, bởi vì Tạ Di Hồng dù sao cũng chỉ là người ngoài, dù cô có ý kiến gì thì một khi cô đi khỏi, chỉ còn lại hai người với nhau, khi ấy ý kiến hai bên sẽ là một chọi một, mà đã là một chọi một, chắc chắn Tiểu Băng nói sao thì sẽ là vậy.

Ngày hôm sau anh lại mặt dày gọi điện cho cô Lam, nói rằng cần gặp cô nói chuyện. Cô Lam vẫn câu nói muôn thuở: “Được rồi, vậy sáu giờ tối nhé!”

Buổi tối đến gặp cô Lam, anh dựa theo kế hoạch của Tiểu Băng nói rằng hôm qua anh đã nhầm lẫn về nhóm máu, không phải là nhóm B mà là AB.

Cô Lam cũng không trách anh cẩu thả, chỉ cười, đáp: “Đây ắt hẳn là mưu của vợ cậu đúng không?”

Anh giả vờ ngơ ngác: “Mưu gì cơ?”

“Ha ha, vợ cậu rất thông minh, rất ranh mãnh… Cẩn thận ra phết đấy nhỉ! Cô ấy thông minh như vậy, tôi thấy chỉ có cô ấy lừa cậu chứ cậu chẳng thể nào lừa được cô ấy đâu. Có phải cô ấy không tin tôi có nhóm máu B?”

“Cô ấy đâu có không tin…”

“Chắc chắn là không tin rồi. Tôi bảo vợ cậu thông minh, ý là nói tất cả những suy nghĩ của cô ấy đều rất có lý, nhưng không có nghĩa lần nào cũng chính xác. Về nhóm máu của tôi, tôi hoàn toàn có thể nói dối, nhưng cậu lại tiếng nhận lời tôi mà không hề suy xét thêm, vậy chứng tỏ cậu khá ấu trĩ, nhưng cũng chứng tỏ rằng cậu tin tưởng tôi, thấu hiểu tôi, biết được tôi không phải kẻ dối trá. Còn cô ấy lão luyện hơn cậu, biết rằng không nên dễ tin người, nhưng cũng có nghĩa là cô ấy không hề hiểu tôi.”

Cô Lam hết “nhưng” đi rồi “nhưng” lại, khiến anh cảm thấy rối rắm, hình như ý chính là đang khen ngợi anh và Tiểu Băng, không trách móc ai cả. Anh dựa theo lời Tiểu Băng mà nói: “Em đúng là nhóm AB thật… Hôm qua em… có chút nhầm lẫn.. Của chị em mới là B… nên em tưởng rằng mình đương nhiên cũng sẽ là nhóm B… sau đó hỏi lại ba mẹ… họ nói rằng nhóm máu của em là AB…”

“Nếu cậu có nhóm máu AB, vậy thì không thể loại trừ khả năng cậu là ba của Vi VI. Tôi thấy hay là thế này đi, cậu để lại cho tôi vài sợi tóc, tôi sẽ nhờ người giám định quan hệ huyết thống…”

“Ngay cả tóc cũng có thể… giám định được quan hệ huyết thống sao?”

“Để tóc lại là được rồi, vì tôi không có dụng cụ chích máu, cho nên dùng tóc đi. Tôi có người quen làm việc ở trường đại học, phòng thí nghiệm của họ có thể xét nghiệm AND.”

Anh nghĩ bụng, hóa ra còn cách này, có kết quả xét nghiệm AND rồi thì có thể giải quyết dứt điểm vấn đề, nếu không, đừng nói là Tiểu Băng, đến chính anh cũng bắt đầu hoài nghi hết điểm này rồi điểm khác.

Cô Lam cầm tới hai vật có hình dạng giống như lọ bảo quản, gọi Vi Vi đến, nhẹ nhàng hỏi: “Vi Vi, mẹ con mình cùng chơi một trò chơi nhé, cần có tóc của con, mẹ nhổ vài sợ được không?”

“Có đau không ạ?”

“Không đau đâu…”

Anh vội vàng ngăn lại: “Thôi thôi, đừng nhổ, sẽ làm con bé đau…”

“Không sao đâu, còn tốt hơn là chính máu.” Cô Lam vừa nói vừa lựa ra một sợi tóc, một tay đè lấy chân tóc, một tay khẽ nhổ, rồi cầm cho Vi Vi nhìn: “Con xem đi, không đau chút nào phải không?”

Vi Vi vui vẻ nói to: “Không đau, không đau, một chút cũng không đau, chơi vui quá!”

Cô Lam nhổ thêm vài sợi, để vào trong lọ bảo quản, đậy nắp lại, sau đó nói với anh: “Cậu thì chắc không cần tôi giúp nhỉ, cậu tự nhổ nhé, nhớ là một tay giữ chân tóc để không bị đứt hay đau…”

Vi Vi rất thích thú với trò này, luôn miệng nói: “Chú ơi, con muốn nhổ giúp cơ!”

Cô Lam muốn ngăn lại nhưng anh đã chìa phần đầu về phía Vi Vi: “Nào, con giúp chú nhổ nhé!”

Vi Vi đứng trước mặt anh, hai bàn tay nhỏ xoa tới xoa lui trên đầu anh muốn tìm sợ tóc nào to nhất, bàn tay mềm mại của cô bé nhẹ nhàng xoa xoa, cái miệng hồng chúm chím cứ bập bẹ nói lung tung, anh bỗng thấy trái tim như tan chảy, chỉ ước ao đấy chính là con gái mình, mỗi ngày đều được cùng bé chơi nhổ tóc, dù cho tóc trên đầu bị nhổ trụi cũng thấy đáng lắm.”

Vi Vi hỏi anh: “Chú ơi, nhổ sợi trắng hay là sợi đen đây?”

Cô Lam ngạc nhiên nói: “Chú đã có tóc bạc rồi sao? Để mẹ xem nào…” Cô Lam đi tới phía sau anh, vạch tóc anh xem, xót xa nói: “Trời ạ, đúng thật, còn trẻ thế này đã có tóc bạc rồi, hằng ngày cậu lo lắng chuyện gì vậy? Nhiều chuyện nên nhìn thoáng một chút.”

Hai mẹ con người trước người sau đứng cạnh anh, hai đôi tay xoa loạn trên đầu anh, trong lòng anh đột nhiên dâng trào một tình cảm khác thường, không tự chủ được nhắm mắt lại…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK