Tạ Di Hồng thấy anh ngây ra tại chỗ thì rất hả hê, cười nói: “Sao nào? Sợ rồi hả? Cậu giúp Thường Thắng nói dối tôi đúng không? Nếu không, sao phải sợ tôi hợp tác với Tiểu Băng lừa cậu?”
Anh thật bái phục sự tinh tường, nhạy bén của Tạ Di Hồng, chỉ trong chốc lát đã có thể nhìn thấu trong lòng anh đang nghĩ gì. Đôi lúc anh cảm thấy điều này rất tốt, bởi có những lời không cần thiết phải nói hẳn ra; nhưng đôi lúc anh lại cảm thấy nó không tốt chút nào, dường như có cảm giác mình đang sống dưới kính chiếu yêu, không có chỗ nào để náu mình. Anh cảm thấy phụ nữ quá ngốc thì khó đối phó, vì giao tiếp với họ rất phí sức, nói lý lẽ cũng vô dụng; nhưng anh cảm thấy phụ nữ quá thông minh cũng rất khó đối phó, vì nói chuyện với họ rất đau đầu, dĩ nhiên đau đầu không phải là để nói cho họ hiểu, mà là để khiến họ mơ hồ.
“Có lẽ vì bản thân mày không biết cách đối phó.” Anh thầm chế giễu mình một câu, rồi tạm biệt Di Hồng: “Cậu thừa biết tôi không nói dối mà. Thôi tôi phải đi rồi, tối nay còn phải cùng Tiểu Băng đến nhà giáo sư Viên…”
“Đến nhà giáo sư Viên bán bảo hiểm hả?” Tạ Di Hồng lắc đầu. “Đầu óc Tiểu Băng linh hoạt thật đấy, ai cũng nghĩ ra được, kéo cả nhà các cậu vào, lại kéo cả nhà bọn tôi vào luôn, còn kêu Thường Thắng giúp con bé lôi kéo mấy người nữa chứ, giờ đến cả giáo viên hướng dẫn của cậu cũng không tha hả?”
“Giáo sư Viên cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, mua bảo hiểm rất có lợi với ông ấy. Lo trước tính sau thôi mà!”
“Đúng là vợ hát chồng khen hay, tôi thấy chẳng đến mấy ngày nữa thể nào cậu cũng suốt ngày mở miệng ra là bảo hiểm. Nhưng tôi phải nhắc trước với cậu, trong số những khách hàng bình dân mà Tiểu Băng lôi kéo được, đa phần là do chính con bé tự ứng tiền ra mua, nếu cứ tiếp diễn như thế, kinh tế nhà cậu sẽ suy sụp đấy…”
Anh hiểu điều này và cũng rất lo lắng, nhưng Tiểu Băng muốn hoàn thành chỉ tiêu đã định, thi thoảng cũng chỉ có thể dùng đến cách này, may mà phí bảo hiểm hằng tháng của những người được gọi là “khách hàng bình dân” không nhiều, đồng lương tiền thưởng gì đó của Tiểu Băng cũng có thể đỡ lại được. Anh đã khuyên Tiểu Băng đôi lần nhưng dường như cô không vui vẻ cho lắm, vì thế anh cũng không tiện nói nhiều.
Anh không trả lời, chỉ thoáng cười với Tạ Di Hồng rồi định đi ra ngoài. Nhưng Tạ Di Hồng lại chỉ về phía một chiếc tủ trong phòng thí nghiệm, nói: “Cậu đừng đi vội, giúp tôi lấy cái hộp giấy trên nóc tủ kia xuống đi!”
Anh nhìn theo tay Tạ Di Hồng chỉ, nóc tủ đó rất cao, ước chừng nếu đứng trên mặt đất thì không với tới được, thế là anh đặt mọi thứ trong tay xuống, chuyển một chiếc ghế ra rồi đứng lên đấy, vươn tay kéo cái hộp giấy khá to và nặng, tò mò hỏi: “Cái gì thế? Sao nặng vậy? Có quan trọng không? Nếu không quan trọng, tôi kéo xuống một cái là xong.”
“Không được, không được! Không thể để rơi xuống đất được, cậu đợi một tí, tôi cũng tìm ghế rồi giúp cậu…”
Anh đâu có vô duyên đến mức bắt Tạ Di Hồng đỡ một thứ nặng như vậy chứ? Hơn nữa Tạ Di Hồng có đứng lên ghế cũng không với tới được, bèn nói: “Cậu đừng giúp, một mình tôi là được rồi…” Hai tay anh cầm chắc chiếc hộp rồi lấy hết sức bình sinh kéo một cái, nhưng chiếc hộp chỉ di chuyển được một chút, anh vừa kéo vừa hỏi: “Nặng thế nhỉ, rốt cuộc là đại lực sĩ nào đã để nó lên đây vậy?”
“Chính là đại lực sĩ tôi đây, cơ mà không phải đặt một lần là xong, mà tôi để hộp đó lên trước, sau đó mới bỏ từng thứ vào bên trong, bình thường tôi đều đứng lên bàn mà…”
Nghe vậy anh liền khoe khoang: “Tôi còn chẳng cần phải đứng lên bàn.” Rồi anh lại kéo thêm mấy lần, chiếc hộp dần nhích đến mép móc tủ.
Anh điều chỉnh lại hơi thở, dồn sức kéo lần chót, chiếc hộp rơi xuống, anh nhanh chóng đỡ lấy, rồi theo đà nhảy xuống đất, đột nhiên anh nghe thấy sau lưng có tiếng “ui da” vang lên, tiếp sau đó là một tiếng “bụp”. Anh nghĩ bụng có chuyện không ổn rồi, nên vội vàng ném cái hộp ra, quay người lại để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ thấy Tạ Di Hồng đã ngã chổng vó trên mặt đất.
Anh không dám chạy qua đỡ cô dậy, ngay cả nhìn cũng không dám, vì tư thế nằm trên đất của Tạ Di Hồng không được lịch sự cho lắm. Anh quay mặt sang một bên, trông thấy nắp hộp bị ném bật ra, để lộ một đống bài thi cũ bên trong, anh lên tiếng trêu chọc: “Nếu sớm biết là những thứ linh tinh này thì tôi đã ném thẳng nó xuống đất rồi.”
Tạ Di Hồng im lặng không đáp. Đàm Duy đảo mắt về phía cô, chỉ thấy cô nằm yên trên sàn không động đậy, anh có phần luống cuống, vội vàng hỏi: “Cậu không bị thương chứ? Xin lỗi nhé, tôi không biết cậu ở phía sau…”
Cô trách: “Không phải, người ta thấy cậu ngã xuống nên mới muốn đỡ cậu thôi.”
Anh nghe cô giải thích rất trôi chảy, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn một chút, liền nói: “Sao tự nhiên lại ngã vậy? Tôi chỉ nhảy xuống thôi mà… Ôi trời, phụ nữ các cậu đúng là chỉ thích giúp thêm phiền, cứ coi như là tôi ngã đi, cậu có đỡ nổi không?”
“Tôi làm gì có thời gian để nghĩ nhiều như vậy? Sợ cậu bị ngã, thế là xông lên theo phản xạ thôi.”
Anh nghe thế, trong lòng bỗng cảm động, vội hỏi: “Cậu không bị thương chứ? Có nghiêm trọng không?”
Cô lườm anh một cái rồi giơ một tay ra. “Kéo tôi dậy nào, ngã ê hết cả mông, đau chết đi được, không dậy nổi nữa…”
Anh đưa tay ra, kéo Tạ Di Hồng dậy, cô liền nghiến răng chịu đau dặn anh: “Cậu đừng đi vội, tôi vào phòng vệ sinh một lát, cậu ở đây đợi tôi…” Cô vừa nói vừa đi ra khỏi phòng thí nghiệm, vừa lấy tay xoa eo và mông.
Anh thấy cô đi đứng không có vấn đề gì, biết bộ phận quan trọng kia cũng không bị thương nên càng yên tâm hơn, bắt đầu lo lắng chút nữa về muộn sợ Tiểu Băng sẽ nổi giận, nhưng Tạ Di Hồng đã bảo anh đứng đợi, anh không dám tùy tiện bỏ đi.
Một lúc sau, Tạ Di Hồng trở lại, luống cuống nói với anh: “Phiền cậu đưa tôi vào bệnh viện ngay, tôi sợ tôi sẽ… bị sảy thai…”
Anh vừa nghe liền sững người. “Hả? Cậu… đang mang bầu? Vậy bây giờ… phải làm thế nào? Có cần gọi xe cứu thương không?”
“Đưa tôi vào bệnh viện của trường trước đã…” Tạ Di Hồng đưa một chùm chìa khóa cho anh. “Dùng xe máy của tôi đi.”
Anh đã học lái xe được mấy ngày, có thể đi được nhưng lại chưa có bằng lái nên đưa ra đề nghị khác: “Hay là lấy xe đạp của tôi đi, tôi không có bằng lái, nếu bị cảnh sát bắt lại làm lỡ việc của cậu…”
“Không sao, lái trong trường thôi mà, không có ai kiểm tra đâu.”
Anh nhìn Tạ Di Hồng ngồi xiêu vẹo trên ghế, hình như sự việc tương đối nghiêm trọng, chỉ sợ ngồi xe đạp càng xóc, hơn nữa đến bệnh viện của trường còn phải qua mấy sườn dốc lớn, xe đạp cũng không leo nổi, cuối cùng anh quyết định dùng xe máy của cô. Anh nhận chìa khóa từ tay Tạ Di Hồng, chạy đến bãi đỗ xe rồi lái xe về chỗ cũ, khi đó Di Hồng đã đi xuống lầu, đợi anh ở trước cửa. Anh dừng lại trước mặt cô, rồi cô đưa mũ bảo hiểm cho anh, đoạn nhắc: “Đội vào đi, an toàn vẫn hơn.”
Anh nhìn Tạ Di Hồng ngồi xiêu vẹo trên ghế, hình như sự việc tương đối nghiêm trọng, chỉ sợ ngồi xe đạp càng xóc, hơn nữa đến bệnh viện của trường còn phải qua mấy sườn dốc lớn, xe đạp cũng không leo nổi, cuối cùng anh quyết định dùng xe máy của cô. Anh nhận chìa khóa từ tay Tạ Di Hồng, chạy đến bãi đỗ xe rồi lái xe về chỗ cũ, khi đó Di Hồng đã đi xuống lầu, đợi anh ở trước cửa. Anh dừng lại trước mặt cô, rồi cô đưa mũ bảo hiểm cho anh, đoạn nhắc: “Đội vào đi, an toàn vẫn hơn.”
Cô ngồi lên xe máy, đường hoàng giơ hai tay vòng qua eo anh, người ngả lên lưng anh. Anh cảm thấy hơi lúng túng nhưng biết là chở người bằng xe máy cũng buộc phải như vậy. Con gái nhà người ta còn không để ý, một người đàn ông như anh, nếu bảo cô ấy đừng ôm nữa, tức là chứng tỏ trong lòng anh có quỷ. Vả lại, nếu cô ấy không ôm anh, đến lúc ngã ra đấy, anh thật sự không gánh nổi trách nhiệm, anh chỉ hy vọng đừng để người khác nhìn thấy, rồi lại chạy đi nói vớ vẩn với Tiểu Băng.
Tuy bệnh viện nằm trong khuôn viên của trường, đường cũng không xa lắm nhưng anh lái xe mà mồ hôi ướt rượt. Một là bình thường không hay đi xe máy, nay tự nhiên phải lái nên thấy hơi căng thẳng. Lý do khác là sợ Tạ Di Hồng sinh non giữa đường, ngoài ra còn một nguyên nhân cũng không quá quan trọng, đó là Tạ Di Hồng ôm eo anh, hơn nữa còn ngả người lên lưng anh khiến anh cảm thấy rất không tự nhiên, chỉ sợ bị người khác nhìn thấy rồi nói linh tinh với Tiểu Băng, vì thế suốt dọc đường vừa sợ vừa cuống lại vừa lo lắng, không lật xe đã là may mắn lắm rồi.
Trước giờ anh chưa từng khám bệnh trong bệnh viện trường, cũng chưa hề đến các bệnh viện khác, lúc nào cũng khoe mình là một người không có duyên với bệnh viện, cho nên không biết trình tự khám bệnh là như thế nào, chỉ nghe người ta nói bệnh viện của đại học thường là “bệnh viện gia đình”, các y bác sĩ ở đó đa phần đều là người nhà của đội ngũ công nhân viên chức, giáo viên trong trường, không phải là “chọn người tài đức” mà là “chọn người thân thiết” để tuyển dụng, lười biếng mà cũng ngang ngược vô cùng, lúc này đã đến giờ tan tầm, chỉ e chẳng có bác sĩ nào còn ở đó.
Dù sao thì Tạ Di Hồng cũng là người từng trải, cô nói với anh: “Ở đây lấy số chỉ nhận đến bốn rưỡi thôi, giờ thì không đăng ký được nữa rồi, hay là đưa tôi vào thẳng khoa Phụ sản đi, chưa biết chừng có thể tóm được một bác sĩ nào đó…”
Anh nghe đến mấy chữ “khoa phụ sản”, tự nhiên cảm thấy không thoải mái cho lắm, nhưng vẫn dìu cô lên lầu. Đến trước cửa khoa Phụ sản, quả đúng là vẫn còn một bác sĩ chưa đi, trông thấy bọn họ liền kêu lên: “Tan làm rồi, ngày mai hãy đến!”
Tạ Di Hồng nhanh nhẹn nói: “Tôi cần khám gấp vì vừa bị ngã xong…”
Vị bác sĩ đó rất biết ý, vội bảo: “Thế cô vào đây để tôi kiểm tra cho cô.”
Đàm Duy không theo vào, chỉ nói với Tạ Di Hồng: “Tôi ở ngoài chờ cậu nhé!” Anh ngồi trên chiếc ghế dài ngoài cửa đợi cô, chỉ sợ Tiểu Băng đã về nhà, nếu thấy anh chưa về nhất định sẽ sốt ruột. Anh bèn đứng dậy, tìm chỗ gọi điện thoại trong bệnh viện, muốn gọi điện báo cáo với Tiểu Băng. Nhà anh chỉ có Tiểu Băng dùng di động, vì tiền điện thoại rất đắt, gọi đến gọi đi đều mất phí, hơn nữa anh không ở trường thì cũng ở nhà, cả hai nơi đều lắp điện thoại cố định nên thực ra cũng không cần dùng di động, vì thế mới không mua.
Anh mượn được điện thoại trong phòng tiêm, liền gọi cho Tiểu Băng, kể lại mọi chuyện đã xảy ra. Tiểu Băng nói cô vẫn đang trên đường về, rồi hỏi: “Di Hồng thế nào rồi? Không làm sao chứ? Em chẳng thấy cô ấy nói gì về chuyện mang thai cả, xem ra cô ấy gạt em rồi… Thế này nhé, em xuống xe rồi sẽ gọi điện thoại cho hai người.”
Anh nói: “Được, em xuống xe rồi gọi thẳng vào di động của Tiểu Tạ nhé, chắc lúc đó mọi việc cũng xong xuôi rồi.”
Khi anh quay lại trước cửa khoa Phụ sản, bắt gặp Tạ Di Hồng ngồi trên chiếc ghế dài cạnh cửa đợi anh, sắc mặt rất xấu, nhìn thấy anh liền hầm hừ: “Hừ, cái gã Thường Thắng không biết lại chạy biến đi đâu rồi, gọi mấy cuộc mà không tìm được hắn, làm tôi tức chết đi được, cậu nói xem loại chồng như thế còn có ích gì nữa? Lúc quan trọng thì đến lông tơ cũng không thấy đâu. Tất cả đều là việc tốt cậu làm ra đấy!”
Anh cho rằng chuyện anh giúp Thường Thắng nói dối đã bị bại lộ, bèn chột dạ hỏi: “Tôi làm việc tốt gì cơ?”
“Chẳng phải là do cậu mai mối cho tôi với Thường Thắng sao? Bằng không tôi sẽ rơi vào cảnh như ngày hôm nay sao?”
Anh nghĩ bụng, chuyện này phải nói từ đâu đây? Chuyện giữa cậu với Thường Thắng, tuy cứ coi như là tôi giới thiệu đi, nhưng sau này không phải đã biến thành Thường Thắng chủ động theo đuổi cậu à? Rõ ràng quyết định cuối cùng tự cậu chọn, sao còn đổ lên đầu tôi? Khó trách người ta nói làm mai mối chẳng có kết cục tốt đẹp, hóa ra đúng là như vậy, vợ chồng không có chuyện thì không cãi nhau, kẻ làm mai mà không có chuyện thì đã không bị chửi. Anh chỉ dám nghĩ thầm như thế, coi mũi dùi của Tạ Di Hồng không phải nhắm vào anh, chẳng qua là một cách phàn nàn Thường Thắng không quan tâm đến cô mà thôi.
Anh hỏi: “Bây giờ phải làm thế nào? Cậu… có thể tự… lái xe về không?”
Tạ Di Hồng lườm anh một cái. “Giờ tôi lái xe về sao được? Cậu gọi ai đó đưa tôi về đi!”
Anh nghe khẩu khí của cô, chẳng khác nào bảo anh gọi taxi rồi cùng đưa cô về nhà, nghĩ bụng có lẽ là sự việc tương đối nghiêm trọng, liền lo lắng hỏi: “Có cần vào bệnh viện thành phố kiểm tra lại không?”
“Không cần, cậu gọi ai đấy đưa tôi về là được.”
“Để tôi gọi điện cho Tiểu Băng, nhắn lại cho cô ấy đã.”
Anh lấy di động của Tạ Di Hồng gọi điện cho Tiểu Băng. Tiểu Băng tỏ ra nôn nóng, nói: “Xui quá, em bị kẹt xe, bây giờ tắc hết cả đường rồi. Em sợ tối nay lại phải về muộn mất, anh có thể đến thuyết phục giáo sư Viên được không?”
Anh trả lời: “Tối nay chắc không đến nhà giáo sư Viên được rồi, anh cũng không đi được, phải đưa Tiểu Tạ về nhà…”
“Nghiêm trọng thế ư? Cô ấy không sao chứ?”
“Chậc… Anh cũng không biết… Chắc là không sao đâu…”
Tiểu Băng nói: “Thế thì anh cứ gọi điện cho giáo sư Viên hộ em, đổi sang hôm khác vậy, anh đưa Di Hồng về nhà đi, rồi đợi em ở đó, em đến nhà cô ấy tìm anh. Nếu Thường Thắng đã không có ở nhà, anh cũng không thể bỏ cô ấy một mình ở đó được.”
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Đàm Duy gọi điện cho giáo sư Viên, xin lỗi một hồi rồi hẹn sang hôm khác, sau đó lại gọi taxi, đưa Tạ Di Hồng về nhà. Đến nơi, anh dìu cô vào phòng ngủ, cảm thấy một mình ở bên cô không được tiện cho lắm, vội nói: “Cậu nằm một lát đi, tôi ra quán ăn bên ngoài mua cho cậu ít đồ ăn.”
Tạ Di Hồng gọi anh lại: “Đã mua thì mua nhiều một chút, cậu với Tiểu Băng cũng ăn ở đây luôn đi. Tôi có tiền đây, cầm đi mà mua bữa tối.”
Anh sợ nhất là khi đàn ông với phụ nữ ở với nhau, phụ nữ tranh trả tiền. Anh luôn cho rằng phụ nữ tranh trả tiền tức là có ý coi thường đàn ông, hoặc chí ít là thông cảm với việc anh ta không có tiền. Tạ Di Hồng lúc nào cũng như thể trách trời thương dân luôn quan tâm anh không có tiền, nên toàn tranh trả tiền, có lúc còn bảo anh lấy xe máy của cô mà đi, hoặc mua ít quần áo hàng hiệu tặng cho anh và Tiểu Băng, mỗi lần rơi vào tình huống đó, anh đều cảm thấy không dễ chịu chút nào, miệng không nói gì nhưng đồ đạc thì nhất quyết không nhận.
Anh đùa: “Tôi có tiền, vợ quản có chặt đi nữa vẫn cho tôi tiền để ăn một bữa cơm.”
Nhưng Tạ Di Hồng vẫn đuổi theo, túm lấy tay anh, kiên quyết dúi ví tiền xinh xắn của mình vào tay anh.