• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện ngày hôm đó, mỗi khi Đàm Duy nhớ đến là lại thấy lo sợ, anh biết bản thân tuyệt đối không chủ động chạm vào cô Lam, nhưng nếu lúc đó cô Lam đưa tay ra ôm anh, hoặc gọi anh đi vào phòng riêng, anh chắc chắn sẽ hồ đồ làm theo, có trời mới biết sẽ gây ra hậu quả gì.

Nếu để Tiểu Băng biết chuyện này thì anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, Tiểu Băng nhất định sẽ nói trong tâm tư anh đã yêu cô Lam mất rồi, nếu không sẽ không rơi vào trạng thái đó, nói không chừng Tiểu Băng còn lầm tưởng anh và cô Lam đã làm “chuyện đó” rồi, vì lương tâm bị cắn rứt nên mới phải tìm cách để xoa dịu bản thân. Nhưng như thế tuyệt đối là trách oan anh, anh không yêu cô Lam, cũng không có phản ứng sinh lý, càng không làm chuyện có lỗi với Tiểu Băng.

Nhưng mà ai sẽ tin đây? Đừng nói là Tiểu Băng sẽ không tin, đến cả anh cũng không tin chính mình. Bằng kinh nghiệm và trí tuệ của cô Lam, nhất định có thể nhìn ra được anh khi ấy đang ở trạng thái nào, chắc chắn biết mình có thể chẳng tốn công phủi bụi cũng “nắm” được anh, lần của bao nhiêu năm về trước cũng thế, chẳng phải cô chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra anh có phản ứng, còn có thể nhanh chóng, chuẩn xác “dắt mũi” anh vào phòng ngủ đó sao?

Anh quyết định sẽ không bao giờ đến nhà cô Lam nữa, dù có kết quả AND khẳng định anh là cha đẻ của Vi Vi thì anh cũng không đến, nếu cần trả tiền nuôi dưỡng gì đó, anh sẽ gửi thông qua ngân hàng hoặc bưu điện, tránh dính vào những phiền toái mới.

Kết quả xét nghiệm sau hai tuần mới có, lần này anh đi cùng Tiểu băng, anh kiên quyết nói nếu cô không đi cùng, anh cũng không đi.

May mà Tiểu Băng cũng không hỏi nhiều, hai người vội vàng đến nhà cô Lam. Tiểu Băng đi chơi với Vi Vi, để cô Lam nói chuyện riêng với anh. Cô Lam đưa cho anh kết quả xét nghiệm, đều là những con số anh không thể đọc hiểu, nhưng kết luận cuối cùng thì anh đọc được: Anh không phải cha ruột của Vi Vi, nhóm máu của anh cũng được xét nghiệm luôn, là nhóm B.

Tiểu Băng rất được chào đón ở nhà cô giáo Lam, không chỉ Vi Vi thích chơi với cô, ngay cả bà bảo mẫu cũng mến cô, cứ khen Đàm Duy thật tốt phước, cưới được cô vợ vừa đẹp lại vừa thông minh. Tiểu Băng đúng là đến nhà ai cũng giành được thiện cảm, ba mẹ anh ngay từ lần gặp đầu tiên đã rất yêu quý cô, về sau vẫn luôn khen Tiểu Băng thông minh, xinh đẹp lại chăm chỉ. Tiểu Băng ở nhà chồng thật sự rất siêng năng, việc nhà xử lý vừa nhanh vừa gọn vừa chu toàn.

Sau khi về nhà, Tiểu Băng xem kết quả xét nghiệm, nói: “Em chẳng cần xem cũng biết là kết quả này… Bà ta tìm người giám định thì còn có thể là kết quả khác được sao?”

“Anh thấy chúng ta đừng có bới bèo ra bọ nữa, người ta cũng đã làm đến nước này rồi, cứ cho là nói dối đi nữa thì cũng đã tỏ rõ ý định rồi, chúng ra việc gì phải… Với lại nhóm máu của anh là nhóm máu B, có thể cho kết quả xét nghiệm đúng như vậy, em không thể cứ nói cô ấy đoán ra chứ?”

“Phòng thí nghiệm của trường có thể kiểm tra huyết thống và ADN sao? Em không tin. Rất có thể trước đây anh từng nói anh có nhóm máu B, chẳng qua anh không nhớ mình đã từng nói rồi, hoặc lúc anh hiến máu ở trường, trường đã lưu lại kết quả xét nghiệm máu của anh, bà ta mới tra ra được…”

Anh phe phẩy giấy in kết quả: “Vì sao em kiên quyết không chịu tin vào khoa học nhỉ?”

“Đương nhiên em có tin vào khoa học, thứ em không tin là… nhân học đứng đằng sau khoa học…”

Tạ Di Hồng sau khi nghe nói tới việc này liền giáo huấn bọn họ: “Hai cậu đúng là ăn no rửng mỡ mà, không thấy phiền chết người à? Cô Lam kia đã mở đường lui cho rồi, nghĩ đến hết nước hết cái, ngay cả xét nghiệm AND cũng làm, hai người còn muốn làm thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn kiện lên tận tòa án, để tòa giúp hai người kiểm tra ADN?

Hai người bèn quay ra nhìn nhau, Tạ Di Hồng lại nói: “Thể loại nghi ngờ không chừa một ai như các cậu, có khi mời tòa án nhập cuộc cũng vô ích. Cô Lam một tay che cả bầu trời, mua chuộc cả tòa án thì có tính là gì đâu nhỉ?” Tạ Di Hồng giễu cợt. “May mà tớ không giống cô Lam nhập nhằng với Đàm Duy, nếu không ấy à, còn chẳng bị các người quấn cho tới chết?”

Tiểu Băng coi như không chấp, không vạch trần chuyện lần trước Tạ Di Hồng lừa Đàm Duy tới nhà.

Hai người sau khi được Tạ Di Hồng đả thông tư tưởng, tuy chưa hoàn toàn loại bỏ hết những hiềm nghi trong lòng nhưng cũng không còn muốn dây dưa với chuyện kia nữa. Đợi Tạ Di Hồng đi rồi, Tiểu Băng nói với anh: “Em cũng không muốn điều tra tiếp chuyện này nữa, không phải vì em tin tưởng kết quả xét nghiệm, cũng không phải em bị Di Hồng mắng mà phục, mà là em thật sự đã thông suốt rồi. Cô phải ruột thịt hay không, kỳ thực không quan trọng, mấu chốt là anh nhìn nhận chuyện này như thế nào. Nếu bà ấy đã không có chồng, cũng có thể tìm một người hợp lý, bà ấy muốn có con, cũng chẳng có gì sai trái, nếu là em, em cũng sẽ làm vậy…”

Những ngày tiếp theo anh không còn tới chỗ cô Lam nữa, cũng đặc biệt chú ý không nhắc đến tên cô và Vi Vi. Cũng có lúc Tiểu Băng nhắc đến nhưng luôn bảo rằng có phần tin tưởng kết quả xét nghiệm AND kia, không phải bởi cô tin vào khoa học, cũng không phải tin rằng cô Lam không nói dối, mà bởi vì cô biết cô vẫn còn rất thích anh, nếu giám định cho kết quả anh là ba của Vi Vi thật, cô Lam hẳn sẽ kể với anh, bởi vì cô Lam hiểu anh, biết một khi chuyện đó được xác minh, anh sẽ muốn chung sống với mẹ con họ. Nếu có cơ hội tốt đến thế, cô Lam chẳng phải sẽ nắm chặt không buông sao?

Anh không hiểu rõ Tiểu Băng nói như vậy rốt cuộc là muốn anh tán thành hay phản đối, nên chết cũng không mở miệng, vội dùng mấy nụ hôn khóa kín miệng cô lại, đỡ phải nói nhiều, một lời sơ sẩy có thể đánh mất niềm tin. Anh hy vọng Tiểu Băng nói nhiều hơn, nói đến phát chán thì sẽ không nhắc tới chuyện kia nữa.

Quả nhiên, một thời gian sau, Tiểu Băng cũng chán nhắc tới chuyện đó, cuộc sống của hai người lại quay về quỹ đạo bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK