Kha Tuyết Nhã bị tát cả buổi, một chút cầu xin cũng không có điều này làm Hoàng Hậu càng thêm tức giận hơn.
“Dừng tay, các người dừng tay.” Hàn Duyệt chạy vào bên trong nhìn thấy cảnh này vội vã chạy đến đẩy Dung ma ma ra, cũng lần lượt đẩy hai cung nữ đang giữ nàng ra.
“Á…” Dung ma ma bị đẩy bất ngờ mất thăng bằng ngã xuống đất, thấy người trước mặt là Hàn Duyệt cũng không dám lên tiếng, liền trở về bên cạnh chỗ Hoàng Hâu.
“Nương tử nàng có sao không? có bổn vương ở đây, ai bắt nạt nàng bổn vương liền đánh chết kẻ đó.” Hàn Duyệt ôm Kha Tuyết Nhã vào lòng, ánh mắt giận dữ nhìn những người bắt nạt nàng.
Kha Tuyết Nhã những hắn lắc đầu, dựa vào lòng ngực hắn, hắn đến rồi thật tốt.
“Tĩnh vương, con tự tiện xông vào không có phép tắc, người đâu mau đưa Tĩnh vương ra ngoài cho bổn cung.” Hoàng Hậu có chút ngạc nhiên đứng dậy sai người đem Hàn Duyệt ra ngoài, sao hắn lại xuất hiện ở đây? “Ai dám bổn vương liền đánh chết kẻ đó.” Khuôn mặt giận dữ của Hàn Duyệt lúc này khiến người khác càng nhìn càng thấy sơ, không ai dám lại gần hắn.
“Phản rồi, phản rồi, thật không coi bổn cung ra gì.” Hoàng Hậu càng tức giận khi thấy phản ứng của Hàn Duyệt, nhưng vẫn là có chút kiên dè sợ hắn nổi điên lên.
“Các người đều là người xấu, đều là người xấu.” Hàn Duyệt chỉ mặt từng người mà lên án, nếu hắn đến không kịp có phải bọn họ sẽ đánh chết nàng không?
Hoàng Hậu bị lời nói của Hàn Duyệt làm cho có chút sợ sệt, trông hắn lúc này không giống như một tên ngốc, nhưng rồi bà vẫn vững ý chí dù hắn là ngốc thật hay già thì có thể làm gì được bà chứ?
Nghĩ rồi Hoàng Hậu vung tay ném mạnh một cái vòng ngọc rơi xuống đất, hai tiếng giòn vang “Choang.” vang lên, vòng ngọc vỡ làm đôi.
Hàn Duyệt nhìn chiếc vòng vỡ làm đôi trước mặt hắn, nhìn sang Hoàng Hậu căm phẫn mà chửi “Bà ià kè xấu, ác độc, ác độc.”
“Hoàng thường giá lâm.” Tiếng cùa Lưu công công vang lên, cùng lúc Hoàng Thượng đi vào nhưng lại cảm giác vừa giẫm phải một thứ gì đó càn lại bước chân.
Tất cà những người có mặt ờ đây vội vã quỳ xuống dập đầu.
“Vừa xày ra chuyện gì?” Hoàng Thượng nhìn hết một lượt những người đang có mặt ờ đây, cúi người xuống nhặt chiếc vòng bị vỡ lên xem.
“Hoàng thượng người phải phân xử cho thần thiếp, Tĩnh vương chạy vào cung thần thiếp làm loạn, còn buông lời mắng chửi thần thiếp.” Hoàng Hậu khóc lóc nhìn Hoàng Thương vè mặt vô cùng uất ức.
“Phụ hoàng, mẫu hậu đánh nương từ, mẫu hậu lấy đồ cùa nhi thần, mẫu hậu là người xấu.” Hàn Duyệt chì về phía Hoàng Hậu, khi nãy bà ta còn mạnh miệng bây giờ đã già bộ khóc lóc rồi.
“Chuyện này là thế nào, Hoàng Hậu sao nàng lại đánh Tĩnh vương phi.” Hoàng Thượng nhìn sang Kha Tuyết Nhã, quả thực hai bên má bị đánh đến sưng lên cà rồi, ra tay cũng thật độc ác.
“Hoàng thượng, Tĩnh vương phi bất kính với bề trên, thần thiếp chì là dạy dỗ một chút.” Hoàng Hậu lên tiếng biện hộ, chẳng phải chì mời một mình Kha Tuyết Nhã đến sao bây giờ còn có cà Hoàng Thượng.
“Phụ hoàng là tỳ tỳ không tôn trọng bề trên, còn bất kính với mẫu hậu.” Kha Tuyết Lệ quỳ một bên lên tiếng đổ tội cho Kha Tuyết Nhã.
“Phụ hoàng, là mẫu hậu một mực bắt nhi thần giao ra tín vật mà vương gia tặng nhi thần.” Kha Tuyết Nhã một tay ôm một bên má rơi nước mắt, nàng bị đánh nãy giờ cũng tới lúc lên tiếng đòi lại công bằng rồi.
“Còn có chuyện đó? Trẫm quà thực chưa từng nghe không giao tín vật là bất kính, hay thật sự là do không nghe lời nàng mới bất kính?” Hoàng Thương lạnh lùng nhìn Hoàng Hậu, đường đường là mẫu nghi thiên hạ là đây giành đồ của hậu bối còn ra thề thống gì nữa.
“Hoàng thượng… thần thiếp…” Hoàng Hậu bị nói trúng tim đen, miệng ấp úng không thể nói thành lời.
“Phụ hoàng, di vật cùa mẫu phi vỡ rồi, vỡ rồi… oa….” Hàn Duyệt chì vào mặt Hoàng Hậu rồi dựa vào vai của Kha Tuyết Nhã mà khóc.
Hoàng Thượng nghe xong đứng sững cả người khi nghe nói đến “Di vật?” vội nhìn kĩ lại hai mành ngọc bị vỡ, quà thực là chiếc vòng ngọc mà năm đó hắn tặng cho Sờ phi.
“Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không biết đó là di vật của Sờ phi đề lại.” Hoàng Hậu thấy vè mặt thẫn thờ cùa Hoàng càng sỢ hãi hơn ra sức dập đầu chối tội.
“Vỡ cũng đã vỡ rồi, chuyện này dừng lại ờ đây thôi, Hoàng Hậu nàng tự đóng cửa suy xét hành vi cùa nàng đi, còn Tĩnh vương phi cũng về phù đi thái y sẽ đến chữa trị, chuyện này trẫm còn nghe nhắc lại nữa liền trị tội kè đó.” Hoàng Thượng nói rồi phất tay áo rời đi, mặt dù Hoàng Hậu sai trước nhưng với thế lực cùa Hoàng Hậu hiện tại không nên quá manh động, nếu không sẽ làm hại đến phu thê Hàn Duyệt.
“Phụ hoàng… phụ hoàng.” Hàn Duyệt vội vã đứng dậy nhanh chóng đuổi theo chặn đường của Hoàng Thượng.
“Còn chuyện gì, chẳng phải trẫm bảo không nhắc lại hay sao?” Hoàng Thượng nhíu mày nhìn Hàn Duyệt, nếu không phải nó ngốc, thì đã sớm trị tội nó về tội vô phép vô tắc rồi.
“Vòng ngọc cùa nhi thần.” Hàn Duyệt xòe tay ra nhìn y, xong chuyện thì xong nhưng lấy đồ thì phải trả chứ.
“Trẫm mang về sừa lại, khi nào xong trà lại cho con.” Hoàng Thượng sớm đã cất chiếc vòng đó đi, không ngờ Hàn Duyệt vẫn nhớ chạy tới đòi lại.
“Phụ hoàng phải hứa đó, không được lấy luôn.” Hàn Duyệt vẫn ngờ ngợ chưa tin, vẫn còn chưa chịu lui ra.
‘Quân vô hí ngôn, con còn không mau đi lo cho nường từ con đi.” Hoàng Thường đánh lạc hướng Hàn Duyệt, nếu không chắc nó bắt hứa đến mai quá.
Hàn Duyệt cũng vừa nhớ ra hắn quên mất nương tử còn ờ bên trong vội vã chạy vào trong tìm.
“Đi mau.” Hoàng Thượng nhân lúc Hàn Duyệt đi nhanh chóng kéo Lưu công công chạy đi.
“A Duyệt chàng đi đâu vậy?” Lúc này Kha Tuyết Nhã từ trong Phượng Nghi cung đi ra, cùng vừa lúc Hàn Duyệt chạy tới.
“Phụ hoàng đem vòng đi sừa rồi, xong sẽ trả lại.” Hàn Duyệt đi tới dìu nàng, nhìn nàng mà hắn thấy đau lòng làm sao.
Còn về phía Hoàng Hậu, khó khăn lắm quan hệ cùa nàng và Hoàng Thượng có tiến triền tốt nào đâu lại bị phu thê Hàn Duyệt và di vật cùa Sờ phi phá đám, tuy Hoàng Thượng không xừ phạt nhưng mối quan hệ của hai người chắc chắn xa cách hơn trước.
“Mầu hậu, phụ hoàng chỉ nhất thời tức giận qua vài hôm sẽ không sao, người đừng quá lo lắng, tổn hại sức khỏe.” Kha Tuyết Lệ đi đến bên cạnh an ùi, cũng may là Hoàng Thượng không truy cứu đến nàng a.
“Bổn cung tự có sắp xếp con sớm trờ về đi, đi lâu như vậy Viễn nhi chắc đang trông.” Hoàng Hậu xua tay đuổi khách, dù sao ờ lại cũng không giúp được gì.
“Nhi thần cáo lui.” Kha Tuyết Lệ bị đuổi cũng không ờ lại thêm nhanh chóng hành lễ rồi cũng đi về.
Dung ma ma thấy Kha Tuyết Lệ rồi đi mới lên tiếng “Nương nương, nô tỳ thấy lúc đó Hoàng Thượng có vè rất giận.
“Giận thì cũng chì được hai ba bữa, dù sao Hoàng Thượng cũng phải nề nang bổn cung một chút, thế lực cùa phụ thân cũng không phải thấp kém.” Hoàng Hậu nói giọng có chút mỉa mai, không phải nhờ có phụ thân nàng hắn mới có thể ngồi vững trên ngai vàng hay sao? Hoàng Thượng có thể làm gì được nàng.
“Hoàng Hậu cao minh.” Dung ma ma ờ bên cạnh vừa quạt cho Hoàng hậu vừa nịnh hót.
“Thật không ngờ Kha Tuyết Nhã trước khi vào cung đã có chuẩn bị trước.” Hoàng Hậu cũng không ngờ đến, chuyện hôm nay lại tới tay Hoàng Thượng.
“Cô ta đúng là xào trá, tâm địa có thua gì rắn độc.” Dung ma ma vẫn tức về chuyện khi nãy bị Hàn Duyệt đầy một cái, xương sống cũng muốn chẹo.
“Bò đi, dù sao cũng vẫn còn non lắm, Hoàng Thượng bảo vệ được phu thê họ hôm nay chứ có bào vệ được cả đời đâu.” Hoàng Hậu nói rồi xua tay không muốn nhắc tới nữa, ngày tháng còn dài lo gì không có cơ hội trà thù.