• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Chiếc vòng ngọc


‘Chàng đừng nhìn nữa, là do ánh chiều tà chiếu vào.” Kha Tuyết Nhã quay đi chỗ khác lấy hai tay che hai bên má lại, biện một lý do che đậy.


Hàn Duyệt liên đứng trước mặt nàng, dáng vẻ cao to của hắn liên che hết mặt trời đang chiếu vào.


‘Sao lại đứng trước mặt ta. Kha Tuyết Nhã có chút khó hiểu nhìn hắn, tên này lại tính giở trò gì nữa đây, khi không lại đứng trước mặt nàng.


“Bổn vương giúp nàng che nắng.”


Hàn Duyệt lên tiếng, nhưng hình như hắn cảm thấy càng che thì mặt nàng càng đỏ hơn thì phải.


“Ta không sao, chàng không cân che.” Kha Tuyết Nhã nghe lời nói của hắn trong lòng có chút vui.


“Nương tử, chiều tà rất đẹp nàng có muốn đi ngắm không?” Hàn Duyệt vẫn không quên đến đi chơi, háo hức rủ nàng đi ngắm cùng hắn.


Nhưng chưa đợi nàng đồng ý đã kéo nàng chạy đi đến Mai Viện chính là phía sau hậu viện trong phủ, nơi này không quá lớn nhưng phía trên có thêm một gác nữa, tuy không phải là cao nhất nhưng có thể nhìn thấy hết cảnh xung quanh vương phủ.


Tầng dưới toàn là sách, bên cạnh đó còn có một bộ áo giáp được treo ở đó, à trước kia hắn là tướng quân oai phong lẫm liệt kia mà, nàng đoán chắc đây là thư phòng của hắn, phía trên lầu thì bày một cái giường ngủ, bàn ghế ngoài ra không có gì ngoài cây cảnh và vài con chim quý được nuôi trong lồng, nơi này thật thoáng, thật thoải mái.


“Nương tử nàng có thích nơi này không, từ nơi này có thể nhìn rất rõ phơi nắng hay ngắm chiều tà đều không có vấn đề.” Hàn Duyệt chỉ vê hướng mặt trời đang lặn cho nàng xem, còn vẻ mặt của hắn thì trong rất thích thú nhìn không ngớt.


“Nơi này gọi là gì.” Kha Tuyết Nhã nhìn xuống phía dưới có vài nhóm cây đào được trồng xung quanh nhìn khung cảnh vô cùng đẹp.


“Nơi này trước là thư phòng, sau này bổn vương không dùng tới liền xây thêm một tầng nữa, lấy liên một cái tên Mai Viện.” Hàn Duyệt trả lời đã sớm chạy vào trong ngồi xuống ghế, lấy bánh mứt trong khay bánh, bỏ miệng không ngừng nhai.


“Ta thấy tên Đào Viện thì đúng hơn.”


Kha Tuyết Nhã cũng đi vào trong ngồi cạnh hắn, liên nghĩ nên đổi tên nơi này sẽ hay hơn.


“Ngày mai bổn vương sẽ cho người tháo bảng xuống, đổi thành Đào viện.”


Hàn Duyệt nghe vậy dứt khoát nói, những thứ nàng không thích hắn sẽ lập tức đổi theo ý nàng.


“Không cân đâu.” Kha Tuyết Nhã lắc đầu tuy nơi này trông nhiều đào nhưng cái tên Mai Viện nghe vẫn suông tai hơn Đào Viện.


“Nếu nàng không thích bổn vương có thể đổi, không tốn thời gian lắm đâu.”


Hàn Duyệt vẫn theo chí hướng phải đổi tên khác, một hai muốn đổi theo ý nàng.


“Ta thấy tên cũ rất hay, cứ để như trước đi.” Nếu nàng còn nói thêm nữa hắn sẽ dỡ luôn chỗ này ra mất.


“Vậy thôi. Hàn Duyệt cũng không nhắc tới nữa, đối với việc ăn uống hắn vẫn chú tâm hơn.


-Bình thường nơi này không có ai đến sao.” Kha Tuyết Nhã nhìn dáo dác xung quanh, nãy giờ hình như nàng không thấy hạ nhân lui tới đây nhỉ?


“Nơi này không bổn vương thì Lý Nghĩa, còn lại không ai được phép đến đây.” Hàn Duyệt tiện tay ngắt một quả nho, tự tay lột vỏ đưa đến miệng nàng.


Kha Tuyết Nhã cũng không từ chối, há miệng đón lấy quả nho, quả thực rất ngọt, nàng chưa bao giờ được ăn loại nho ngon như vậy.


“Đây là nho cống phẩm Tây Dương, một đợt chỉ có mười mấy quả, trong cung chỉ có phụ hoàng và hoàng tổ mẫu được dùng.” Hàn Duyệt liền lấy thêm một quả lột vỏ lân nữa đút cho nàng.


Trước kia nàng cũng có nghe nói, hắn rất được Hoàng Thượng và Thái Hậu coi trọng, những món ngon hay vật lạ gì xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ, tính ra hắn cũng rất biết hưởng thụ.


“Nàng đợi một chút bổn vương có cái này cho nàng. Hàn Duyệt nhớ ra gì đó liên đi đến góc tủ lục lọi một lúc, moi ra một chiếc hộp gấm hình vuông, rồi quay lại bàn đặt hộp gấm trước mặt nàng.


“Tặng ta sao?” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, thứ để trong hộp gấm chắc không phải là vật bình thường, chắc chắn rất quý giá.


Hàn Duyệt gật đầu nhìn nàng vẻ mặt đầy chờ đợi. Kha Tuyết Nhã mở nắp hộp ra, không khỏi ngạc nhiên bên trong là một chiếc vòng bằng ngọc bích, đây là một loại ngọc bích cực kỳ quý hiếm, ngọc có màu sắc trong suốt, thuần xanh lá mạ non, câm chiếc vòng lên ngắm nghía, không khỏi thốt lên một câu “Thật đẹp.”


‘Nàng mau đeo vào đi.’ Hàn Duyệt thấy nàng thích như vậy hắn cũng vui theo, hối thúc nàng đeo vào.


‘Quý như vậy ta thật không dám nhận.” Kha Tuyết Nhã có chút tiếc nuối, đặt chiếc vòng về lại chỗ cũ.


“Cái gì mà không dám nhận, bổn vương đeo giúp nàng.” Hàn Duyệt liên cầm tay chiếc vòng đeo vào tay cho nàng, rồi lại ngắm nghía, thực sự rất hợp với nàng đó nha.


“Đa tạ chàng.” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn nói một câu cảm ơn, không ngờ hắn đối với nàng lại tốt như vậy.


“Đó là di vật của mẫu phi đeo ngày trước.” Hàn Duyệt thở dài, tuy hắn ngốc đối với chuyện trước kia không nhớ hết, những chuyện về mẫu phi vẫn còn nhớ không sót chuyện gì.


“Như vậy ta càng không thể nhận được.’ Kha Tuyết Nhã nghe xong thì liền muốn tháo chiếc vòng đó ra nhưng bị Hàn Duyệt ngăn cản lại.


“Mẫu phi vốn để chiếc vòng đó cho nữ nhi, nhưng lại sinh ra ta, nên mẫu phi để dành cho con dâu.” Hàn Duyệt nói tới đây vẻ mặt có chút buồn, càng thấy có lỗi hơn về cái chết của mẫu phi.


“Chàng có thể kể ta nghe vê mẫu phi của chàng không?” Kha Tuyết Nhã thấy hắn buồn, nàng cũng có chút buồn, nhưng cũng rất tò mò về mẫu phi của hắn.


Chỉ nghe phong phanh Sở phi, lúc đó là phi tân được hoàng thượng sủng ái nhất, mặt dù xuất thân của bà không mấy nổi bật, nhưng đến lúc chết đi nhiều năm sau, hoàng thượng vẫn còn nhớ đến bà ấy.


“Khi khác bổn vương sẽ kể cho nương tử nghe.” Càng nhớ sâu hơn thì đầu hắn cũng càng đau hơn, vô thức ôm đầu gục xuống bàn.


“Chàng đau ở đâu sao?” Kha Tuyết Nhã nhìn biểu hiện của hắn lại có chút lo lắng, khi nãy còn bình thường lắm mà, hình như nhắc đến mẫu phi của hắn thì hắn kích động như vậy.


“Bổn vương đau đầu, đau đầu.” Hàn Duyệt tay vò thành nắm đấm liên tục gõ vào đầu hắn, để giảm bớt cơn đau lại, càng ngày càng đấm mạnh hơn trước.


-Đừng đánh, sẽ bị thương đó. Kha Tuyết Nhã ngăn cản hắn lại, dìu đi hắn đến giường nằm xuống để đầu hắn tựa lên đùi nàng.


“Nương tử, bổn vương đau đầu quá.”


Hàn Duyệt đau đến lông mày cũng nheo lại, không an phận liền lắc đầu qua lại.


“Chàng nằm yên, ta giúp chàng xoa đầu.” Kha Tuyết Nhã giữ đầu hắn lại, ngón tay đặt lên trán hắn giúp hắn xoa đầu giảm cơn đau, tuy không phải điêu luyện nhưng trước kia lúc nàng bị đau đầu, mẫu thân cũng hay làm vậy nàng liên không thấy đau nữa, nàng cũng chỉ làm thử thôi, không biết đối với tác dụng hay không.


“Nương tử, thật dễ chịu.” Hàn Duyệt vẻ mặt thư giãn than nhẹ một tiếng, dường như cơn đau đầu cũng giảm bớt một chút.


“Một chút nữa liên hết đau.” Kha Tuyết Nhã ngón tay vẫn xoa xoa ấn nhẹ qua lại trán hắn, nhìn xuống đã thấy hắn ngủ từ lúc nào.


Giúp hắn xoa một lúc, nàng đặt đầu hắn xuống gối, giúp hắn ngủ ngon hơn, ngủ cũng thật nhanh a, mặt dù mới gặp hắn vài ngày nhưng nàng cảm thấy hắn không thật sự vui vẻ như bên ngoài, bên trong chắc là ẩn chứa nhiều tâm sự không thể nói ra được, giống như chuyện mẫu phi hắn lúc nãy vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK