“Hoàng Thượng, hôm nay thần sắc người không được tốt, có cần gọi thái y không?” Sở phi ngồi cạnh nhìn hắn đầy lo lắng lấy tay sờ lên trán xem hắn có bị gì hay không.
“Do trẫm nhớ nàng quá đến sinh bệnh, nàng có phải nên đền cho trãm không?” Hoàng Thượng bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Sở phi đặt lên lông ngực hắn.
“Thấy ghét.” Sở phi vội vàng thu tay lại, khuôn mặt cũng hơi ửng hồng lên vì lời nói của hắn.
Hoàng Thượng không nói gì nữa, nắm lấy tay nàng đeo vào một chiếc vòng ngọc, rồi lại câm tay nàng ngắm nghía.
“Vật này quý giá như vậy, thân thiếp không thể nhận được đâu.” Sở phi vội vàng tháo ra, quý giá như vậy nếu đeo vào e là sẽ không vừa mắt Hoàng Hậu.
“Nàng xem xem, trẫm có khắc tên hai chúng ta lên, loại ngọc bích này rất hiếm, chỉ có hai chiếc thôi.” Hoàng Thượng thấy Sở phi vừa tháo chiếc vòng ra nhân tiện chỉ cho nàng xem, một chiếc trong tay Thái Hậu, còn một chiếc thì đang ở trong tay nàng.
“Nhưng mà thần thiếp không thể đeo được.’ Sở phi trong lòng rất vui nhưng lời nói lộ ra chút khó xử, chốn hậu cung càng được sủng ái thì càng nguy hiểm.
“Đầu là tại trẫm, không thể lập nàng làm hoàng hậu, lỗi tại trẫm.” Hoàng Thượng ôm Sở phi vào lòng, thế lực của Hoàng Hậu vẫn rất lớn hắn cũng là thân bất do kỷ.
“Thần thiếp không muốn làm hoàng hậu, chỉ muốn ngày ngày được ở bên cạnh hoàng thượng.” Sở phi dựa vào lòng ngực hắn, chỉ cân được ở bên người mình yêu là nàng mãn nguyện rồi.
“Vậy khi nào có hai chúng ta nàng đeo cho trẫm ngắm được không?”
Hoàng Thượng lần nữa đeo vào tay nàng, nhìn rất hợp với nàng, nếu không đeo thật sự rất tiếc.
“Vâng, nhưng mà thiếp sẽ cất đi.’ Sở phi gật đầu nhưng rồi lại lắc đâu trong đầu nàng lại nghĩ ra ý tưởng khác.
“Nàng nói rõ một chút, cất đi có phải là không thích? Hoàng Thượng chau mày nhìn Sở phi, chẳng lẽ không thích vật hắn tặng.
“Thiếp sẽ để dành sau này nếu có nữ nhi sẽ cho nữ nhi, còn nếu là nam hài thì sẽ để cho con dâu.” Sở phi nói bất giác tay lại sờ lên bụng, thai trong bụng cũng được ba tháng rồi, nàng mong là nữ hài hơn, như vậy đứa trẻ này mới có thể bình an sống tiếp.
Hoàng Thượng không nói gì tỏ vẻ giận dỗi quay mặt đi chỗ khác, vật hắn tặng nàng thế mà nàng lại để dành cho hài tử?
“Có ai như người lại đi ganh tị với hài tử kia chứ.” Sở phi lắc đầu cười, nam nhân này cứ y như là một đứa trẻ, chuyện như thế cũng ganh ty nữa.
‘Nàng yên tâm, cho dù là nam hài hay nữ hài trẫm hứa sẽ bảo vệ nó bình bình an an mà lớn lên. Hoàng Thượng nghe lời nàng nói cũng không giận dỗi nữa, đều hắn có thể làm chỉ có thể như vậy.
“Nếu là nam hài chàng đừng cho nó ngồi lên ngai vàng, thiếp chỉ muốn nó sống tốt tìm được một thê tử tốt, có thể an nhàn mà sống hết đời.” Sở phi biết nếu đứa trẻ trong bụng nàng là hoàng tử chắc chắn Hoàng Thượng sẽ lập nó làm trữ quân, như vậy chẳng phải đối với đứa trẻ này rất nguy hiểm hay sao?
“Được, trãẫm hứa với nàng trẫm cũng muốn hài tử này là một nam hài.”
Hoàng Thượng gật đầu đồng ý, dù là điều kiện gì đi nữa hắn cũng sẽ đồng ý với nàng.
“Tại sao a?” Sở phi ngạc nhiên nét mặt có chút khó hiểu, chẳng lẽ hắn tính nuốt lời với nàng hay sao?
“Bởi vì trãm đã hứa chỉ yêu thương một người nữ nhân là nàng. Hoàng Thượng ghé sát bên tai Sở phi thì thâm, nếu là nam hài thì hắn giữ đúng lời hứa rồi.
“Người đó, xấu a.” Sở phi đánh yêu hắn một cái, không ngờ nam nhân này có thể nói lời những lời này mà không biết ngượng là gì, nhưng mà nàng sắp bị hắn làm cho ngượng chết rồi.
Tiếng nói của Sở phi vẫn vang vọng bên tay hắn, mười mấy năm rồi hắn vẫn không thể quên được nàng, vì chỉ có nàng mới đối xử tốt với hắn, mới không xem hắn là hoàng đế, mà là phu quân của nàng hay chỉ có nàng mới tình nguyện chết vì hắn.
“Ngươi nói xem tại sao đến bây giờ, trãm vẫn không quên được nàng ấy?”
“Hoàng thượng, người đã đi rồi hà tất quá đau lòng. Lưu công công ngoài việc khuyên nhủ cũng không thể làm gì khác, hâu hạ Hoàng Thượng từ nhỏ đến lớn tâm tư của Hoàng Thượng sau có thể không nhìn được thấu chứ.
“Năm đó nàng ấy vì trẫm mà chết, trãm sao có thể không đau lòng sao?”
Ánh mắt của Hoàng Thượng có chút thương tâm, đều là do hắn bảo vệ nàng không tốt.
Lưu công công cũng không biết nói gì chuyện năm đó, Sở phi lâm bệnh thái y đêu không có cách cứu chữa, một ngày Hoàng Thượng gặp thích khách Sở phi lấy thân mình đỡ cho Hoàng Thượng một mạng, đúng lúc Tĩnh vương gia cũng nhìn thấy cảnh này.
Hoàng Thượng đau lòng đến không ăn, không uống, không thượng triều cả một tháng liên, nhưng vì bá quan và Thái Hậu quỳ trước điện mấy ngày khuyên nhủ nên mới tạm gác đau thương mà tiếp tục lo cho xã tắc.
“Trâm thật vô dụng, cả người mình yêu thương cũng không bảo vệ được.”
Mỗi lên nhớ tới Sở phi Hoàng Thượng đều trách bản thân mình, cách hắn vô dụng, đều tại hắn mà nàng mới chết.
-Hoàng thượng, chuyện năm đó cũng không phải lỗi do người, người đừng tự trách.” Lưu công công khuyên nhủ, lâu lâu Hoàng Thượng lại nhớ Sở phi, rồi lại tự trách bản thân nghe riết quen lời luôn rồi.
“Ngươi đem chiếc vòng này nhờ người sửa lại đi, trẫm muốn đứng đây thêm một chút.” Hoàng Thượng thở dài đưa mảnh vỡ của chiếc vòng cho Lưu công công.
“Tuân chỉ.” Lưu công công nhận lấy, nhanh chóng cất đi rồi lùi xuống.
“Trãm lại nhớ nàng rồi, Duyệt nhi thành thân rồi, nó sống rất tốt.” Hoàng Thượng một mình đứng ở đó độc thoại, vô thức một giọt nước mắt rơi xuống.
“Hoàng thượng, sao lại đứng đây, chẳng hay là đang có tâm sự?” Thái Hậu đi tới đứng sau lưng Hoàng Thượng, thoáng nhìn đã biết đang nhớ Sở phi.
“Mẫu hậu, nhi thần không sao.”
Hoàng Thượng nghe giọng nói xoay ngoài lại hành lễ rồi lại thẫn thờ nhìn sang hướng khác.
Thái Hậu không nói gì đặt tay lên vai Hoàng Thượng an ủi, cũng đau lòng thay cho Sở phi còn trẻ như vậy đã sớm qua đời.
Thử hỏi có bao nhiêu người chiếm được trái tim của hoàng đế? người làm hoàng đế lưu tâm, chỉ có thể là một người.
Chốn thâm cung này có người được trái tim của hoàng đế, hay là người được hoàng đế chống lưng, thì càng là cái gai trong mắt hậu cung, sinh ra được hoàng tử càng thêm một mối |o.
Ai nói vào chốn thâm cung là thành phượng hoàng, là sung sướng, chỉ sơ hở một chút đến cả mạng cũng không giữ được.
“Mẫu hậu sao người lại ở đây?”
Hoàng Thượng quay đầu lại nhìn Thái Hậu, vẻ mặt lúc này đã sớm che giấu đi cảm xúc của mình.
‘Ai gia tình cờ đi dạo ngang. Không phải vô tình thấy người đứng ở đây là Hoàng Thượng, thì bà đã không ghé ngang đây.
“Nhi thân đứng ở đây hít thở không khí một chút. Hoàng Thượng cười trừ, dù sao bây giờ cũng không có tâm trạng phê duyệt tấu Chương, đứng đây thêm chút nữa biết đâu tâm trạng đỡ hơn.
“Chuyện của Hoàng Hậu ai gia có nghe qua rồi, thật là thiệt thòi cho Tĩnh vương phi.” Thái Hậu thở dài, đâu phải bà không biết đến dã tâm của Hoàng Hậu, chắc chắn không để yên cho phu thê Hàn Duyệt đâu.
“Nhi thân đã phái thái y đến phủ chữa trị.” Hoàng Thượng gật đầu, đến giờ thế lực của Hoàng Hậu chưa được diệt trừ, cũng không thể làm gì khác được.
“Ai gia mệt rồi, về cung nghĩ một chút.” Thái Hậu nói rồi rời đi, chuyện này cũng không lớn lao gì, không nhất thiết bà phải xen vào.
“Cung tiễn mẫu hậu.” Hoàng Thượng nhìn theo hướng Thái Hậu hành lễ.