-Ngự thư phòng – Hoàng Thượng day day trán đầy sầu não, hôm nay thượng triều văn võ bá quan đều đồng loạt nhắc về chuyện lập thái tử.
Một phe đứng về Hàn Duyệt, một phe thì đứng về Hàn Viễn, còn Hàn Khiêm thì không nhắc tới, nó đã tàn phế như vậy nên cũng không muốn kéo nó vào cuộc chiến quyền lực này, nhưng khó khăn nhất là chuyện nên chọn ai bây giờ?
Nếu Hàn Duyệt không trờ nên ngốc thì tốt rồi, mặc dù Sờ phi có di nguyện không để Hàn duyệt làm thái từ nhưng với tài năng của Hàn Duyệt ngôi vị này chắc chắn là của nó.
Còn Hàn Viễn tuy không nổi trội được bằng Hàn Duyệt, nhưng hiện tại những người đứng về phe Hàn Viễn rất đông, nếu Hàn Viễn được làm thái từ tương lai giang sơn này chẳng phài sẽ bị Cao thị thao túng sao?
“Hoàng thượng có Ngô thái phó đại nhân, Kha quốc công và Cao thừa tướng cầu kiến.” Lưu công công đứng bên ngoài thông báo.
“Truyền.” Hoàng Thượng thờ dài, chắc lại chuyện lập thái tử nữa chứ gì.
“Vi thần khấu kiến hoàng thượng.” Ba người ngang hàng bước vào trong, đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
“Miễn lễ.” Hoàng Thượng vè mặt lạnh lùng, xua xua tay bào họ đứng lên.
“Tạ ơn hoàng thượng.” Đồng thanh lần nữa, đồng loạt đứng dậy.
“Bẩm hoàng thượng, chuyện lập thái từ không nên để lâu được.” Cao thừa tướng bước lên phía trước cúi người bẩm báo, chuyện này phải nhanh chóng hối thúc Hoàng Thượng mới được. Cao thừa tướng là phụ thân cùa Hoàng Hậu, ngoại công cùa Hàn Viễn, cũng là khai quốc công thần từ đời tiên đế đến nay. Nếu năm đó Hoàng Thượng không mượn thế lực của Cao gia thì đã không ngồi vững trên ngai vàng tới bây giờ.
“Hoàng thượng các hoàng tử cũng đã lớn, nếu hoàng thượng không chịu lập thái từ e là khó tránh lời đồn không hay, hoang mang trong thiên hạ.” Ngô thái phó cũng lên tiếng, e sẽ là cơ hội để các nước dòm ngó, lòng dân cũng xao động một phần.
“Vậy các khanh nghĩ ai thích hợp đề ngồi vị trí này?” Hoàng Thượng đưa mắt nhìn ba người phía trước, suy cho cùng là tới đây ép lập thái từ thôi.
“Theo thần thấy Dự vương gia, hiếu nghĩa chu toàn lại thông minh xuất chúng, yêu thương bá tánh xứng đáng ngồi vào vị trí thái tử.” Cao thừa tướng dĩ nhiên không thề bò qua cơ hội này được, tâng bốc Hàn Viễn lên.
‘Theo thần thì nên lập Tĩnh vương lập thái tử, ngài ấy lập nhiều chiến công, lại khoan dung độ lượng, là bậc nhân tài hiếm có.” Ngô thái phó lại thấy Hàn Duyệt có triền vọng hơn, lúc dạy học cho Hàn Duyệt đã sớm nhận ra tài năng cùa hắn dù là về mặt văn hay võ.
“Thái phó không lẽ ông không nghe bệnh tình cùa Tĩnh vương sao?” Cao thừa tướng nhắc nhờ, chiến công nhiều thì sao, lúc trước thì còn lo sợ bây giờ Hàn Duyệt ngốc nghếch thì ai coi hắn ra gì.
“Bệnh không phải chữa sẽ hết sao?” Ngô thái phó cũng không thua kém gì, chất vấn ngược lại Cao thừa tướng.
“Tĩnh vương có chút không bình thường, ai biết được nếu thiên hạ giao vào tay ngài ấy sẽ không mất nước.” Cao thừa tướng nói thẳng vấn đề, giao cho một tên ngốc chắc chắn sẽ không ai chịu đồng ý.
“Ông ăn nói bậy bạ.” Thái Phó nghe xong tức giận không thôi, chắc gì lọt vào tay Hàn Viễn thì không mất nước?
“Có gì mà không đúng, sự thật là vậy.” Cao thừa tướng ngày càng lấn tới, là quản cà một thiên hạ chứ không phải là vài trăm người, ai lại dám tin tường giao cho tên ngốc chứ.
“Ông…” Ngô thái phó tức giận nói không nên lời, sao lại có người ngang ngược vậy chú?
“Đù rồi, im lặng hết cho trẫm.” Hoàng Thượng đập bàn tức giận, hòi ý kiến thôi mà sao lại thành cãi tay đôi rồi.
“Hoàng thượng bớt giận.” Thấy long nhan tức giận Ngô thái phó cùng Cao thừa tướng biết mình đã quá phận nhanh chóng quỳ xuống dập đầu.
“Kha ái khanh, nãy giờ khanh cứ im lặng, chẳng hay đang suy tư điều gì?” Hoàng Thượng phất tay ý bảo hay người kia đứng lên, nhưng lại chú ý đến Kha Thành nãy giờ vẫn chưa hề lên tiếng nói một câu.
“Thần đối với câu hỏi cùa hoàng thượng không biết nên chọn ai.” Kha Thành nghe hòi tới mình mới lên tiếng, hai vị vương gia đều là hiền tế cũng đều có tài như nhau, nếu phài chọn e là đưdc lòng này mất lòng kia.
“Đúng là khó chọn, nhưng ngai vàng chì có một cũng chỉ dành cho một người.” Hoàng Thượng cũng gật đầu đồng tình, quả thực chuyện này rất khó xừ.
“Theo thần thấy, hai vị vương gia đều được bá tánh yêu mến, nên lấy dân làm gốc hoàng thượng nên thừ thách hai vị vương gia thêm một thời gian nữa. ” Kha Thành bày kế giải vây cho Hoàng Thượng, nếu không hôm nay hai người kia sẽ không chịu bỏ qua chuyện này đâu.
“Còn thái phó, thừa tướng hai khanh thấy thế nào?” Hoàng Thượng gật đầu chi còn cách này mới êm xuôi thêm một thời gian nữa.
“Vi thần nghe theo hoàng thượng sắp xếp.” Ngô thái phó và Cao thừa tướng đồng thanh, Hoàng Thượng đã lên tiếng như vậy bọn họ có ép cũng không có kết quà mong muốn chi bằng thuận theo.
“Hảo chuyện này tạm thời cứ như vậy, còn thử thách các khanh cứ chờ xem là được.” Hoàng Thượng ra quyết định, kéo dài được lúc nào hay lúc đó, chi mong bệnh tình cùa Hàn Duyệt có chuyển biến tốt.
“Thần tuân chỉ.” Ba người đồng thanh quỳ xuống nhận lệnh.
“ĐƯỢc rồi, nếu không còn việc gì thì lui ra hết đi.” Hoàng Thượng tò vè mệt mòi xua tay đuổi khách sớm.
“Thần cáo lui.” Hoàng Thượng đã lên tiếng đuổi, bọn họ cũng không dám ờ lại làm phiền, nhanh chóng hành lễ rồi lui ra ngoài.
Ngô thái phó đi được một lúc thì bắt gặp Cao thừa tướng bước lên phía trước đưa tay càn đường đi.
“Thừa tướng, đường rất rộng hà cớ phải tranh đường với ta?” Thái Phó nhíu mày nhìn người phía trước, lại có chuyện gì nữa đây, chẳng lẽ khi nãy cãi nhau chưa đù?
“Ta chỉ muốn nói chuyện với Ngô thái phó một chút chằng lẽ không được.” Cao thừa tướng nhìn Ngô thái phó cười ần ý, nếu không phải Hàn Viễn đang cần người góp sức thì sớm đã loại bò Ngô thái phó lâu rồi.
“Vậy mời thừa tướng nói, ta đây kính cẩn xin nghe.” Ngô thái phó chắp tay nhìn Cao thừa tướng, người này thâm sâu khó lường càng phài cần trọng.
“Chi là ta muốn nhắc nhờ thái phó một chút, nên biết thời thế theo hầu làm chù sẽ tiếc một đời công danh.” Cao thừa tướng nói ra trọng điểm, vốn là muốn thu phục Thái Phó về phe cùa Hàn Viễn.
“Ta có theo lầm chù hay không, lòng ta tự biết rõ, đa tạ thừa tướng đã nhọc lòng.” Quà nhiên Cao thừa tướng này muốn lôi kéo ông về phía Hàn Viễn.
Nhưng nếu theo phe Hàn Viễn ông thà từ quan về quê làm ruộng, cũng không muốn theo hầu loại người đó.
“Chỗ ta vẫn luôn chừa một chỗ trống cho thái phó, chì cần biết thức thời chưa bao giờ là muộn cả.” Cao thừa tướng nén cơn tức giận, tiếp tục khuyên nhủ, có một ngày ông ta cũng sẽ hối hận thôi.
“Vậy e là phải khiến thừa tướng thất vọng rồi, trước giờ lập trường ta rất kiên định cũng không biết hối hận là gì.” Thái Phó nhìn thẳng Cao thừa tướng nói một câu khẳng định, rồi xoay người hướng khác rời đi. Tức chết ta rồi, cái tên cứng đầu đề rồi coi có ngày ta phài khiến ngươi hối hận vì những lời vừa nói ra, đúng là không biết thức thời.
ĐỢi đại nghiệp Hàn Viễn thành, nhất định sẽ kêu Hàn Viễn giết chết Ngô thái phó, còn nếu thấy ông ta càn đường quá thì diệt trừ sớm cũng không vấn đề gì.
Cao thừa tướng ngày nghĩ tới mặt hầm hầm tức giận, phất tay áo đi về hướng Phượng Nghi cung gặp Hoàng Hậu.