Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit:Jen

Beta:Miriam

Sau khi Lâm Yên Nhiên tách ra khỏi các thực tập sinh, liền chuẩn bị về khách sạn do êkip chương trình sắp xếp để nghỉ ngơi.

Còn chưa đi vài bước, khi đi ngang qua phòng tập của tổ Bùi Lạc, nghe được bên trong vẫn còn phát nhạc đệm.

Anh dừng chân, nhỏ giọng hỏi nhân viên công tác bên cạnh "Nhóm của họ vẫn đang luyện tập à?"

Một cô gái trẻ trong tổ tiết mục lắc đầu, "Không phải, chỉ có Kiều Dã."

Nghe được tên Kiều Dã, Lâm Yên Nhiên có chút kinh ngạc.

Anh rất ấn tượng với người này.

Trong chương trình, anh chàng này thuộc nhóm thực lực mạnh, nhân khí cũng phi thường cao. Mà ở trong tiểu thuyết gốc, là đối thủ cạnh tranh đáng gồm cho vị trí C xuất đạo của Tuyên Diệc Hàm.

Theo lẽ thường, một tuyển thủ có thực lực này, khẳng định đã sớm đem lời bài hát và vũ đạo đều học tốt, không có khả năng đã trễ thế này còn một mình luyện tập ở đây.....

Lâm Yên Nhiên vừa nghĩ đến đây, liền nghe được tiếng vang chói tai ở bên trong, như là có thứ gì đó rơi xuống.

Anh vội vàng đẩy cửa đi vào, phát hiện Kiều Dã cả người ướt đẫm chật vật té lăn trên đất.

Chiếc ghế ngồi của lão sư bên cạnh cũng ngã bên người cậu ta.

Kiều Dã hiển nhiên không ngờ đã trễ thế này còn có người tới, khi nhìn thấy người đến là Lâm Yên Nhiên, sửng sốt một chút.

"Cậu có sao không? Bị ngã à?"

Đêm khuya yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của Lâm Yên Nhiên hợp với khuôn mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn xinh đẹp của anh, khiến cả người anh có vẻ phá lệ ôn nhu.

Kiều Dã ánh mắt khẽ động, sau đó mới hồi phục lại tinh thần.

Cậu ta hai ba bước đứng lên, cúi đầu rũ mái tóc ướt đẫm mồ hôi, nhẹ giọng nói, "Không sao."

Thấy tâm trạng của đối phương không quá cao, Lâm Yên Nhiên cũng không định nói gì nữa, chỉ cầm một chai nước khoáng trên bàn đưa cho Kiều Dã.

"Thân thể của cậu có chút mệt mỏi, uống chút nước đi."

Kiều Dã nhìn lướt qua cổ tay trắng nõn tinh tế của Lâm Yên Nhiên, vài giây sau mới nhận lấy.

"Cảm ơn."

Lâm Yên Nhiên mỉm cười với cậu ta, sau đó liền rời đi.

Kiều Dã nắm chặt nước trong tay và đứng đó bất động.

Trong đầu không ngừng hiện nụ cười nhợt nhạt vừa rồi, vài phút sau, rốt cuộc cậu ta cũng cầm lấy áo khoác của mình rời khỏi phòng tập.

Cúi đầu nhấp một ngụm nước khoáng Lâm Yên Nhiên vừa đưa, Kiều Dã cảm thấy sự khó chịu trong lòng vì Bùi Lạc cố tình nhường vị trí C và tất cả điểm nổi bật cho Tuyên Diệc Hàm, giống như đột nhiên được giải tỏa.

Sau khi Lâm Yên Nhiên từ phòng tập tổ Bùi Lạc đi ra, trong óc còn đang suy nghĩ đoạn nhạc vừa rồi Kiều Dã chơi.

"Tổ bọn họ biên lại bài hát sao? Tôi nghe nó không giống với lúc trước."

Nhân viên công tác cho anh đáp án khẳng định, "Đúng vậy, hôm nay Bùi Lạc lão sư tìm đoàn đội của anh ấy cải biên bài hát lại một lần."

Lâm Yên Nhiên vốn bởi vì thức đêm mà có chút mệt mỏi đột nhiên tinh thần tỉnh táo, "Quy tắc kỳ này cho phép cải biên lại bài hát sao?"

Nhân viên công tác gật đầu "Đương nhiên cho phép."

Lâm Yên Nhiên đột nhiên cảm thấy mình không còn buồn ngủ nữa.

*

8 giờ sáng hôm sau, Hạ Tinh Tinh được Kỷ Soái cùng tổ gọi dậy.

Cậu mới vừa rửa mặt xong, Cao Vũ đã mang theo bữa sáng cho cả đội trở về, chủ động chào hỏi để ăn sáng.

Vì chuyện lúc trước của Lâm Yên Nhiên, cậu đã bảo vệ thần tượng của mình vài lần, ở chung với Cao Vũ kỳ thật cũng không mấy dễ chịu.

Kết quả sáng nay đối phương đột nhiên thay đổi thành một người khác, thực sự làm cậu chấn động.

Sau khi mọi người đã ăn sáng gần xong, tất cả cùng nhau đến phòng tập luyện tập lại bài hát mà Lâm Yên Nhiên đã chia cho họ ngày hôm qua.

Với nền tảng mà Lâm Yên Nhiên đã đặt cho họ ngày hôm qua, việc luyện tập củng cố hôm nay cũng thập phần suôn sẻ.

Sau khi các thực tập đem bài hát luyện vài lần, không thể không nhìn đồng hồ phát hiện đã gần 9 giờ.

Bọn họ đều nhớ rõ, tối hôm qua khi Lâm Yên Nhiên rời đi có nói hôm nay tám giờ sẽ tới.

Chờ đã lâu cũng chưa thấy thần tượng tới, Hạ Tinh Tinh nhịn không được hỏi nhân viên công tác đối diện, "Yên Nhiên lão sư vẫn chưa tới sao?"

Nhân viên công tác gật gật đầu, "Các cậu tự mình luyện tập trước đi, Yên Nhiên lão sư còn có chút việc."

Sau khi nghe nhân viên công tác nói, Cao Vũ là người đầu tiên tiếp nhận: "Không sao không sao, lão sư tối qua đã bồi chúng ta luyện tập đến ba giờ sáng, để anh ấy nghỉ ngơi đi."

Không ai trong số các thực tập sinh có thể nhẫn tâm trách Lâm Yên Nhiên ngày hôm nay đến muộn.

Rốt cuộc trong số tất cả lão sư, ngày hôm qua cũng chỉ có lão sư của họ bồi bọn họ luyện tập đến khuya.

Không phải ai cũng không có mắt và không có cảm xúc, trong lòng đương nhiên thập phần biết ơn.

Bất quá mọi người cũng không ngờ Cao Vũ, người trước đây có ý kiến lớn nhất với Lâm Yên Nhiên, lại là người đầu tiên đứng ra nói giúp cho lão sư của mình, sợ mọi người bởi vì việc đến trễ này mà trách anh.

Nếu sự kiện quan trọng này xảy ra vào ngày hôm qua, bầu không khí hiện tại chắc chắn sẽ không hài hòa như vậy.

Cao Vũ bên này ngẩng đầu, Lộ Thiên Lãng cũng đi theo đứng lên vỗ vỗ tay với mọi người, "Đúng vậy đúng vậy các bạn, phần thanh nhạc lão sư đã giúp chúng ta chuẩn bị tốt, hôm nay chúng ta cùng nhau nỗ lực hơn, đem phần vũ đạo giải quyết đi."

"Đúng đúng đúng, phần vũ đạo chúng ta ngàn vạn không cần ở phía sau kéo chân của lão sư, chúng ta hôm nay nỗ lực hơn!"

Trong phòng tập, mọi người không còn ủ rũ như ngày hôm qua, mỗi người đều bày ra thái độ tích cực hướng về phía trước.

Vốn dĩ họ chỉ là một đống lộn xộn, nhưng sau một giấc ngủ, trái tim họ dường như đồng loạt se lại.

Không chỉ có hòa hợp với nhau, bọn họ còn học cách giúp đỡ lẫn nhau.

Một số dancer trong tổ cũng không luyện tập riêng lẻ nữa, sau khi bọn họ cùng nhau thương lượng, đem động tác vũ đạo hoàn chỉnh của bài hát chia ra, bắt đầu kiên nhẫn dạy cho từng nhóm nhỏ.

Lâm Yên Nhiên đến phòng tập với bài hát mà suốt đêm anh vì đội cải biên lại, nhìn thấy chính là khung cảnh hài hòa lại hỗ trợ lẫn nhau như thế, bầu không khí trong cả phòng tập đặc biệt tốt.

Anh cười nhẹ nhàng gõ cửa phòng tập ba lần.

Khi các thực tập sinh nghe được âm thanh, vội vàng vui mừng xoay người chạy về phía anh.

Sau đó tất cả mọi người đứng yên ở trước mặt anh, đồng loạt khom lưng cúi chào, "Yên Nhiên lão sư hảo."

Lâm Yên Nhiên gật gật đầu với bọn họ, sau đó gọi mọi người lại và bật máy tính lên.

"So với các nhóm khác, bài hát của chúng ta hơi lận cận, không bắt tai lắm. Lúc sáng nhân viên công tác nói với tôi có thể tự mình cải biên một chút, cho nên tôi liền biên lại bài hát, mọi người cùng nhau nghe một chút xem thế nào."

Lâm Yên Nhiên nói xong liền bật bài hát chính mình tự cải biên cho mọi người nghe.

Có thể sắp xếp bố cục bài hát như vậy, Lâm Yên Nhiên vô cùng cảm ơn bà ngoại hệ âm nhạc giáo thụ của mình.

Từ nhỏ bà đã dạy cho anh rất nhiều kỹ xảo biểu diễn và kiến thức nhạc lý, cho nên mới khiến anh ở thế giới này thuận lợi như thế.

Vài phút sau, máy chiếu ngừng lại.

Các thực tập sinh đã lắng nghe bài hát mới, sự ngưỡng mộ của họ dành cho Lâm Yên Nhiên không thể ngừng lại được nữa.

"Tuyệt tuyệt tử!"

"Lão sư, anh chính là thần tiên hạ phàm tới độ chúng ta đi!!"

"Đây có còn là《Not me》 bình thường của chúng ta sao??"

"Thẩm mỹ âm nhạc này thật là tuyệt!"

Lần lượt trong đám rắm cầu vồng của các thực tập sinh, đạo diễn ở một bên đi theo quay cũng không nhịn được.

Cô ấy nói cho nhóm thực tập sinh đang hưng phấn, "Yên Nhiên lão sư tối hôm qua cơ hồ cũng chưa ngủ, vẫn luôn sửa lại bài hát này."

Cô ấy đi theo Lâm Yên Nhiên để tiến hành quay chụp trừ khi ngủ, bởi vậy anh vì nhóm thực tập sinh dụng tâm cỡ nào cô ấy đều nhìn thấy.

Cho nên cô ấy lúc này nhịn không được mở miệng, thực hy vọng các nam sinh này có thể cảm nhận được lão sư dụng tâm với bọn họ như thế nào.

Thực hiển nhiên, mọi người đều cảm nhận được.

Hạ Tinh Tinh nghe xong, vừa đau lòng vừa cảm động.

Lúc trước, cậu thấy thần tượng mấy hôm nay quầng thâm dưới mắt rõ ràng, ban đầu còn nghĩ là do thức khuya.

Hóa ra là để bài hát của bọn họ có thể xuất sắc, trực tiếp không đi ngủ mà biên lại bài hát cho bọn họ.

Cậu nhịn không được ôm chặt Lâm Yên Nhiên, đôi mắt có điểm hồng "Lão sư anh đối chúng tôi thật tốt......"

Các nam thực tập sinh còn lại cũng kìm không được lại ôm Lâm Yên Nhiên, không ngừng nói với anh "Cảm ơn, lão sư đã vất vả."

Vạn sự khởi đầu nan*, nhưng một khi mở đầu suôn sẻ, mọi việc sau đó tựa hồ liền trở nên thuận buồm xuôi gió.

(*) Vạn sự khởi đầu nan/万事开头难: có nghĩa là mọi việc khi mới bắt đầu đều gặp nhiều khó khăn, thử thách và không hề dễ dàng và suôn sẻ.

Các thực tập sinh đã chuyên chú luyện tập vũ đạo suốt buổi sáng, đến khi Lâm Yên Nhiên tới, trên cơ bản họ đều có thể nhảy theo điệu nhạc rồi.

Nhưng bởi vì thời gian luyện tập còn chưa đủ, nên vẫn còn rất nhiều vấn đề trong hiệu ứng tổng thể và chi tiết của đoàn đội.

Lâm Yên Nhiên ở phương diện vũ đạo chuyên nghiệp hơn là cải biên bài hát. Anh nhanh chóng xác định vấn đề của mọi người và dạy họ cách cải thiện bằng ngôn ngữ dễ hiểu.

Tuy nhiên, xét cho cùng thì nền tảng và khả năng lĩnh hội của mỗi người là khác nhau, nếu không có sự hướng dẫn của giáo viên về một số động tác thì người tập sẽ không thể thực hiện tốt được.

Kỷ Soái có một động tác sau khi kéo dải băng lụa qua mắt xong phải ngay lập tức hòa vào điệu nhảy chung.

Hắn là dancer gánh cả tổ này, đã nhiều lần tập luyện nhưng đều không thành công.

Lâm Yên Nhiên đã nói cho hắn vài lần, nhưng động tác của hắn vẫn chưa đủ trơn tru.

Hoặc là quên động tác tiếp theo, hoặc là biểu tình trên mặt chưa tới.

Thấy Kỷ Soái thật sự làm rất khó khăn, Lâm Yên Nhiên liền trực tiếp đứng dậy đứng ở trước mặt hắn biểu thị cho hắn.

"Cậu phải nhớ kỹ cậu muốn biểu hiện chính là cái gì?"

Dứt lời Lâm Yên Nhiên đem dải lụa màu đen buộc quanh mắt.

"Cậu là quý công tử cao quý và kiêu ngạo, sau khi cởi bỏ dải lụa phải chú ý đến nét mặt của mình, đôi mắt nhìn xuống bên trái, trong toàn bộ quá trình tay đều nâng lên chứ không được hạ xuống."

"Sau khi kéo ra dải lụa ra không cần làm bất kỳ động tác nào nữa, để nó từ trong tay cậu nhẹ nhàng phiêu ra, sau đó ngay lập tức thực hiện vũ đạo tiếp theo."

Dứt lời Lâm Yên Nhiên đem dải lụa đen che mắt mình kéo ra.

Khóe miệng ửng hồng của anh hơi hơi cong lên, sau khi nhìn lướt qua phía trước, ánh mắt khẽ đảo, nhẹ nhàng hướng về phía sau bên trái.

Ánh mắt bễ nghễ, tao nhã và cao ngạo, giống như một con thiên nga trắng xinh đẹp và kiêu ngạo.

Khoảnh khắc dải lụa đen trượt khỏi tay, Lâm Yên Nhiên lập tức thực hiện những động tác vũ đạo lưu loát lại đẹp mắt.

Kỷ Soái xem xong trực tiếp choáng váng.

Động tác này hắn làm như thế nào cũng làm không tốt, lão sư lại làm quá dễ dàng...

Hơn nữa động tác cùng chi tiết xử lý phi thường sạch sẽ, hoàn mỹ đến cực điểm.

Có thể dễ dàng hạ bút thành văn như vậy, người bình thường không có bản lĩnh vũ đạo vững chắc trong mấy năm, họ cũng không thể đạt đến trình độ này của anh.

Kỷ Soái sững sờ tại chỗ.

Các thực tập sinh khác trong góc vẫn đang luyện tập, đột nhiên thấy một màn như vậy, cũng cùng hắn giống nhau, liền trực tiếp xem đến sững sờ.

Không ít người trực tiếp xoa xoa đôi mắt.

Vừa rồi bọn họ......

Là nhìn thấy lão sư nhảy đi?

Trước kia rốt cuộc là ai làm cho bọn họ có cái ảo giác, làm cho bọn họ cho rằng lão sư nhà mình hát nhảy toàn phế, là một mỹ nhân ngu ngốc?

Người này có thể hát, nhảy, cải biên và sáng tác, quả thực là lão sư toàn năng hoàn mỹ!

Sau khi xem Lâm Yên Nhiên nhảy, các thực tập sinh liền như một tổ ong chạy đến trước mặt anh, đáy mắt lập lòe ngôi sao nhỏ, sôi nổi cùng anh thỉnh giáo những vấn đề mà họ gặp phải khi nhảy.

Lâm Yên Nhiên kiên nhẫn dạy từng người một.

Lúc trước anh không tự mình làm mẫu, thật sự là bởi vì suốt đêm còn chưa có ăn cơm, cả người đều kiệt sức.

Giờ dạy được một thời gian rồi, người tỉnh táo hơn nhiều, sau khi ăn chút gì lót bụng, đơn giản trực tiếp mang theo nhóm thực tập sinh cùng nhau nhảy.

Anh đứng phía trước tất cả mọi người, dạy nhảy hết lần này đến lần khác.

Mỗi một động tác vũ đạo đều đều chuẩn xác và đẹp mắt, cả người giống như lấp lánh sáng lên, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều phóng ra sức quyến rũ.

Ánh mắt của mọi người đi đến đâu cũng chỉ có thể nhìn thấy anh.

Đội trở nên rực rỡ hẳn lên, nhóm thực tập sinh vừa nhảy vừa cảm thấy thật may mắn.

Lúc trước khi biết được chính mình bị phân đến tổ Yên Nhiên, bọn họ còn cho rằng chính mình là nhóm pháo hôi bị tổ đạo diễn bỏ rơi.

Cho tới bây giờ bọn họ mới phát hiện.

Hóa ra ông trời rất ưu ái cho họ, để họ may mắn gặp được một lão sư như vậy.

Lần nhảy này liền nhảy tới rạng sáng.

Các thực tập sinh đều rất mệt, nhưng rất hào hứng.

Sau khi mọi người ôm nhau và cổ vũ nhau, mới miễn cưỡng trở về ký túc xá.

Chuyện đầu tiên Hạ Tinh Tinh làm sau khi trở về là ngâm chân.

Lúc trước nhóm bạn cùng phòng trở về, đều là mệt mỏi trực tiếp ngã xuống giường ngủ.

Hôm nay bọn họ vui vẻ ngủ không được, thấy vẻ mặt hưởng thụ của Hạ Tinh Tinh khi ngâm chân, liền chủ động tìm bồn ngâm chân lúc trước bị bọn họ gác ở trong góc tới để ngâm chân.

Khi đặt gói thuốc bắc, Kim Lộ Thần còn nghi hoặc hỏi Hạ Tinh Tinh, "Thật sự dùng tốt như vậy sao?"

Hạ Tinh Tinh vẻ mặt thỏa mãn gật đầu, "Đương nhiên! Tôi mỗi ngày ngâm chân xong đều ngủ rất ngon."

Các nam sinh tâm đã sớm động sau khi nghe được cũng liền không do dự, trực tiếp ngâm chân.

Nửa giờ sau ——

Kim Lộ Thần: "Ngâm chân thật là thoải mái!"

Cao Vũ: "Dưỡng sinh thật thơm!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK