"Trời ạ, trời ạ, anh ấy như thế nào lợi hại như vậy, tôi quá thích màn biểu diễn này."
Bạn gái của Ha Lạc đã kích động nhảy dựng lên.
Cô ấy giơ hai tay lên cao và dành cho Lâm Yên Nhiên một tràng pháo tay nhiệt tình nhất.
"Tôi cũng rất thích!"
Ha Lạc cũng nhịn không được mà dùng sức vỗ tay bạch bạch.
Đây là màn biểu diễn đàn tranh hoàn hảo nhất mà anh ta từng xem, không ai sánh nổi!!!
Giờ này khắc này anh ta đã sớm đem người cầm sư trước quăng ra sau đầu, trong mắt trong lòng trong đầu toàn bộ đều là hình bóng người cầm sư này.
Nhìn người cầm sư trên sân khấu rời đi, Ha Lạc nhanh chóng cất máy ảnh đi.
Anh ta rất may mắn là anh ta lúc ấy thông minh bật camera và ghi hình lại màn trình diễn, sau này có thể sẽ cho anh ta xem rất lâu!
"Em cầm giúp anh, anh sẽ quay lại ngay."
Sau khi cẩn thận giao máy ảnh cho bạn gái, Ha Lạc lấy trong túi ra một cuốn notebook nhỏ và một cây bút ký khi chạy.
Anh ta là một nhà văn, và vì quan hệ công việc của anh ta sẽ thường xuyên ghi lại một số cảm hứng, cho nên luôn mang theo giấy và bút bên mình.
Ha Lạc - người hiện tại đã hoàn toàn bị mê đệ hình thức, đuổi theo bóng dáng của Lâm Yên Nhiên vào hậu trường.
"Xin chào... Vị cầm sư lãng mạn lại đẹp trai này."
Ha Lạc đứng trước Lâm Yên Nhiên, ánh mắt háo hức lại chờ đợi.
Lâm Yên Nhiên nghi hoặc nhìn đối phương, nhưng vẫn lễ phép cười với đối phương, "Xin chào."
Vừa rồi anh ta ở vị trí khá xa, hơn nữa tầm mắt vẫn luôn ở trên tay đối phương, liền xem nhẹ tướng mạo Lâm Yên Nhiên, chỉ cảm thấy hắn ăn mặc tiên khí phiêu phiêu.
Bây giờ có thể tiếp xúc gần gũi với người thật Lâm Yên Nhiên như vậy, Ha Lạc sau khi nhìn thấy ngũ quan ưu việt của đối phương, càng thêm mê muội.
Khó nén được kích động, giải thích cho Lâm Yên Nhiên anh ta đến để làm gì.
Trong đó, anh ta dùng khoảng ba phút để thổi rắm cầu vòng cho mình trước mặt Lâm Yên Nhiên.
Sau khi chắc chắn những từ ngữ mình sử dụng có thể thể hiện được sự yêu thích của mình đối với Lâm Yên Nhiên, Ha Lạc cuối cùng mới đưa giấy bút trong tay cho Lâm Yên Nhiên.
"Có thể phiền anh ký tên cho tôi không?"
Lâm Yên Nhiên vốn chính là làm việc bán thời gian để hoàn thành chương trình, khó hiểu nhìn đối phương.
"Ký tên sao?"
Đây là lần đầu tiên gặp được người tìm anh muốn ký tên, hơn nữa còn là bạn bè quốc tế.
Nói thật, Lâm Yên Nhiên hơi ngạc nhiên.
Ha Lạc cho rằng Lâm Yên Nhiên không hiểu mục đích đến của mình nên tiếp tục giải thích, "Đúng đúng, thật không dám giấu giếm, vừa rồi, tôi đã bị ấn tượng bởi kỹ năng chơi đàn của anh, cũng bị cuốn hút đến mê. Tôi là fans anh, anh có thể ký tên cho tôi không."
Lâm Yên Nhiên vừa mới nghe xong vô số câu rắm cầu vòng của đối phương.
Đột nhiên lại bị người đàn ông cao lớn cường tráng như vậy giáp mặt khen ngợi hết lời, anh cả người đều có chút xấu hổ.
"Được."
Lâm Yên Nhiên rũ mắt, để lộ ra cổ tay mảnh dài trắng nõn trong ống tay áo, sau đó viêt tên mình lên cuốn notebook của Ha Lạc.
Mặc dù Ha Lạc yêu thích văn hóa Trung Quốc hiện tại cũng đang học chữ Hán, nhưng anh ta bất quá chỉ biết được một số chữ Hán đơn giản, anh ta cũng không biết tên Lâm Yên Nhiên.
"Cái kia......" Ha Lạc có chút xấu hổ, "Có thể xin hỏi hai chữ này đọc như thế nào không?"
"Yên Nhiên." Lâm Yên Nhiên dùng tiếng Trung dạy Ha Lạc một lần.
Sau đó, anh cảm thấy có chút không ổn, lại dùng tiếng Trung và tiếng Pháp pha trộn, "Tên tôi là Yên Nhiên."
Ha Lạc đọc nhẹ cái tên này.
Tuy rằng không hiểu có nghĩa là gì, nhưng anh ta lại cảm thấy hai chữ này phá lệ dễ nghe.
*
Vì duy trì tính bí ẩn của nhà hàng, nên chi bảo của nhà hàng chỉ được chơi ba bài hát.
Vì vậy sau khi biểu diễn xong, Lâm Yên Nhiên liền đi theo ông chủ nhận tiền lương.
Ông chủ rất hài lòng với màn biểu diễn hôm nay, đưa cho anh một cái giá rất hậu hĩnh.
Một bài hát 500 nhân dân tệ, ba bài sẽ nhận được tổng cộng 1500 nhân dân tệ.
Mà Cao Tử Quá cũng vì dính hào quang của Lâm Yên Nhiên, chỉ tiếp khách một buổi chiều đã nhận được tiền thù lao 200 NDT kết xù.
Trước khi Lâm Yên Nhiên rời đi, ông chủ kỳ thật có lặng lẽ đi tìm anh và đưa ra lương tháng mười vạn muốn giữ anh lại.
"Hôm nay tất cả khách đều bị tài năng cầm nghệ của cậu mê hoặc, cậu thật sự không suy xét ở lại nơi này của chúng tôi sao?"
Sở dĩ ông chủ dám nói như vậy là vì ông cảm thấy Lâm Yên Nhiên và Cao Tử Quá là những blogger nổi tiếng trên mạng hoặc là những người sáng tạo video.
Xét cho cùng, nhà hàng của ông quá đặc sắc, thường xuyên có nhiều người nổi tiếng trên mạng linh tinh giống hai bọn họ, người mang theo camera tới nơi này của ông quay chụp. Gặp được nhiều, cũng chết lặng.
Kỳ thật vì diện mạo của Lâm Yên Nhiên, ông chủ cũng đã suy xét xem anh có phải là minh tinh hay không.
Nhưng bởi vì khoảng cách thông tin giữa nước ngoài và Trung Quốc quanh năm, đi tìm trong nhóm những người nổi tiếng gần đây cũng không thấy ai giống anh, nên đã gạt ý tưởng này qua một bên.
"Nếu cậu là blogger video, tôi nghĩ tiền lương hàng tháng của tôi phải nhiều hơn hẳn tiền cậu kiếm từ làm video. Và lương hàng tháng của chúng tôi sẽ tiếp tục tăng, khách ở đây còn sẽ thưởng cho cậu. Mỗi ngày cậu làm việc nhiều nhất hai giờ buổi trưa và buổi tối, rất hời."
Ông chủ thật sự rất tiếc, khi Lâm Yên Nhiên chuẩn bị rời đi, ông vẫn còn muốn khuyên bảo anh.
Cao Tử Quá, hôm nay lại lần nữa được nằm không cũng thắng, đột nhiên vui vẻ khi thấy ông chủ cao quý lãnh diễm còn vô cùng bắt bẻ khi gặp vào buổi sáng, hiện tại lại ăn nói khép nép tới giữ chân Lâm Yên Nhiên lại.
Cậu ta đứng giữa ông chủ và Lâm Yên Nhiên, cùng đối phương chỉ vào máy quay, "Thực xin lỗi, anh ấy chỉ đến ghi hình một chương trình với tư cách là khách mời, ngày mai sẽ về nước."
Ông chủ khiếp sợ, "Thật sự là minh tinh sao?"
Là chính mình không tìm tòi đúng không? hay là thẩm mỹ trong nước bây giờ quá kém? Một nghệ sĩ ưu tú như vậy còn không nổi tiếng?
Cao Tử Quá gật đầu, "Hôm nay cảm ơn ông, ông chủ!"
Nói xong lo lắng ông chủ lại tới khuyên Lâm Yên Nhiên lưu lại đánh đàn, cậu ta liền lôi kéo đối phương vội vàng rời đi.
Tổ tiết mục ước tính hai người họ sẽ không thể hoàn thành công việc bán thời gian ở nước ngoài, nên cũng không đặt ra các yêu cầu khác cho họ.
Vì thế sau khi cầm tiền lương trở về biệt thự, hai người lúc này phát hiện, các khách mời khác còn chưa về.
Cao Tử Quá đến gần đạo diễn, qua camera điều khiển chính, cậu ta thấy bốn vị khách mời khác lúc này còn đang nổ lực làm việc.
Diệp An bình luận viên trong bảo tàng nghệ thuật, đưa khách đi từng vòng, cổ họng bình luận viên bốc khói, bận đến mức không thể uống nổi một ngụm nước.
Phó An Kỳ, nhân viên cho mèo ăn thoạt nhìn nhẹ nhàng, không chỉ phải cho mèo ăn, mà còn phải tắm rửa, mát xa cho chúng... Bận rộn đến đầu óc choáng váng.
Tào Chính Bằng, công việc quét dọn đường phố chính là ý trên mặt chữ.
Cao Tử Quá nhìn thoáng qua cũng cảm thấy hít thở không thông.
Mà nữ thần Tôn Nguyệt vẫn luôn sống trong nhung lụa, trong mùa đông vì khuân vác ra một thân mồ hôi...
Nhìn thấy sự thảm của những người khác, Cao Tử Quá cuối cùng cũng hiểu mình có bao nhiêu hạnh phúc.
Tuy nói đứng trong gió lạnh một buổi trưa, nhưng thật ra cũng chỉ nói một cậu "hoang nghênh đã đến", rất đơn giản......
Nhưng nếu công việc khuân vác, không có cái nào là cho mình.
Cậu ta, một thanh niên chưa từng chịu đòn hiểm của xã hội, khẳng định đã sớm hỏng.
Cao Tử Quá nhìn Lâm Yên Nhiên bên cạnh, lần đầu tiên thành thật thừa nhận mình thật sự rất may!
Khi tiếp xúc với người này, cũng không hề khó chịu như cậu ta đã nghĩ.
Hơn nữa cậu ta cũng cố gắng thuyết phục bản thân chấp nhận Lâm Yên Nhiên hoàn toàn, và bắt đầu tự tẩy não mình.
Với tính cách này của Yên Nhiên, hẳn là sẽ không đi trêu chọc người.
Vì vậy, lúc trước anh tranh cải với thần tượng, đại khái, khả năng, hẳn là có hiểu lầm gì bên trong đi!
Về sau tìm cơ hội làm sáng tỏ thì tốt rồi!
Vào buổi tối, khi bốn khách mời còn lại trở về sau khi hoàn thành công việc của mình, tập này của chương trình đã được ghi hình hoàn chỉnh.
Tuy rằng bị tổ tiết mục hố rất thảm, nhưng khi sắp phải chia tay, mấy người thế nhưng sinh ra vài phần luyến tiếc.
"Nào, mọi người thêm Wechat nhau đi."
Đề nghị của Tôn Nguyệt được mọi người nhất trí.
Sau khi mọi người thêm Wechat nhau, Cao Tử Quá, Diệp An còn có Phó An kỳ đều mở Weibo chủ động liên hệ với Lâm Yên Nhiên.
Vì vướng lịch trình, Lâm Yên Nhiên đã đặt vé máy bay sớm hơn các khách mời khác, nên anh đã thu dọn hành lý và rời đi ngay trong đêm.
Vài người trong biệt thự thấy Lâm Yên Nhiên kéo vali chuẩn bị rời đi thập phần luyến tiếc.
Phó An Kỳ có chút buồn bã, ôm gối dựa vào ghế sô pha, "Anh Yên Nhiên, tập tiếp anh thật sự không tới sao? Thật luyến tiếc a."
Hiện tại không có máy quay, các khách mời cũng dám nói một ít lời so với trước đó, Tào Chính Bằng nói thẳng ra suy nghĩ thật của mình, "Nếu cậu là thường trú thì tốt rồi..."
Diệp A và Cao Tử Quá cũng gật đầu.
Lâm Yên Nhiên đối bọn họ cười cười, "Không sao đâu, tương lai còn gặp lại."
Tôn Nguyệt đề nghị, "Về sau hẳn là còn có thể làm khách mời đi."
Sau khi nghe Tôn Nguyệt nói, mấy khách mời đã chuyển mắt sang nhìn đạo diễn Trương Sơn Phong.
Trương Sơn Phogn bị nhìn đến da đầu tê dại, lập tức hiểu chuyện làm một cái động tác OK.
"Có thể có thể, yên tâm yên tâm."
Sau khi Lâm Yên Nhiên rời đi, Cao Tử Quá vô tình nhìn thấy Diệp An bên cạnh.
"Mụn của cậu đều biến mất? Nhanh như vậy sao?"
Diệp An lắc lắc bình giữ ấm trà hoa cúc, "Nghe nói trà hoa cúc giảm nóng, anh buổi sáng sao lại không uống?"
Cao Tử Quá nghĩ đến ly trà mà buổi sáng Lâm Yên Nhiên pha riêng cho mình, nháy mắt một trận hối hận.
Nếu buổi sáng cậu ta nghe lời uống đi, kia hiện tại miệng không phải không đau sao!
Một lần nữa, Cao Tử Quá thật may vội vàng hỏi Diệp An, "Còn nữa không? Cho tôi một ít!"
Diệp An buông tay, "Không có, ở chỗ Yên Nhiên mới có."
Cao Tử Quá:...
*
Hành trình Lâm Yên Nhiên ngồi máy bay, ước chừng đã hơn mười mấy giờ.
Mặc dù ghi hình trong hai ngày không có vất vả như 《 Đối kháng toàn năng 》, nhưng thật ra tổng thể cũng không tính là nhẹ nhàng.
Đặc biệt là hôm qua anh vẽ nhiều tranh hôm nay lại chơi đàn tranh liên tục, nên cổ tay và cánh tay phải thật sự hơi đau nhức.
Lâm Yên Nhiên có chút mệt mỏi vốn muốn xoa bóp tay phải, kết quả vừa nhắm mắt lại xoa xoa vài phút, rồi liền ngủ quên luôn.
Một giấc này anh ngủ thật sự an ổn, thời điểm lần nữa tỉnh lại thấy máy bay vừa vặn chuẩn bị hạ cánh.
Sau khi xuống máy bay, Lâm Yên Nhiên mở điện thoại và phát hiện mấy người bạn mới đã gửi tin nhắn cho anh.
Sau khi rep từng người một, Lâm Yên Nhiên thấy tin nhắn phía dưới là do Cố Tư Nghiệp gửi.
Cố Tư Nghiệp: Chuyến bay ngày mai mấy giờ?
Cố Tư Nghiệp: Tôi tình cờ có mặt ở sân bay, cùng nhau trở về không?
Ngoài hai tin này ra, trước đó đối phương còn nhắn cho anh mấy cái.
Nhưng vì mấy ngày nay điện thoại của anh bị tổ tiết mục tịch thu và tắt nguồn, nên không có biện pháp liên lạc cùng người khác cũng không xem được tin nhắn của người khác.
Hơn nữa hôm qua anh đi vội nên Cố Tư Nghiệp nói muốn đến đón mình, anh cũng không biết.
Lâu như vậy không rep có chút không lịch sự, sau khi nhìn thấy những tin nhắn WeChat này, anh vội vàng gọi cho đối phương.
"Yên Nhiên."
Điện thoại dán ở bên tai, giọng nói trầm thấm của nam nhân vang lên.
"Anh Cố."
Khi mở miệng nói chuyện, Lâm Yên Nhiên mới nhận ra giọng mình hơi khàn vì lâu không nói chuyện và vừa mới tỉnh giấc không lâu.
Cố Tư Nghiệp ở đầu dây bên kia nghe thấy, lập tức hỏi anh, "Bị cảm?"
"Hẳn là không." Lâm Yên Nhiên kéo hành lý bước ra ngoài, đem đề tài đưa về nơi mình muốn nói, "Trước đó tôi ngủ quên, không thấy tin nhắn WeChat mà anh gửi. Hiện tại tôi đã xuống máy bay không cần đến đón tôi đâu, tôi bắt xe trở về là được rồi."
Anh không ký hợp đồng với công ty, bây giờ ra ngoài tiếp tục dựa vào taxi.
Cố Tư Nghiệp nhàn nhạt ừ một tiếng, qua vài giây lại nói, "Tôi đang ở lối ra T2, cậu có thể trực tiếp ra."
?
Lâm Yên Nhiên có chút kinh ngạc, cư nhiên đã ở sân bay sao?
Trùng hợp như vậy, cũng là vừa xuống máy bay??
Biết Cố Tư Nghiệp đang đợi mình, Lâm Yên Nhiên nhanh chóng đeo khẩu trang và khăn quàng cổ.
Cũng may hiện tại lượng fans của anh không đông, cũng không có ai rao bán thông tin chuyến bay của anh, nên anh không gặp fans ở sân bay.
Lâm Yên Nhiên dựa vào thông tin xe mà Cố Tư Nghiệp cho, trực tiếp tìm được xe đối phương.
Không có tài xế trong xe, mà là Cố Tư Nghiệp đội mũ và đeo khẩu trang.
Hắn ra hiệu cho Lâm Yên Nhiên, ý bảo đối phương ngồi ghế phụ.
Máy sưởi trên xe đang bật, vì thế sau khi Lâm Yên Nhiên lên xe lập tức cởi áo khăn quàng cổ xuống, sau đó lại kéo chiếc áo dày cộp ra, "Anh Cố, anh cũng vừa xuống máy bay sao?"
Cố Tư Nghiệp gật đầu, "Ân."
Sau đó lại bỏ thêm một câu, "Tiện đường."
"Chung ca đâu?"
"Có việc đi trước."
Lâm Yên Nhiên thấy Cố Tư Nghiệp đã khởi động xe nên cũng không hỏi thêm, tiếp tục cởi chiếc mũ mà lúc nãy chưa lấy xuống.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, khi đi ngang qua một cột đèn giao thông, Cố Tư Nghiệp dừng xe, nhàn nhã dựa vào tay lái, xoay người đột nhiên hỏi Lâm Yên Nhiên.
"Mấy ngày nay có kết được người bạn tốt nào không?"
Đề tài đột nhiên thay đổi có chút kỳ quái, Lâm Yên Nhiên kinh ngạc gật đầu, "Có, khách mời trong tổ tiết mục đều khá tốt."
Cố Tư Nghiệp câu môi cười cười, ừ một tiếng, sau đó liền không hề hỏi về các chủ đề liên quan đến chương trình.
Mặc dù Cố Tư Nghiệp nói tiện đường, nhưng Lâm Yên Nhiên cảm thấy ngồi xe cũng không tốt, Sau khi cùng đối phương đơn giản hàn huyên tình hình gần đây, liền chuẩn bị mời đối phương dùng bữa tại nhà riêng để cảm ơn hắn.
Kết quả ngay khi anh định nói, Oánh Oánh lại gọi cho anh.
"Anh, điện thoại của anh rốt cuộc cũng gọi được!"
Lâm Yên Nhiên thấy bộ dáng cấp tốc của Oánh Oánh, lập tức hỏi cô, "Làm sao vậy?"
"Anh đang nổi tiếng trên mạng!!!"
Lâm Yên Nhiên có chút nghe không hiểu, "Ý em là gì? Cái gì nổi tiếng trên mạng??"
Oánh Oánh khống chế giọng nói có chút run rẩy vì kích động, hắng giọng trước khi nói.
Lần này, cô nói chậm lại, "Chính là có phải trước anh chơi đàn tranh trong chương trình không? Có người đã quay lại anh chơi đàn tranh và post lên mạng, không ngờ chỉ qua một đêm đã trực tiếp bùng nổ, hiện tại lượng người xem đã sắp ba mươi triệu!"
Thời điểm Oánh Oánh nói chuyện, lại nhìn không được làm mới bằng một cái điện thoại khác.
Chỉ trong một lát, thế nhưng đã vượt qua ba mươi triệu!!!
Lại còn nằm trong bảng hot search của trang web!
Xem xong lượng người xem, Oánh Oánh lại xem bản ghi nhớ và đếm các loại ghi chú rậm rạp trên đó.
"Nhà quảng cáo, chương trình và một số công ty quản lý hiện tại đang tìm anh đến điên! Anh, anh nhanh nhìn xem!"
Lâm Yên Nhiên cúp điện thoại của Oánh Oánh với một đầu dấu chấm hỏi.
Anh ghi hình chương trình xong ngủ một giấc, như thế nào lại đột nhiên nhảy ra 30 triệu lượt xem?