Hàn Triết, một rapper thường theo phong cách cover cool ngầu, sầu muốn thúi ruột, ở phòng nghỉ một khắc cũng không thể ngồi xuống.
Hắn đi tới trước mặt Bùi Lạc, khom lưng hỏi, "Các người biết làm 10 kiểu đáng yêu liên tiếp sao? Có phải muốn như vậy hay không?"
Nói xong hắn còn so một tay kéo cực kỳ cứng đờ bên trên lỗ tai.
Bùi Lạc trên mặt lộ ra biểu tình quỷ dị, "Tại sao anh lại cảm thấy tôi sẽ làm như vậy?"
"Tôi tưởng thần tượng nam đoàn các cậu sẽ huấn luyện những thứ này?"
Bùi Lạc còn chưa kịp hỏi, Hàn Triết lại nhìn về phía Lâm Yên Nhiên, "Yên Nhiên cậu biết không?"
Không đợi Lâm Yên Nhiên mở miệng, chính hắn liền phủ định.
"Quên đi, cậu nhất định sẽ không."
Đường Đường ở một bên nghe đến đây đã sắp cười chết rồi, "Hàn lão sư đừng có gấp, tới, tôi dạy cho anh."
Đường Đường là người duy nhất trong bốn người không có gánh nặng, những chuyện này đối với cô đều là chuyện nhỏ, những lời cô nói đều là chút lòng thành, cho nên biểu tình của cô lúc này là nhẹ nhàng nhất.
Vì thế, cô bắt đầu dạy cho Hàn Triết thế nào chụp mười bức ảnh dễ thương liên tiếp.
Ngay khi các đạo sư đang nỗ đặt cược vào đề và suy nghĩ xem chút nên biểu hiện như thế nào, các thực tập sinh trong phòng tập cũng bắt đầu bỏ phiếu.
Không thể không nói, cho thực tập sinh quyền sắp xếp phân đoạn biểu diễn cho đạo sư thực sự là quá sướng.
Cảm giác được làm nông nô tái sinh ca hát khiến cả bọn hưng phấn không thôi sau khi có được phiếu bầu, hai ba người cùng nhau thảo luận xem phải bầu cho các lão sư những tiết mục thú vị nào.
Lúc đầu còn có mấy người thành thật nghiêm túc suy nghĩ về cách biểu diễn của các lão sư phù hợp với phong cách nào.
Kết quả mới vừa có ý tưởng này, đã bị người có ý đồ siêu xấu ngăn cản, "Đừng, chọn biểu diễn nghiêm túc cái gì, muốn chọn thì phải chọn hạng mục kí.ch thích chứ!!"
Lộ Thiên Lãng lập tức hỏi lại, "Vậy chọn cái gì?"
Hạ Tinh Tinh nghe xong liền vội thò qua lấy phiếu, "Thế vai, quần áo nữ! Quần áo nữ rất được nha! Chọn cho Yên Nhiên lão se đồ nữ đi, nhất định sẽ rất đẹp!"
Kiều Dã ngồi bên cạnh Hạ Tinh Tinh, nghe thấy ý tưởng nguy hiểm này, trong đầu tưởng tượng một phen bộ dáng Lâm Yên Nhiên mặc đồ nữ, khóe miệng hắn gợi lên ý cười nhàn nhạt.
Nhưng hắn nói ra nói lại là, "Hạ Tinh Tinh, bị xóa ngôi fan."
Sau khi thành công bị Kiều Dã đe dọa xóa ngôi fan, Hạ Tinh Tinh thành thật lại.
"Nga, kia vẫn là chọn sáng tác đi... Cái này là phù hợp nhất."
Tuyên Diệc Hàm nghe được cuộc trò chuyện giữa Hạ Tinh Tinh và Kiều Dã, trong lòng cũng bắt đầu tính toán.
Nếu là trước đây, cậu ta sẽ không để ý nhiều đến phân đoạn này.
Nhưng Lâm Yên Nhiên thật sự quá tà môn.
Trong mấy tập trước, ngay cả một cảnh tùy tiện chơi ghi-ta cũng có thể phổ biến.
Cho nên hôm nay cậu ta không dám xem nhẹ trò chơi có vẻ buồn cười này.
Bây giờ cậu ta nhìn thấy Lâm Yên Nhiên là đã trong trạng thái căm thù đến tận xương tủy rồi lại ghen ghét đến phát cuồng.
Cậu ta không hiểu tại sao người này, rõ ràng trước kia bị cậu ta giẫm dưới chân, hiện tại lại lần nữa biến thành thiên kiêu chi tử, giống như tùy tùy tiện tiện làm một chuyện cũng có thể thu hút sự chú ý của khán giả.
Hơn nữa, cậu ta đã bí mật xem qua hướng gió trên mạng, mặc dù đạo sư không có kênh bình chọn nhưng mỗi lần đọc phản hồi của khán giả đều thấy độ nổi tiếng của Yên Nhiên không thấp, thậm chí có thể sẽ vượt qua chính mình.
Tuyên Diệc Hàm không muốn cho Lâm Yên Nhiên bất kỳ cơ hội nào để hút phấn, vì vậy cậu ta xem xét kỹ hơn mấy lựa chọn và bắt đầu loại trừ chúng.
Nhảy khúc chủ đề và sáng tạo có thể thể hiện thực lực, không cần thận có thể bạo, đương nhiên không thể chọn.
Chụp mười tấm liền và làm nũng bán manh cùng với thế vai, hiện tại nhóm fan nữ thích nhất loại tương phản manh này, rất dễ hút fan tượng đất.
Cậu ta dừng tầm mặt lại các lựa chọn khác, và cuối cùng chọn cái khó xuất sắc nhất và bình thường nhất là "thần khúc xuyến thiêu" và "bạn vẽ tôi đoán".
Sau khi chọn xong cậu ta còn xúi giục các thực tập sinh khác, ý đồ khiến bọn họ cùng nhau bầu hai cái này.
Sau hơn mười phút bình chọn, các thực tập sinh gần như đã chọn được nội dung muốn xem.
Cố Tư Nghiệp nhàn nhã xoay cây bút trong tay, nhìn Tống Anh Minh bên cạnh.
"Tôi có thể bỏ phiếu không?"
Tống Anh Minh cũng không nói là cói thể hay không, ngược lại hỏi Cố Tư Nghiệp, "Cậu muốn bỏ phiếu cái gì."
Cố Tư Nghiệp không nói, tầm mắt dừng trên "làm nũng bán manh" trên màn hình lớn.
Tống Anh Minh thấy bộ không nói ra lời, lắc lắc đầu, "Đã bỏ phiếu xong rồi, lập tức công bố kết quả."
"Bất quá cậu là giám khảo, cậu có thể đưa ra yêu cầu đối với họ!"
Khóe miệng Cố Tư Nghiệp gợi lên ý cười nhạt, thấp giọng nói, "Phải không."
Thực mau, nhân viên công tác thống kê ra kết quả cuối cùng.
Lâm Yên Nhiên và ba người khác được mời trở lại sân khấu.
Bốn người nãy giờ ngồi ở ghế đạo sư nhận xét giờ đứng giữa sân khấu như bốn thực tập sinh.
Cố Tư Nghiệp cầm lấy micro, giương mắt nhòn họ, nói, "Hàn Triết lão sư, sao trông anh có vẻ khẩn trương vậy?"
Hàn Triết làm động tác chắp tay trước ngực bái bái các thực tập sinh, "Đừng đặt cược những lựa chọn kỳ quái cho tôi."
Cố Tư Nghiệp chậm rãi trả lời hắn, "Đã không kịp rồi, mọi người đều bỏ phiếu xong rồi."
Hàn Triết phát hiện quả thật là làm gì cũng vô dụng, nghe vậy lập tức thu tay lại, sờ sờ đầu, "Đúng vậy."
Sau khi Cố Tư Nghiệp nói chuyện với Hàn Triết, tầm mắt tự nhiên lại chuyển hướng về phía Lâm Yên Nhiên.
Ngữ khí hắn mang ý cười, "Yên Nhiên lão sư? Cậu có nghĩ tới việc sẽ biểu diễn gì không?"
Lâm Yên Nhiên ngoài mặt có vẻ bình tĩnh nhất, lắc đầu, "Không cần làm nũng bán manh cũng tốt."
Cố Tư Nghiệp gật đầu, nhưng nói ra lại là, "Kia không bằng tới một cái chụp mưởi kiểu đáng yêu liền?"
Nghe đề nghị của Cố Tư Nghiệp, dưới đài lập tức bắt đầu ồn ào.
Lâm Yên Nhiên đương nhiên không mắc lừa, trực tiếp cự tuyệt, "Cố lão sư, đừng lừa tôi."
Cố Tư Nghiệp đối diện tầm mắt của Lâm Yên Nhiên, ngữ điệu vô thức thả chậm, "Được, không lừa cậu."
Dứt lời hắn cười nói, "Vậy xem thực tập sinh lừa mọi người thế nào đi."
Sau khi Cố Tư Nghiệp nói xong lời này, các thực tập sinh lập tức chột dạ cười xua tay, "Đâu có, Cố lão sư, không có không có, tụi em rất nghiêm túc lựa chọn!"
Hàn Triết luôn luôn real, cũng nói đùa: "Có quỷ mới tin các cậu. Người trẻ tuổi các cậu, hư thật sự."
Hàn Triết nói xong, bốn đạo sư liền cùng nhau xoay người nhìn kết quả bỏ phiếu cuối cùng.
Ngay sau đó, phía trên bốn lựa chọn, tên đạo sư lượng tương ứng đã được hiển thị.
Thần khúc xuyến thiêu —— Bùi Lạc
Nhảy khúc chủ đề của《 Siêu cấp thần tượng 》 —— Yên Nhiên
Sáng tác tại chỗ —— Hàn Triết
Thế Vai —— Đường Đường
Sau khi nhìn thấy kết quả được công bố, mấy đạo sư đều thở phào nhẹ nhõm.
Không có nội dung nào trong số này là thái quá.
Hàn Triết cảm thấy mình thoát được một kiếp vội vàng nắm chặt tay cảm ơn, "Cảm ơn cảm ơn, mọi người bỏ phiếu vẫn là rất thủ hạ lưu tình."
Lâm Yên Nhiên nhìn thoáng qua nội dung được công bố, nhớ tới quy tắc trước đó, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
"Hàn lão sư, còn một việc chưa thông báo."
Bốn màn biểu diễn này xem như là tương đối không nổi bật trong số các lựa chọn.
Nói như vậy, không chắc cả bốn người đều là như thế.
Kết quả này rõ là do tổ tiết mục cố ý sàng lọc và trình ra.
Thực hiển nhiên, suất còn lại là một cái hố to chờ bọn họ.
Quả nhiên, Lâm Yên Nhiên vừa nói xong, lúc này giọng nói Tống Anh Minh vang lên.
"Trên đấy chỉ trình một hạng mục biểu diễn, các thực tập sinh vì đạo sư mà chọn một hạng mục khác, sẽ thông báo riêng cho các đạo sư. Chờ đến khi biểu diễn, mọi người đoán xem đó là hạng mục nào."
Các thực tập sinh đều kinh ngạc nhìn về phía Tống Anh Minh.
Bởi vì cuộc bỏ phiếu này là nặc danh, cuối cùng kết quả chỉ có tổ đạo diễn bên kia mới xem được.
Bây giờ họ phải đoán hạng mục biểu diễn thứ hai, các thực tập sinh cũng cảm thấy tò mò.
Kịch bản của tổ tiết mục thực sự luôn không thể đoán trước.
"Tiếp theo, các lão sư có thời gian 20 phút chuẩn bị."
Các thực tập sinh nghe xong thời gian, trên mặt có đủ loại biểu cảm khó tin.
"Thời gian này quá ngắn đi, Tống đạo!"
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt của họ lại tràn đầy chờ mong.
Với thời gian ít ỏi như vậy, sau khi tẩy trang và trang điểm lại và mặc quần áo cơ bản thì còn bao nhiêu thời gian để luyện tập.
Đặc biệt khúc chủ đề kia của Yên Nhiên lão sư, nhiều nhất chỉ có thể tập hai hoặc ba lần.
Nếu là không quen sợ là động tác cũng không thể nhớ.
Cho nên bọn họ thật sự tò mò, trong thời gian ngắn như vậy, những đạo sư này có thể hoàn thành biểu diễn thành cái dạng gì!
Không chỉ thực tập sinh mà mấy đạo sư còn lại cũng nghĩ đến vấn đề này.
Là một idol, Bùi Lạc biết rằng độ khó này kỳ thật không nhỏ, lần đầu tiên phá lệ nhỏ giọng hỏi Lâm Yên Nhiên, "Vũ đạo này trước đó cậu có tập qua chưa?"
Lâm Yên Nhiên lắc đầu, "Không luyện qua, nhưng tôi nhớ rõ các động tác."
Bùi Lạc nga một tiếng, vốn định đề nghị với Lâm Yên Nhiên có thể chỉ nhảy một đoạn, như vậy sẽ bớt khó hơn.
Nhưng khi hắn giương mắt lại nhìn thấy cách đó không xa Tuyên Diệc Hàm đang nhìn mình và Lâm Yên Nhiên với vẻ mặt không vui.
Vì thế hắn nhịn xuống lời này, liền xoay người để giữ khoảng cách với Lâm Yên Nhiên.
Chờ sau khi mọi người hống xong, Tống Anh Minh hỏi 4 người trên sân khấu, "Các đạo sư và giám khảo còn điều gì muốn nói không?"
Hàn Triết lắc đầu, thoạt nhìn rất vui vẻ, "Chút lòng thành."
Lâm Yên Nhiên hỏi Tống Anh Minh, "Trực tiếp nhảy là được sao?"
Tống Anh Minh cũng cảm thấy cái này độ khó hơi cao, liền hạ độ khó cho Lâm Yên Nhiên, lập tức gật đầu.
Nhưng Tống Anh Minh vừa nói xong, Cố Tư Nghiệp lại cầm micro lên nhìn về phía anh.
"Khúc chủ đề có đồng phục đi."
Nghe như câu nói nghi vấn nhưng những gì được nói lại là một giọng điệu khẳng định.
Sau khi phản ứng lại ý của Cố Tư Nghiệp, các thực tập sinh lập tức ồn ào.
"Đúng!! Đồng phục!! Đồng Phục!!"
"Nhảy khúc chủ đề mà không mặc đồng phục thực tập sinh thì không có hồn!!"
"A a a a a Yên Nhiên lão sư cần thiết mặc!!!"
Lâm Yên Nhiên vốn đã chuẩn bị đi vào hậu trường, xoay người cười nhìn Cố Tư Nghiệp.
"Cố lão sư?"
Đây là có ý gì?
Khóe mắt Cố Tư Nghiệp hơi giật, mắt đào hoa cười đa tình, "Nó càng hợp với khúc chủ đề hơn."
Tống Anh Minh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, lập tức đồng ý, "Có có có, mới tinh luôn, còn có rất nhiều bộ."
Vì thế Lâm Yên Nhiên vừa đến phòng nghỉ ở hậu trường, nhân viên công tác liền dựa theo kích cỡ của anh đưa cho anh một bộ đồng phục màu xám nhạt và áo sơ mi lót nền trắng.
Sau khi Lâm Yên Nhiên thay đồng phục, liền nhanh chóng bắt đầu luyện tập khúc chủ đề của Siêu ngẫu nhiên
Trước đây khi anh xem mâu thuẫn giữa nguyên chủ và Tuyên Diệc Hàm, xem một lần liền đem vũ đạo nhớ kỹ.
Nhưng MV mà tổ tiết mục đưa cho anh là phiên bản tất cả các thực tập sinh.
Nó hơi khác so với lần trước bài từng người riêng lẻ, sau khi Lâm Yên Nhiên xem các thực tập sinh nhảy khúc chủ đề một lần xong.
Chọn động tác vũ đạo của Kiều Dã ở vị trí C trong khúc chủ đề.
Khó khăn lắm nhảy hai lần, tổ tiết mục liền tới thúc giục anh lên đài.
Vài người ở hậu đài đợi lên sân khấu, căn cứ theo nguyên tắc phụ nữ là trên hết, Đường Đường là người thứ nhất lên sân khấu.
Cô được chọn cho thế vai, bởi vậy cô thay một thân áo khoác màu đen, đeo mặt nạ hào phóng vẫy tay chào mọi người.
Khi cô ngẩng đầu lên, mọi người phát hiện, hóa ra cô còn dán một cái râu ria mép.
Bộ dáng thập phần hài hước, sau khi cô đi một vòng quanh sân khấu thì đột nhiên một bản nhạc dễ thương bắt đầu vang lên.
Đường Đường giơ hai tay lên, đặt ở bên tai, bắt chước hình dáng một con mèo con.
Mặc dù trên miệng có bộ ria mép, nhưng cả người Đường Đường đều là kiểu nhỏ xinh đáng yêu, nhìn giống mèo, ngược lại có vài phần tương phản đáng yêu bên trong.
Đường Đường mèo hiển nhiên rất được hoan nghênh, dưới đài các thực tập sinh điên cuồng thét chói tai.
"Trò mèo!"
Cái này của Đường Đường rất đơn giản, mọi người cơ hồ đều đoán trước được.
Sau khi Đường Đường biểu diễn xong, Cố Tư Nghiệp đem điểm A trong tay cho cô.
Thấy Cố Tư Nghiệp người đầu tiên đã đưa ra điểm A, Tống Anh Minh bộ dáng như xem kịch vui hỏi hắn, "Cố lão sư, A cũng đưa ra rồi, tiết mục sau vẫn chưa xem, cậu tính thế nào đây?"
Sự thật chứng minh Cố Tư Nghiệp thật đúng là có thể cho.
Người thứ hai lên sân khấu chính là Bùi Lạc, biểu diễn "chụp 10 kiểu đáng yêu liền" sau khi biểu diễn "thần khúc xuyến thiêu".
Cố Tư Nghiệp cho hắn điểm B trong tay và nói, "Cấp bậc cao nhất trong tay tôi hiện tại là B, màn biểu diễn của Bùi lão sư xứng đáng với cấp bậc cao nhất."
Một phen nói ra, không khiến Bùi Lạc cảm thấy mất mặt, cũng coi như mặt bên khen ngợi thực lực của hắn.
Rốt cuộc, điểm A cao nhất đã cho Đường Đường.
Mấy người đàn ông cũng không muốn tranh đoạt điểm A với phụ nữ, vì vậy bây giờ Cố Tư Nghiệp đưa ra điểm B duy nhất còn lại, nhưng thật ra cũng không có gì.
Nhưng mà, ngay khi Hàn Triết, xuất hiện sau lên sân khấu còn chưa biểu diễn, đã dẫn đầu nói, "Cố lão sư, anh không phải là sẽ cho tôi điểm C đi? Không được nha, quá có lệ!"
Cố Tư Nghiệp cười rộ lên, cùng hắn nói đùa, "C quả thật là có chút có lệ, nếu không F đi?"
Hàn Triết xua xua tay tỏ vẻ không cần, sau đó liền trực tiếp vào freestyle.
Hắn được chọn là sáng tác tại chỗ, này đối với người rapper ngầm đã giành được vô số giải thưởng bẻ đầu quán quân như hắn mà nói, quả thực dễ như ăn bánh tráng muối tép hành phi.
Bất quá sau màn freestyle bá khí, màn biểu diễn tiếp theo của Hàn Triết liền khó khăn.
Màn biểu diễn thứ hai của hắn cùng số phiếu với Bùi Lạc, cả hai đều là chụp liền 10 kiểu đáng yêu...
Tuy rằng hắn đã thành công trong việc đặt cược vào đề trước đó, nhưng Đường Đường lại bù qua cho hắn một số động tác.
Nhưng hiện tại một cái khẩn trương, rồi một cái lại không nhớ nổi.
Lúc này, tổ tiết mục làm cho hắn BMG xứng với kiểu đáng yêu, phía sau trên màn hình lớn hoa văn cũng bị đổi thành người hâm mộ trong mộng tiểu minh tinh.
Hàn Triết, một anh chàng cool ngầu, bất đắc dĩ chỉ có thể bị bắt buôn bán, sau khi thực hiện một cảnh quay mười phần dễ thương cực kỳ nóng mắt, chính mình cũng ngượng ngùng ở lại trên sân khấu.
Nếu thật sự nghiêm khắc đánh giá, đoạn này của Hàn Triết thật sự rất hỏng, thật đúng là không xứng với cấp bậc C này.
Ngay cả bản thân Hàn Triết cũng cảm thấy rằng mình xứng với cấp F rồi.
Mọi người đều rất tò mò, Cố Tư Nghiệp sẽ quýnh giá Hàn Triết như thế nào.
Rốt cuộc, nếu lại sử dụng lý do vừa rồi, thực sự không có gì gọi là quá khứ.
Nhưng mà, Cố Tư Nghiệp lại dễ dàng giải quyết phân đoạn chấm điểm xấu hổ này.
Hắn nói, "Thẻ đánh giá cấp bậc của tôi mất rồi."
Thấy Cố Tư Nghiệp giữ lại thể diện cho mình, Hàn Triết trực tiếp giơ ngón tay cái lên.
Tuyệt!
Sau màn trình diễn của ba người đạo sư, đến lượt Lâm Yên Nhiên được vài người bầu cho cái màn biểu diễn khó nhất, lên sân khấu.
Khúc chủ đề《Call me by your name》, rất quen thuộc với mọi người có mặt ở đây.
Rốt cuộc, mỗi người trong số bọn họ đã đều nhảy qua bài hát này, hơn nữa Yên Nhiên còn chấm điểm cho họ.
Cho nên hôm nay đạo sư biểu diễn, và bọn họ rất tò mò không biết nó sẽ như thế nào.
Mọi người không chớp mắt nhìn lên sân khấu, đặc biệt là Tuyên Diệc Hàm, cậu ta cũng rất muốn biết, Yên Nhiên lúc ấy phê bình mình gay gắt như vậy, hôm nay anh có thể làm được gì.
Ánh đèn trên sân khấu mờ đi, khúc dạo đầu quen thuộc của khúc chủ đề vang lên.
Đi theo này nhịp, nhiều thực tập sinh đã vỗ tay theo.
Trong ánh hào quang, Lâm Yên Nhiên chậm rãi đi về phía sân khấu.
Lắng nghe nhịp điệu của BGM, anh nâng tay lên với nụ cười trên môi.
"Hey, hãy cho tôi một ánh sáng trên sân khấu, và tôi sẽ trở thành kiêu ngạo của bạn."
Lâm Yên Nhiên rõ ràng là nùng nhan hệ, nhưng hôm nay sơ mi trắng cà vạt đen cộng thêm đồng phục màu xám nhạt mặc trên người anh, lại trông thanh thuần lạ thường.
Rực rỡ bức người và sức sống thanh thuần rõ ràng là hai loại phong cách, nhưng ở trên người anh lại không chút nào không hợp, ngược lại phá lệ mang theo vài phần khiến máu người xem phun ra.
Ánh mắt các thực tập sinh nháy mắt bị chặt chẽ bắt lấy.
Người kia mặc đồng phục nhảy múa trên sân khấu dường như tỏa sáng rực rỡ.
Anh đi theo nhạc mà nhảy khúc chủ đề, động tác nào cũng chuẩn và đẹp.
Nhấn nháy chuẩn, động tác tự nhiên lại mượt mà, lực đạo thu phóng tự nhiên, cảm giác cân bằng không gì sánh kịp.
Toàn bộ ngôn ngữ cơ thể của anh, nhiều thêm một phân quá cứng, ít lại một phân qua mềm, tất cả đều vừa phải, ở một điểm đẹp nhất.
Không chỉ vậy, mọi biểu cảm của anh hoàn toàn phù hợp với bài hát.
Lâm Yên Nhiên trên sân khấu, vũ đạo nhảy vừa đẹp lại vừa hùng hổ.
Nhưng cả người rồi lại thoải mái và tràn đầy năng lượng.
Bài hát đi vào phần dễ thương nhất và tràn đầy năng lượng nhất trong cả bài hát.
Các thực tập sinh nhìn Lâm Yên Nhiên, người thường tương đối quạnh quẽ trên sân khấu, giờ này mặc đồng phục, tràn đầy sức sống như thanh xuân của một thực tập sinh.
Một thần tượng bẩm sinh!
Khi anh lộ ra một nụ cười ngọt ngào lại đáng yêu trên khuôn mặt, các thực tập sinh đã điên cuồng giơ tay vì anh mà gọi tên!
Này gần như là phần trình diễn khúc chủ đều hoàn hảo nhất.
"Call me by your name" (hãy gọi tôi bằng tên của bạn)
"Show me your hands" (hãy cho tôi xem đôi tay của bạn)
"Hãy nghe tôi này, pick me, pick me"
Thực tập sinh đồng thanh cổ vũ: pick you pick you
Vũ đạo này hoàn toàn khắc sâu vào trong mỗi buổi tập DNA của thực tập sinh, trong lần cao trào thứ hai, không ít thực tập sinh không tự chủ được nhảy theo Lâm Yên Nhiên.
Bầu không khí lập tức đảo lộn.
Nhìn Lâm Yên Nhiên điển trai, năng động và tỏa sáng trong bộ đồng phục thực tập sinh trên sân khấu, Kỷ Soái nhịn không được cảm khái.
"Yên Nhiên lão sư rất thích hợp làm thần tượng..."
Hạ Tinh Tinh nghe được lập tức phản bác, "Anh ấy bây giờ cũng thích hợp làm thần tượng mà! Anh ấy mới 22 tuổi."
Thực tập sinh đã thuộc về "Tuổi hạc"nghe thấy cái tuổi này lập tức đau lòng.
Tại sao một số người tuổi còn trẻ rõ là có thể dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, lạo cố tình muốn dựa vào tài năng chứ...
Khi kết thúc phần biểu diễn bài hát, Lâm Yên Nhiên cũng tự thu lại lực đạo của mình.
Động tác cuối cùng là cho khán giả xem tay và trái tim của họ.
Nhưng động tác này quá mức đáng yêu và dễ thương, nên Lâm Yên Nhiên liền đem động tác này sửa lại một chút.
Ở pose ending, anh nghiêng người, ngón trỏ tay phải và ngón cái hướng về một điểm phía trước bắn tim.
Bởi vì Cố Tư Nghiệp đối diện sân khấu, cho nên anh bắn tim, liền chuẩn với Cố Tư Nghiệp.
Cái pose này dừng lại vài giây ngắn ngủi, Lâm Yên Nhiên liền cười cuối đầu với mọi người, ý bảo màn biểu diễn kết thúc.
Các thực tập sinh chưa đã thèm vẫn điên cuồng kêu tên Lâm Yên Nhiên.
Đoạn nhảy này bọn họ đều đã nhảy qua, nên càng có thể hiểu rõ bản lĩnh vũ đạo của Lâm Yên Nhiên rất mạnh.
Quả thực có thể trực tiếp xếp thành MV sách khuôn mẫu vũ đạo làm thần tượng, nếu bọn họ không rõ phân đoạn này xác thật là chính mình vừa rồi bỏ phiếu ra, quả thật đều phải cho rằng anh đã sớm có chuẩn bị, luyện tập qua nhiều lần.
Trước đó các thực tập sinh tổ khác chỉ biết Yên Nhiên lão sư nhảy lợi hại thôi, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, mới biết được đối phương rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại!
Trách không được lúc trước anh bừa bãi vô danh, tổ tiết mục cũng dám mời anh tới.
Thực lực này của người ta, là thật sự xứng làm đạo sư của bọn họ.
Lâm Yên Nhiên sau khi biểu diễn xong, liền đứng tại chỗ không tiếp tục biểu diễn.
Các thực tập sinh chờ được, gặp Lâm Yên Nhiên cũng không có động tĩnh, vẻ mặt sôi nổi mộng bức.
"Xong rồi?"
"Không phải còn một tiết mục sao? Sao lại xong rồi ạ?"
Sau khi nghe thực tập sinh nói, Lâm Yên Nhiên ngữ khí mang ý cười, rồi lại đứng đắn giải thích cho bọn họ, "Cái biểu diễn thứ hai của tôi, vừa rồi đã cùng hoàn thành rồi."
Cùng nhau hoàn thành?
Các thực tập sinh bạn nhìn tôi tôi nhìn bạn, đều nhịn không được hoài nghi chính mình có phải là bỏ qua cái gì hay không.
"Vừa rồi ngoài khúc chủ đề ra, còn biểu diễn cái gì a?"
"Chụp liền 10 kiểu dễ thương?"
"Bạn vẽ tôi đoán?"
"Đâu có a, cái gì cũng không có mà..."
Ngay khi tất cả các thực tập sinh đoán tới đoán lui cũng không đoán được, thập phần tò mò, chuẩn bị kêu Tống Anh Minh công bố.
Nhưng một bên Cố Tư Nghiệp lúc này chậm rãi nói, "Làm nũng bán manh."
Sau khi bị Cố Tư Nghiệp vạch trần, trên màn hình lớn cũng nhảy ra làm nũng bán manh hạng nhất là tên Lâm Yên Nhiên.
Khi các thực tập sinh nhìn thấy lựa chọn này, trực tiếp hô kíc.h thích.
Nhưng giây tiếp theo nghĩ đến Lâm Yên Nhiên nói anh đã biểu diễn xong rồi, nháy mắt lại cảm thấy chính mình đã nhìn thấy cái nịt gì đâu!
Yên Nhiên lão sư làm nũng bán manh ở đâu???
Lâm Yên Nhiên như là nhìn ra câu hỏi của mọi người, nói, "Không phải vừa rồi cuối cùng tôi bắn tim sao? Này không phải à?"
Hạ Tinh Tinh vừa rồi bởi vì Lâm Yên Nhiên bắn tim với Cố Tư Nghiệp mà cắn sống cắn chết, không sợ chết hô lớn: Anh chỉ làm nũng bán manh với Cố lão sư thôi!
Các thực tập sinh nghe xong cũng đi theo lặp lại những lời này, muốn Lâm Yên Nhiên làm lại một lần nữa.
Rốt cuộc khiến Yên Nhiên lão sư làm chuyện làm nũng bán manh này, cho qua lần này, sẽ không còn lần sau nữa!
Nghe phía sau một câu lại tiếp một câu, "anh chỉ làm nũng bán manh với Cố lão sư thôi", Cố Tư Nghiệp quay đầu lại nhìn mọi người, hơi nhướng mày, "À? Không thể?"
Siêu cấp đạo sư cũng đã trực tiếp ra uy hiếp mọi người, thực tập sinh còn dám nói gì?
Lập tức sôi nổi gật đầu, "Có thể có thể..."
Cuối cùng cái pose bắn tim kia thoạt nhìn quả thật rất ngọt, miễn cưỡng tính là bán manh đi...
Thực tập sinh bên này mới an ủi mình như vậy, kết quả lại nghe Cố Tư Nghiệp cười nhẹ lại hỏi Lâm Yên Nhiên, "Có bán manh rồi, vậy làm nũng đâu?"
Lâm Yên Nhiên nghe vậy, trực tiếp trừng mắt một cái.
Tầm mắt hai người giao nhau.
Lâm Yên Nhiên: Không cần quá phận!
Lâm Yên Nhiên vừa nhảy xong, vốn dĩ khuôn mặt trắng nõn lại phiếm phiếm hồng.
Ánh mắt này của anh qua đi, tuy tràn đầy uy hiếp.
Nhưng quang cảnh đẹp này, ở Cố Tư Nghiệp xem ra lại càng giống làm nũng.
"Được rồi." Cố Tư Nghiệp ngữ khí mang theo vài phần ý vị trêu đùa, "Qua."
Tống Anh Minh một bên xem hăng say, quả thực hận sắt không thành thép!
Vội vàng cầm lấy cái loa siêu to khổng lồ của mình hô to với Cố Tư Nghiệp.
"Cố lão sư, đánh giá cấp bậc, đánh giá cấp bậc!! Tôi nhìn thấy thẻ cấp bậc của cậu, lần này không được nói lại vức!!"
"Được."
Cố Tư Nghiệp cũng không thoái thác, đạm cười buông micro, liền cầm card cấp bậc còn lại đi đến sân khấu.
Trước đó ba đạo sư sau khi biểu diễn xong đều là, hắn như thế này, đi lên sân khấu đem tấm card cấp bậc đưa cho bọn họ.
Cho nên thấy Cố Tư Nghiệp đi về phía mình, Lâm Yên Nhiên cũng bị gợi lên lòng hiếu kỳ.
Trước đó tấm card cấp bậc A, B hắn đều đã phát ra, có Hàn Triết cũng bị hắn lừa cho qua.
Cho nên hiện tại đánh giá mình, hắn sẽ cho mình cái gì?
C?
Hoặc là lần nữa tìm lý do khác?
Chờ đến khi Cố Tư Nghiệp đứng yên trước mặt mình, Lâm Yên Nhiên hơi ngẩng đầu nhìn người nam nhân cao hơn mình nửa cái đầu.
"Cố lão sư, anh chuẩn bị cho tôi cấp bậc gì vậy?"
Cố Tư Nghiệp không nói, lại đem tấm card trong tay cùng nhau đưa vào tay Lâm Yên Nhiên.
Cố Tư Nghiệp ưu nhã nâng tay lên, nắm lấy dải lụa tơ màu đen tản ra hai bên của Lâm Yên Nhiên.
Lâm Yên Nhiên lúc này mới chú ý tới, anh phía trước làm trang trí mà đeo cà vạt mày màu đen, không biết khi nào đã tản ra.
Mà lúc này, người nam nhân trước mặt này, đang cúi đầu ôn nhu lại cẩn thận giúp anh sửa sang lại.
Động tác của đối phương rất chậm, nhìn như không chút để, rồi lại thập phần nghiêm túc.
Nhìn đến người đàn ông đẹp trai trước mặt này, nghĩ đến hắn đang ở thế làm sự tình với mình, tim Lâm Yên Nhiên không rõ sao lại đột nhiên đập nhanh hơn mấy nhịp.
Mười mấy giây sau, Cố Tư Nghiệp cuối cùng cũng đem cà vạt tản ra lần nữa thắt lại.
Hắn nhìn Lâm Yên Nhiên, ánh mắt nặng nề, thanh tuyến trầm thấp ám ách.
"S."