Mặc dù Tôn Nguyệt là nhãn hiệu nữ minh tinh lâu đời, nhưng bà ấy đã tránh bóng nhiều năm, hơn hai mươi năm qua sống trong nhung lụa, căn bản không nhìn ra tổ tiết mục hiểm ác.
Tào Chính Bằng càng không phải nói, lão nghệ sĩ vẫn còn hoang mang.
Sáu người, chỉ Lâm Yên Nhiên trước đó có đoán được kịch bản của tổ tiết mục.
Nhưng mà đoán được cũng vô dụng, cuối cùng vẫn là bị kịch bản xảo trá của tổ tiết mục lừa.
Nhìn cốt truyện xoay ngược lại xoay ngược thế này, làn đạn đã một mảnh ha ha.
【 Thần con mẹ nó triển lãm xong không thu, cơm nước xong lại thu, đạo diễn cái này không giao vali quả thực lý giải cấp doanh nghiệp 】
【 Đạo diễn: Các ngươi ăn cơm ta đương nhiên phải trả tiền, nhưng lại không nói ăn xong sẽ không lấy tiền 】
【 Khách mời: Con đường sâu nhất mà ta đi qua, chính là kịch bản tổ tiết mục 】
【 Còn chưa bắt đầu phí sinh hoạt đã thành số âm hahahahaha bán mình trả nợ đi bé 】
Tuy rằng khán giả đã xem qua không ít cảnh tương tự, nhưng trước đây xem cách thu hành lí, thanh toán tiền ăn đều được ê-kíp chương trình nói trước và một đám khách mời cũng đã chuẩn bị tâm lý trước, nên hiệu ứng chương trình quả thực rất bình thường.
Nhưng loại trước tiên trong quá trình quay bộ phim thí điểm ăn ngon uống tốt cung phụng khách mời, làm khách mời thả lỏng cảnh giác, khi cho rằng này thật sự chỉ là một chương trình du lịch nhẹ nhàng, lại chính thức bắt đầu quay phân đoạn tuyệt chiêu bất ngờ, mọi người vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy......
Vì thế nhìn mấy cái khách mời bị hố vẻ mặt mộng bức kia, người xem càng vui.
"Bởi vì khách mời còn nợ tổ tiết mục 585 tệ, cho nên trước 7 giờ tối nay, thỉnh các khách mời đem số tiền này trả lại."
Đang lúc các khách mời thành thật giao vali, đạo diễn vạn ác lại mở miệng!!
Liên tục nhảy hai cái hố, hiện tại lại nghe tổ tiết mục đòi hoàn tiền, mọi người đều chuẩn bị bất chấp tất cả.
Phó An Kỳ: "Đòi tiền không có, muốn mệnh cũng không có!"
Cao Tử Quá: "Chết đi, anh trai này thật phiền!"
Tào Chính Bằng lấy điện thoại ra, trung thực chuyển tiền cho đạo diễn, "Nếu không bữa cơm giữa trưa kia tôi mời đi, tôi cũng sẽ thanh toán tiền phòng, cậu đem phí sinh hoạt trả cho mọi người."
【 Ha ha ha ha Tào lão sư ông như thế nào chính trực như vậy 】
【 Ông cho rằng tổ tiết mục sẽ đồng ý sao kkkkkk 】
Tổ tiết mục đương nhiên sẽ không đồng ý.
"Tào lão sư, chương trình chúng ta không được sử dụng tài sản cá nhân khi ghi hình." Nói xong đạo diễn dường như nhớ tới gì đó lại nói: "Đúng rồi, phiền mọi người chút nhớ đem điện thoại giao luôn nhé, tổ tiết mục sẽ phát điện thoại lại cho mọi người ^_^"
Còn muốn giao điện thoại...
Biểu cảm của tất cả khách mời dần dần mất không chế: #¥¥%#¥%%@¥%
Khi đạo diễn nói chuyện, mấy nhân viên công tác kéo hai cái hộp lại đây.
Mới vừa đem tới, Cao Tử Quá hiếu động trực tiếp mở trong số những cái hộp.
Lâm Yên Nhiên theo cậu ta mở ra, hướng bên trong nhìn lướt qua, phát hiện trong hộp có một ít bút màu sáp và bút màu nước.
"Làm gì lấy nhiều cọ màu như vậy? Để chúng ta vẽ???"
Mạch não của Cao Tử Quá luôn rất kỳ lạ, ý nghĩ đầu tiên chính là cái này.
Phó An Kỳ lắc đầu sửa lại cho cậu ta, "Nhiều như vậy làm sao có thể vẽ xong a, hẳn là để chúng ta bán."
Cô ấy mới vừa nói xong, nhân viên công tác liền đem một cái hộp lớn khác mở ra, bên trong có rất nhiều giấy vẽ và tập tranh nhỏ dành cho trẻ em.
Đạo diễn cầm loa nói: "Thỉnh các khách mời dùng buổi chiều để bán những dụ cụ vẽ này, sau khi trừ 585 tệ vào số tiền, dư lại sẽ là phí sinh hoạt của mọi người."
Cao Tử Quá nghe được thế nhưng phải bán đồ, trực tiếp muốn điên, "Này không khỏi quá làm khó chúng ta đi... Nhiều như vậy, bán thế nào a... Chúng ta lại không phải chuyên nghiệp!"
Diệp An vẫn luôn không nói gì cũng gật đầu phụ họa, "Buổi tối tôi sợ, không muốn uống gió Tây Bắc đâu..."
Tôn Nguyệt đột nhiên nghĩ tới một biện pháp, vì thế nói, "Tôi có vài người bạn ở nước Pháp..."
Nhưng bà ấy vừa mới mở miệng, đạo diễn lập tức tuyên bố quy tắc, "Khi bán dụng cụ vẽ tranh, khách mời không được dựa vào fans, càng không được bán giá cao, nếu không sẽ tính vi phạm quy định, sẽ bị tịch thu toàn bộ thu nhập."
Các tổng nghệ khác cũng từng có đoạn này, nhưng các khách mời cuối cùng hầu như đều hoàn thành KPI bằng cách xoát mặt và nhờ đến sự hỗ trợ của fan.
Ban đầu bọ họ cho rằng lần này cũng vậy...
Nhưng kết quả...
Đạo diễn này, thực sự đã trực tiếp chặn tất cả lối đi tắt của các khách mời.
【 Đạo diễn, ông là ma quỷ sao ha ha ha ha 】
【 Tôi thấy ca ca tôi có thể mấy cái đánh chết đạo diễn 】
Các khách mời sau khi nghe xong một đám đều hết chỗ nói, ngay cả hai lão tiền bối vẻ mặt cũng sống không còn gì luyến tiếc.
Đạo diễn lại còn không sợ chết cầm một cái hộp trong suốt với những quả bóng nhỏ bên trong, yêu cầu mọi người tiến hành chia nhóm.
Phó An Kỳ mở quả bóng của mình trước, trên đó có số 2, quả bóng của Tôn Nguyệt cũng có cùng số với quả bóng của cô ấy, hai người ôm nhau tổ đội thành công.
Diệp An mở ra bóng, nghiêng đầu hỏi Lâm Yên Nhiên, "Yên Nhiên, cậu số mấy a?"
Bởi vì Lâm Yên Nhiên biết tiếng Pháp, cho nên cậu ấy rất muốn cùng một nhóm với đối phương.
Cậu ấy nghiêng đầu, mắt rơi xuống bóng của Lâm Yên Nhiên, kết quả phát hiện con số của đối phương không giống với mình, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.
Cuối cùng mở bóng là Cao Tử Quá, khi cậu ta mở ra vẫn luôn ở trạng thái cầu nguyện, ngàn vạn đừng cùng nhóm với Yên Nhiên ngàn vạn đừng cùng nhóm với Yên Nhiên.
Nói giỡn, nếu là cùng người đối diện một nhóm, kia quả thực muốn mạng chó của cậu ta.
Cao Tử Quá yên lặng cầu nguyện xong, liền tự động bước đến chỗ Diệp An.
"An ới, hai ta là một tổ đi?"
Nói xong cậu ta đem số của mình hào sáng ra.
Diệp An xem xong sau lắc đầu với cậu ta, trong mắt lộ ra sự rõ là hâm mộ, "Vận khí của cậu thật tốt, được cùng nhóm với Yên Nhiên ai..."
Cao Tử Quá nghe xong, tươi cười trên mặt nháy mắt cứng đờ.
......
Tại sao những chuyện xui xẻo này chính mình thật sự gặp được!
"Nếu không tôi cùng cậu đổi một chút đi! Vận may cho cậu."
Cao Tử Quá thông minh, suy nghĩ lấy bóng của Diệp An.
Nhưng mà......
Đạo diễn vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu ta cầm loa hướng về phía cậu ta la lớn: "Xin các khách mời không tùy ý đổi bóng, các đội nhanh chóng đứng lên."
Đáng giận, thế nhưng bị phát hiện!
Tay cầm bóng của Cao Tử Quá dừng lại trên không trung, trước sự thúc giục của đạo diễn, không tình nguyện đi đến bên cạnh Lâm Yên Nhiên.
Xin lỗi thần tượng, này thật không phải em cố ý, muốn trách thì trách em không rửa tay!
Sau khi chia nhóm xong, sáu người đi ra cửa với các công cụ vẽ được giao.
Lúc đầu, mọi người đều không tách ra, bởi vì chỉ có Lâm Yên Nhiên nói được tiếng Pháp, cho nên trong nhóm khác đều nhờ hắn, đưa đến nơi đội hắn tới.
Vì thế sáu người liền đi một đoạn đường.
Sau khi tới một quãng trường gần đó, Tôn Nguyệt và Phó An Kỳ thấy ở đây rất đông người qua lại nên định bán dụng cụ vẽ tranh ở đây.
Lúc này trời so với lúc sáng đã tối hơn một chút, nhiệt độ cũng giảm xuống vài độ.
Thời điểm ra cửa đi tới đường, mọi người không cảm thấy quá lạnh, hiện tại dừng lại, một cơn gió lạnh thổi qua quãng trường, Phó An Kỳ mặc một cái áo khoác mỏng và một chiếc váy nhỏ xinh, liền lạnh run lập cập.
Trong thời thẩm mỹ lấy gầy là cái đẹp, các nữ minh tinh luôn tỏ ra rất khắt khe với bản thân do áp lực trước ống kính.
Ăn uống tiết kiệm, đồ ăn vặt không dám động, tập thể hình phải nắm chặt, ngay cả mùa đông, cũng không dám mặc quần áo quá cồng kềnh vì sợ ảnh hưởng đến hình tượng.
Là idol của nhóm nhạc nữ, Phó An Kỳ cũng vậy.
Bởi vì một thành viên của nhóm nhạc nữ đối thủ cạnh tranh cũng xuất hiện trong tổng nghệ tương tự, đối phương thì diện những bộ trang phục marketing và giá trị nhan sắc khác nhau, nên khi cô ấy đến tham gia, người đại diện dặn dò ngàn lần, ngàn vạn lần đừng đem mình bọc thành thùng.
Chiếc áo khoác mỏng trên người cô ấy xác thật xinh đẹp, nhưng trong thời tiết lạnh giá thế này thì không thể giữ ấm được.
Trước đó thời tiết còn chưa thay đổi, quần áo cô ấy mặc còn có thể chịu được, kết quả người tính không bằng trời tính, ai biết trên quãng trương này lại thổi tới một trận gió lạnh như vậy...
Lúc này lại một trận gió lạnh thổi tới, cô ấy nhịn không được lại run lên một chút.
Nhưng để không ảnh hưởng đến người khác, cô ấy vẫn chịu đựng không nói, nghĩ mình vận động sẽ ấm hơn chút.
Liền khi cô ấy đang nhảy tại chổ để giữ ấm, đột nhiên cảm thấy có người nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay mình.
Phó An Kỳ quay đầu, nhìn thấy Lâm Yên Nhiên đang đứng bên cạnh và đưa cho cô ấy mấy cái túi giữ ấm.
Một khắc nhìn thấy túi giữ ấm kia, Phó An Kỳ cảm thấy toàn bộ mạng nhỏ của cô ấy đều được cứu sống.
Cô ấy vô cùng cảm kích nhìn Lâm Yên Nhiên,"Cảm ơn Yên Nhiên ca ca QAQ"
Nghe Phó An Kỳ nói, Tôn Nguyệt cũng đi tới.
"Ai, Yên Nhiên cậu mang theo túi giữ ấm sao! Dì tưởng cậu đã giao hết rồi."
Tôn Nguyệt kỳ thật được xem là người mặc quần áo tương đối dày, nhưng tuổi lớn, hơn nữa ở nơi gió vẫn luôn thổi vẫn là cảm thấy lạnh.
Rốt cuộc trước sau như một, ai cũng không ngờ tổ tiết mục hố cha sẽ nhẫn tâm như vậy an bài bọn họ đi bán dụng cụ vẽ trong gió lạnh, còn bị tịch thu vali, cơ hội mặc thêm quần áo cũng không cho.
Hiện tại nhìn thấy Lâm Yên Nhiên mang theo túi giữ ấm, tự nhiên cũng muốn tới dán mấy cái.
Lời nói của Tôn Nguyệt trực tiếp đánh thức tổ tiết mục.
Đạo diễn đang xem điều khiển điều hòa thổi, dừng tay uống trà.
Ông ta vội hỏi nhân viên công tác bên cạnh, "Yên Nhiên thế nào lấy được túi giữ ấm??? Các người không tịch thu vali của cậu ta???"
Nhân viên công tác cũng vẻ mặt mộng bức, "Có thu a!"
"Vậy thế nào cậu ta lấy được!"
Đạo diễn mới vừa nói xong, liền nhìn thấy Lâm Yên Nhiên trong màn ảnh nói: "Vali giao, trong túi vẫn còn."
Nói xong, anh còn kéo cái túi lớn của áo khoác cho mọi người xem.
Hảo gia hỏa, bên trong thế nhưng còn ba cái.
Đạo diễn:!!!
Cậu ta thực sự có!!
Mấy khách mời còn lại cũng lạnh không kém, thấy Lâm Yên Nhiên chia túi giữ ấm, cũng vây lại muốn xoa xoa.
Diệp An nhìn Lâm Yên Nhiên đưa toàn bộ bảo bảo ấm bên túi phải cho Tào Chính Bằng, vốn định mở miệng muốn xin một cái liền ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Nhưng ai biết...
Lâm Yên Nhiên kéo mộ túi khác của mình ra, sau đó móc ra năm cái đưa cho cậu ấy, "Cậu muốn không? Ở đây vẫn còn."
"Muốn muốn muốn!!"
Mắt Diệp An, nháy mắt sáng lên!
Đạo diễn:?????
Quãi! Trong túi cậu ta tại sao vẫn còn!!
【 Ha ha ha ha Yên Nhiên anh là là ảo thuật gia sao? Sao trong túi cái gì cũng có dậy ông dà 】
【 Ha ha ha không nghĩ tới đi, một bên túi đưa xong rồi còn một cái túi khác 】
【Dbq, vừa rồi Diệp An thấy Yên Nhiên đột nhiên móc ra túi giữ ấm ánh mắt giống như chó nhìn thấy xương, thật sự hảo hảo cười 】
【 Vừa rồi trúng gió tôi nhìn thấy con gái đều run lên vài lần, cảm ơn Yên Nhiên lão sư QWQ】
Sau khi vài người nhận lấy túi giữ ấm từ Lâm Yên Nhiên, cả người đều cảm thấy sống lại.
Tôn Nguyệt nhìn đến áo khoác ngoài của Lâm Yên Nhiên, không khỏi giơ ngón tay cái lên khen, "Cái áo này của cậu không tồi ai, thoạt nhìn rất ấm, nhãn hiệu gì thế, dì cũng muốn mua một cái."
Nghe Tôn Nguyệt khen, cùng với vừa rồi chứng kiến toàn bộ quá trình Lâm Yên Nhiên tìm ra các túi giữ ấm, ánh mắt người xem cũng lập tức bị chiếc áo khoác hấp dẫn.
【 Phía trước tôi ngại ảnh mặc quá dày không giống một minh tinh, hiện tại tôi mới biết tôi thật ngu, ảnh hiện tại có nước da hồng nhuận ấm áp nhất trong vài người 】
【 Áo khoác nỉ của Yên Nhiên được may rất cứng, mặc ấm và có sức chứa lớn, thiết kế khá đẹp. Cũng không biết là thương hiệu gì, rất muốn mua một cái 】
【 Chị em, tui đã tìm trên hình rồi thấy mẫu giống hệt, là của một thương hiệu lâu đời trong nước chúng ta 】
【 A a a, thế nhưng là nhãn hiệu này sao? Áo khoác nhà ông ấy tôi được mẹ mua cho khi còn bé, xác thật chất lượng tốt tương đối có lời. Mấy năm nay cũng không thấy nó trên thị trường, còn tưởng là đã đóng cửa. Tôi đi chốt đơn, lương tâm hàng trong nước cần thiết duy trì một đống 】
【 Cảm ơn đã mời, đã đặt một chiếc áo giống Yên Nhiên, nhiệt độ hạ vừa vặn có thể mặc, cảm ơn! 】
Mỗ bảo cửa hàng, doanh số bán áo khoác của mỗ nhãn hiệu nào đó không hiểu đến marketing chưa đột phá 1.000 doanh thu trên 11-11. Kết quả là sau khi chương trình phát sóng được một lát, tất cả những mẫu áo khoác kích cỡ giống Lâm Yên Nhiên trong kho tồn, trực tiếp bị người xem mua cháy hàng.
Người không mua được lập tức không bỏ cuộc vọt vào phòng phát sóng trực tiếp của nhãn hiệu.
Vì thế chủ bá đài phát sóng trực tiếp, mắt trực tiếp choáng váng khi nhìn thấy 300 người ban đầu đột nhiên tăng vọt lên 1W.
"Cái gì, chuyện gì xảy ra vậy...... Mọi người tính tiêu tiền a."
Làn đạn tùy hứng: Không! Tôi tính tiêu xài phun phí!!! Nhanh lên, phong cách giống Yên Nhiên, mau xíp cho tôi
Trên mạng phát sinh sự tình, các khách mời cũng không biết.
Sau khi Lâm Yên Nhiên chia cho mọi người túi giữ ấm, đem mấy cái còn lại đưa cho Cao Tử Quá.
"Muốn dán một chút không?"
So với Lâm Yên Nhiên, các khách mời còn lại mặc ít quần áo hơn.
Nhưng so với Cao Tử Quá mặc chiếc áo khoác cổ lọ, thì quả là mặc quá nhiều.
Một trận gió lạnh hướng cổ Cao Tử Quá phả vào, nhìn thoáng qua túi giữ ấm trong tay Lâm Yên Nhiên.
Ngón tay trong túi quần hung hăng giãy giụa một phen, vẫn là cao ngạo từ chối.
"Tôi không lạnh."
Không thể phản bội thần tượng, không thể nhận đồ vật từ nhà đối diện, này nói không chừng chính là cái bẫy!
Cao Tử Quá không cần, Lâm Yên Nhiên cũng không miễn cưỡng, cứ thế anh cất đi túi giữ ấm còn lại, liền kéo xe đẩy dụng cụ vẽ rời đi.
Tiếp đó, sau khi đưa nhóm Tào Chính Bằng Diệp An đến nhà ga mà bọn họ muốn đến, anh tiếp tục mang theo Cao Tử Quá đi.
Cao Tử Quá đi theo phía sau Lâm Yên Nhiên, nắm chặt cổ áo của mình, "Bọn họ đều bắt đầu bán, chúng ta rốt cuộc đi nơi nào a? Cứ đi như thế này thật lãng phí thời gian a."
Cao Tử Quá một bên oán giận một bên vuốt đàn ghi-ta trên lưng nhìn xung quanh, cố gắng tìm một nơi có nhiều người qua lại để bày quán bắt đầu bán dụng cụ vẽ.
Những dụng cụ vẽ tranh này tương đối thích hợp cho học sinh dùng, địa điểm tốt nhất cho cậu ta kỳ thật là trường học.
Nhưng nề hà hôm nay là cuối tuần, học sinh cũng không đi học, cho nên mọi người đều từ bỏ, đều muốn tìm nơi đông người.
Quảng trường cùng nhà ga, hai nơi tốt với lượng người qua đường đông đảo đã bị hai nhóm khách mời chiếm cứ, Cao Tử Quá đi một đường cũng chưa tìm được chỗ tốt.
Cậu ta nhìn ngã tư phía trước, nghĩ thật sự không được cậu ta liền ở nơi đó chơi ghi-ta để thu hút ánh mắt mọi người.
Cậu ta không tin mình liều mạng như vậy, đồ sẽ không bán được!
Nhưng mà đang lúc cậu ta mặc sức tưởng tượng kế hoạch lớn đại kế của mình, Lâm Yên Nhiên lại đưa cậu ta đến một góc.
Sau đó dừng lại trước một tòa nhà, lúc sau anh lấy mọi thứ ra khỏi xe đẩy, bắt đầu bày biện.
"Đây là đâu?"
Cao Tử Quá nhìn các biển báo chỉ dẫn trên đường và các chỉ dẫn xung quanh.
Nhưng chúng nó nhận thức mình, chính mình đi lại không quen biết chúng nó.
Lâm Yên Nhiên chỉ vào tòa nhà phía trước, "Cơ sở đào tạo."
"Không phải bây giờ các cơ sở đào tạo đều ngưng hoạt động rồi sao?"
"Nước ngoài không ngưng hoạt động."
Cao Tử Quá bừng tỉnh.
Thật đúng là vậy.
Hơn nữa trong cơ sở đào tạo có rất nhiều trẻ em a!!
Sau khi nghĩ một tầng vậy, Cao Tử Quá nhìn Lâm Yên Nhiên, ánh mắt có chút khó xử.
Hảo đi, người này...... Kỳ thật cũng có chút thông minh đi.
Lúc cậu ta bận nghĩ ngợi, liền thấy Lâm Yên Nhiên lấy băng ghế nhỏ và cái bàn nhỏ trên xe đẩy xuống đã bày biện xong, sau đó lại lấy ra những dụng cụ vẽ mà tổ tiết mục đã chuẩn bị cho bọn họ.
Cao Tử Quá đứng tại chỗ như phế vật.
Ý thức được chính mình giống như hoa thủy chuyện gì cũng chưa làm qua, cậu ta bước đến bên cạnh Lâm Yên Nhiên, cố ý đem tầm mắt chuyển hướng sang một bên không nhìn mặt Lâm Yên Nhiên.
"Cái kia...... Tôi, tôi làm cho."
Hai người vốn dĩ chính là một nhóm, Lâm Yên Nhiên cũng không cùng cậu ta thoái thác, "Được."
Sau khi đem đồ giao cho Cao Tử Quá, anh liền ngồi vào băng ghế dài nhỏ, lấy ra mấy quyển giấy vẽ và bút màu, liền cúi đầu bắt đầu vẽ lên đó.
Cao Tử Quá cố tình giữ khoảng cách với Lâm Yên Nhiên, ở thời điểm sắp xếp đồ vật cũng không thèm nhìn xem đối phương đang làm gì.
Chờ đến khi cậu ta sắp xếp đồ vật xong, lại nhìn thấy Lâm Yên Nhiên ngồi ở chỗ đó, đột nhiên giận sôi máu.
Hảo gia hỏa, mình cùng anh ta khách khí, anh ta thật đúng là không khách khí với mình thật!!
Cao Tử Quá tức giận đi đến sau lưng Lâm Yên Nhiên, đang muốn âm dương quái khí một phen, lại bị bàn nhỏ ở giữa Q tranh khắc bản hấp dẫn.
Là một con mèo cam nhỏ đáng yêu, lười biếng nằm ngửa, cái bụng phơi nắng sờ bóng cao su.
Mặc dù bộ dáng Cao Tử Quá trông như cái nhị thế tổ*, nhưng lại đặc biệt thích những con vật nhỏ lông xù xù này.
(* Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.)
Cơ hồ là ở ánh mắt đầu tiên nhìn thấy mèo con, liền bị bức tranh này manh rồi.
Tuy rằng là bản Q nét vẽ đơn giản, nhưng bức tranh vẫn sống động linh hoạt!
Cậu ta liếc nhìn Lâm Yên Nhiên một cái, "Anh, anh vẽ à?"
Dù có thể tận mắt chứng kiến, nhưng trong giọng nói vẫn là có chút nghi ngờ.
Yên nhiên không phải rất phế vật sao?? Anh ta tại sao...... Còn biết vẽ tranh a!!
Sau khi Lâm Yên Nhiên vẽ nét bút nhan cuối cùng trên bản vẽ, lúc này mới trả lời Cao Tử Quá, "Đúng vậy."
Sau đó anh liền đứng dậy, từ túi quần áo lấy ra một sợi dây và một cái kẹp.
Tinh thần đạo diễn trước màn hình lập tức căng chặt:??????
Những đồ vật kỳ lạ này của Yên Nhiên từ đâu tới!!!!!
【 Yên Nhiên lại bắt đầu ha ha ha ha 】
【 Hộp bách bảo trực tuyến 】
【 Trong túi của anh ấy như thế nào cái gì cũng có a, ta thiên 】
【 Ha ha ha quần áo này có thể trang a! Động tâm quá, còn hàng không vậy? 】
【 Các tỷ muội, Store Flagship chính thức vừa được bổ sung, mau đi mua! 】
Trước màn ảnh, Lâm Yên Nhiên thuần thục buộc dây vào hai bên trên cây, sau đó dùng kẹp treo từng bản tranh Q khắc lên.
Cao Tử Quá đã hoàn toàn mộng bức phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện, trong vòng mười phút mà cậu ta sắp xếp dụng cụ vẽ, Lâm Yên Nhiên đã vẽ hơn chục bức tranh Q.
"Anh vẽ nhiều vậy!!"