• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kẻ gây chuyện - Vu Cửu sau khi trở lại ký túc xá thì nhào vào trên giường, cười to ra một cách lếu láo: “Chọt trúng chỗ đau của Kỳ Dụ Văn chuẩn xác như vậy thật là sảng khoái quá đi!”

Quả nhiên cái thiết lập 'ánh trăng sáng’ ở giai đoạn trước này chính là cái được dùng để cho người ghê tởm, gây khó chịu kia.

Vu Cửu cởi bỏ quần áo của mình với tâm trạng tốt, máy sưởi ở phòng ngủ bật đến nóng hừng hực, cũng chỉ mặc vào một cái áo ba lỗ, nằm ngửa ở trên giường.

“Chị em?”

Vu Cửu sờ sờ di động, không sờ thấy, đang nghĩ phỏng chừng ở trong túi, cũng lười phải đi lấy, bèn mở laptop đặt ở bên cạnh ra lên mạng Baidu, liền phát hiện cái chuyện cha của Kỳ Dụ Văn - Lâm Hoa Nguyên là con nuôi nhà họ Lâm kia……

Vu Cửu nhướng mày lên, chẳng lẽ cô thật sự là đứa con rơi rớt bên ngoài của nhà họ Lâm, đích thực như vậy thì không có quan hệ huyết thống.

Đấy thì lại hết sức phù hợp với thiết lập máu chó trong tiểu thuyết hồi xưa, nói không chừng thì cô thật sự đoán đúng rồi.

Vu Cửu không nhịn được, để lộ ra một cái vẻ mặt ghét bỏ, bực bội mà nói lẩm bẩm: “Vì sao thiết lập chị em phải là hiểu lầm, truyện ngược cũng phải ngược đến cùng chút có được không, BE ngon biết bao……”

Giữa trưa hôm sau, khi Vu Cửu rửa mặt mặc đồ xong, chuẩn bị ra ngoài ăn bữa trưa, liền nhìn thấy Lăng Thập cùng Kỳ Dụ Tinh đứng như đóng cọc ở cửa ký túc xá của mình. Thật ra thì buổi sáng hai đứa đã tới rồi, nhưng không muốn quấy rầy Vu Cửu nghỉ ngơi, cứ vẫn luôn ở cửa chờ đấy.

“Chị ơi! Chị không sao chứ?!”

“Chị, chị có bị thương hay không, cái đồ Kỳ Dụ Văn kia vô cùng tàn nhẫn, còn rất bá đạo, chị thật sự không sao chứ?”

“Chị ơi, em gọi điện thoại cho chị, chị đều không tiếp, em cũng lo lắng chết được!”

“Chị ơi……”

Hai đứa này, bên xướng bên hoạ, Vu Cửu thật tình vừa ngọt ngào lại chua xót, giơ tay sờ sờ đầu hai đứa: “Chị không sao, chị thế này không phải tốt đẹp đấy sao?”

Vu Cửu thoáng nhíu mày một cái với Kỳ Dụ Tinh: “Ngược lại là Kỳ Dụ Văn, em nên đi xem thử cô ấy có sao hay không.”

Kỳ Dụ Tinh thoáng sửng sốt: “Chị ấy làm sao rồi? Chị đã đánh chị ấy sao?”

Vu Cửu phì cười, Kỳ Dụ Tinh chắc sẽ không thật sự cho rằng Vu Cửu cô là siêu nhân chứ? Mình chỉ là một cái kẻ lọc lõi thôi nha!

“Chị đâu có đánh thắng được cô ấy, tóm lại chị không có việc gì, các em yên tâm. Sao mà đều chạy tới nơi này rồi, không đi học sao?”

Cảm xúc trào dâng của Lăng Thập nguội lạnh trong nháy mắt, ngập ngà ngập ngừng thật lâu nói không thành lời. Ngược lại là Kỳ Dụ Tinh côn đồ quen rồi, đĩnh đạc mà nói: “Tụi em chuồn ra tới.”

Vu Cửu cười nói: “Chỉ tí việc này à? Tiểu Thập, coi em căng thẳng như vậy kìa, không sao, chị không tức giận.”

Trốn học tính cái gì, Lăng Thập là một học sinh ngoan, trốn học một lần cũng chả phải vấn đề lớn. Bối cảnh gia đình Kỳ Dụ Tinh hùng hậu, trốn học thì càng không có ảnh hưởng gì.

Vu Cửu khom người, dùng trán tì vào cái trán của Lăng Thập, dịu dàng ấm áp mà nói: “Lá gan có thể to một chút, con gái mà sợ hãi rụt rè thì dễ bị người ta bắt nạt đấy.”

Kiến thức thực sự đến từ thực tiễn, có mấy người cứ thích ăn hiếp những cô bé mềm yếu dịu dàng. Dù cho là hổ giấy, thì cũng yên ổn hơn mặc người ta ức hiếp.

Lăng Thập nghe được câu nói này thì trong lòng chợt căng. Trước đây được chị gái chạm vào trán khoảng cách gần như vậy, thì đều sẽ thẹn thùng, lần này lại chỉ có khủng hoảng tràn ngập trong lòng.

Vì sao đột nhiên chị ấy phải nói cái này? Là chị ấy biết cái gì rồi sao?

Vu Cửu mẫn cảm mà bắt gặp sự thấp thỏm trong mắt Lăng Thập, giữa mày cau lại, thẳng eo lên: “Tiểu Thập?”

Ngón tay Lăng Thập níu vào bên quần mình, đầu lắc lư qua lại không ngừng: “Không, không có, em không có gì.”

“Em có chuyện gạt chị?”

Vu Cửu biết, hỏi Lăng Thập chắc chắn là hỏi không ra cái gì, liền đi hỏi Kỳ Dụ Tinh: “Gần đây đã xảy ra chuyện gì sao?”

Kỳ Dụ Tinh với một vẻ mặt mờ mịt, nhìn nhìn Lăng Thập khác thường ở bên cạnh: “Không có ạ, chuyện gì chứ?”

Lăng Thập đột nhiên ý thức được Vu Cửu cũng chưa có phát hiện chuyện kia, bằng không thì chị ấy sẽ không hỏi như vậy. Hòn đá trong lòng cô bé thả xuống, giương lên một nụ cười tỏa nắng xán lạn một lần nữa: “Chị, em không có việc gì, thật đấy!”

Vu Cửu khẽ gật đầu với vẻ trông suy tư, trong lòng cũng chẳng tin, chỉ là suy nghĩ tìm một dịp đi điều tra nghe ngóng một chút: “Được, không sao thì tốt, nếu hai đứa trốn học cả rồi, vậy thì cùng đi ăn trưa một bữa.”

“Vâng!”

Vu Cửu tìm di động trong ký túc xá, phát hiện di động của mình không thấy đâu, tìm hết nửa ngày cũng chả tìm ra.

“Hai đứa, đứa nào gọi điện thoại cho chị xem, di động của chị không thấy đâu.”

Kỳ Dụ Tinh xung phong nhận việc gọi điện thoại, gọi hết mấy cuộc rồi, lại không nghe thấy tiếng chuông di động. Thoáng nghĩ tiếp, hỏng rồi, đoán chừng di động đã bỏ quên ở cái tiệm xăm kia.

Vu Cửu nhớ lần trước, khi đi xăm bé heo Peppa, người thợ xăm kia đã cho mình một tấm danh thiếp. Sau khi Vu Cửu lục tung thì tìm ra, rồi mượn di động Kỳ Dụ Tinh gọi qua đến.

Quả nhiên di động ở tiệm xăm đó, người thợ xăm kia nói nghỉ trưa có thể tiện đường đưa đến tới trường của cô. Không cần đi một chuyến, Vu Cửu đương nhiên là một lời đồng ý ngay.

“Giải quyết xong, đi thôi.”

“Vâng!”

Dẫn theo hai đứa ăn trưa xong thì Vu Cửu đã tống cổ cả hai đi, có điều hai đứa này sau đấy đã lại lén lút trở lại.

Hai đứa hết sức tò mò với cái người trong điện thoại Vu Cửu vừa rồi kia, đặc biệt là còn nói muốn đưa điện thoại lại đây với vẻ ân cần như vậy, có mờ ám, có vấn đề, có biến!

Đối với cái này, Vu Cửu hoàn toàn không biết gì cả. Vào khoảng thời gian giao hẹn, đứng ở cổng trường chờ người thợ xăm.

Không bao lâu, một người phụ nữ tóc dài phất phới bước xuống từ trên một chiếc xe Audi. Vu Cửu thoáng sửng sốt, người này thật quen mắt lại có chút xa lạ, mãi đến khi người kia đi đến trước mặt mình, dùng giọng nói trầm lắng, thu hút của cô ấy nói một tiếng “Hi” rồi, Vu Cửu mới nhận ra được.

“Sao cô là tóc dài rồi?”.

“Tóc giả.”

Người thợ xăm móc di động ra từ trong túi áo khoác ngoài đưa cho Vu Cửu, nói: “Khi làm việc chưng diện thành thế kia thì thoạt nhìn sẽ tương đối chuyên nghiệp, cá nhân ngày thường, thì tôi sẽ mang tóc giả.”

“Được rồi.”

Nói còn rất có lý, Vu Cửu nhận lấy di động, đã nói tiếng cảm ơn liền định đi rồi.

Dẫu cho hiện tại đại để đã thoát khỏi trung tâm dư luận khuôn viên trường học, cũng phải chú ý một ít, khiêm tốn một tí.

Cái người thợ xăm trước mắt, cho dù là mang tóc giả hay là tạo hình tóc húi cua, đều có sức quyến rũ độc đáo riêng từng cái. Đứng ở chỗ này còn chưa đến một phút, tầm mắt chung quanh nhìn qua thì đã đếm không xuể.

“Đợi đã, cô không định mời tôi ăn cơm sao?”

Vu Cửu quay đầu lại nhìn người kia: “Nhưng mà tôi ăn cơm xong rồi, nếu cô có thể tiếp nhận việc tôi nhìn chằm chằm cô ăn, trái lại thì tôi có thể mời cô đi ăn lẩu mala.”

Người thợ xăm thoáng cười một tiếng: “Nói giỡn chơi đấy, đi đây, tạm biệt.”

Cô ấy vẫn chưa quên Vu Cửu là người phụ nữ của Kỳ Dụ Văn, dù cho cô ấy rất vừa ý người này, cũng không thể chạm vào.

“Tạm biệt.”

“Này, cô có thể kêu tên của tôi một chút chứ? Suốt ngày kêu tôi là thợ xăm thì không tốt lắm đâu?”

Vu Cửu khẽ híp mắt, kêu người ta là “này”, thế mà còn không biết ngượng khi nói lời đấy? Cô nhớ lại một chút cái tên trên danh thiếp kia: “Tang Ức.”

Tang Ức hơi thoáng cười, giơ tay lên vẫy vẫy: “Bái bai.”

“Bái bai.”

Lúc này, Kỳ Dụ Tinh núp ở chỗ tối đang cầm di động của mình, đã ghi lại được rõ ràng chung một khung ảnh giữa Vu Cửu và thợ xăm, hô to ——

“how pay!” (trả đích đáng biết bao)

Bàn tay Lăng Thập vỗ một cái trên cánh tay Kỳ Dụ Tinh, bực mình mà mắng: “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, tôi cảm thấy cửa sổ của cô nên lau chút rồi đấy!”

“……”

Stan (fan cuồng) của Vu Cửu điên rồi.

- --------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK