• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cộc cộc cộc ——

Đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài, Kỳ Dụ Văn thoáng sửng sốt chốc lát, vén tóc mai gài đến sau tai, rồi ung dung bình tĩnh mà rời khỏi môi Vu Cửu.

Lăng Thập cùng Kỳ Dụ Tinh đẩy cửa vào đến, liền trông thấy cảnh tượng như vậy:

Kỳ Dụ Văn ngồi một cách thẳng tắp ngay ngắn, đang chơi với ly rượu đế cao rỗng trên tay, mà bên cạnh cô ấy là Vu Cửu nằm nhoài trên quầy bar.

"Chị?"

Lăng Thập vội bước đi qua đến xem xét tình hình của Vu Cửu, liền ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt. Cô bé ngẩng đầu nhìn Kỳ Dụ Văn, hỏi: "Chị ấy uống say rồi?"

Kỳ Dụ Văn hơi gật đầu, mặt tỉnh bơ mà nói: "Cô ấy mê rượu, uống say rồi."

Lăng Thập thoáng thở ra nhẹ nhàng, trong lòng thầm mừng vì may rằng đêm nay là sinh nhật Kỳ Dụ Tinh, bằng không thì cầm thú Kỳ Dụ Văn đã làm gì với Vu Cửu thì không hay rồi.

Lăng Thập mím môi, lại cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện môi Vu Cửu có một vệt dấu màu đỏ nhàn nhạt......

Dấu son môi?

Lăng Thập nâng tay lên, dùng đầu ngón tay chùi chùi, tay Kỳ Dụ Văn đặt ở trên bàn siết thành nắm đấm, hít sâu một hơi mà nói: "Đường."

"Ồ."

Lăng Thập vê vê ngón tay: "Không rít mà."

Kỳ Dụ Văn thoáng liếc cô bé một cái, mặt không đỏ tim không thót mà tiếp tục nói lung tung: "Đường cao cấp."

Lăng Thập: "......"

Kỳ Dụ Tinh là người hiểu biết, cô bé thoáng đảo mắt trợn trắng, rồi nói một câu về phía Kỳ Dụ Văn: "Không biết xấu hổ."

Kỳ Dụ Văn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô bé, ý bảo cô bé câm miệng.

Kỳ Dụ Tinh thoáng "xì" một cái, quả thực cũng không muốn nói lắm, cô bé cũng còn chưa làm rõ ràng chuyện giữa hai người này.

Lăng Thập không có hoài nghi nữa, sau đó trước mắt xuất hiện một tấm khăn giấy, giương mắt thoáng nhìn, là của Kỳ Dụ Văn đưa qua đến.

"Lau tay, sẵn tiện lau sạch vết...... đường ở môi chị em đi."

"Được."

Sau khi Lăng Thập cẩn thận lau sạch "vết đường" nơi môi Vu Cửu, liền nói: "Em đưa chị ấy về trên lầu nghỉ ngơi."

Lăng Thập nâng Vu Cửu dậy. Vu Cửu cảm giác được sự khác thường bèn mở đôi mắt mịt mờ ra, liền trông thấy Kỳ Dụ Tinh ghé vào bên người mình, nhìn mình với vẻ lo lắng, mà Lăng Thập thì đang đỡ mình.

Vu Cửu xoa cái trán của mình, mở miệng thì chính là bợm rượu lên tiếng: "Chị không sao không sao, không cần đỡ không cần đỡ......"

Sau khi đẩy Lăng Thập ra, Vu Cửu thoáng loạng choạng một chút, Kỳ Dụ Văn phản ứng cũng nhanh hơn so với ai khác: "Đỡ cô ấy, mau."

Vu Cửu chẳng chờ ai tới đỡ thì đã tự mình đứng vững, đôi mắt mờ mịt nhìn khắp xung quanh: "'Đỡ cô ấy'/Futa? (*) Chỗ nào có Futa? Sao cái thế giới này còn có Futa! Lại không phải Văn học Hải Đường!" (**)

(*) ở đây là 扶她: Đỡ cô ấy, rất trong sáng và bình thường. Nhưng bên cạnh đó, cách đọc hai chữ này là Fú tā, cũng là phiên âm của từ Futa, bắt nguồn từ tiếng Nhật "ふたなり" (Futanari), một thể loại truyện nữxnữ mà trong đó 1 trong 2 nhân vật chính trời sinh có bộ phận sinh dục nam.

(**) Văn học Hải Đường (海棠文学): theo tổng hợp từ baidu thì đây là trang web truyện nổi tiếng bởi các nội dung kích thích, có thể không phù hợp với các quan niệm giá trị của xã hội ngày nay.

Mọi người: "......"

Xem ra Vu Cửu đúng là uống say rồi.

Vu Cửu không nhìn thấy "futa", bèn dứt khoát mặc kệ luôn, giữ chặt tay Kỳ Dụ Tinh: "Sinh nhật vui vẻ... ưm......"

Muốn nôn rồi!

Vu Cửu che lấy miệng lập tức phóng lên lầu, tất cả mọi người trợn mắt há mồm mà nhìn theo, đây là tốc độ nhanh nhất Vu Cửu chạy ra được mà bọn họ từng thấy.

Kỳ Dụ Văn nhìn Kỳ Dụ Tinh, muốn nói tí gì, nhưng lời kẹt ở trong cổ họng, thế nào cũng không nói nên lời, chỉ có thể chuyển sang nói: "Chị lên lầu coi thử."

Đây là ở nhà người khác, chưa được cho phép nên Lăng Thập không dám tùy tiện đi lên, chỉ có thể nôn nóng mà ngồi chờ ở dưới lầu.

Vu Cửu ghé vào trên bồn cầu rồi nôn, đã thật lâu rồi cô chưa có từng nôn khi say, sự khó chịu do cái thân thể này mang đến cho cô là điều xưa nay chưa từng có.

"ọe~"

Kỳ Dụ Văn đi vào phòng vệ sinh, rũ mắt nhìn cô: "Sức uống kém như thế còn nốc nhiều vậy đấy."

Vu Cửu đứng lên ấn xuống nút xả nước, tiếp theo đã đậy nắp bồn cầu lại rồi đi súc cái miệng: "Lần sau không uống nữa, xuống lầu đón mừng sinh nhật cho Dụ Tinh, sinh nhật 18 tuổi rất quan trọng."

"18 tuổi? Nó 19 rồi."

"Hả?"

Vu Cửu mờ mịt mà ngẩng đầu lên, nhìn Kỳ Dụ Văn thông qua chiếc gương: "Dụ Tinh còn lớn hơn tôi? Thế mà gọi tôi là chị!"

Kỳ Dụ Văn khẽ gật đầu: "Tôi cho rằng là cô muốn chiếm lợi nó, chẳng ngờ được là cô ngốc."

"...... ô đệt?"

Kỳ Dụ Văn thoáng rút một tấm giấy lau đi vết nước nơi khóe môi cô: "Được rồi, cô đi nghỉ ngơi đi, tôi thay cô cho."

Theo bản năng, Vu Cửu muốn từ chối, đầu vẫn còn ý thức tỉnh táo mà nghĩ được rằng đây là cái cơ hội tốt, liền nói: "Được, nếu mà cô chẳng thể thay thế tôi đàng hoàng, coi ngày mai tôi...... ừm, xử lý cô thế nào."

Kỳ Dụ Văn cười cười, nhìn Vu Cửu đi lướt ngang qua bên người mình, sau đó ngã vào trên giường mềm mại: "Ngày mai nhớ nhắc tôi kêu dì đổi khăn trải giường......"

"Ừ."

Kỳ Dụ Văn tắt đèn giúp cô, rồi liền xoay người xuống lầu.

Lăng Thập cùng Kỳ Dụ Tinh nhìn thấy chỉ có một người xuống dưới, đều rất kinh ngạc, chưa từ bỏ ý định mà nhìn hướng trên lầu, thật lâu mà vẫn không thấy cánh cửa kia mở ra.

Kỳ Dụ Tinh hỏi: "Chị Vu Cửu đâu?"

"Uống say ngủ mất rồi, không phải muốn ăn sinh nhật sao? Ăn đi, bây giờ chị chính là Vu Cửu."

Kỳ Dụ Tinh: "......"

Lăng Thập: "......"

Bớt "đũa mốc bày đặt chòi mâm son", chị có tư cách gì mà có thể thay thế Vu Cửu!

Kỳ Dụ Văn nói là thay thế, thật ra chính là ngồi ở trên sofa giống khán giả vậy.

Kỳ Dụ Tinh cùng Lăng Thập đều sợ Kỳ Dụ Văn, cái sinh nhật này đâu ăn mừng tiếp được nữa, lúng túng đến mức da đầu ngứa ran.

"Phiền chết được!"

Kỳ Dụ Tinh đến bưng nguyên cái bánh kem trên bàn đem đi, dành ra một bàn tay cất tay của Lăng Thập vào trong túi mình: "Tự tụi em đi ra ngoài đón mừng, tạm biệt!"

Kỳ Dụ Văn thoáng được thảnh thơi, có điều......

"Mấy đứa muốn đi cũng được, ngày mai Vu Cửu hỏi tới thì chớ thốt bất kỳ lời nào nói xấu chị. Nếu mà có nói, thì nói vài câu hay cũng được."

Kỳ Dụ Tinh hơi bĩu môi, vẻ không kiên nhẫn: "Biết rồi biết rồi."

Lúc sắp ra cửa, Kỳ Dụ Văn đã lại gọi giữ Kỳ Dụ Tinh, Kỳ Dụ Tinh suýt nữa thì muốn chửi tục, đã quay đầu lại lớn tiếng hô một câu: "Còn có chuyện gì chứ!"

Một ngày sinh nhật tốt đẹp bị Kỳ Dụ Văn làm hỏng rồi, sao Kỳ Dụ Tinh lại không tức giận.

Đôi mắt Kỳ Dụ Văn không chớp lấy một cái: "Sinh nhật vui vẻ."

Sự tức giận trên mặt Kỳ Dụ Tinh chầm chậm thu gom lại, rũ đôi mắt xuống thoáng "ừm" một tiếng, liền xoay người ra ngoài cửa.

Ngày hôm sau.

Câu nói đầu tiên khi Vu Cửu nhìn thấy Kỳ Dụ Văn chính là: "Đêm qua thế nào?"

Kỳ Dụ Văn dùng dao nĩa xắt sandwich trước mặt, tâm trạng trông có vẻ không tệ: "Vẫn tốt."

"Sau đó thì sao?"

Kỳ Dụ Văn giương mắt nhìn cô: "Thì là vẫn tốt, cô muốn tôi thuật lại y xì tình hình từ đầu sao?"

"Được á."

Vu Cửu ngồi ở trước bàn ăn, thân thể hơi hơi nghiêng về trước, làm ra dáng vẻ coi phim.

"......"

Kỳ Dụ Văn phớt lờ cô, lẳng lặng cúi đầu ăn bữa sáng của mình.

"Chả thú vị gì hết."

Vu Cửu cảm thấy chắc là sẽ không tiêu tùng đi đâu được, bằng không thì Kỳ Dụ Tinh đã sớm tới mách lẻo với mình rồi, nhưng cô bé kia cũng chẳng có một chút động tĩnh nào cả. Phỏng chừng là tối hôm qua rất vui vẻ, lại ngại ngùng ỡm ờ, không sẵn lòng nói nhiều với mình.

......

Sắp sửa 1/5 liền rồi, cô tính nhân cái kỳ nghỉ này đi thành phố Du coi thử tiệm lẩu bên kia. Sau khi dùng bữa xong, liền đã nói chuyện này với Kỳ Dụ Văn, nhưng mà lý do biện minh của cô là: Phải đi công tác thành phố Du cùng Lâm Thiên Nguyên.

Kỳ Dụ Văn thoáng sửng sốt: "Không phải cô chỉ là một thực tập sinh sao? Còn phải đi công tác?"

Hơn nữa kỳ nghỉ 1/5 nhà họ Lâm phải thờ cúng tổ tiên, Lâm Thiên Nguyên thì cố ý vậy đi, chỉ là để quăng những chuyện rườm rà đó cho cô ấy.

"Thực tập sinh không có nhân quyền á cô chủ lớn."

"Bằng không thì cô tới công ty của tôi, để cô có nhân quyền, khi trước đã có bảo cô tới làm thư ký của tôi, cô không đồng ý."

"Làm thư ký của cô? Tôi có bệnh đấy làm thư ký của cô, cô thiếu thư ký sao? Có việc thư ký làm, hết chuyện làm thư ký."

Vu Cửu cầm lòng không đậu mà mồm nói bô bô ra. Người nói vô tình người nghe có ý, chóp tai Kỳ Dụ Văn giấu ở trong tóc đỏ lên, nói: "Tôi không phải người như vậy, có phải cô xem tiểu thuyết nhiều rồi không, lời lưu manh học đâu vậy."

Vu Cửu: "......"

Bị một vai chính trong tiểu thuyết nói lời như vậy, sao cứ kỳ quái thế nào đây?

Vu Cửu lại nói tiếp: "Dù sao thì tôi không muốn bị nói ra nói vào, lỡ như bị mẹ cô biết được, cũng không biết sẽ thế nào."

Cô vẫn còn chưa quên bà mẹ của Kỳ Dụ Văn ở trong tiểu thuyết là nhân vật với thiết lập "mẹ chồng độc ác", tiếp sau thậm chí có tréo ngoe "Cho cô 500 vạn, rời khỏi con gái của tôi".

Quả thật bây giờ cô thiếu tiền, nhưng cái tình tiết đó xuất hiện vào lúc này thì không có lợi. Nếu như đòi được 500 vạn này, thì cũng không cách nào dùng để trả tiền nợ. Nếu như không muốn (số tiền), thì còn không biết sẽ bị người đấy tính kế thế nào đâu.

Giữa mày Kỳ Dụ Văn chợt nhíu, lời của Vu Cửu đã nhắc nhở cô ấy.

Mẹ?

Nói ra thì, còn không biết liệu mẹ mình có biết việc mình bao nuôi Vu Cửu hay không. Kỳ Dụ Văn nghĩ, có lẽ là bà ấy biết được đi, người nọ nhìn thì như cũng không thèm để ý cái gì, nhưng ham muốn kiểm soát cực mạnh, chuyện trong nhà thật ra hết thảy đều ở trong nắm giữ của bà ấy.

Từ khi cô ấy bao nuôi Vu Cửu thì được đến mấy tháng rồi, vì sao mẹ cô ấy mãi vẫn chưa chen tay vào, thậm chí là nhắc đến cũng chưa nhắc qua.

Kỳ Dụ Văn không hiểu ra sao.

Ăn uống xong, Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Văn liền đi lo bận việc của riêng mình rồi.

Vì để tránh né dòng người cao điểm, vào ngày 29 tháng 4, Vu Cửu cùng Lâm Thiên Nguyên đã chuẩn bị rời khỏi thành phố B. Đương nhiên, bọn họ còn đã dẫn theo Lăng Thập cũng cùng đang trong kỳ nghỉ.

Trên xe hướng đến sân bay, thông qua gương, Lâm Thiên Nguyên nhìn hai đứa em gái ngồi ở phía sau, khó che đậy niềm vui, độ cong nơi khóe môi vẫn mãi chưa từng buông xuống.

Lăng Thập cảm thấy kỳ quái, nhưng ngại vì ở trên xe nên cũng vẫn chưa hỏi gì.

Xe đến được sân bay, ba người cùng đi vào sân bay. Sắc mặt Lăng Thập chợt đổi, hơi kéo tay Vu Cửu, bứt rứt mà nói: "Chị ơi, em muốn đi toa-lét, nhưng mà em không biết ở chỗ nào."

"Vào toa-lét à?"

Vu Cửu nói với Lâm Thiên Nguyên: "Tôi dẫn Tiểu Thập đi toa-lét, va-li xin nhờ cô trông một chút vậy!"

Lâm Thiên Nguyên hơi gật đầu, trên mặt toàn là nét cười dịu dàng: "Đi đi, tôi ở chỗ này chờ các cô."

"Được."

Vu Cửu dẫn theo Lăng Thập đi toa-lét. Thừa dịp không có mặt Lâm Thiên Nguyên, Lăng Thập hỏi Vu Cửu: "Chị ơi, cái người kia là ai ạ? Người đó vẫn luôn nhìn rồi cười với chúng ta á, thật biến...... thật kỳ quái ạ."

Vu Cửu ôm lấy vai Lăng Thập, nói: "Ở cái thế giới này, cô ấy là......"

Lúc này, một người đàn ông thoáng đụng phải Vu Cửu, lời Vu Cửu bị buộc gián đoạn. Cô hơi nhìn gã kia một cái, người nọ giơ tay lên vội nói: "Xin lỗi xin lỗi."

Vu Cửu khẽ cau mày, lại hơi lắc đầu, chợt cười độ lượng: "Không sao."

Lăng Thập thoáng trừng mắt nhìn người đàn ông kia một cái, duỗi tay xoa xoa chỗ Vu Cửu bị đụng: "Chị có đau hay không?"

"Không sao."

Vu Cửu dắt lấy tay Lăng Thập, tiếp tục lời vừa rồi chưa nói xong: "Ở cái thế giới này, ngoại trừ chị và cha, người phụ nữ đó là cái người mà em đáng tin tưởng nhất."

Lăng Thập cũng không phải nhân vật chính trong cốt truyện, cô cũng sẽ không đề cập đến lợi ích của Lâm Thiên Nguyên, đích thực sẽ là chị gái tốt đáng để Lăng Thập tín nhiệm. Về sau chờ khi cô chạy trốn rồi, Lâm Thiên Nguyên sẽ là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của Lăng Thập, hiện tại cứ gây dựng tình cảm giữa cô bé cùng Lâm Thiên Nguyên là điều không gì tốt hơn.

Lăng Thập hơi gật đầu, cho dù thật đột ngột, lại vẫn cảm thấy Lâm Thiên Nguyên hết sức kỳ quái, không mong muốn đi tin tưởng người kia lắm. Nhưng nghe lời Vu Cửu rồi, cũng đang chậm rãi tiếp nhận cái thông tin này.

Trong lòng cô bé, Vu Cửu là người tuyệt đối có thể tin tưởng, lời của chị thì Lăng Thập đều sẽ tin tưởng vô điều kiện.

Tới WC rồi, Vu Cửu chờ ở bên ngoài, tại thời điểm nhàm chán vô cùng thì một người đàn ông cao lớn đẹp trai chạy tới, thở hồng hộc mà nói: "Cô à, đây là di động của cô à? Vừa rồi không phải có một người đàn ông đã đụng phải cô sao? Đó là một tên móc túi."

Vu Cửu sờ sờ túi của mình, thật sự đúng là không thấy di động của mình nữa, bèn cầm di động người nọ đưa qua về, di động tự động mở khóa, quả nhiên là di động của mình.

Vu Cửu ngẩng đầu, nói với vẻ ngọt ngào: "Cảm ơn anh, nếu mà di động bị trộm mất thì phiền toái rồi. "

Người đàn ông kia vuốt mái tóc húi cua của mình, thoáng đỏ mặt: "Không có gì không có gì, lần sau phải cẩn thận, đặc biệt là gặp phải loại người đáng ngờ này."

"Được, cảm ơn."

——

Đầu tháng năm, nhà họ Lâm cúng tế tổ tiên, Lâm Thiên Nguyên không ở thành phố B, việc thuộc cả lứa kia của cô ấy tất nhiên đã đè hết ở trên người Kỳ Dụ Văn.

Từ trước đến nay, cúng tế tổ tiên là chuyện lớn của nhà họ Lâm, Lâm Hoa Nguyên tuy là con nuôi, nhưng cả nhà bọn họ cũng phải đi. Ngay cả Lâm Thiên Song ở tuốt nước ngoài học tập cũng đã trở về, là Lăng Nguyệt, mẹ của Lâm Thiên Song đi đón.

Lâm Thiên Song trở về, có thể thấy được bằng mắt thường là không vui vẻ. Từ trước đến nay cô ta chán ghét loại chuyện cúng tế tổ tiên này. Cô ta là con gái của kẻ thứ ba, là người không xứng cúng tế tổ tiên, nhưng cô ta vẫn phải trở về.

Cũng không biết vì để cái gì, vì nhục nhã cô ta sao?

Lăng Nguyệt cảm thấy rất có lỗi với Lâm Thiên Song, nếu không phải thân phận của bà ta 'danh không chính ngôn không thuận', thì cũng sẽ không để con gái mình chịu uất ức như vậy, bèn ôn tồn nói khuyên nhủ: "Khi trước không phải con vẫn luôn muốn trở về sao? Lần này để con trở lại rồi còn không chịu?"

Lâm Thiên Song cắn môi dưới, cô ta thì muốn trở về, nhưng không muốn là bởi vì cái nguyên nhân này mà trở về.

Lăng Nguyệt cười cười, lại nhỏ giọng mà hỏi: "Con ở nước ngoài có còn liên hệ với Dụ Văn chứ?"

Lâm Thiên Song mím môi: "Không có."

Cô ta có hơi xấu hổ cùng bực dọc. Trước khi ra nước ngoài, cô ta cố ý chơi một chiêu lạt mềm buộc chặt đấy với Kỳ Dụ Văn, chẳng ngờ đâu gồng quá lố, lập tức khuyến khích người kia lùi bước rồi.

Sau khi ra nước ngoài, toàn vẫn luôn là cô ta chủ động liên hệ Kỳ Dụ Văn, cái nhận được đều là lác đác mấy chữ đáp lại lạnh nhạt.

"Không có thì tốt, không có thì tốt."

Lăng Nguyệt khẽ vuốt tay Lâm Thiên Song, lại nói: "Dụ Văn không phải là người mà chúng ta trèo cao được nổi, mẹ cô ta lợi hại lắm đấy, nhìn xem chú của con bị áp chế thành dạng gì rồi. Một người đàn ông rành rành mà ở trong nhà nói gì cũng không nói được, địa vị còn không bằng Dụ Tinh, đứa con gái út nhà họ Kỳ. Dù cho con có ở bên Dụ Văn được thì cũng sẽ không hạnh phúc đâu, huống chi hai đứa còn là chị em."

"Mẹ, là con yêu nhau với chị Dụ Văn, lại không phải với mẹ chị ấy, mẹ lo lắng nhiều như vậy làm chi? Vả lại, tuy tụi con là chị em, nhưng là quan hệ không có huyết thống."

Lời nói đến đây thì Lâm Thiên Song đã dừng lại, nếu cô ta yêu nhau với Kỳ Dụ Văn, thì còn có thể được chia tiền của cái gia tộc lớn họ Kỳ này. Nhà họ Lâm có Lâm Hoa Khôn, cái người vai vế đứng đầu bất công cực độ ở đây, thì đoán chừng cô ta, đứa con do kẻ thứ ba sinh ra này về sau cũng không được chia một xu tiền nào.

Lăng Nguyệt nhíu mày, nghiêm khắc mà mắng: "Này là lời gì! Tóm lại con không thể yêu nhau với Dụ Văn, sau này nếu để mẹ biết con còn lén liên hệ với nó, thì vĩnh viễn không cho phép con từ nước ngoài trở về."

Bên trong xe yên lặng xuống, hai mẹ con ôm nỗi tâm sự riêng. Hai tiếng sau, xe dừng lại ở nhà lớn của nhà họ Lâm, vừa xuống xe liền trông thấy người của đại gia đình kia ngồi ở trang viên tán gẫu.

Trên mặt Kỳ Dụ Văn mang theo nụ cười tự tin, trò chuyện cùng ông cụ Lâm hòa hợp vô cùng. Kỳ Tử Đồng cùng Lâm Hoa Khôn cũng ngồi ở một bên, đang nói chuyện gì đó.

Kỳ Dụ Tinh cúi đầu chơi trò chơi, Lâm Hoa Nguyên thì ngẩn ra đó hút thuốc. Hai cái người luôn luôn bị người ngoài chê trách coi thường này, trông như thể cà lơ phất phơ lạc quẻ, nhưng cũng hòa nhập hoàn hảo trong bầu không khí gia tộc nơi đây.

Lâm Thiên Song từ khi chào đời thì ở trong gia tộc này rồi, nhưng cô ta vĩnh viễn không thể giống những người khác, kiểu hòa nhập vào cuộc sống như vậy kia. Cô ta chỉ đành giả vờ thành dáng vẻ dịu dàng xinh xắn, mới có thể gắng gượng đánh lừa được mọi người.

Lăng Nguyệt dắt lấy tay Lâm Thiên Song, nói: "Chúng ta đi qua đi, chào hỏi với ông nội một cái."

Lâm Thiên Song khẽ gật đầu: "Vâng."

Hai mẹ con vừa tới gần, thì Lâm Thiên Song ngoan ngoãn chào hỏi: "Ông nội, chú, dì, các chị các em, chào mọi người."

Cuộc trò chuyện bên kia thoáng ngừng vài giây, lại tiếp tục giống như không có việc gì, chỉ có Kỳ Dụ Văn cùng Lâm Hoa Nguyên đã đáp lời.

Lăng Nguyệt và Lâm Thiên Song đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Mới đứng yên, thì Lương Dư Kha đeo kính râm đã đi theo sau bố Lương lại đây, tất cả mọi người nhìn về phía họ, chào hỏi nhiệt tình.

Sự đối lập này khiến Lăng Nguyệt cùng Lâm Thiên Song càng khó chấp nhận được, ngay cả người ngoài cũng quan trọng hơn bọn họ.

Lương Dư Kha trầm ngâm, nhìn thoáng qua Lâm Thiên Song, liền nhận được ánh mắt ngại ngùng của cô ta. Cô ấy cười đáp lại một cái, sau đó, xã giao với những bậc bề trên xong thì liền đi đến bên cạnh Kỳ Dụ Văn, tháo kính râm xuống, để lộ ra đôi mắt cười đến híp lại của cô ấy.

"Sao Lâm Thiên Song trở lại rồi mà cô phản ứng lạnh nhạt như vậy? Không giống cô ha, hiện tại Vu Cửu cũng không ở đây, là sợ ai ghen à?"

Giữa mày Kỳ Dụ Văn chợt nhíu, lời mắng chửi đã trào lên cổ họng rồi, nhưng vướng bởi hoàn cảnh, đã bị cô ấy cứng rắn đè xuống, thân thể nghiêng về trước, nhỏ giọng cảnh cáo: "Lương Dư Kha, tốt nhất đừng chọc tôi, câm miệng của cô lại, lo cho tốt chuyện của cô đi."

Lương Dư Kha nhướng mày, đôi tay đan chéo ôm lấy vai mình, giống như là đã bị ăn hiếp vậy: "Hiếm khi gặp mặt một lần, cô liền dữ với tôi như vậy, dọa cả đến tôi rồi."

"...... thật không hổ là diễn viên."

Lương Dư Kha buông hai tay xuống, nhận lấy cà phê do người làm đưa qua: "Cơ mà nói nghiêm túc đấy, cô cứ lạnh nhạt với Lâm Thiên Song như vậy à?"

"Nói tôi làm gì? Sao cô không đi đáp lời ấy? Không phải cô thích em ấy sao?"

Lương Dư Kha bưng cà phê lên, thoáng nhấp một ngụm nho nhỏ: "Hiện tại lại không thích rồi, nhưng tôi không nghĩ cô chung tình như vậy, còn tìm một người giống cô ấy làm kẻ thay thế."

Khi trước Lương Dư Kha cũng từng theo đuổi Lâm Thiên Song, nhưng trong lòng cô ấy rất rõ ràng rằng Lâm Thiên Song đang bắt cá hai tay với cô ấy và Kỳ Dụ Văn.

Cô ấy còn nhớ Lâm Thiên Nguyên từng nói một câu: Con bé ấy là đang tuyển phi (vợ), đến lúc đó câu được cái nào hay cái đó, dù sao hai người đều khá được.

Sau đó Lương Dư Kha thì hoàn toàn nhìn thấu được Lâm Thiên Song, từ yêu chuyển sang ghét đối với cô ta.

Kỳ Dụ Văn tỉnh bơ trên mặt, thật ra trong lòng đã muốn băm vằm Lương Dư Kha thành trăm nghìn mảnh rồi.

Chọc ngoáy Kỳ Dụ Văn xong, Lương Dư Kha liền đã rời đi, đến trò chuyện với ông cụ Lâm. Tiếp theo đó, cái vị trí kia liền bị Lâm Thiên Song ngồi xuống rồi.

Kỳ Dụ Văn giương mắt nhìn cô ta, trên mặt vẫn cứ tỉnh rụi: "Đã lâu không gặp."

Lâm Thiên Song nhấp môi mỉm cười: "Đúng vậy, đã lâu không gặp, nếu không phải cúng tế tổ tiên, em cũng không biết khi nào có thể về nước."

Kỳ Dụ Văn kéo khóe miệng lên, "ừ" một tiếng rồi ngoảnh tầm mắt đi. Có điều, Lâm Thiên Song vừa nói một câu, cô ấy sẽ lại nhìn cô ta chăm chú, nghe cô ta nói cho hết lời. Cho dù lời đáp vĩnh viễn là mấy con chữ kia, nhưng tốt xấu thì không có lạnh nhạt cô ta lắm.

Chỉ là......

Nhìn vào gương mặt khá là giống với người nào đó của Lâm Thiên Song đây, Kỳ Dụ Văn sẽ luôn nhớ tới bộ dáng người nọ làm bộ làm tịch giả vờ dịu dàng.

Hình ảnh quá giàu cảm xúc đi, đã muốn mắng người rồi.

Gần đây Lăng Nguyệt cùng Kỳ Tử Đồng đều ở nhà họ Lâm, Kỳ Dụ Văn còn bị quản thúc bởi Kỳ Tử Đồng, trong vấn đề ngoại trừ nguyên tắc đúng sai ra thì đều sẽ nghe lời mẹ.

Mà tình hình của Lâm Thiên Song thì càng gay go một tí. Trong nhà dù là ai cũng đều có thể cản đường cô ta đi tìm Kỳ Dụ Văn, đặc biệt là Lăng Nguyệt. Cho dù cô ta muốn ở lại cùng Kỳ Dụ Văn nhiều một chút cũng rất khó, trong nửa tiếng của một ngày ngắn ngủi này, không có bất cứ cơ hội nào ở chung riêng mình với Kỳ Dụ Văn.

Thành phố Du.

"Cô...... sao lại tới rồi?"

Lương Dư Kha cười dịu dàng, rồi đưa một viên kẹo cho Vu Cửu, đồng thời nói: "Thiên Nguyên trở về cúng tế tổ tiên rồi, kỳ nghỉ của em gái cô kết thúc rồi thì cũng quay về đi học, tôi thế chỗ họ ở cùng cô."

Vu Cửu chẳng nhận kẹo: "Cô không sợ bị Kỳ Dụ Văn biết sao?"

Lương Dư Kha đã tự mình ăn viên kẹo kia: "Kỳ Dụ Văn bận chuyện cúng tế tổ tiên, chả rảnh để ý chúng ta, chúng ta có thể chơi thỏa thích."

Vu Cửu nói: "Nhưng tôi không muốn chơi với cô."

Lương Dư Kha cũng không giận, đôi tay bưng lấy mặt, cười tủm tỉm nhìn Vu Cửu: "Nhưng tôi lại thích dáng vẻ cô 'muối' (hay còn gọi là mặn, từ lóng ý chỉ cách cư xử vô cảm lạnh lùng) với tôi."

"......"

Vu Cửu để lộ ra biểu cảm 'ông cụ xem di động ở tàu điện ngầm' (*): "Cô đây là quái dị cái gì vậy?"

"Vậy Kỳ Dụ Văn thì nói thế nào? Cô ta thích cô khinh thường cô ta, lại ưng dáng điệu hiếp đáp cô ta. Tôi chỉ là quái, cô ta là khuynh hướng M (cuồng ngược)."

Vu Cửu: "......"

Kỳ Dụ Văn là khuynh hướng M? Này là phát ngôn cc gì.

Vu Cửu cúi đầu nhìn bàn kính trước mặt. Dưới ánh mặt trời, phản chiếu hình ảnh dáng vẻ Lương Dư Kha nhìn cô chằm chằm.

Vu Cửu dời tầm mắt đi rồi thở dài, cũng không biết liệu Lương Dư Kha có phải là vai ác hay không, luôn cảm thấy cái thiết lập đây của cô ta hết sức phù hợp cho nhân vật có thể cùng tranh giành nữ chính thụ với nữ chính công trong tiểu thuyết.

Vu Cửu che lại đôi mắt, nguy quá, bánh răng cốt truyện này là bắt đầu chuyển động rồi sao? Cô còn chưa trả hết tiền đâu, sao mà liền tiến vào chủ đề chính rồi!

Tuyến tình thân bị kích hoạt giữa bất chợt, hiện tại tuyến tình cảm thứ hai thế mà cũng có manh mối rồi. Lần trước, khi Lương Dư Kha nói chuyện với mình không phải là bộ mặt tính kế kia sao? Lúc này sao lại cái mặt dáng vẻ 'nảy sắc xuân' (động dục) rồi? Còn thích mình 'mặn' với cô ta? Thấy coi bộ là cô ta đã ăn muối nhiều quá đến mức cao huyết áp rồi.

Vu Cửu vỗ bàn mà bật dậy, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, càng thêm muốn rời khỏi đám người không biết tắc nghẽn cặn bã gì trong não: "Tôi phải vội đi rồi, không lảm nhảm với cô nữa, tôi phải kiếm nhiều tiền sớm một chút để trả nợ!"

Lương Dư Kha buồn cười mà nhìn cô: "Tôi theo cùng cô."

"Cùng cái gì mà cùng? Cô, một minh tinh lớn trà trộn nơi phố phường với tôi, bộ cô không cảm thấy có hơi không thích hợp sao?"

Lương Dư Kha vẫn với gương mặt tươi cười dịu dàng kia như cũ: "Vậy tôi không quấy rầy cô làm việc kiếm tiền, tôi vẫn chờ cô trả hết tiền cho Kỳ Dụ Văn đây."

Vu Cửu rũ mắt thoáng nhìn cô ta thêm, lại dời tầm mắt đi, rồi lặp lại một câu lần nữa: "Kiếm tiền!"

Vu Cửu đã ghé thăm tiệm lẩu rất nhiều bên, thỉnh thoảng sẽ gặp phải ông bà chủ hết sức nhiệt tình, cầm một mớ ớt trái lừa cô: "Ăn chút đi mà ăn chút đi mà, không cay không cay! Cô nếm coi có phải rất thơm ngon hay không!"

"Không muốn không muốn, ngửi thấy rồi ngửi thấy rồi, siêu thơm ngon!"

"Ăn tí thôi mà ăn tí thôi mà! Cô ăn rồi thì tôi liền nói cho cô biết bí quyết nước cốt lẩu của nhà tôi!"

Không cưỡng được sự nhiệt tình cùng dụ dỗ của đám ông bà chủ này, Vu Cửu run tay cầm lên một trái ớt, bỏ vào trong miệng nhai nhai......

"Ừm! Thật ngon!"

Người thành phố Du đều là kẻ lừa đảo! Này thật là móa nó cay!

"Đúng chứ, tụi tôi chẳng lừa cô mà, ăn chút nữa ăn chút nữa!"

"......"

Cuối cùng Vu Cửu dùng mấy vạn, cùng với ăn hết mấy trái ớt của đám ông bà chủ, cầm đi được thành công bí quyết nhà họ, tiện thể đã học hỏi kinh nghiệm mở tiệm từ họ.

Nửa đêm, Vu Cửu ôm bụng ngồi ở trên bồn cầu: "Ăn cay sướng nhất thời, xong chuyện thì gánh sấp mặt......"

Đinh ——

Vu Cửu lấy di động đặt ở một bên qua đến, thì liền thấy là WeChat Kỳ Dụ Tinh nhắn gửi. Phần trước là mấy tấm ảnh chụp, trong ảnh chụp là Kỳ Dụ Văn đứng đối diện với một nữ sinh, dưới ánh đèn là vẻ sóng sánh óng ánh từ bể bơi phông nền.

Có tính thẩm mỹ vậy à?

Vu Cửu mới thoạt xem thì cũng chưa có nhìn ra cô nữ sinh này là ai, mãi đến khi Kỳ Dụ Tinh gửi tới một câu:

【 Chị, chị tuyệt đối đừng bị Kỳ Dụ Văn lừa đấy, chị xem chị ấy kia, lăng nhăng rồi! 】

Vu Cửu bỗng nhiên tỉnh ngộ, khó trách mấy ngày nay Kỳ Dụ Văn giống như chết rồi vậy, té ra là người trong lòng cô ta đã trở lại. Đồ quỷ này, thế mà chả nói mình hay, kẻ thay thế như mình đây cũng chả có nhân quyền quá rồi.

Mình ở thành phố Du ăn cay ăn đến gặp Tào Tháo, Kỳ Dụ Văn thì hay rồi, ở thành phố B 'trước hoa dưới trăng' (hẹn hò hú hí) uống rượu cùng người trong lòng.

Cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị gõ vang, Lương Dư Kha bên ngoài hỏi với vẻ lo lắng: "Vu Cửu, cô vẫn ổn chứ? Có cần tôi đi mua thuốc cho cô không, hay là dẫn cô đi bệnh viện khám xem."

Vu Cửu nghẹn lời, người này, hơn nửa đêm không ngủ, sao lại chạy đến tới phòng mình rồi......

Nơi cô ở lúc này là bất động sản của Lâm Thiên Nguyên tại thành phố Du, Lương Dư Kha cũng sẵn tiện ở nơi này, vừa rồi hình như là mình vội vào toa-lét, quên khóa cửa phòng rồi.

Vu Cửu bất đắc dĩ mà gục đầu xuống: "Cô nghỉ ngơi một chút đi."

"Vậy được thôi, ngủ ngon."

Lương Dư Kha đi rồi, Vu Cửu sờ sờ cằm của mình. Kẻ thay thế như mình đây hình như cũng không đạt chuẩn lắm, ở thành phố Du tiếp xúc với kẻ thù của Kỳ Dụ Văn, kiêm người có ý với mình gần như vậy.

Này chẳng lẽ chính là "Cắm sừng nhau"?

Thật thú vị, cứ thích đeo đuổi kích thích như thế.



Tác giả có lời muốn nói: Tôi tùy tiện phổ cập kiến thức một chút, futa chính là người song tính, kiểu thiết lập này có tỉ lệ xuất hiện rất rất nhiều ở trong tiểu thuyết 18+.

- -------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK