Gần đây, ngành Văn học trường Vu Cửu đã tổ chức một cuộc thi —— giải thi đấu búng trán.
Vốn dĩ chuyện này chả có thu hút sự chú ý của Vu Cửu, mãi đến khi lớp trưởng cưỡng chế nhét Vu Cửu vào trong danh sách dự thi, Vu Cửu đã rõ.
Cái cmn, này chính là chuyện do đồ ngu ngốc Kỳ Dụ Văn kia làm!
Không phải chỉ là búng cô ta hết một cái sao? Tới vậy sao? Đến mức này sao?
Cái người này có bệnh chăng!
Vu Cửu ngẩng đầu, nhìn lớp trưởng, nói: "Tôi không đi."
Lớp trưởng là một cô bé, thoạt nhìn dễ ức hiếp vô cùng kiểu bảo sao nghe vậy, lời nói ra lại rất hung hãn: "Nhưng mà...... cô không đi cũng phải đi nhá ~"
"Chân mọc trên người tôi, ai thích đi thì người đó đi đi, dù sao thì tôi không đi."
Vu Cửu cúi đầu xuống, tiếp tục xem di động. Cô cũng không tin bọn họ thật sự có thể khiến cô 'tức nước vỡ bờ' tham gia cuộc thi đấu kia.
Lớp trưởng lại nói: "Tiền thưởng dành cho người đứng nhất là năm vạn tệ nha." (khoảng 171,5 triệu VND)
Vu Cửu: "!!"
"Sao cô không nói sớm? Tôi đi!"
Lớp trưởng nhếch môi khẽ cười: "Được ~ cảm ơn sự tham gia tích cực của bạn học Vu Cửu, tạm biệt."
Cuộc thi đấu này là được tạo ra phù hợp dành cho Vu Cửu, đăng ký xong hôm sau liền bắt đầu thi đấu rồi, thí sinh còn không đến mười người, hơn nữa ngoại trừ Vu Cửu thì tất cả đều là con trai, còn là kiểu con trai lực lưỡng cơ bắp kia.
Vu Cửu đã 'chậc' một tiếng, ngành Văn học có thể tìm ra mấy người con trai lực lưỡng cơ bắp như vậy cũng là không dễ dàng. Kỳ Dụ Văn, cái người chết kia vì để trả thù mình, thật đúng là dùng mọi thủ đoạn.
Nhưng mà, Vu Cửu mới chả sợ tí nào, cái cô rành nhất không phải học tập, không phải công việc, mà là giả vờ đáng thương.
Hôm nay Vu Cửu đã cố ý mặc một lượt quần áo đơn bạc, vốn chính là khiến cô trông yếu đuối mong manh, lại càng thêm lộ vẻ nhu mì điềm đạm. Vừa vô màn, vốn là làm bộ làm tịch ho vài tiếng, kết quả thì thật sự đã ho đến mức không dừng lại được.
Đây rốt cuộc là cái thân thể rách nát gì đây? Không phải gió thổi là bay một mạch chứ? Đừng có thật làm tôi ngã bệnh đấy!
Đợi khi cơn ho rốt cuộc dừng lại rồi, Vu Cửu liền xuôi theo diễn tới, giương mắt nhìn nhìn đám con trai lực lưỡng cơ bắp kia, lại giả bộ dời tầm mắt đi.
Mấy gã trai lực lưỡng cơ bắp kia tuy rằng rất mạnh mẽ, nhưng cũng không chịu nổi dáng vẻ thế này của cô gái trẻ, lập tức liền mềm lòng xuống, nắm đấm vừa mới siết chặt chuẩn bị sẵn sàng đã lỏng ra, không biết phải làm sao, cà cà ở trên quần.
Vu Cửu hơi cắn môi dưới, khóe môi theo đó cũng run rẩy một chút, yếu đuối mà nói với trọng tài: "Xin hỏi, khi nào thì bắt đầu?"
Trọng tài là một nam sinh ban thể thao hội sinh viên, Vu Cửu vốn dĩ sinh ra là đã vô cùng xinh đẹp, làm một chút như vậy thì cậu ta càng chịu không nổi: "Liền, liền ngay rồi......"
"Vâng, cảm ơn."
Kỳ Dụ Văn lặng lẽ núp ở chỗ tối xem camera giám sát nhíu mày lên, hỏi quản gia bên cạnh: "Cô ấy mắc gì làm bộ làm tịch như thế, bản thân cô ấy không cảm thấy mắc ói sao?"
Quản gia cười mà không nói, nghĩ thầm ngài thế mà sẽ cảm thấy mắc ói à. Đây không phải chính là dáng điệu thường ngày của cô hai Lâm sao? Vu Cửu hôm nay không chỉ trông giống với cô hai Lâm, đến cả hành vi, cư xử đều giống tất, vậy mà ngài còn cảm thấy mắc ói?
Ngài thật đúng là có hơi khó chiều đó......
Kỳ Dụ Văn khoanh đôi tay, nhìn thấy dáng điệu của Vu Cửu trong camera quan sát thì có hơi khó chịu. Trong thường ngày, ở trước mặt mình thì hở tí là bụp bụp nổi nóng tựa như là pháo nổ, hôm nay lại làm dáng vẻ nịnh nọt đối với đám con trai kia?
Cuộc thi đấu đã liền bắt đầu rất nhanh, Vu Cửu muốn vén tay áo lên để lộ ra cánh tay mảnh mai của mình. Vừa mới kéo lên đến một chút liền nhìn thấy đầu máy sấy của heo peppa, xăm ở trên cánh tay mình, sợ hết hồn tới mức cô lập tức thả tay áo xuống.
Hôm nay là bông sen trắng, không phải kẻ già đời, không thể để lộ ra là kẻ già đời xăm trổ.
Nhưng vẫn phải lộ cánh tay, Vu Cửu vén tay áo bên trái của mình lên, rốt cuộc đã để lộ ra thành công cánh tay gầy gò mảnh mai của cô.
"Khụ khụ......"
Vu Cửu che lấy miệng, ho đến độ đuôi mắt có hơi đỏ tí: "Ngại quá, hôm nay bị bệnh hơi hơi."
Nam sinh đấu với Vu Cửu hơi mở miệng, cuối cùng thì vẫn chẳng nói ra lời, chỉ là vào lúc thi đấu thì đã thả với tấm lòng rộng rãi như biển cả. Làm như chọc ghẹo gái vậy, hơi gõ lên trán Vu Cửu một cách nhẹ nhàng, liền coi như xong chuyện.
Vu Cửu che lại cái trán, kinh ngạc mà nhìn nam sinh: "Cậu thật dịu dàng nha."
Nam sinh đã đỏ bừng mặt: "Đến cô rồi."
Lúc sau Vu Cửu còn thi đấu, đương nhiên không thể ra tay tàn nhẫn sớm, bèn cũng chỉ là hơi nhẹ nhàng gõ cái trán cậu trai. Nam sinh kia đã lập tức bắt đầu diễn: "A, đau quá! Tôi thua rồi, trọng tài, tôi không được nữa, tôi đau chết được."
Mọi người: "......"
Kỹ thuật diễn xuất vụng về quá mức rồi, ông anh.
Kỳ Dụ Văn tức giận đến mức vỗ bàn mà dậy: "Gã này là do ai tìm tới? Có phải có bệnh hay không!"
Quản gia cười cười: "Cô cả ơi, bớt giận chút, khúc sau còn mấy người đấy."
"Được, tôi chờ xem."
Mấy vòng sau......
Vu Cửu được nhường nhịn mà vừa mừng vừa lo, nói chuyện với nam sinh đối đầu vòng sau cuối: "Cảm ơn, năm vạn tệ này với tôi mà nói là tiền cứu mạng, cảm ơn cậu, cũng cảm ơn mọi người."
Mọi người đều xua xua tay tỏ vẻ không có gì, thậm chí còn nói có khó khăn thì có thể tìm bọn họ.
Vu Cửu tất nhiên là giả vờ từ chối rồi.
Kỳ Dụ Văn ở sau màn lại vỗ bàn mà dậy lần nữa, tức giận nói: "Này chính là để cô ấy thắng rồi? Cái trán của cô ấy chỉ là bị sờ hết vài cái chứ gì? Cái này mà kêu là cuộc thi búng trán cái gì? Là trò chơi bắt cá (cách thức kiểu như trò đào vàng) của cô gái kia mới đúng đi!"
Quản gia thầm nghĩ, này còn không phải chủ ý của chính ngài sao? Hơn nữa, ai có thể nghĩ đến Vu Cửu vẫn luôn rất quật cường lại biết co biết duỗi.
"Sếp Kỳ à, ngài nên đi ra trao giải rồi."
"Trao cái rắm!"
Kỳ Dụ Văn một phát quét sạch đồ đạc trên bàn: "Về công ty!"
Bởi vì "làm dáng làm điệu" mà Vu Cửu đã mặc quá ít, dẫn tới vừa thi đấu xong thì liền đau đầu không chịu nổi. Thừa dịp hiện trường thi đấu có tí hỗn loạn thì liền chạy đến một nơi yên tĩnh, ngồi trong chốc lát.
Vừa lúc, nơi cô ở lại, chính là con đường mà khi Kỳ Dụ Văn rời đi nhất định phải đi qua.
Kỳ Dụ Văn cứ xụ cả mặt, đi tới từ đầu đến cuối hành lang, liền thấy Vu Cửu ngồi với vẻ yếu ớt ở trên hàng ghế nơi chỗ rẽ, dáng vẻ thoạt nhìn thì tình hình rất gay go.
"Vu Cửu?"
Kỳ Dụ Văn do dự hết một chút, liền đi tới ngồi xuống bên cạnh cô: "Thân thể khó chịu à?"
Vu Cửu mở mắt ra, ngó người kia một cái rồi liền đã dời tầm mắt đi: "Đen đủi."
"......"
Quản gia lại tới xem xét, thoáng dò xét cái trán của Vu Cửu, nói: "Sếp Kỳ à, hình như có hơi phát sốt."
Kỳ Dụ Văn lạnh lùng cười một tiếng: "Cho cô mặc ít như vậy."
Vu Cửu nhìn về phía người kia lần nữa, cặp mí mắt vì mắc bệnh mà đã thành mắt hai mí to kiểu Âu: "Kỳ Dụ Văn, tôi như vậy là bởi vì ai, cô quên rồi sao? Cái cuộc thi đấu búng trán này là do cô tạo ra nhỉ?"
Kỳ Dụ Văn cong môi khẽ cười với tâm tình tốt, không nói gì.
Vu Cửu thẳng người dậy, nâng tay lên làm ra động tác búng trán. Kỳ Dụ Văn cũng chẳng tránh, cô ấy biết tình trạng thân thể hiện tại của Vu Cửu, chắc chắn búng không đau cô ấy, liền khiêu khích mà nói: "Có bản lĩnh thì cô làm đi."
"Kỳ Dụ Văn, cô đúng là......"
Rầm ——
Sau khi Vu Cửu đã dùng sức lực lớn nhất của mình búng xong, thì liền lập tức thoáng ngất đi.
Kỳ Dụ Văn mau tay nhanh mắt mà khoanh lấy eo cô, một cái tay khác thì sờ sờ cái trán của mình, cười nói: "Yếu như vậy còn muốn cậy mạnh, chú Đường, gọi điện thoại cho bệnh viện bên kia."
Quản gia thoáng nhìn hai người với vẻ ý tứ sâu xa, sau đó nói nhanh gọn: "Vâng, sếp Kỳ."
Kỳ Dụ Văn ôm ngang Vu Cửu lên, cúi đầu hơi nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, tầm mắt vừa di chuyển thì nhìn thấy quần áo phong phanh trên người cô, tâm trạng tốt vừa rồi thoáng cái bay sạch trơn, nhịn không được đã mắng một tiếng: "Thân thể không tốt còn mặc ít như vậy ra ngoài cám dỗ người ta, đúng là đáng đời. Chú Đường, lấy chiếc áo khoác đắp cho cô ấy một cái."
"Vâng."
Cuối cùng chả ai trao giải, cũng chả ai lãnh thưởng. Có điều vấn đề cũng không lớn, dù sao năm vạn tệ đã đến tay Vu Cửu.
Sự việc luôn là có được có mất, Vu Cửu ở bệnh viện được một ngày thì không màng sự ngăn cản của vệ sĩ Kỳ Dụ Văn mà xuất viện rồi. Chỉ là chẳng ngờ được khoảng trời trong trường học cũng thay đổi rồi......
Hôm đó, dáng vẻ Vu Cửu làm bộ làm tịch đã bị rất nhiều nữ sinh biết được, sau đó lại biến mất không rõ tung tích hết một ngày. Đủ loại suy đoán đều đã nổi lên, lần này có thể xem như cô hoàn toàn đã thành mục tiêu công kích.
Mà trong đó, không có ai phẫn nộ hơn các nữ sinh thích những nam sinh đó, bằng chứng Vu Cửu mồi chài con trai cuối cùng đã bị bọn họ tìm thấy rồi.
Vu Cửu vểnh chân ngồi trên ghế ở ký túc xá, xem lướt qua một đống lớn bài đăng bôi đen ẩn danh trong diễn đàn trường học, thế mà lại cảm thấy hết sức buồn cười.
Bởi vì sự kiện kia, bạn cùng phòng nhìn Vu Cửu càng không vừa mắt hơn. Thấy Vu Cửu ở bên kia cười liền cho rằng cô là đang đắc ý, bèn đem chuyện này len lén nói cho những nữ sinh kia.
Vu Cửu ngẩng đầu lên, sau gáy dựa vào mép ghế tựa, lại thoáng nhìn nghiêng về phía bạn cùng phòng ở bên cạnh, cười nói: "Ô, bắn tin hở? Tính toán giăng sẵn chờ tôi thế nào á?"
Bạn cùng phòng này là người 'đạp dưới đội trên', bị Vu Cửu chợt nói như vậy, thì sững sờ đến rắm cũng không dám thả một cái.
"Nào, để tôi xem thử, cô tính sắp đặt cho tôi như thế nào."
Vu Cửu thả chân của mình xuống, đi từng bước từng bước hướng đến bạn cùng phòng của mình, duỗi tay rút phắt di động của cô ta.
"Vu Cửu! Cô đừng có quá đáng quá!"
Vu Cửu không cúi đầu, rũ mắt, thoáng nhìn cô ta một cái, giống như nhìn rác rưởi vậy, theo sau đó đọc lên những chữ trong khung trò chuyện rõ ràng từng từ một: "Đàn chị, con Vu Cửu kia thế mà còn đang vui vẻ cười trộm, cũng không biết đang vui cái gì...... chỉ vậy à?"
Bạn cùng phòng cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.
"Cô không được nha, trình độ quá kém, xóa rồi gửi lại lần nữa đi."
Vu Cửu giơ tay lên, trên mặt mang theo nét tà ác, ngón tay vừa buông lỏng, di động liền đáp thẳng đứng ở trên đầu bạn cùng phòng, phát ra một tiếng vang đục.
"A! Đau quá! Vu Cửu! Cô làm gì đó!"
Bạn cùng phòng lập tức đứng lên, rồi lại bị Vu Cửu đè lại vai một cái. Cô không có dùng sức, chỉ là bạn cùng phòng hèn nhát bị dọa đến mức lại ngã ngồi ở trên ghế rồi.
Vu Cửu đã trợn trắng mắt một cái, về lại tới chỗ của mình, chân nhếch lên một lần nữa, bắt chéo, tiếp tục xem diễn đàn: "Một đám con nít ấu trĩ."
Lúc bà đây làm côn đồ mới toe, thì bọn bây đều còn đang học đọc abcd ở tiểu học đấy.
Gần đây, việc cùng người trong trường nhằm vào Vu Cửu quá nhiều, cô không muốn gây rắc rối, thế là bèn sẽ thường xuyên nghỉ học, dùng năm vạn tệ kia mua đồ ngon đưa đến cho Lăng Thập ăn.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, thừa dịp cuối tuần, Vu Cửu tính dẫn Lăng Thập đi chơi ra trò một chút.
Lúc sắp đem đến trung học Bắc Quý, thì một chiếc xe van nhỏ màu đen phanh gấp ở cạnh bên cô, tiếp sau đó, có đến mấy nam sinh cầm theo gậy bóng chày từ trong xe xuống tới.
"Vãi! Vụ gì vậy!"
"Vu Cửu đúng không?"
Nam sinh dẫn đầu hơi nghiêng đầu: "Trông xinh đẹp như vậy, nhất định là đúng rồi, người đâu, mang đi."
"Đợi đã!"
Vu Cửu ôm ba lô sau lưng đến trước ngực, giả bộ dáng vẻ sợ hãi: "Không đâu, tôi sắp gọi 110 đấy!"
Lúc này, trợ lý ảo của di động với cái tên được cài đặt, để là 'không đâu' trong túi kia nghe được lệnh, đã quay số gọi đến 110 rồi.
"Sợ cô à? Mang đi!"
Rất mau thì Vu Cửu đã bị bắt được, túm vào trong chiếc xe van nhỏ này rồi.
Gã ngồi ở bên cạnh Vu Cửu khẽ cười trào phúng: "Chỉ thể trạng này của cô, còn muốn đấu với tụi này à?"
Vu Cửu ôm ba lô không hé một lời, lại để lộ ra bộ dáng nhu nhược đáng thương của mình lần nữa.
Gã cầm đầu ngồi ở ghế cạnh tài xế, đã nhìn thấy cái dáng vẻ này của Vu Cửu thông qua gương, thoáng bật cười vô cùng thô bỉ: "Tao nói chứ sao mà mấy con nhỏ kia muốn nhằm vào cô gái này, cô gái này thật đúng là rất hấp dẫn."
Vu Cửu muốn ói ra tới nơi rồi, bị một gã thô tục dùng 'hấp dẫn' để hình dung, thật tình cả người từ ngoài vào trong đều cảm thấy mắc ói.
Gã kia vứt đầu thuốc lá ra ngoài cửa sổ: "Lái xe đi."
"Vâng, đại ca."
Chiếc van nhỏ màu đen đã lái đi mất, một cô bé đã đi ra từ trong một cái hẻm nhỏ bên cạnh, mặt vô cảm mà móc di động ra từ trong túi.
"Alo, 110 đấy sao? Bên ngoài trường trung học Bắc Quý đã xảy ra một vụ bắt cóc, biển số xe của bọn bắt cóc là Tấn SB25040 (*)...... Phải, là cô gái...... À cô ấy đã báo cảnh sát rồi à, đúng vậy, biển số xe là Tấn SB25040. Được rồi, tạm biệt."
(*) Tấn (晋): (tên gọi khác của tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc) - theo vtudien
Sau khi cúp điện thoại, Kỳ Dụ Tinh cười cười, nói thầm: "Thoạt nhìn yếu đuối mong manh, không ngờ được rằng còn có thể báo cảnh sát ở tình huống nguy cấp như vậy, thật lợi hại. Có điều...... cô ấy báo cảnh sát là khi nào nhỉ?"
Tò mò, tò mò quá rồi.
Từ nhỏ thì Kỳ Dụ Tinh chính là em bé hiếu kỳ, nhưng cũng bởi vậy mà dẫn đến mức làm mẹ và chị gái thấy phiền. Sau khi lớn lên thì cô bé không bao giờ hỏi qua một câu nào ở trong nhà nữa, nhưng việc cô bé là một em bé hiếu kỳ vẫn như cũ không có thay đổi.
Có được sự viện trợ của cảnh sát, xe lái đi còn chưa tới mười phút, đã bị cảnh sát chặn lại ở một cái ngã tư đường.
Sau khi xuống xe, Vu Cửu thoáng vén chỉnh tóc mình, dáng vẻ bình tĩnh này đã khiến cho cảnh sát liếc nhìn.
"Em gái nhỏ, em cũng chẳng căng thẳng sợ hãi một chút nào sao?"
Vu Cửu giương lên một nụ cười vui tươi, nói: "Bởi vì em tin tưởng cảnh sát nhân dân các anh nhất định sẽ đến cứu em, cho nên em không sợ!"
Người cảnh sát thẳng eo lên rồi đặt tay chào một cái: "Phục vụ vì nhân dân! Cảm ơn sự tín nhiệm của cô!"
Vu Cửu thoáng cười kiểu thánh mẫu: "Các anh xứng đáng."
Cảnh sát buông tay xuống, thẹn thùng khẽ gãi đầu: "Cô có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không?"
"Không sao, em không có bị thương, bên anh cử người ra nhanh như vậy, làm sao em có thể bị thương đây?"
"Cũng phải cũng phải, nếu có khó chịu thì nhớ đến bệnh viện xem thử, lại làm biên bản một chút thôi, không phiền cô chạy đến đồn cảnh sát một chuyến nữa."
"Được, cảm ơn."
Miệng Vu Cửu quá ngọt đi, người cảnh sát như đắm mình hết trong gió xuân. Vào không lâu sau đó, vụ bắt cóc lần này còn được lên tin tức, một là vì tuyên truyền quan hệ hài hòa giữa cảnh sát và nhân dân, hai là vì tuyên truyền tốc độ cử người đến hiện trường của cảnh sát khu vực.
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.
Vụ bắt cóc khiến người ta dở khóc dở cười đã kết thúc, Vu Cửu giống như thể cái người không gặp phải chuyện gì, một lần nữa trở lại trung học Bắc Quý.
"Này!"
Bước chân của Vu Cửu chợt dừng, quay đầu thoáng nhìn, liền thấy một nữ sinh ngầu ngầu, vừa đút túi vừa nhìn mình: "Sao cô trở lại liền nhanh như vậy rồi? Không phải cô đã bị bắt cóc sao?"
"Cô nhìn thấy được à, việc nhỏ mà thôi, một đám lâu la nhỏ ấy mà, cái kiểu kia cũng chơi nát rồi."
Cô làm một biên tập của nhà xuất bản, không biết đã gặp qua bao nhiêu là chuyện bắt cóc trong nhiều quyển sách mà cô phụ trách xuất bản như vậy.
Nói xong thì Vu Cửu liền quay đầu lại rồi tiếp tục đi về phía trước.
Kỳ Dụ Tinh bước nhanh bắt kịp theo, để lộ nét mặt sùng bái: "Ôi quao! Đúng rồi! Vừa nãy cô báo cảnh sát như thế nào?"
Vu Cửu móc di động từ trong túi ra, nhấn mở giao diện cài đặt trợ lý ảo: "Nó được tên là 'không đâu'......"
Dứt lời, trợ lý ảo theo đó liền được kích hoạt, chỉ là toàn bộ âm lượng trong di động của Vu Cửu đều đã tắt, bèn không có phát ra âm thanh.
Kỳ Dụ Tinh đã hiểu trong nháy mắt, không nhịn được giơ ngón tay cái lên: "Cô thật thông minh, cô là bị bắt cóc rất nhiều lần rồi sao? Thế mà có thể lần mò ra cái biện pháp này."
Vu Cửu cười gượng một tiếng. Vào tới một cái thế giới đối với cô mà nói là nguy hiểm vô cùng, không làm thêm động tác chuẩn bị thì ổn thế nào được.
"Vì an toàn mà...... cô cũng có thể thiết lập một chút, bằng không lần sau xảy ra chuyện xong, chả ai cứu thì không hay rồi nha."
Kỳ Dụ Tinh đi theo Vu Cửu suốt một đường, vào đến cổng trường trung học Bắc Quý, rồi hỏi một câu: "Cô là học sinh trường này?"
"Không phải, tôi đã học đại học rồi, tôi chờ đứa em gái đáng yêu của tôi ra tới, tính dắt em ấy đi chơi."
"Cô học đại học luôn rồi?!"
"Đúng vậy."
Kỳ Dụ Tinh không có mặc đồng phục học sinh, nhưng Vu Cửu cũng nhìn ra cô bé là một học sinh cấp ba, liền nói trêu đùa: "Gọi chị đi."
Kỳ Dụ Tinh thoáng ngẩn người, Vu Cửu thấy vẻ mặt của cô bé cứng đờ, tưởng là mình đã xúc phạm người ta: "Tôi là nói đùa......"
"Chị."
Vu Cửu: "??"
Kỳ Dụ Tinh giương lên một nụ cười như ánh nắng: "Không thể gọi vậy sao? Chị của em năm ngoái chết rồi, cho nên muốn nhận chị làm chị gái."
Vu Cửu che miệng lại, nói nghẹn ngào: "I'm sorry to hear that......" (Tôi rất tiếc khi phải nghe điều đó)
- --------
Đứa em gái đáng đồng tiền ghê...
- --------
Danh Sách Chương: