Vu Cửu cũng không giả bộ nữa, mở mắt ra nhìn cô ấy: "Tôi muốn về phòng ngủ!"
Kỳ Dụ Văn sợ Vu Cửu còn muốn làm cái gì với mình, liền xuống giường mở cửa phòng ra, ước gì cô đi nhanh chút: "Mau đi đi."
"Hừ."
Vu Cửu đi ngang qua cô ấy còn thoáng trừng mắt nhìn cô ấy một cái, lúc về phòng ngủ đóng cửa lại trừng mắt nhìn một cái nữa.
"......"
Kỳ Dụ Văn xoa xoa huyệt Thái Dương, yếu ớt không một sức lực đóng cửa lại về lên giường ngủ, cô ấy đây là tạo cái nghiệt gì rồi?
Sáng sớm.
Kỳ Dụ Văn thức dậy sớm, như bình thường thì là quản gia đi kêu Vu Cửu ăn sáng, lần này cô ấy muốn tự mình kêu, sau đó làm một chút chuyện trả thù lại, dọa người ta chút cũng được.
Kỳ Dụ Văn đi thẳng một mạch vào phòng ngủ Vu Cửu, nửa ngồi xổm xuống hơi nhìn cô. Vu Cửu trong giữa giấc ngủ thoạt nhìn ngoan ngoãn vô cùng, rõ ràng là một đứa trẻ sinh ra từ gia đình nghèo khó, tướng mạo lại tinh tế đẹp đẽ lạ thường.
Kỳ Dụ Văn muốn đến véo tay của Vu Cửu, ma xui quỷ khiến mà đi xoa đầu tóc Vu Cửu, chưa từng đoán trước được Vu Cửu hơi động đậy, dọa tới mức cô ấy lập tức rụt tay về đứng nghiêm lại.
Vu Cửu chỉ là thoáng giật mình, rồi liền tiếp tục ngủ, cũng chưa có tỉnh lại, Kỳ Dụ Văn lại không dám động đến cô nữa.
Thôi, oan oan tương báo bao giờ mới dứt.
Khi Vu Cửu tỉnh lại thì toàn thân phảng phất như muốn rã rời rồi. Cô cuộn lại ở trên giường kêu rên hết chốc lát, rồi lại tự kỷ ở mép giường hồi lâu, lúc này rốt cuộc eo bắt đầu đau rồi.
Vu Cửu đỡ eo mình đi ra ngoài phòng ngủ, đã gặp phải trực tiếp dì tới quét dọn nhà cửa. Dì ấy cúi đầu nhìn nhìn eo Vu Cửu, trên mặt xuất hiện nụ cười hiền từ lại kỳ dị.
"Dì hẳn là hiểu lầm cái gì rồi, tôi đi ra từ phòng mình ấy......"
Dì hơi gật đầu, nhưng Vu Cửu biết người này vẫn hiểu lầm rồi, còn lún vào ở trong đó không cách nào thoát ra.
"...... thôi vậy, tùy đi."
Vu Cửu đỡ eo rồi đi rửa mặt. Hôm nay cô còn có chuyện phải làm, phải đi bận lo sự nghiệp kiếm tiền của cô.
Thừa dịp buổi sáng không có tiết học, Vu Cửu đã đi công ty quảng cáo dưới trướng Lâm Thiên Nguyên một chuyến. Ở nơi đó, Vu Cửu còn đã gặp phải Lương Dư Kha hay chuyên tới tìm cô.
Vu Cửu hỏi: "Sao cô cũng ở đây?"
Lương Dư Kha cười cười: "Đúng vậy, có điều đừng lo, Kỳ Dụ Văn sẽ không biết được, hiện tại cô ta chưa đặt sự chú ý ở nơi tôi bao nhiêu."
Vu Cửu gật gật đầu trông vẻ suy tư, đoán chừng là khoảng thời gian trước thái độ mình lạnh nhạt lại không nể mang với Lương Dư Kha, đã giành được thành công tín nhiệm của Kỳ Dụ Văn chăng.
Có điều sao mà giống yêu đương vụng trộm thế này?
Hai người ngồi ở trong một văn phòng thảo luận chuyện kinh doanh ăn uống gì, cuối cùng quyết định là mở tiệm lẩu, chi phí thấp, lập chuỗi đơn giản.
Hết thảy đều rất thuận lợi, nếu không để ý việc Vu Cửu thường hay ho một chút.
Lương Dư Kha hỏi: "Có phải cô bị cảm rồi không?"
Vu Cửu kiểu như tỉnh cơn mê, móc ra một cái khẩu trang từ trong túi, mang lên: "Ngại quá, có thể là hơi bị cảm."
Lương Dư Kha dở khóc dở cười: "Không phải tôi sợ cô lây bệnh cho tôi, tôi đi mua thuốc cho cô, cô đợi tôi chút."
"Này!"
Lại ân cần như vậy?
Vu Cửu chẳng cản kịp cái người giống trộm được đồ rồi mau mau chạy trốn này.
"Thân thể nát gì à, chỉ ngồi hết mấy tiếng liền bị cảm rồi."
Vu Cửu xoa vào cái đầu có hơi đau của mình, liền phát hiện nhiệt độ nơi trán của mình bất thường.
Xem ra là phát sốt rồi.
Vu Cửu hơi giậm chân vẻ sốt ruột, khó tránh khỏi thăm hỏi Kỳ Dụ Văn ở trong lòng. Nếu không phải cô ta thì mình sẽ bị cảm, phát sốt sao?
Mười phút sau, Lương Dư Kha đã trở lại, đặt thuốc mua được ở trước người Vu Cửu. Lời 'cảm ơn' của Vu Cửu còn chưa nói ra miệng, xúc cảm ấm và lạnh liền truyền đến từ trán.
"Phát sốt rồi à, còn tốt, tôi đã mua thuốc hạ sốt."
Vu Cửu ngẩng đầu lên, Lương Dư Kha cũng đã duỗi tay trở về rồi, đang cúi đầu nhìn cô, cười: "Uống thuốc đi, tôi rót một ly nước ấm cho cô."
"Cảm ơn......"
Vu Cửu vẫn không thích ứng Lương Dư Kha thân thiết với cô kiểu tựa như có dường như không, mặc kệ là giả vờ giả vịt hay là tình cảm chân thật, cô đều không thích.
Sau khi uống thuốc xong, Vu Cửu liền nêu ra rằng phải rời đi rồi, Lương Dư Kha biết với thân phận mình không thuận tiện, bèn không có đi theo. Chỉ là đến bên ngoài công ty thì đã trông thấy Lâm Thiên Nguyên.
"Vu Cửu, mời cô ăn một bữa, chúng ta trò chuyện chút."
Vu Cửu kinh ngạc mà nhìn người này, sao tay trùm này cũng dán đến bên cạnh mình rồi, này là cấu tạo nữ chính nát gì đây......
Nhưng đối với cái người này, Vu Cửu rất muốn biết ý đồ của cô ấy, bèn đã gật đầu đồng ý rồi.
Sau khi lên xe cô ấy rồi, liền nghe cô ấy hỏi: "Ngày sinh của cô là ngày 11 tháng 11 năm 97 sao? Thông tin trên chứng minh thư của cô không có sai nhỉ?"
"Chắc là không sai đâu, sao vậy?"
Lâm Thiên Nguyên hơi lắc đầu, cười nói: "Không có gì, thế có thể mạo muội hỏi một câu, mẹ của cô là qua đời khi nào thế?"
Vu Cửu nhớ kỹ lại bối cảnh được nói rõ trong tiểu thuyết, nói: "Lúc tôi năm tuổi thì qua đời."
Lâm Thiên Nguyên hơi gật đầu, trong mắt lộ ra sự thương cảm nồng đậm. Nét ánh mắt này bị Vu Cửu, người vẫn luôn để ý cô ấy tóm được.
Chân Vu Cửu bất giác đang run rẩy đôi chút, đại não hoạt động nhanh chóng, mạnh dạn đoán một xíu, Lâm Thiên Nguyên chắc không phải là chị em của mình nhỉ......
Thật đúng là rất có khả năng, Vu Cửu nghiêng đầu nhìn cửa sổ xe, hình ảnh phản chiếu trên đó là sườn mặt Lâm Thiên Nguyên và mặt mình. Có một khoảnh khắc, trông hai người dường như thật sự giống nhau một chút xíu.
Khi trước đã từng suy đoán mình là con cái nhà họ Lâm, chỉ là không dám xác định hoàn toàn, nhìn thấy thái độ hiện tại của Lâm Thiên Nguyên, thì gần như có thể xác định mình chính là con cái nhà họ Lâm rồi.
Vu Cửu nghĩ thông suốt rồi thì cũng chẳng có cảm thấy dễ chịu trong lòng, lại bắt đầu gào rống ở trong lòng: Vì sao lại không có quan hệ huyết thống dzậy? Vì sao chứ? Nếu có thì mình với Kỳ Dụ Văn liền có thể be (kết thúc không hậu) rồi.
Giữa đột ngột, giữa mày Vu Cửu chợt nhíu, bắt đầu ho điên cuồng. Lâm Thiên Nguyên thoáng kinh ngạc một chút, vội lo lắng mà hỏi: "Vu Cửu, làm sao vậy?"
"Không...... Khụ khụ! Có hơi muốn ói!"
Cổ họng bốc lên mùi máu tươi, Vu Cửu lập tức giơ tay lên che lại miệng mình, mùi máu tươi truyền thẳng tắp tới miệng, máu vọt ra thông qua giữa kẽ tay chưa khép kỹ, bắn tung toé ra ngoài.
Vu Cửu trừng to đôi mắt, run rẩy mà lấy tay mình xuống, quả nhiên nhìn thấy bàn tay mình có một vũng dấu máu.
Lâm Thiên Nguyên bên cạnh cũng đã thấy được, không nói hai lời lập tức quay đầu lại đi bệnh viện, nói lo lắng: "Cô gọi cái này là muốn ói hả?"
Ai muốn ói mà cái nôn ra là máu!
Vu Cửu cũng không nghĩ tới đột nhiên mình sẽ hộc máu.
"Vu Cửu, cô cố chịu một chút, tôi đưa cô đi bệnh viện."
Không biết là bị dọa phải rồi, hay là bởi vì thân thể không thoải mái, Vu Cửu đã ngất xỉu. Lâm Thiên Nguyên gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, trên đường đi bệnh viện đã gọi đến điện thoại của bệnh viện, bảo người tới cửa tiếp ứng.
Tranh thủ không ngừng, rốt cuộc đã tới bệnh viện, Lâm Thiên Nguyên đứng chờ ở ngoài phòng cấp cứu. Không lâu sau đó bác sĩ đã ra tới, Lâm Thiên Nguyên vội vàng hỏi: "Tình hình là thế nào?"
Bác sĩ hơi lắc đầu: "Vẫn không biết nôn ra máu là do nguyên nhân gì gây ra, bệnh nhân còn có triệu chứng phát sốt, khuyên nên ở lại viện quan sát một chút."
"Được."
Lâm Thiên Nguyên nhìn thấy Vu Cửu được đẩy ra từ phòng cấp cứu, rồi vẫn luôn theo cô trở lại trong phòng bệnh, một tấc cũng không rời.
Lúc đó Vu Cửu đã tỉnh rồi, cô nằm ở trên giường nhìn Lâm Thiên Nguyên: "Tôi đây là dạ dày có vấn đề sao?"
Lâm Thiên Nguyên sờ sờ đầu Vu Cửu, dịu dàng nói lời an ủi: "Không phải, dạ dày không có vấn đề, nhưng bác sĩ nói cụ thể còn chưa biết."
"Không phải dạ dày là được......"
Nếu là nguyên nhân dạ dày, thế thì chứng tỏ ung thư dạ dày cách cô không xa nữa.
"Là dạ dày cô không tốt sao? Vì sao đột nhiên lại hỏi cái này."
Vu Cửu xoa lấy da đầu mình: "Bởi vì tôi thuộc nhóm người có nguy cơ cao mắc ung thư dạ dày, cho nên sẽ lo một chút rằng có phải nguyên nhân dạ dày hay không."
"Nguy cơ cao mắc ung thư dạ dày?!"
Lâm Thiên Nguyên thoáng giật nảy trong lòng. Lần đầu tiên thấy Vu Cửu liền biết cái người này chắc chắn thân thể không tốt lắm, nhưng chẳng ngờ rằng còn là thuộc nhóm người có nguy cơ cao mắc ung thư dạ dày: "Về sau tôi tìm một bác sĩ chuyên môn đồng hành với cô thì thế nào?"
"Không cần không cần, tự tôi là được, tôi đã ăn không ít đồ bổ."
Vu Cửu vừa dứt lời, thì một tiếng kêu cao vút truyền đến từ cửa: "Đồ bổ? Không ít đồ bổ?!"
Hai người nhìn qua đến, là Qua Kim Vũ đã tới.
Qua Kim Vũ cau mày bước nhanh đi vào tới: "Tôi đã nói sao tự dưng cô lại nôn ra máu, kiểm tra các mục chỉ tiêu cũng chẳng có vấn đề lớn. Lúc này tôi nghi cô là đã ăn nhiều đồ bổ, trong người (gan) quá nóng. Tục ngữ nói: Đại bổ thương thân hư bất thụ bổ (Yếu không nạp bổ, bổ quá hại người), thân thể cô kém như vậy bổ quá thì nhất định sẽ xảy ra vấn đề."
Qua Kim Vũ tự mình ngồi ở mép giường, nhếch chân lên vắt chéo, kéo tay Vu Cửu qua bắt mạch: "Cô và Dụ Văn toàn là mần ăn cái chi á, sao lại ăn nhiều đồ bổ như vậy, ăn đến ói máu, tôi cũng chịu thua."
Lâm Thiên Nguyên dùng khóe mắt liếc người kia một cái: "Trong phòng bệnh không được kêu to la lớn, cô làm bác sĩ thì hẳn càng rõ."
"Tôi như này không phải sốt ruột sao?"
Qua Kim Vũ bắt mạch xong thì nghiêm túc lật xem bệnh án của Vu Cửu. Bởi vì Vu Cửu là người của Kỳ Dụ Văn, nên cô ấy sẽ quan tâm vượt mức hơn một tí, đối với loại thể chất này của Vu Cửu mà nói thì nôn ra máu cũng không phải là một chuyện nhỏ.
"Sao cô còn phát sốt nữa? Tối khi ngủ đã bị lạnh?"
Nói tới đây thì Vu Cửu có cái để nói rồi, vỗ ván giường tức muốn hộc máu mà nói: "Còn không phải Kỳ Dụ Văn, tối hôm qua cô ta đã khiến tôi ngồi ở mép giường cả đêm!"
Lâm Thiên Nguyên cùng Qua Kim Vũ đồng thanh nói: "Cả đêm?!"
Qua Kim Vũ: "Sao cậu ấy lại như vậy?"
Lâm Thiên Nguyên dắt lấy tay Vu Cửu, nói vẻ trìu mến: "Cô đừng ở với cô ta nữa, tới ở với tôi."
Lời này mập mờ vô cùng, Qua Kim Vũ nhìn tay hai người dắt lấy nhau, lúc này mới phát hiện Lâm Thiên Nguyên ở chỗ này thì không đúng lắm: "Thiên Nguyên, sao cô lại ở chỗ này?"
Lâm Thiên Nguyên vẫn kéo tay Vu Cửu như cũ, ngón cái thường hay xoa nhẹ mu bàn tay, giọng điệu nhẹ nhàng: "Vu Cửu là bạn của tôi."
Qua Kim Vũ khẽ hừ một tiếng, đập bệnh án ở trên giường, nói vẻ xéo xắt quái gở: "Thật đúng là khắp thiên hạ đều có bạn của cô."
Lâm Thiên Nguyên không đáp lời. Từ trước đến nay cô ấy không thích cãi cọ với người khác, cũng không biết làm mặt chù ụ. Cô ấy và Kỳ Dụ Văn là sếp tổng giống nhau, nhưng đây chính là chỗ khác nhau.
Vu Cửu thoáng ngửi được mùi ghen tuông ở trong không khí, hay là Qua Kim Vũ thích Lâm Thiên Nguyên?
Này thì cũng thật thú vị.
Ghen tuông của Qua Kim Vũ cuối cùng hóa thành hờn giận, toàn bộ quăng lên người Kỳ Dụ Văn, còn chưa trở về văn phòng của mình thì đã nóng lòng gọi điện thoại cho Kỳ Dụ Văn.
"Cậu nhìn coi chuyện tốt cậu làm kìa! Vu Cửu bị cậu hại nôn ra máu, không đối xử tốt với người ta được thì thả người ta đi sớm một chút!"
Kỳ Dụ Văn ở phòng họp đã đứng lên, chẳng rảnh để ý đến cuộc họp còn đang tiến hành và mỗi một vị quản lý cấp cao tham gia họp, đã trực tiếp rời khỏi phòng họp.
"Nôn ra máu? Sao có thể nôn ra máu, hiện tại ở bệnh viện sao?...... vậy tớ tới liền."
Kỳ Dụ Văn sầm mặt rời khỏi công ty, nhân viên đều sợ hãi đến mức cách cô ấy xa xa, sợ cô ấy sẽ giận lây lên người mình.
"Kêu tài xế ở cửa chờ tôi, liền lập tức."
Trợ lý hơi gật đầu, liên hệ tài xế ngay.
Kỳ Dụ Văn đi ra cửa công ty, tài xế đến tới vừa lúc: "Đi bệnh viện trung tâm, nhanh lên."
"Vâng, sếp Kỳ."
Tài xế dùng tốc độ nhanh nhất đưa Kỳ Dụ Văn đến được bệnh viện. Xe vừa dừng ổn, người phía sau liền không thấy đâu.
"Đây là ai đã bị bệnh, lần đầu tiên thấy sếp Kỳ vội vàng như vậy."
Tài xế nhắc tới một tiếng rồi liền đã đi tìm nơi bãi đậu xe.
Kỳ Dụ Văn đến được phòng bệnh của Vu Cửu, thì thấy một người ngoài dự liệu: "Chị Thiên Nguyên, sao chị cũng ở đây?"
Lâm Thiên Nguyên nghe được thì quay đầu lại thoáng nhìn cô ấy một cái, cười mà nói: "Vu Cửu nôn ra máu là ở trên xe chị, chị phụ trách đưa cô ấy lại đây, sẵn tiện cũng trông nom cô ấy."
"Như vậy à."
Kỳ Dụ Văn đi đến bên giường, Vu Cửu gặm táo, thoáng liếc cô ấy trắng mắt một cái. Nếu không phải cái người chết này làm mình ngồi hết cả đêm ở mép giường, thì mình đến nỗi phát sốt sao?
"Cô vẫn tốt chứ?"
Vu Cửu nhúc nhích tay đang ghim của mình: "Cô xem bộ dạng tôi lúc này giống tốt sao? Nếu không phải cô, thì tôi sẽ nằm ở chỗ này sao?"
Lâm Thiên Nguyên cũng nói phụ họa: "Đối xử với Vu Cửu tốt một chút, hiện tại cô ấy không chỉ là nhân viên của chị, cũng là người bạn 'mới gặp mà như đã thân quen' của chị."
Kỳ Dụ Văn thoáng nhìn người kia một cái, mới gặp mà như đã thân quen? Chẳng lẽ không phải bởi vì Vu Cửu trông giống em gái Lâm Thiên Song của chị sao?
"Đã biết, cảm ơn sự quan tâm."
Kỳ Dụ Văn thuận tay tiếp nhận quả táo trên tay Lâm Thiên Nguyên: "Để em là được, chị Thiên Nguyên, chị ngồi đó nghỉ ngơi đi."
Sự cường điệu của Qua Kim Vũ và sự cố ý gây hiểu lầm về Lâm Thiên Nguyên cùng Vu Cửu, làm Kỳ Dụ Văn thật sự cho rằng nguyên nhân Vu Cửu nôn ra máu là bởi vì mình.
Kỳ Dụ Văn cúi đầu xuống, thầm nghĩ Vu Cửu thật đúng là một khối đậu hũ, không chỉ mắng không lại cô, hiện tại ngay cả người cũng không dám động lung tung nữa.
Vậy sau này cô ấy còn vùng lên thế nào? Động tay hay miệng cũng chơi không lại cô rồi.
Nếu Kỳ Dụ Văn đã tới rồi, Lâm Thiên Nguyên cảm thấy mình ở lại tiếp nữa thì có vẻ đáng ngờ quá mức, bèn đã tìm cái lý do rồi rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Văn, yên yên tĩnh tĩnh, có tiếng ho của Vu Cửu thường hay vang lên.
"Quả táo này, cô muốn gọt tới khi nào?"
Kỳ Dụ Văn thoáng đưa quả táo này: "Sốt ruột thì cô ăn còn vỏ đi."
"Tôi không ăn."
Kỳ Dụ Văn thu tay về tiếp tục gọt, sau khi gọt xong mới đưa cho cô.
Trái lại Vu Cửu không khách khí một chút nào.
"Khụ ——"
Giữa mày Kỳ Dụ Văn chợt siết, tay đến vỗ lưng cô: "Cô nói xem, sao mà thân thể của cô lại kém như vậy?"
"Này cũng không phải điều tôi có thể lựa chọn."
Vu Cửu thật âu sầu. Hiện tại khó khăn lắm không thiếu tiền nữa, kết quả bổ (*) quá độ bổ đến nôn ra máu rồi, vận mệnh đúng là không có lúc nào là không đang đùa giỡn cô.
(*) bổ (补): bổ trong tẩm bổ, bồi bổ, bổ ích, có ích. (tổng hợp)
"Sao cô chạy tới đây rồi, hiện tại cô không đau bụng kinh nữa?"
Một tay Kỳ Dụ Văn chống dưới cằm, rồi lạnh lùng liếc nhìn cô một cái: "Nhờ phúc của cô, bị cô hù đến ổn rồi."
Cô ấy nào dám nói chưa ổn, chỉ sợ Vu Cửu lại muốn gây ra chuyện xấu xa gì.
"Đây là kỳ tích y học gì, tôi đúng là diệu thủ hồi xuân (bàn tay thần diệu) hơn thầy thuốc."
Kỳ Dụ Văn vẫn không nhịn nổi, thoáng cười nhàn nhạt: "Đừng ba hoa, dưỡng bệnh của cô đi, bớt nói lảm nhảm."
"Cô còn không biết xấu hổ mà nói? Tôi bệnh là bởi vì ai?"
Kỳ Dụ Văn không có gì để nói nữa, cô ấy tự biết đuối lý. Nghĩ đến việc quen biết với Vu Cửu đến hiện tại, vì cô ấy mà Vu Cửu đã nằm viện rất nhiều lần.
Lời Qua Kim Vũ nói đúng, cô ấy thật đúng không phải là một người xuất tiền đạt tiêu chuẩn.
Vu Cửu đã ở viện ba ngày, trong thời gian Kỳ Dụ Văn cùng Lâm Thiên Nguyên rảnh thì đều sẽ lại đây. Cũng không biết có phải hành động có chủ đích hay không, thời gian của hai người đều không đụng nhau. Trong ba ngày này, hai người kia thế mà đều không có gặp phải một lần nào.
Xem ra dịp đầu tiên hai người hài hòa chỉ là ngoài mặt thôi, có mâu thuẫn mới là trạng thái chân thực của hai người.
Hôm xuất viện đó là Lâm Thiên Nguyên tới đón, Kỳ Dụ Văn có cuộc họp quan trọng, không thể có mặt.
Qua Kim Vũ dặn dò ngàn lần vạn lần, bồi bổ thân thể thì phải tuần tự từng bước, không cần phải vừa bắt đầu thì liền bổ nhiều. Lâm Thiên Nguyên cùng Vu Cửu đều đã nghe vào tai, ghi nhớ trong lòng.
"Tôi vẫn tìm một bác sĩ dinh dưỡng cho cô vậy, hôm trước Qua Kim Vũ cho tôi xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ của cô rồi...... Kỳ Dụ Văn lòng dạ sắt đá lạnh lùng, nhất định không thể chăm sóc thật tốt cho cô."
"Thế thì thôi vậy, tự tôi mời cũng được."
Vu Cửu còn chưa thiếu đạo đức đến mức mang người của Lâm Thiên Nguyên vào tới trong nhà.
Lâm Thiên Nguyên cười cười nhẹ nhàng, không miễn cưỡng nữa, bất kì ai cũng sẽ không vô duyên vô cớ tiếp nhận ý tốt của một người xa lạ.
Vu Cửu xoay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lời của Lâm Thiên Nguyên đã nhắc nhở cô. Cái thân thể này của cô, để cô tự bồi bổ tự điều tiết thì khó đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề gì, còn không bằng tìm một bác sĩ dinh dưỡng.
Sau đó cô đã tìm kiếm cho mình một bác sĩ dinh dưỡng, còn vừa khéo là gái đẹp.
Điều đáng tiếc là, vị bác sĩ dinh dưỡng này trình diện không đến một ngày, thì đã bị Kỳ Dụ Văn đuổi đi rồi. Kỳ Dụ Văn theo sau đó đã lại sắp xếp một bác sĩ dinh dưỡng mới.
Chuyện này Kỳ Dụ Văn vốn tưởng rằng rồi cứ trôi qua bình lặng như vậy, mãi đến khi bác sĩ dinh dưỡng cô ấy sắp xếp cũng bị Vu Cửu đuổi đi......
"Vu Cửu, vì sao cô đuổi người ta đi rồi? Không hài lòng cái nào?"
Vu Cửu thoáng huýt sáo một cái vẻ ngả ngớn, nói đùa: "Tôi là kẻ háo sắc, tôi thích mm (em gái) xinh đẹp."
"......"
Kỳ Dụ Văn hỏi: "Cô muốn tuyển là bác sĩ dinh dưỡng hay là lựa đẹp."
Vu Cửu nhếch miệng thoáng cười, thản nhiên mà đáng sợ: "Tôi muốn tuyển bác sĩ dinh dưỡng xinh đẹp, người đẹp trai cũng ổn, tôi thích."
"Cô nghĩ cũng đừng hòng, nếu hiện tại cô ký hợp đồng với tôi rồi, thì cô phải tự giác một chút, không được nghĩ đến vờn hoa ghẹo bướm."
Kỳ Dụ Văn lại nhớ tới khi thi đấu búng trán, cảnh tượng Vu Cửu làm dáng làm điệu đối với các bạn học nam. Lúc ấy bản thân chỉ là bất mãn sự làm bộ làm tịch của cô, hiện giờ nhớ tới thì trong lòng lại ê xót, giọng điệu không khỏi thật hung hăng.
Vu Cửu cũng có hơi bực bội rồi: "Cô nổi cáu dữ như vậy làm gì? Kỳ Dụ Văn, tôi lại không chịu ảnh hưởng cái bá đạo này đâu nhé."
Vu Cửu thoáng liếc cô ấy trắng mắt. Cái người bác sĩ dinh dưỡng mà Kỳ Dụ Văn sắp xếp kia không biết là tìm từ đâu ra, ngoài mặt cư xử với mình thì cung kính lịch sự, nhưng chốc chốc thì sẽ lộ ra ánh mắt thù địch với mình. Vu Cửu có lý khi hoài nghi cô ta là người ái mộ Kỳ Dụ Văn.
"Tôi bá đạo? Không phải cô muốn chọc giận tôi sao? Cô còn muốn tuyển bác sĩ dinh dưỡng xinh đẹp, sau đó thì sao?"
Kỳ Dụ Văn từng bước từng bước đến gần Vu Cửu, trong ánh mắt không mảy may gợn sóng kia, sự nóng nảy tiêu tan từng chút từng chút: "Cô cứ ỷ rằng tôi sẽ không đánh cô, mắng cô."
Kỳ Dụ Văn thoáng thở dài rồi đi mất. Vu Cửu không rõ nguyên do, nhưng cũng chả để ở trong lòng lắm, vẫn còn nên ăn thì ăn nên uống thì uống, ngày tháng trôi qua được rất thoải mái.
Chỉ có Kỳ Dụ Văn vẫn luôn đang tự một mình giận dỗi, nhà cũng chẳng về, có điều sự ỡm ờ này rất mau thì theo một cái tin nhắn của Vu Cửu mà biến mất hầu như không còn.
Vu Cửu: 【 nghe nói Dụ Tinh sinh nhật liền ngay rồi, người chị như cô đây biết em ấy thích cái gì chứ? 】
Kỳ Dụ Văn vui vẻ trong lòng, tin nhắn đáp lại thì thật lạnh nhạt: 【 cô hỏi trai xinh gái đẹp đi, hỏi tôi làm gì? 】
Vu Cửu đáp: 【 cô là chị ruột của em ấy, không hỏi cô thì hỏi ai? 】
Vu Cửu lại đã gửi một cái trước: 【 đừng bảo là cô giận rồi đấy? Lúc đó là câu nào đã chọc tới cô, hãy nói với tôi, để tôi lặp lại một lần nữa. 】
Kỳ Dụ Văn: "......"
Kỳ Dụ Văn nhìn mấy dòng trò chuyện này. Tuy rằng Vu Cửu lại làm cô ấy giận, nhưng được cái là chủ động gửi tin nhắn cho cô ấy rồi, cũng không thể nể mặt mũi.
Cứ như vậy, Kỳ Dụ Văn tự dỗ được mình xong.
Vào buổi tối, Kỳ Dụ Văn liền ôm ấp tâm trạng tốt nhất mấy ngày nay, trở về đến nhà cùng Vu Cửu.
Vu Cửu ngồi ở góc sofa xem TV, nhìn thấy cô ấy cũng chả nói gì, giống như chỉ là nhìn thấy một hình ảnh bình thường.
Kỳ Dụ Văn đưa lưng về phía cô, treo áo khoác lên giá, hỏi: "Tôi trở về rồi, cô không nói gì sao?"
Vu Cửu chia qua đến một ánh mắt: "Nói cái gì?"
"Lâu như vậy không gặp tôi, còn chọc tôi giận nữa, thật sự không nói tí gì?"
"Đại ca yêu em, nhưng đại ca không có văn hóa." (Một câu nói trào lưu)
Kỳ Dụ Văn cong môi thoáng cười, tay kéo lấy góc áo khoác thật lâu chưa có xoay người lại. Nhưng cô ấy quên mất trước mặt cô ấy chính là một mặt gương nhỏ, từ góc độ của Vu Cửu vừa vặn có thể nhìn thấy.
Chờ khi Kỳ Dụ Văn đè xuống nụ cười mỉm nơi khóe môi rồi, vừa ngẩng đầu thì đã đối diện ngay với Vu Cửu thông qua gương. Lập tức, lỗ tai cô ấy đỏ bừng, chân đã chuyển về hướng cửa, chuẩn bị đi rồi.
Thiệt xấu hổ.
"Tôi sẽ làm như cũng chưa nhìn thấy gì hết."
Vu Cửu dời tầm mắt đi, biểu cảm dửng dưng giống như thật sự cũng chưa thấy gì hết vậy, cũng không ai biết cô đã chuẩn bị muốn móc Gatling bắn chết kẻ biến thái ở cửa kia luôn cả rồi.
Kỳ Dụ Văn ngồi vào đối diện Vu Cửu, tiện thể chuyển đổi đề tài: "Cô đuổi bác sĩ dinh dưỡng kia đi rồi, vậy còn muốn tôi sắp xếp bác sĩ dinh dưỡng cho cô chứ?"
Vu Cửu nói, nối tiếp đề tài vừa rồi: "Được á."
Kỳ Dụ Văn cười cười vừa lòng: "Ừm, vậy tôi cứ không để cô kia xuất hiện ở nhà của chúng ta nữa, mỗi ngày đem thực đơn cho dì là được."
Vu Cửu duỗi tay đến lấy một trái dâu tây, sau khi nắm bỏ đi lá xanh trên mặt, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm TV như cũ, nói: "Được."
Mặt Kỳ Dụ Văn lại xụ xuống rồi: "Cô thái độ gì đấy?"
Vu Cửu thoáng sửng sốt, nhìn về phía cô ấy vẻ kinh ngạc: "Làm gì chứ, sao lại xả thái độ, tôi đã thế nào với cô rồi?"
Trong lòng Kỳ Dụ Văn rất không cân bằng: "Vì sao cô luôn đối với tôi tệ như vậy? Tôi thấy cô đối với người khác trái lại rất hoà nhã, gần đây tôi cũng chưa chọc đến cô nhỉ."
"Tôi đã hoà nhã với ai? Cô nói coi, Lương Dư Kha? Qua Kim Vũ?"
"Lâm Thiên Nguyên."
Vu Cửu lập tức nghẹn họng, thoáng khép miệng lại, nhấp môi từng cái từng cái, rõ ràng là ngầm thừa nhận rồi.
Trong lòng Kỳ Dụ Văn chua xót không thôi, cô ấy nhíu mày lên giả vờ bình tĩnh, trong miệng lại nói lời tùy hứng vừa buồn cười nói: "Đối xử bình đẳng, có thể làm được đến chứ?"
"Làm không được."
Vu Cửu nửa nằm liệt trên sofa, tay đỡ ở chỗ mặt, uể oải mà nói: "Kỳ Dụ Văn, tôi đã sớm nói qua, tôi đã không giết cô thì không tồi rồi. Tôi cảm thấy cô tự cầu nhiều phúc thì càng thực tế một chút, cũng đừng yêu cầu nhiều như vậy nữa."
Kỳ Dụ Văn vẫn luôn không loại bỏ tính khả thi rằng Vu Cửu sẽ giết cô ấy, theo cô ấy thấy thì chuyện gì Vu Cửu cũng làm ra được hết...... Tục ngữ nói: Đề phòng ngàn vạn, cướp nhà khó phòng, cô không thể mỗi ngày kiểm tra an toàn trên người Vu Cửu mãi, cũng không thể nào bảo vệ sĩ canh giữ ở cửa phòng mình.
"Cô đừng quên mất, trong hợp đồng có điều khoản không thể ra tay với tôi."
Vu Cửu thoáng cười một tiếng quái lạ, đôi mắt hơi hơi nheo lại, rồi liếc nhìn Kỳ Dụ Văn một cái: "Tôi cũng dám giết cô luôn rồi, chẳng lẽ cũng không dám vi phạm hợp đồng sao?"
"......"
Sắc mặt Kỳ Dụ Văn chợt đổi......
Có lý quá, làm sao đây?
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ: Tôi đã bao nuôi một sát thủ.
Danh Sách Chương: