Khi Dương nói đến câu này tôi cũng cảm thấy như lòng mình lần nữa lại như vỡ oà ra. Không cần biết sau khi tỉnh Việt sẽ đối với tôi thế nào, không cần biết anh ta có chấp nhận chuyện ly hôn hay không, không cần biết anh ta có gây khó dễ gì không nhưng với tôi hiện giờ chỉ cần Việt tỉnh lại là tốt rồi. Dù sao tôi và anh ta cũng là vợ chồng, không có tình thì nghĩa vẫn đầy vơi.
Tôi cũng không hiểu sao bên phía bệnh viện lại gọi cho Dương thông báo tin này. Mãi sau mới biết hoá ra mọi chi phí chữa bệnh, nằm viện của Việt đều do Dương chi trả. Chị Hoa không bỏ ra xu nào, vả lại Việt nằm viện dài ngày như vậy chị ta cũng không thể chăm mãi nên Dương bỏ tiền ra thuê một điều dưỡng túc trực và chăm sóc cho Việt. Thế nên tất cả mọi thông tin của Việt đều có người báo lại cho Dương. Khi nghe tin này tôi bỗng thấy trong lòng trào dâng một cảm giác biết ơn và cảm kích mãnh liệt.
Dương đưa tôi và Sam, So vào viện thăm Việt nhưng có lẽ biết tôi sẽ khó xử nên anh cũng không vào. Chị Hoa và chồng chị ta đã lên Hà Nội rồi, ở phòng bệnh chỉ có điều dưỡng và Việt. Lúc tôi dẫn Sam, So lên bác sĩ vừa thăm khám cho Việt xong. Điều dưỡng bác sĩ đã thăm khám, thần trí anh ta hoàn toàn hồi phục, không có dấu hiệu của việc mất trí nhớ, chỉ là trải qua một trận thập tử nhất sinh như vậy không tránh khỏi việc cơ thể suy yếu đi.
Tôi nghe xong cũng cảm ơn điều dưỡng rồi cùng Sam, So đi về phía giường bệnh. Việt vẫn chỉ có thể nằm được, trên người tuy đã bớt một số loại máy móc nhưng vẫn phải cắm dây dợ chằng chịt, sắc mặt anh ta đã có sinh khí hơn trước kia rất nhiều. Thấy tôi và Sam, So đi vào anh ta cất giọng thều thào hỏi:
– Sam, So đấy à?
Nghe Việt hỏi đến đây tôi cũng cảm thấy lòng như trút được gánh nặng. Anh ta tỉnh lại, thần trí cũng không có vấn đề gì là ổn rồi. Sam, So nghe Việt gọi định lao vào ôm bố nhưng tôi sợ hai đứa làm Việt đau nên vội dặn hai đứa chỉ được đứng cạnh. Thấy vậy Việt liền nói:
– Không sao, lại gần đây, lại đây với bố.
Sam, So thấy vậy thì tiến sát lại gần hơn, Việt cũng nhó nhọc nhấc tay lên, chạm vào má, vào mặt từng đứa, ánh mắt cũng đỏ lên. Nhìn thấy cảnh này tôi khẽ quay mặt đi không dám đối diện, đến tận bây giờ sau khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ rất dài, Việt vẫn luôn nghĩ tới Sam, So đầu tiên. Chỉ đáng tiếc là sau ngần ấy chuyện xảy ra giữa tôi và anh ta không thể quay lại được nữa. Thật ra ngay từ khi tôi chấp nhận bán thân cho Dương là tôi đã xác định cuộc hôn nhân của tôi và Việt chẳng thể nào cứu vãn được nữa rồi. Và giờ đây, khi Dương đã biết mọi chuyện, cũng chính anh đứng ra lo tất cả mọi chi phí phẫu thuật, chi phí nằm viện của Việt, dù cho tôi và Dương có quay lại hay không thể quay lại, có tiếp tục hay không thể tiếp tục chăng nữa thì kết cục của tôi và Việt vẫn là ly hôn.
Việt sau khi nhìn kỹ Sam, So mấy lượt, thì quay sang tôi, giọng vẫn đầy mệt mỏi hỏi:
– Sao em gầy đi nhiều thế?
Tôi không nhìn Việt, giờ anh ta mới tỉnh lại tôi cũng chưa muốn nhắc nhiều đến chuyện đã xảy ra vừa qua nên không đáp chỉ hỏi lại:
– Anh thấy trong người thế nào rồi?
– Anh thấy ổn hơn rồi, có phải vì vừa phải lo cho So vừa phải lo cho anh nên em gầy đi thế không?
– Không phải đâu, anh đừng nghĩ ngợi nhiều.
– Vừa nãy anh hỏi bác sĩ, bác sĩ nói nằm trong phòng này rất tốn kém, ngoài ra anh còn trải qua mấy cuộc phẫu thuật, nghe nói viện phí tốn cả mấy trăm triệu. Em lấy tiền đâu để trả thế?
Tôi không nghĩ Việt sẽ hỏi tôi câu này nên lúng túng một lúc rồi mới đáp:
– Tôi đi vay với ứng lương nữa.
– Em vay ở đâu?
– Vay của một người bạn thôi.
– Bạn em có ai giàu có đến mức như vậy chứ?
Tôi biết chuyện này cũng không thể giấu được Việt mãi, nhưng giờ chưa phải lúc thích hợp để nói nên bảo anh ta:
– Anh mới tỉnh lại cứ nghỉ ngơi, những chuyện này để sau rồi nói.
Bình thường với tính cách của Việt kiểu gì anh ta cũng tra hỏi đến cùng. Thế nhưng có lẽ vì anh ta mệt nên cũng không hỏi nữa. Hôm trước nghe Dương nói muốn đưa So lên viện Nhi trung ương để thực hiện phẫu thuật cho So, mặc dù Sam, So là con của Dương nhưng trên giấy tờ hai đứa vẫn là con của Việt, huống hồ anh ta đối xử với tôi có tệ thế nào với Sam, So cũng khá tốt, tôi nghĩ mình vẫn phải hỏi ý kiến anh ta nên nghĩ ngợi một hồi tôi khẽ nói:
– Bác sĩ Trung nói So nên phẫu thuật sớm, tôi dự định sẽ đưa So lên Hà Nội thực hiện ca phẫu thuật này, anh thấy thế nào?
Việt im lặng nhìn tôi rất lâu, tôi nghĩ anh ta sẽ hỏi tôi lấy tiền đâu lần nữa, thế nhưng anh ta lại không hề nhắc đến chuyện sau cùng chỉ đáp:
– Em thấy thế nào tốt cho con thì em làm. Giờ anh bị thế này cũng không thể cùng em lên để chăm con được…
– Không sao, tôi tự lo được.
Anh ta không nói nữa mà quay sang So, vuốt vuốt mái tóc con rồi cười:
– So phẫu thuật xong rồi về với bố nhé. Đợi So khoẻ lại bố dẫn cả nhà ra núi bài Thơ chơi, Sam, So có thích không?
– Dạ có ạ. Cả nhà mình còn đi cả nhà bóng, đi Vincome nữa bố Việt nhỉ?
– Ừ, ừ, chỉ cần So khoẻ lại muốn đi đâu bố mẹ sẽ cố gắng kiếm tiền rồi cả nhà mình đi, sang năm, sang năm nữa Tết mỗi năm sẽ đi một nơi.
Tôi nghe đến đây trong lòng bỗng có cảm giác vô cùng nặng nề. Những chuyện tương lai Việt nhắc đến khiến tôi thấy áp lực nhiều hơn là hạnh phúc. Thật ra tôi không muốn rũ bỏ Việt, dù tôi và anh ta có ly hôn tôi vẫn muốn được làm bạn với anh ta, ân tình tôi nợ anh ta không thể dùng tiền bạc để trả được, chỉ là bảo để yêu hay chung sống cùng nhau tôi không làm được.
Cho Sam, So chơi với Việt thêm một lúc ba mẹ con cũng ra về. Dương vẫn chờ bên dưới, lúc ba mẹ con lên xe ngồi anh đưa cho tôi chiếc chìa khoá từ rồi nói:
– Ba mẹ con dọn về chung cư Shapphire ở.
Tôi nhìn chiếc chìa khoá quen thuộc, đây vốn là chìa khoá mà anh từng đưa cho tôi vào ngày sinh nhật, hoá ra anh vẫn luôn giữ nó. Thấy tôi im lặng chắc anh nghĩ tôi từ chối lại nói tiếp:
– Đằng nào em và anh ta cũng sẽ ly hôn, căn nhà kia lại quá cũ không thể ở, em chuyển về đây sống vừa sạch sẽ, thoáng mát tốt cho So, vừa an toàn lại sẽ có người bảo vệ ba mẹ con cho tới khi tìm được kẻ đứng sau hại em. Vả lại có lẽ cũng chỉ ở một hai ngày thôi, anh tính đến mùng sáu bệnh viện làm việc lại sẽ đưa So lên để tiến hành phẫu thuật. Anh đã nghe hội chẩn của bác sĩ sản nhi, tình trạng của So không thể chần chừ thêm, con bé từng suýt nguy hiểm đến tính mạng em chắc cũng biết, nếu xảy ra chuyện đó lần nữa e rằng…
Thật ra những lời Dương nói đều hợp lý, vả lại nếu không về đó ở tôi cũng không biết mang Sam, So đi đâu giờ này. Ba mẹ con không thể ở nhà cái Phương mãi được nên đáp lại:
– Cảm ơn anh.
– Cảm ơn gì chứ, đây đều là những việc anh nên làm, em đừng nói mấy câu khách sáo như thế.
– Cảm ơn không phải vì chuyện này, cảm ơn anh vì cả chuyện của chồng tôi nữa.
Khi tôi nói đến đây bỗng thấy ánh mắt Dương tối sẫm lại, cảm giác như tôi vừa ném cho anh một viên thuốc vừa chua chát, vừa đắng cay nhưng anh vẫn phải nuốt xuống. Thế nhưng những lời tôi nói đều là thật lòng tôi nghĩ, dù sao tôi và Việt cũng chưa chính thức ly hôn, anh ta suy cho cùng vẫn là chồng tôi.
Xe chở tôi và Sam, So đến chung Shapphire. Lần đầu tiên được đi đến một nơi sang trọng thế này Sam, So không khỏi bỡ ngỡ và trầm trồ. Khi lên đến căn hộ, mặc dù tôi biết là một căn penthouse nhưng vẫn không nghĩ nó đẹp và sang trọng đến thế, những cánh cửa đều làm bằng kính, có thể nhìn ra bờ biển xanh ngắt. Một căn hộ thế này quá xa hoa và đắt đỏ. Trong phòng ngủ trên tủ quần áo có sẵn cả quần áo cho tôi và Sam, So. Tôi nhìn Dương, ngơ ngác mất mấy giây rồi hỏi:
– Những đồ này… anh chuẩn bị từ bao giờ?
– Từ lúc ở bệnh viện Quảng Tây anh đã cho người mua sẵn và giặt giũ sạch sẽ cả rồi, đồ của trẻ con hay người lớn mới mua đều phải giặt qua không là không sạch sẽ. Ba mẹ con ở đây sẽ không thiếu thứ gì.
Tôi cũng không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào, chỉ cảm thấy người đàn ông này suốt hơn bốn năm trôi qua vẫn chu đáo từng chuyện nhỏ nhặt như vậy. Căn phòng tiện nghi, tất cả đồ dùng đều được trang trí theo màu trắng đúng theo sở thích trước kia của tôi. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến ngày sinh nhật hôm ấy anh đưa cho tôi chiếc chìa khoá căn hộ này… lúc ấy tôi đã nghĩ anh đang muốn nhục mạ tôi, lúc ấy đã nói những lời tàn nhẫn biết bao. Tự dưng tôi lại cảm thấy vô cùng áy náy và hối hận liền lén thở dài một tiếng trong lòng.
Ngoài chuẩn bị đồ dùng Dương còn mua cho tôi một chiếc điện thoại mới, sim của tôi anh cũng đã làm lại đưa cho tôi. Sau khi lưu số xong tôi cũng tắm rửa và cho Sam, So tắm rửa luôn, đến khi ra vẫn thấy Dương đang ngồi ở sofa xem tivi không hề có ý gì rời đi liền kinh ngạc hỏi:
– Anh chưa đi sao?
– Đi đâu? Anh ở đây với ba mẹ con.
– Hôm nay là mùng 4 Tết, cả Tết anh đã ở bên Trung Quốc chăm sóc tôi rồi, giờ anh nên về nhà đi chứ? Anh không sợ mọi người lo lắng à?
– Mọi người đều biết anh bình an cả rồi, không sao đâu.
– Anh nên về nhà đi.
– Đây cũng là nhà anh!
– Anh đừng đùa như vậy. Bố mẹ anh sẽ lo lắng đấy.
– Anh không đùa, nơi nào có em, có con cũng là nhà của anh.
Ngay khi Dương nói câu ấy, tôi cảm thấy trái tim mình cũng rung lên mãnh liệt, chỉ là lý trí vẫn không muốn thừa nhận. Vả lại giờ đây có quá nhiều thứ ngăn cách tôi và anh, tôi không muốn ôm mộng hoang tưởng, cuối cùng lấy hết can đảm nói những lời thật lòng:
– Dương! Tôi chưa ly hôn, anh cũng có vợ sắp cưới rồi. Bốn năm trôi qua, khoảng cách lớn như vậy, tôi và anh không có tương lai gì cả. Ngoài ràng buộc bởi hai đứa con thì không có gì. Thế nên anh đừng đợi chờ, hay mong mỏi điều gì cho mất công ra.
Dương nhìn tôi, trong đáy mắt bỗng như có một nỗi buồn vô hạn một lúc sau mới đáp:
– Em chưa ly hôn nhưng rồi sẽ ly hôn thôi.
– Cứ cho là tôi ly hôn nhưng còn chị Như?
– Anh không yêu cô ấy.
Tôi nghe xong, hoang mang nhìn Dương mấy giây rồi nói tiếp:
– Không yêu mà lại sắp cưới?
– Anh không cưới nữa.
– Anh đừng vì tôi mà làm như thế, có thể anh từng yêu tôi, cũng có thể anh đang bị ràng buộc bởi hai đứa con riêng nhưng…
– Anh biết em đang định nói gì, nhưng cưới hay không là việc của anh. Vì em hay không cũng là việc của anh. Em yêu anh hay không cũng được, tàn nhẫn với anh cũng được, đó là việc của em. Nhưng có hai chuyện em sai rồi, không phải là anh từng yêu em mà là anh yêu em, trước kia cũng thế, sau này cũng vậy. Chuyện có Sam, So không phải là ràng buộc, đó là hạnh phúc.
Trong phút chốc tôi bỗng cảm thấy mình như muốn oà lên khóc. Anh đã nói đến mức này cớ sao tôi vẫn không thể mở lòng? Tôi đứng nhìn anh rất lâu, cảm thấy dường như sau bốn năm xa cách có quá nhiều thứ thay đổi, nhưng có lẽ duy nhất tình yêu thì mãi chẳng thể đổi thay. Nhưng rồi tôi vẫn nghĩ giờ mình có quá nhiều thứ phải để tâm đến, dù cho nếu như không phải Việt và chị Như thì cũng còn quá nhiều thứ ngăn cách tôi và anh, dù sao đi chăng nữa tôi cũng không thể ngay lập tức thừa nhận tình cảm trong lòng. Cuối cùng sau khi im lặng một lúc, nhớ đến chuyện mình bị bán đi làm vợ lẽ cho lão Chư tôi liền hỏi:
– Tôi muốn hỏi anh một chuyện.
– Em hỏi đi.
– Nếu như… nếu như thực sự chị Như là người hại tôi, anh sẽ tính thế nào?
Khi tôi hỏi đến câu này bỗng thấy lông mày của Dương hơi cau lại sau mới đáp:
– Anh vẫn nghĩ Như sẽ không làm như vậy đâu.
Tự dưng thấy Dương nói thế tôi bỗng có một cảm giác cực kỳ khó chịu. Anh tin tưởng chị ta như vậy, cớ sao lại không muốn cưới? Rốt cuộc là tôi mâu thuẫn hay anh mới chính là người đang mâu thuẫn? Rốt cuộc tôi đang đố kỵ hay anh đang cảm tính?
– Tại sao anh nghĩ chị ta không làm thế? Anh đã điều tra chưa mà biết?
– Anh quen Như từ khi còn học cấp hai, cô ấy không phải loại người như vậy. Nhưng như anh cũng nói rồi, nếu như cô ấy thật sự là người làm ra chuyện này… anh cũng sẽ không bao giờ tha thứ. Anh cũng đang bắt đầu điều tra rồi, phía công an bên Quảng Tây và công an Việt Nam cũng đang điều tra nên em yên tâm đi.
Thật ra tôi cũng không muốn nguỵ biện cho bản thân mình. Tôi chen chân vào mối quan hệ của chị Như và Dương là tôi đã sai rồi, dù có bởi bất cứ lý do gì đi chăng nữa tôi cũng thật vô liêm sỉ khi làm ra chuyện như vậy. Chị Như được quyền đánh mắng, chửi bới tôi, chỉ là nếu chị ta thuê người xử lý tôi, vì tình yêu mà coi rẻ tính mạng người khác thì chị ta quá tàn nhẫn. Người như vậy… tôi cảm thấy cũng không xứng đáng được yêu. Chỉ là giờ tôi cũng không muốn tranh cãi nhiều về chuyện này, mọi chuyện chưa rõ ràng tôi không muốn kết luận vội vàng.
Đuổi mãi Dương không đi, tôi cũng chẳng còn cách nào đành bất lực để anh ở đây. Vì anh mua rất nhiều đồ chơi cho Sam, So nên hai đứa thích lắm, rõ vừa xa mẹ cả tháng mà giờ đã bám lấy Dương không buông. Lúc tôi xuống nấu cơm thấy Dương đang chơi trò máy bay trực thăng với Sam, So. Hai đứa liên tục cười như nắc nẻ rồi vỗ tay trầm trồ:
– Chú Dương giỏi quá, chú Dương thật là siêu.
Tôi ngó đầu lên thấy Dương khẽ dụ:
– Muốn chú Dương biểu diễn máy bay trực thăng cho nữa không?
– Có ạ.
– Vậy gọi là bố Dương đi.
Thế nhưng Sam, So nhất quyết không gọi còn đáp lại:
– Bố Việt chứ không phải bố Dương. Chú Dương là chú thôi ạ.
Khi hai đứa nói đến đây tôi thấy ánh mắt Dương cũng xoẹt qua một tia thất vọng và buồn bã. Thế nhưng chắc anh cũng không muốn ép con nên lại bày thêm trò khác để chơi, bình thường Dương rất ít khi cười, hiếm hoi lắm mới có nụ cười trên môi anh, thế nhưng chơi với Sam, So tôi thấy anh cười rất nhiều, sự vui vẻ tràn ngập trong ánh mắt không thể giấu. Nhìn thấy cảnh này tôi cũng không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào, cũng không biết đùng một cái biết tin mình có con còn là một cặp song sinh Dương thấy thế nào, trong lòng tôi có ấm áp, có hạnh phúc mà cũng có xót xa, mông lung.
Cả ngày hôm ấy tôi không ra khỏi nhà, suốt bao tháng ngày gặp lại nên ăn cơm xong tôi lại lôi hai đứa lên giường nằm ôm ấp vỗ về. Sam, So nhớ mẹ cứ rúc vào lòng hỏi mẹ đã đi những đâu, sao lại đi lâu thế. Nghe hai đứa hỏi vậy lòng tôi càng cảm thấy xót thương, càng thấy người ra tay với mình thật sự quá tàn nhẫn. Dương ở phòng đối diện, anh cũng không có hành động gì thân mật hay quá trớn với tôi. Tôi biết anh đang nghĩ cho Sam, So. Nghĩ lại suốt thời gian trước khi anh bỏ tiền ra bao nuôi tôi anh cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì đi quá giới hạn với tôi ngoài nụ hôn vào ngày sinh nhật tôi và nụ hôn hôm ba mươi Tết tự dưng tôi lại thấy mơ hồ. Là vì anh nhẫn nại với tôi, tôn trọng tôi hay vì lý do gì tôi cũng chẳng biết nữa.
Ngày hôm sau tôi định cho Sam, So về nhà bố mẹ tôi thăm ông bà và thằng Tú. Xa cách nhau suốt cả mấy tháng trời, dẫu tôi biết bố mẹ tôi có từng giận tôi thế nào, có từng chửi bới, mạt sát tôi ra sao thì tôi tin việc tôi đùng một phát biến mất không tung tích cả hơn tháng trời giờ mới trở về họ sẽ vô cùng lo lắng bất an. Thế nhưng khi tôi và Sam, So đang chuẩn bị đồ thì thấy cái Phương cũng sang. Nhìn thấy nó tôi vừa kinh ngạc lúng túng bởi Dương cũng đang ở đây nên hỏi:
– Phương, sao mày biết mà sang bên này?
– Hôm qua lúc trước khi vào thăm Việt anh Dương có đưa cho tao cái thẻ vào đây, còn nói tao và mẹ tao nếu muốn sang chơi thì cứ cầm thẻ qua là được.
Thấy mặt tôi ngơ ra nó lại nói tiếp:
– Có gì mà ngạc nhiên gớm vậy con điên? Chuyện Sam, So là con của sếp mày tao biết cả rồi. Bảo sao trước kia tao cứ nghi nghi, Sam, So rõ ràng chẳng giống Việt tí nào, anh ta cũng đối xử với mày chẳng ra gì. Một chuyện thế này mày cũng giấu tao được thì tài thật. Mấy năm mày đi học đại học xa tao, chuyện yêu đương của mày tao không biết nhiều nhưng lúc mày lấy ông Việt tao đã thấy ông ấy chẳng xứng với mày gì cả. Sam, So là con của anh Dương vẫn là tốt nhất.
– Sao… sao mày biết?
– Lúc mày bị mất tích chẳng phải anh Dương nhờ tao và mẹ tao chăm sóc Sam, So để anh ấy đi tìm mày đấy thôi. Chẳng có người dưng nào mà lại bỏ công, bỏ việc ra chỉ để đi tìm một người dưng cả. Với lúc nhìn anh Dương tao cứ thấy quen mặt, hoá ra tao nhớ mang máng lúc mày học năm cuối đại học có lần lên Hà Nội chơi thấy anh ấy đón mày còn gì. Nhìn con bé So lại giống anh Dương như lột tao đã đoán được rồi. Tối hôm mày mất tích Sam nó còn khoe với tao nó bị cái chú phát quà cho nhổ mất sợi tóc trên đầu nữa chứ, nhổ tóc làm gì, để xét nghiệm ADN chứ còn làm gì nữa. Lúc mày mất tích, ở bên Trung Quốc đi tìm mày, cứ vài ngày anh Dương lại gọi về hỏi tình hình Sam, So nên tao với mẹ tao biết anh ấy là bố đẻ của Sam, So rồi.
Cái Phương nói một tràng giang đại hải làm tôi chỉ biết há hốc mồm ra nhìn. Sau cùng không cãi được chỉ đành thừa nhận. Dương ở trong nhà đang chơi với Sam, So, tôi cũng kéo cái Phương vào phòng. Hôm qua trở về thấy nó xanh xao, gầy rộc lại suy sụp nhưng vì bận tôi chưa hỏi được chuyện. Hôm nay tuy thần sắc nó khá hơn rồi nhưng trong đáy mắt vẫn không che giấu được một nỗi buồn vô hạn. Thế nhưng mặc cho tôi gặng hỏi cỡ nào nó vẫn khăng khăng khẳng định nó không có chuyện gì cả. Sự suy sụp, mệt mỏi của nó là bởi vì tôi bị mất tích, đêm nào Sam, So cũng khóc nhớ mẹ kéo theo nó càng thêm đau buồn hơn. Thấy nó đã nói như vậy tôi cũng không có cách nào nữa cũng chỉ đành tin. Ngồi một lúc thấy tôi nhấp nha nhấp nhổm không yên nó liền hỏi:
– Mày đang định đi đâu à?
– Tao đang định cho Sam, So về nhà bố mẹ chơi với ông bà với cậu Tú một lúc. Mai phải lên Hà Nội để khám rồi phẫu thuật, tao mất tích lâu như vậy sợ bố mẹ với thằng Tú lo.
Khi tôi nói đến câu này bỗng thấy mắt cái Phương chợt đỏ ngầu lên. Thế nhưng rất nhanh nó khẽ nói:
– Mày cứ đưa So lên Hà Nội phẫu thuật xong rồi về thăm sau. Mai đi rồi phải chuẩn bị đồ đạc các thứ chứ?
– Sang một lúc rồi về thôi mà. Giờ tao về rồi chẳng lẽ lại về báo cho bố mẹ biết sao? Bố mẹ có giận tao thì tao vẫn là con ruột, là máu mủ, đi như vậy ông bà lo chết.
Cái Phương nghe đến đây, hơi cúi đầu im lặng một lúc sau mới thở dài đáp lại:
– Trước Tết tao đưa Sam, So sang nhưng bố mẹ mày cũng có thèm ngó ngàng đến đâu, lúc ấy còn như muốn đuổi Sam, So đi. Đối với sự mất tích của mày chắc gì họ đã quan tâm?
Bên ngoài, Sam cũng chạy vào gật gật đầu nói:
– Mẹ ơi, Sam không muốn sang nhà ông bà ngoại đâu. Bà ngoại hôm trước còn chửi, quát Sam, So mẹ ạ.
Trong giây lát tôi bỗng bàng hoàng sửng sốt mất mấy giây. Sam từ trước tới nay chưa bao giờ nói dối, những lời này rốt cuộc là sao? Tôi bị mất tích, thậm chí là suýt bỏ mạng, đến một người dưng như Dương còn đi tìm tôi, cái Phương, cô Tâm còn lo cho tôi cớ sao bố mẹ tôi là ruột thịt lại hờ hững đến như vậy? Chẳng lẽ họ giận tôi đến mức tôi chết đi họ cũng không thèm để tâm đến. Còn Sam, So, hai đứa là cháu ruột cớ sao bố mẹ tôi cũng hắt hủi? Trong lòng tôi như có quả tạ đè nặng, cổ họng khô khốc lại không rõ vì tủi thân hay ấm ức. Mãi đến khi bình tĩnh lại tôi mới hít một hơi rồi nói với cái Phương:
– Dù gì họ cũng là bố mẹ tao, dứt ruột đẻ ra thì không thể không thương được. Tao đi lâu vậy ít nhiều cũng nên đến báo cho họ biết tao bình an đã.
– Bây giờ quan trọng nhất là cho So đi phẫu thuật đã, mai đi rồi để nó ở nhà nghỉ ngơi, sang bên ấy nhỡ lại cãi vã ảnh hưởng đến nó thì sao?
– Nhưng… nếu không đến tao thấy không yên lòng.
– Thời đại 4.0 rồi cần gì đến tận nơi, mày thích thì…
Nói đến đây cái Phương hơi ngừng lại sau mới nói tiếp:
– Mày cứ nhắn tin cho Tú báo mày bình an, bảo Tú báo lại với bố mẹ mày là được. Giờ còn chuẩn bị giấy tờ cho So, mà đèo bòng thêm Sam đi thì phải chuẩn bị đồ đạc cho cả Sam, cả mày nữa. Tao thấy tốt nhất giờ cứ để So phẫu thuật khỏi xong đã rồi muốn đi đâu thì đi. Nó vừa ra viện xong sức khoẻ cũng chưa ổn hẳn, mấy hôm mày bị mất tích nó khóc tao thấy cũng sợ sợ, có lúc khóc tím tái lên nên tao lo lắm, mà bác sĩ Trung cũng nói tốt nhất đừng để nó ngất lần nữa nếu không thì vừa nguy hiểm vừa khiến ca phẫu thuật càng ngày thêm rủi ro đấy sao?
Nghĩ đi nghĩ lại thấy lời cái Phương cũng hợp lý, gọi thằng Tú lại không liên lạc được nên chỉ đành nhắn cho nó một cái tin dặn nó báo bố mẹ tôi đã trở về rồi thôi. Dù sao cái Phương nói cũng đúng, giờ quan trọng cho So phẫu thuật trước đã, đợi con bé khoẻ lại tôi sẽ đến thăm bố mẹ tôi sau, còn nhiều cái để nói, còn nhiều điều nặng nề trong lòng, tôi cũng muốn biết rốt cuộc tại sao bố mẹ tôi lại đối xử với Sam, So như vậy. Cái Phương ở lại chơi đến chiều mới về. Lúc nó về Dương đưa cái Phương xuống dưới, cũng không biết hai người nói chuyện gì hay Dương đi đâu có chuyện gì mà rất lâu sau anh mới quay trở lại.
Vì cái Phương về muộn quá, tôi phagan chuẩn bị đồ và nấu ăn nên tôi và Dương cũng tất bật hơn hẳn. Đã vậy lúc tìm giấy tờ cho So mãi không thấy đâu, đến đêm muộn mới sắp xếp xong nên tôi cũng quên béng đi mọi chuyện và quên cả việc tôi nhắn tin báo thằng Tú nhưng không hề thấy hồi âm.
Hôm sau Dương đưa tôi và Sam, So lên Hà Nội sớm. Vì anh đã đặt trước, lại có bạn làm ở Vinmec nên So nhanh chóng được thăm khám, chẩn đoán. Sau khi thăm khám xong bác sĩ nói tình trạng của So giờ càng phẫu thuật sớm càng tốt, tỉ lệ khỏi bệnh sau phẫu thuật rất cao, vì vậy bác sĩ sắp xếp phòng, đến mùng 8 sẽ tiến hành phẫu thuật cho con.
Mọi thứ trên này Dương đều tự mình sắp xếp. Mặc cho tôi thấy quá xa xỉ và tốn kém nhưng Dương vẫn thuê cho ba mẹ con tôi phòng tổng thống. Trước kia mỗi lần nằm viện ba mẹ con tôi đều phải chen chúc trong một cái giường, thậm chí có những lúc viện quá tải phải nằm ghép giường với người khác, nay cũng là nằm viện mà nằm ở một căn phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi thế này Sam, So thích lắm. Chỉ có tôi là cảm thấy quá hoang phí, nhưng dù sao So cũng là con gái của Dương, anh muốn dành thứ tốt nhất cho nó tôi cũng không thể cản được. Sau khi sắp xếp phòng và làm việc với bác sĩ về ca mổ của So tôi cũng giục Dương về nhà. Mấy ngày trước ở Quảng Ninh tôi không nói được, nhưng đây là Hà Nội, viện Vinmec cách nhà anh cũng chẳng phải quá xa. Chắc có lẽ quá nhiều ngày không về nên khi tôi nói vậy Dương thấy mọi chuyện cũng ổn nên đi về nhà.
Buổi tối không có Dương ở đây chỉ có ba mẹ con tôi ngủ cùng nhau. Sam, So theo thói quen vẫn ngủ từ rất sớm còn tôi thì có quá nhiều chuyện, quá nhiều khúc mắc trong lòng trằn trọc mãi mới vào được giấc. Nửa đêm khi giật mình trở giấc dậy tôi bỗng sững lại khi thấy Dương đang ngồi bên cạnh giường. Dưới ánh sáng lờ mờ tôi thấy anh một tay nắm lấy tay Sam, một tay nắm lấy tay So lặng lẽ siết chặt, không biết có phải tôi nhìn nhầm không nhưng tôi thấy vành mắt Dương ửng đỏ. Từ lúc trở về gặp con Dương tôi chưa bao giờ thấy Dương yếu mềm trước mặt hai đứa lần nào. Có lẽ bởi vì sợ làm cho Sam, So sợ, hoặc cũng có thể anh tỏ ra mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho cả tôi và Sam, So nên anh không thể hiện nhiều cảm xúc ra ngoài mà cũng có thể là tôi không chú ý nên không nhận thấy. Thế nhưng lúc này tôi cũng thấy bờ vai Dương run lên, dường như anh đang vô cùng xúc động, cuối cùng tôi thấy anh vùi đầu vào chiếc áo bệnh nhân của So, không rõ có khóc hay không chỉ thấy chẳng những là vai mà cả người anh cũng run lên bần bật. Khi còn chưa biết phải làm thế nào đột nhiên tôi thấy Dương dang tay ra ôm cả tôi lẫn Sam, So vào lòng, giọng anh cũng nghèn nghẹn cất lên:
– Anh xin lỗi. Xin lỗi đã để ba mẹ con phải chịu nhiều khổ sở như vậy. Xin lỗi vì anh đã không biết chuyện này sớm hơn, xin lỗi con gái, xin lỗi đã để con bị bệnh tật giày vò lâu đến thế…
Tôi nghe đến đây, biết mình không thể giả vờ ngủ được nữa, mắt cũng ngân ngấn lệ đáp:
– Anh không có lỗi gì cả.
– Để em và con phải chịu khổ là lỗi của anh rồi.
– So sắp phẫu thuật rồi, anh đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Mà sao giờ anh không ở nhà ngủ còn chạy qua đây?
– Anh về nhà nhưng trong lòng cứ cảm thấy không yên tâm, nếu không sang đây anh sẽ không thể nào ngủ nổi.
Thấy Dương nói như vậy tôi bỗng thấy thương thương. Không cần biết mai sau tôi và anh thế nào nhưng tôi có thể chắc chắn một điều: Dương là một người cha tốt. Suốt thời gian tôi mất tích, anh một bên đi tìm tôi, một bên liên tục phải lo lắng cho Sam, So, thời gian qua quả thực anh đã quá vất vả rồi. Lúc này tôi cũng thấy lòng mình chùng xuống, không muốn gạt bỏ anh nữa nên để mặc anh ôm mình. Rất lâu sau khi tôi chìm vào giấc ngủ cũng thấy tiếng anh văng vẳng bên tai:
– Trân! Đợi So phẫu thuật xong, đợi con bé ổn em có thể nói cho anh biết bốn năm qua em đã trải qua những gì, vì sao năm ấy em nhất quyết rời xa anh có được không? Anh có rất nhiều chuyện muốn nói, cũng có rất nhiều điều muốn nghe. Thật ra có nhiều chuyện anh cũng rất muốn giải quyết, nhưng giờ anh chỉ muốn So phẫu thuật trước đã, con bé chịu khổ nhiều rồi, tất cả mọi thứ giờ đều không quan trọng bằng con.
Thế nhưng lúc này tôi chẳng thể đáp lại được chỉ im lặng rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng mùng 8 So phẫu thuật. Từ hôm qua tới hôm nay Dương không rời xa con bé một chút nào cả. Tám giờ So được đưa vào phòng mổ, lúc ký giấy cho con tôi thấy Dương vừa bế Sam vừa liên tục nắm tay an ủi So, còn hứa đợi So phẫu thuật xong sẽ mua cho rất nhiều búp bê barbie và cho hai đứa đi chơi tất cả mọi chỗ mà hai đứa thích. Với sự xuất hiện của Dương từ hôm ấy tới giờ Sam, So vẫn luôn coi anh như người thân, mồm liên tục gọi chú Dương, chú Dương rất thân thiết. Đến khi So vào trong con bé còn vẫy vẫy tay Dương cười trong khi mắt anh lại đỏ hoe. Khi cánh cửa phòng phẫu thuật khép lại chỉ còn tôi, Dương và Sam ở ngoài, cách So cả ngàn lớp kính xa xôi tôi thấy Dương vẫn không ngồi xuống. Với ca phẫu thuật này bác sĩ đã nói tỉ lệ thành công rất cao, người mổ chính lại là một giáo sư cực kì nổi tiếng nhưng tôi thấy Dương còn lo lắng hơn tôi rất nhiều. Dạo này anh gầy đi nhiều quá, cả đêm qua anh lại ở cạnh lo lắng cho So nên mái tóc rối bù, tuy vẫn đẹp trai nhưng sắc mặt rất tiều tuỵ, nhợt nhạt. Nhìn anh như vậy trong lòng tôi không tránh khỏi xót xa. Ba người chúng tôi ngồi bên ngoài chờ đợi. Dẫu cho tôi luôn tự trấn an mình rằng ca phẫu thuật này nhất định sẽ thành công nhưng bản thân tôi cũng biết trên đời bất cứ ca phẫu thuật nào cũng có rủi ro nên hết sức lo lắng.
Mấy tiếng dài đằng đẵng là mấy tiếng cả tôi và Dương đều đứng ngồi không yên. Anh cứ bế Sam đi đi lại lại trước phòng phẫu thuật mãi. Trước nay quen anh tôi thấy tất cả mọi chuyện anh đối mặt đều rất điềm tĩnh, trên đời này có mưa giông, gió bão anh đều chưa bao giờ cúi đầu xuống. Một người như anh tôi còn nghĩ chỉ khi trời sập anh mới mất bình tĩnh được thế mà tôi đã từng chứng kiến hai lần anh mất đi sự điềm tĩnh ấy, một là năm ấy chia tay anh, hai giờ phút này đây. Khi tôi và Dương còn đang chờ đợi thì cánh cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, thế nhưng không phải So đã phẫu thuật xong chỉ thấy y tá vội vội vàng vàng gấp gáp chạy ra ngoài. Thấy vậy tôi bỗng có linh cảm chẳng lành, còn Dương thì sắc mặt trắng bệch cả lại, ánh mắt anh cứ liên tục nhìn vào trong vô cùng xót xa, vô cùng lo lắng cũng vô cùng đau lòng. Có điều giờ tôi và anh không thể hỏi ai được, So ở trong kia phẫu thuật thế nào tôi và anh đều không rõ chỉ có thể đứng ngoài chờ đợi.
Dương thấy tôi căng thẳng như vậy thì bế Sam lại gần rồi đưa tay nắm lấy tay tôi an ủi. Có điều tôi biết dù anh đang an ủi tôi nhưng chính anh cũng lo lắng và căng thẳng vạn phần bởi bàn tay anh rất lạnh. Ca phẫu thuật kéo dài bốn tiếng đồng hồ vẫn chưa kết thúc. Ba người chúng tôi cũng ngồi bất động suốt bốn tiếng. Chỉ là vài tiếng đồng hồ mà sao tôi thấy dài đằng đẵng như cả thế kỉ, chờ đợi quả thực là một cơn ác mộng. Tôi không biết đã ngồi đó bao lâu, từ khi sắc trời còn sáng cho trưa nhưng bên trong vẫn chưa có dấu hiệu gì, lòng dạ cũng nóng cả đi. Cuối cùng rất lâu cánh cửa phòng phẫu thuật mới mở ra. Lúc này tôi cũng gần như không đứng vững nổi chỉ có Dương tiến lại gần hỏi:
– Ca phẫu thuật thế nào rồi ạ?
– Ca phẫu thuật thành công tốt đẹp. Bệnh nhân sẽ được theo dõi và đưa về phòng chăm sóc đặc biệt.
Khi nghe đến đây tôi bỗng cảm thấy tim mình như vỡ cả ra, cuối cùng thì gục đầu lên vai Dương oà khóc nức nở. Từ trước tới nay tôi cứ ngỡ rằng chỉ khi con người ta khổ đau mới khóc, nhưng giờ đây tôi mới hiểu có thứ hạnh phúc cũng làm tôi rơi nước mắt. Âm thanh của bác sĩ khi ấy mới tuyệt diệu và hạnh phúc làm sao, có lẽ cả đời này đó là âm thanh mà tôi thấy trong trẻo nhất, tuyệt vời nhất. Trải qua bao bất hạnh, khổ sở, trải qua những tháng ngày cùng con rong ruổi trong viện, trải qua những nhục nhã khốn cùng rốt cuộc cũng có ngày tôi chứng kiến con được chữa khỏi bệnh. Dương thấy tôi khóc thì liên tục vỗ vỗ vai tôi nói:
– Không sao rồi, không sao rồi, con bé không sao rồi.
Thế nhưng tôi biết chính anh cũng đang xúc động lắm, giọng cũng lạc cả đi.
Vì So mới phẫu thuật phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt nên tôi và Dương chưa được vào thăm con. Mãi đến tận tối muộn tôi và Dương với Sam cũng mới được vào. Thế nhưng chúng tôi phải thay phiên nhau vào chứ không được cùng lúc cả ba người vào. So mới phẫu thuật xong con còn rất mệt, thậm chí còn chẳng nói chuyện được với mẹ. Lúc vào thăm con thấy con nằm thiêm thiếp trên chiếc giường to lớn, mặc dù ca phẫu thuật thành công nhưng nhìn con chịu bao đau đớn giày vò nước mắt tôi lại trào ra.
So nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt đến ngày thứ tư mới được đưa về phòng tổng thống. Mấy ngày qua tôi và Dương gần như thay ca nhau người vào với So, người ở ngoài chăm Sam. Cũng may ở đây tiện nghi dịch vụ đầy đủ lại có sự hỗ trợ của Dương nên tôi cũng cảm thấy không quá vất vả như trước kia mỗi lần đưa So đi viện. Lúc này tôi mới thấm thía một điều, không có gì tốt hơn một gia đình đầy đủ, không có gì tốt hơn việc những đứa con được chăm sóc bởi cha mẹ ruột. Mặc dù Dương đối với người ngoài tôi thấy anh rất lạnh nhạt, thế nhưng với cả hai đứa con anh đều vô cùng nhẫn nại và yêu chiều, khác hẳn với vẻ lạnh lùng hằng ngày. Nhất là với So, dường như tình cảm của cha và con gái là tình cảm đặc biệt, lại thêm việc con bé bị bệnh nên anh đối với con bé hết sức yêu thương, thậm chí con bé chỉ hơi kêu đau anh đã xuýt xoa rồi cuống cuồng cả lên. Thế nên tôi cũng dành cho Sam sự yêu thương nhiều hơn một chút bởi chính Sam cũng là một cậu bé rất thiệt thòi.
Lúc đưa So ra ngoài Sam vui lắm. Dương và Sam hai bố con ngồi cạnh giường So kể hết chuyện này đến chuyện kia khiến con bé cười liên tục. Thấy ba bố con trò chuyện vui vẻ như vậy tôi cũng không muốn làm phiền nữa mà đi ra ngoài. Mấy ngày nay bận chăm sóc So nên tôi không để ý điện thoại, lúc này mới sực nhớ ra tôi gửi tin nhắn cho thằng Tú gần tuần rồi vẫn không thấy nó trả lời. Bình thường thằng này tôi chỉ cần nhắn phút mốt nó đã trả lời rồi nên tôi cảm thấy rất lạ, xem facebook thì nó truy cập cách đây hơn tháng trời, zalo cũng không hoạt động. Nghĩ đi nghĩ lại So phẫu thuật xong rồi, bình thường nó lúc nào cũng muốn kiếm tiền cho tôi để phẫu thuật cho cháu nên tôi nhắn thêm cho nó tin nữa báo So đã phẫu thuật thành công. Thế nhưng tin nhắn gửi cả tiếng vẫn không thấy nó hồi âm, sau cùng sốt ruột tôi liền gọi cho nó. Có điều lúc gọi phía bên kia chỉ nghe một giọng nói lạnh lùng của tổng đài “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Tôi gọi đi gọi lại thêm bốn năm lần nữa vẫn không được. Đúng lúc đó tôi cũng nhận được điện thoại của cái Phương. Mấy ngày phẫu thuật cái Phương gửi rất nhiều tin nhắn hỏi thăm nhưng giờ tôi mới kịp đọc. Chắc nó cũng nóng lòng nên gọi cho tôi, vừa bắt máy nó đã hỏi:
– So sao rồi? Nhắn cả trăm cái tin mà mày không trả lời, cũng đoán chắc con bé phẫu thuật xong nên mày bận. Tình hình con bé thế nào rồi?
– Phẫu thuật thành công, con bé ổn rồi giờ theo dõi nhưng chắc cũng phải năm bảy ngày nữa mới được về.
– Ừ thế thì tốt rồi, bao năm nay mày vất vả, giờ cũng xem như ông trời có mắt. Cố gắng chăm sóc con gái tao nhé. Nhớ con trai con gái quá.
Tôi nghe xong bật cười đáp:
– Được rồi, yên tâm, đợi con gái khoẻ tao đưa con trai, con gái về lúc ấy đừng than mệt.
Nói đến đây tôi cũng mới sực nhớ ra chuyện không liên lạc được với thằng Tú mà thằng Tú với cái Phương chơi liên quân cùng nhau nên hay nhắn tin cho nhau liền hỏi:
– À, Phương này, mày hay chơi liên quân với thằng Tú nhà tao mày biết dạo này nó ẩn ở đâu không mà tao nhắn tin cho nó không được, gọi cũng không nghe máy, còn thuê bao chứ. Tao nhắn báo cho nó biết So ổn rồi, bố mẹ tao không quan tâm thì không quan tâm nhưng thằng Tú lúc nào cũng yêu thương tao, lo cho cháu nhất tao muốn báo để nó vui mà chả hiểu kiểu gì mãi không liên lạc được.
Khi tôi hỏi đến câu này đầu dây bên kia bất chợt im lặng. Thấy vậy tôi lại hỏi lại:
– Phương, mày có nghe tao hỏi gì không? Mày biết thằng Tú chỗ nào không mày?
Phía đầu dây bên kia lại tiếp tục im lặng. Tôi thấy vậy còn tưởng nó không nghe được hỏi thêm:
– Mày sao thế? Sóng bên đó yếu à? Nghe tao hỏi gì không? Thằng Tú nhà tao làm sao mà gọi không liên lạc được? Hay nó làm mất máy rồi không biết, chẳng lẽ lại gọi bố mẹ tao hỏi.
Khi nói đến câu này đầu dây bên kia vẫn im lặng, cuối cùng tôi bỗng nghe được một tiếng nấc nghẹn ngào. Trong phút chốc tôi bỗng cảm thấy cả người lạnh buốt, một dự cảm chẳng lành bất chợt ập đến run rẩy hỏi:
– Phương, sao mày lại khóc? Có chuyện gì vậy? Rốt cuộc có chuyện gì? Rốt cuộc là mày giấu tao chuyện gì? Nói cho tao nghe đi. Phương! Có chuyện gì xảy ra rồi đúng không?
– Tú m.ất rồi!
Một câu nói nghẹn ngào như sét đánh ngang tai, tôi bỗng thấy trên đầu mình vô số tia chớp đang ập đến, giống một cơn ác mộng kinh hoàng năm nào, cố trấn tĩnh lại rằng không thể có chuyện đó liền cười nói:
– Phương! Mày đừng đùa như vậy. Đầu năm mới sao mày lại trù ẻo em trai tao như thế?
Thế nhưng đầu dây bên kia bất chợt khóc nức nở thành từng tiếng, toàn thân tôi bỗng như tê liệt, tiếng cái Phương chầm chậm cất lên khiến tôi cũng cảm thấy đất trời như sụp đổ, toàn bộ cảm giác cũng như mất đi trong khoảnh khắc ấy:
– Tú đi theo tàu vượt biên tìm mày… nhưng gặp bão, tàu chìm… Tú m.ất rồi.
Danh Sách Chương: