Tôi nghe thư ký Hà nói vậy thì cười cười đáp:
– Vâng, tôi biết rồi chắc không sao đâu, cảm ơn cô.
– Ơn huệ gì chứ, cô nghỉ ngơi đi. Đừng buồn nhiều nhé, tôi tin anh Dương yêu cô như vậy sẽ sớm nhớ ra cô thôi. Tôi về với con đây ạ.
Khi thư ký Hà đi khuất tay tôi vẫn nắm thẻ ATM cô ấy đưa. Bỗng dưng tôi lại nghĩ, cả đời này có nằm mơ tôi cũng chẳng có được một số tiền lớn như vậy, bỗng dưng tôi lại nghĩ nếu có đi đâu, chỉ cần tôi có việc làm thì với số tiền này cũng đủ để ba mẹ con tôi sống dư dả một đời rồi. Thế nhưng, giờ tôi vẫn chưa nghĩ thông được, giờ tôi còn có quá nhiều chuyện muốn giải quyết nên tạm thời tôi sẽ chưa đưa ra bất cứ quyết định nào cả.
Khi tôi còn đang suy nghĩ miên man thì mẹ Dương cũng sang đón Sam, So qua phòng Dương. Sáng nay anh được chuyển qua phòng thường rồi, lúc Sam, So theo mẹ anh qua thăm bố tôi cũng lặng lẽ đi theo. Có điều, tôi không vào mà chỉ đứng bên ngoài nhìn. Cũng không biết hôm qua khi Dương tỉnh lại, mẹ anh đã giới thiệu về Sam, So thế nào mà giờ anh, chị Như, mẹ anh và cả Sam, So đang nói chuyện rất vui vẻ và rôm rả, thậm chí chị Như còn tự tay vắt nước cam cho Sam, So, cho Dương, cho mẹ anh, cho chị mỗi người một cốc, còn “zô” rất tự nhiên với Sam, So. Nhìn cảnh tượng trước mặt, tôi bỗng cảm thấy cô đơn, lạc lõng vô cùng. Tôi ngửa mặt lên trời, cố hít một hơi, để mặc cho gió lùa, lòng bỗng chua xót vô cùng. Nếu như là vài ngày trước thôi, có lẽ nhìn thấy cảnh thế này tôi sẽ lao vào mà mang Sam, So đi, tôi sẽ không để cho con tôi ở đây cùng chị Như, tôi sẽ ghen tuông, sẽ tìm cách chờ đợi không có ai mà nói ra toàn bộ sự thật với Dương. Nhưng giờ… đến ngay cả ghen tôi cũng không có quyền để ghen nữa rồi.
Thật ra tôi cũng biết chị gái mình là người tốt, chẳng qua bấy lâu nay bị Liên Anh che mắt, vì nghĩ rằng chỉ có chị có động cơ hại tôi nên tôi mới luôn ác cảm như vậy. Thế nhưng nghĩ lại, cũng chỉ bởi vì yêu Dương, bởi cả tôi và chị đều yêu anh, lại nghĩ chúng tôi là kẻ xa lạ nên cuối cùng cả hai đều chẳng thể nào nghĩ tốt cho đối phương được.
Tôi đứng thêm một lúc rồi cũng bước ra ngoài. Ngước mặt lên nhìn bầu trời trong xanh của những ngày cuối xuân nhưng lòng lại u ám như thể đây là ngày tận thế. Trước kia khi Duy rời xa tôi tôi cứ ngỡ rằng đó là tận cùng của sự tuyệt vọng, của những nỗi đau đớn khôn nguôi. Thế nhưng rồi lần lượt rất nhiều đau khổ khác chất chồng, khi chia tay Dương, khi phát hiện ra So bị bệnh, khi có lần tưởng con sẽ rời xa tôi, khi bị bán sang Trung Quốc làm vợ lẽ, khi Dương thập tử nhất sinh vì bảo vệ cho tôi, và giờ đây, khi tôi phát hiện ra tôi và chị Như là chị em ruột tôi cảm thấy mình dường như sắp không chống đỡ được nữa rồi. Thực sự, chỉ cần thêm một chuyện dù rất nhỏ nữa thôi có lẽ tôi sẽ không còn dũng khí mà đối mặt nữa.
Nhưng giờ, dù có suy sụp đến tuyệt vọng tôi vẫn biết mình còn nhiều việc phải làm lắm. Tôi hít thêm một hơi nữa, đoạn lấy điện thoại ra gọi cho anh Nam. Dương giờ không nhớ ra tôi, tôi cũng không muốn dựa dẫm thêm mà muốn tự mình giải quyết những chuyện của mình trước.
Khi anh Nam đến bệnh viện cũng là tám giờ sáng. Tôi và anh Nam ngồi trong xe, một thám tử chuyên nghiệp như anh Nam chắc tôi cũng không cần nói nhiều anh cũng biết mục đích của tôi gọi anh đến làm gì nên nói với tôi:
– Có chuyện gì cô cần tôi làm cô cứ nói thẳng với tôi. Tôi và anh Dương là chỗ anh em thân thiết, trước kia anh Dương đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi cũng biết cô là người đặc biệt với anh ấy nên anh ấy mới nhờ cậy đến tôi, tuy giờ anh ấy không nhớ ra những chuyện này, những việc này nhưng với trách nhiệm của mình tôi vẫn sẽ dốc lòng giúp cô. Hôm trước dưới sự hướng dẫn của anh Dương, trong lúc thợ sửa nhà tôi đã mua chuộc và đã lắp đặt thành công máy nghe lén ở biệt thự của cô Liên Anh, có rất nhiều đoạn ghi âm tôi nghĩ cô sẽ cần nên sẽ gửi qua cho cô. Bây giờ cô ta tuy tại ngoại nhưng chưa được ra khỏi nơi cư trú, nhất cử nhất động của cô ta đều nằm trong lòng bàn tay của chúng ta. Hiện tại anh Dương bị tai nạn, mất trí nhớ nên mẹ con cô ta vẫn nghĩ là cô chưa biết chuyện. Còn những bằng chứng kia, cô có muốn giao nộp cho công an luôn không?
– Tôi chưa muốn đánh rắn động cỏ, tên đầu xỏ kia bị bắt con Liên Anh chắc chắn sẽ có sự phòng bị. Hiện tại tôi muốn anh giúp tôi cho người bảo vệ tôi và các con tôi.
– Chuyện này cô yên tâm, anh Dương đã sắp xếp rồi. Cô ở viện hay ở đâu cũng có người trông coi bảo vệ, đừng lo lắng gì cả. Mà theo tôi tìm hiểu, chủ tịch tập đoàn Hoàng Dương, tức là bố anh Dương cũng đã bắt tay điều tra vụ tai nạn của anh Dương. Nếu liên quan đến cô Liên Anh, cô ta sẽ khó thoát lắm. Cô còn muốn giúp chuyện khác nữa không?
– Ngoài ra, tôi muốn nhờ anh điều tra thêm mấy chuyện. Nghe nói chị Như mua cho con Liên Anh một căn nhà mười mấy tỉ, hiện tại chưa sang tên, anh có tìm hiểu chuyện này không?
– Có, nghe nói giấy tờ trục trặc nên vẫn chưa thể sang tên được. Cô Liên Anh đang gấp rút muốn giải quyết cho xong chuyện này, nghe nói cô ta còn đang cố gắng làm thẻ xanh cho bố mẹ cô ta và cô ta để định cư bên Canada, làm công dân Canada. Chủ tịch tập đoàn thép Vạn Thịnh hình như cũng đang cố gắng giúp cô ta thì phải.
Tôi nghe đến đây, siết hai tay thật chặt lại. Nỗi căm hận khiến tôi gần như không thở được lên. Người mà tôi coi như em gái ruột, người mà tôi coi như bố mẹ ruột lại là những con ác quỷ, vì lòng tham mà dồn tôi vào chỗ chết. Bao nhiêu năm sống trên đời này, cứ ngỡ rằng những chuyện này chỉ có trong phim, không ngờ một ngày lại phát hiện ra mình lại chính là nạn nhân của một chuyện kinh khủng như vậy. Suốt bao năm nay, vì để con gái mặc sức hưởng mà đám người ấy đã giấu đi bí mật này. Chẳng những vậy, vì sợ lộ, đám người ấy còn muốn tôi không tồn tại trên đời này nữa, để bí mật ấy vĩnh viễn bị chôn vùi. Giờ tôi cũng hiểu ra vì sao năm ấy bà ta nhất quyết bắt tôi phá thai, có lẽ bà ta cũng biết Sam, So là con của Dương, sợ tôi gặp lại anh, sẽ gặp cả chị Như, sẽ lộ ra những chuyện bà ta giấu. Giờ tôi cũng hiểu ra suốt bao năm nay tôi vì sao lại bị ghẻ lạnh, vì bà ta muốn tôi phải đường cùng mà bỏ đi xa xứ, phải đường cùng mà chết đi mới thoả. Tất tần tật những chuyện mà gia đình ấy làm với tôi, đều với mục đích làm cho tôi biến mất, để sự thật mãi mãi không bao giờ được lộ tẩy, chẳng những vậy, còn tính toán rất kỹ, tìm cách hại tôi những lúc có chị Như ở đấy khiến tôi luôn mặc định mọi chuyện đều do chị Như làm. Hợp lý đến mức không có chút sơ hở nào, khốn nạn và độc ác đến mức biến chị em tôi thành nạn nhân của họ, biến chị em tôi thành kẻ thù của nhau, biến tôi thành kẻ tội đồ chồng chất, khiến tôi căm hận chính chị gái ruột của mình và nghĩ chị là kẻ hãm hại tôi. Nghĩ thôi, tôi đã rùng mình khiếp sợ, nghĩ thôi đã thấy kinh tởm trào dâng lên trong lòng, nghĩ đã thấy những thủ đoạn ấy thật dã man, và khủng khiếp. Không thể ngờ rằng bao năm nay tôi đã sống với đám ác quỷ đất không dung, trời không tha! Tôi chỉ thương cho thằng Tú, chỉ thương cho đứa em trai không chung máu mủ với mình, càng nghĩ đến em, tôi càng đau lòng, càng biết sự thật tôi chẳng chung huyết thống với em càng thấy thương tâm không sao có thể chịu nổi.
Tôi không biết tôi và anh Nam đã nói chuyện bao lâu, sau khi gửi những đoạn ghi âm cho tôi, tôi cũng nhờ anh liên hệ với chị Hoa. Một người đàn bà tham lam nhưng sợ chết như chị ta, giờ lại là quân tốt trong tay tôi lúc này. Đến khi nói chuyện xong anh Nam cũng rời đi, tôi trở lại viện trời cũng đã trưa. Không rõ có phải nắng lên nên cơn sốt của tôi lại ập đến, bụng cũng nhói lên. Tôi cố lê thân thể rã rời qua từng dãy hành lang, lúc lên đến Việt cũng đang đứng trong phòng. Nhìn thấy anh ta ở đây, tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên. Chuyện tôi bị tai nạn thế này, chắc đã đến tai anh ta rồi nên lặng lẽ đi về phía anh ta rồi hỏi:
– Anh đến lâu chưa? Sao không gọi cho tôi?
Việt nghe thấy tiếng tôi thì quay lại, trên bàn còn có túi hồng xiêm nhà và nải chuối trứng cuốc vàng ươm. Trước kia khi tôi mang bầu Sam, So, sợ tôi ăn hoa quả bên ngoài có nhiều chất độc hại nên anh ta thường xuyên chạy xuống nhà cô ruột mua hồng xiêm và chuối nhà cô cho tôi ăn, sau này Sam, So đến tuổi ăn dặm, anh ta cũng đều chạy xuống vườn ấy lấy hoa quả sạch về cho con ăn, lâu dần cô anh ta ngứa mắt bắt anh ta phải trả tiền, tuy hét giá cao anh ta cũng cố nhịn bỏ tiền ra mua vì muốn Sam, So được ăn đồ an toàn. Nhìn thấy hồng xiêm và chuối, lòng tôi cũng nghẹn lại. Anh ta đã từng đánh tôi thế nào, từng đối xử với tôi tệ ra sao thì những chuyện tốt anh ta làm cho tôi tôi vĩnh viễn không bao giờ có thể quên được. Việt thấy tôi nhìn túi hoa quả thì nói:
– Mấy quả này chín cây, Sam, So cũng ăn được. Lúc nào chúng nó muốn ăn cô cứ gọi tôi.
– Cảm ơn anh!
Nghe tôi nói vậy anh ta cười nhạt một tiếng:
– Không cần cảm ơn. Tôi và cô có chia tay tôi vẫn coi như là bố nuôi của Sam, So, cô nói mấy lời khách sáo thế này là để muốn tôi cắt đứt với con à?
Tính khí anh ta xưa nay vẫn thế, tôi không muốn chấp nên đáp lại:
– Tôi không có ý đó, tôi cảm ơn vì anh đến thăm tôi, không liên quan đến Sam, So.
– Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, lúc tôi bị tai nạn cũng là cô chăm sóc và lo cho tôi. Cô bị tai nạn tôi đến thăm sao phải cảm ơn. Ngoài đến thăm cô tôi còn có mấy chuyện muốn hỏi.
– Anh hỏi đi.
– Cô chưa nộp đơn ly hôn ra toà à? Sao mãi tôi chưa thấy toà gọi? Không phải bình thường cô muốn ly hôn tôi lắm sao, giờ vẫn chưa nộp là sao?
– Mấy dạo đó tôi bận, tôi chưa đi nộp được.
– Bận đến nỗi không nộp được cả đơn ly hôn cơ à?
– Nhiều chuyện xảy ra quá nên tôi chưa có thời gian đi, một hai ngày nữa ra viện rồi tôi sẽ đi nộp. Mà anh chỉ vì chuyện này đến đây thôi sao? Sao tự dưng lại gấp gáp muốn tôi nộp đơn vậy?
Việt nghe tôi nói vậy, bỗng dưng thở dài một tiếng, một lúc sau mới hỏi tôi:
– Nghe nói thằng Dương mất trí nhớ, nó không nhớ ra cô à?
Tôi không muốn nhắc đến Dương trước mặt Việt, cũng không muốn nhắc đến Việt trước mặt Dương, cảm giác đứng trước mặt người này nhắc đến người kia tôi thực sự cảm thấy lòng không thoải mái. Thấy tôi không đáp, Việt liền cười khẩy:
– Nó không nhớ ra cô cô cũng định để thế à? Cô và nó yêu nhau thắm thiết thế cơ mà, giờ nó không nhớ ra, nãy tôi nghe được mẹ nó nhân cơ hội này lại tống cho nó cưới cháu gái nhà Vạn Thịnh, còn thấy bảo sẽ nhanh chóng sắp xếp hôn sự. Lúc ấy sự đã thành rồi, nó thành chồng người ta, sau này có nhớ ra thì cô định làm gì.
– Tôi không định làm gì cả.
Nghe vậy Việt đột nhiên sửng cồ lên lao ra khỏi cửa mắng:
– Cô đúng là một con đần mà, nó không nhớ ra để tôi sang tôi đấm cho nó vài đấm cho nó nhớ ra!
Tôi thấy vậy vội vã lao ra túm tay Việt lại nói:
– Anh đừng có đụng tay đụng chân. Đây là bệnh viện đấy!
– Bệnh viện thì sao? Cô xót nó à? Sợ tôi đấm nó bị thương hay sao?
– Dương mới tỉnh lại, anh đấm anh ấy nhỡ anh ấy làm sao nhà người ta kiện cho, gia thế người ta thế nào anh rõ mà đúng không?
– Kiện thì kiện, tôi sợ cái con c** gì? Nó không nhớ ra cô thì tôi đấm cho nó nhớ, nó vẫn không nhớ nữa thì để tôi kể cho nó nghe.
– Được rồi, anh cứ như vậy bảo sao mà không bị người ta chèn ép, hãm hại. Anh bình tĩnh lại đi!
– Bình tĩnh cái con khỉ khô. Mẹ kiếp! Cô đẻ hai đứa con cho nó mà mẹ nó vẫn không chấp nhận cô, giờ nhân lúc nó mất trí nhớ còn định cho nó cưới người khác. Vậy mà cô cũng để yên được sao? Bình thường cô cũng mạnh mẽ lắm mà, tôi tưởng xác định quay lại với nó rồi thì bất chấp hết chứ, sao chuyện này lại chịu khuất phục?
Tôi nghe Việt nói, chỉ cúi đầu im lặng. Đột nhiên Việt cũng khựng lại, anh ta nhìn tôi một lúc, nhìn rất kỹ, nhìn lên gương mặt vẫn đầy vết tích của trận khóc ngày hôm rồi nhíu mày hỏi:
– Có chuyện gì à? Sao mắt mũi cô sưng húp lên thế kia?
– Không có gì đâu.
– Không có gì mà cô như vậy sao? Nó mất trí nhớ chứ cô có mất trí nhớ đâu? Đi theo tôi, tôi dẫn cô sang đòi công bằng!
– Việt! Tôi nói rồi, anh đừng như thế. Tôi biết anh lo cho tôi nhưng chuyện này là chuyện của tôi!
– Chuyện của cô, cô xem cô thành ra cái dạng gì rồi? Cô nhìn vào gương đi. Tóm lại là cô làm sao, cô xảy ra chuyện gì hả?
– Tôi không sao thật mà. Anh về đi.
– Cô đừng có giấu tôi! Sống với cô bao nhiêu năm sao tôi không hiểu cô? Tôi không tin là chỉ vì mẹ thằng Dương ngăn cản mà cô lại suy sụp, khuất phục để nó lấy cháu gái nhà Vạn Thịnh. Tính cô xưa nay thế nào tôi thừa hiểu, cô xác định quay lại với nó thì trời sập cũng không thay đổi được quyết định ấy nói gì đến chút chuyện cỏn con là mẹ nó ngăn cản trong khi cô còn có trong tay Sam, So? Mẹ nó ngăn cản cô vẫn bất chấp được, nó mất trí nhớ cô cũng tìm cách nói cho nó nghe được, rốt cuộc là cô có chuyện gì mà lại phải im lặng chịu đựng?
– Tôi bảo không sao rồi mà!
– Không sao cái con mẹ cô! Cô yêu nó đến thế cơ mà, yêu đến nỗi bốn năm nay vẫn yêu, yêu đến nỗi ngay cả cái nắm tay cô cũng không cho tôi đụng vào cơ mà? Sao giờ cô lại thành ra thế này? Làm sao cô lại phải nhường thằng Dương cho cháu gái nhà Vạn Thịnh? Hay cô nghĩ cô ta là chị con Liên Anh nên không dám tranh đấu? Con Liên Anh với cô thì liên quan chó gì, có quan hệ máu mủ gì đâu chứ, nó hại cô bao nhiêu lần còn gì? Mà không, cô thừa biết cô ta là chị con Liên Anh từ lâu rồi mà? Rốt cuộc là làm sao hả? Làm sao đến mức cô phải nhẫn nhịn chịu đựng? Có lý do gì kinh khủng lắm hay sao? Hay cô nợ nần gì cháu gái tập đoàn thép Vạn Thịnh? Cô nợ cô ta cái gì à? Hay cô ta doạ cô cái gì? Sợ đ** gì? Có thằng Dương rồi sợ đ** gì?
– Không phải đâu, anh đừng đoán linh tinh.
– Không muốn tôi đoán cô nói cho tôi nghe xem nào. Cô có Sam, So là máu mủ của nhà họ Lưu rồi, cô còn lý do gì để sợ?
Thấy Việt nổi khùng nhưng tôi chẳng giận nổi mà nhiều hơn là đau lòng, chua xót. Yêu là gì chứ? Yêu chồng sắp cưới của chị gái mình, yêu một người không được phép yêu, thì tôi có thể làm gì khác đây? Tôi đã gây ra bao tội lỗi và tổn thương cho chị rồi, giờ chẳng lẽ tôi lại đứng lên, bất chấp giành lấy tình yêu ấy một lần nữa, trong khi chị tôi vẫn còn đó, Dương lại chẳng nhớ ra tôi. Việt bỗng dưng im bặt, hình như anh ta cũng nhận ra những bất thường của tôi, tôi thấy tay anh ta chợt run rẩy, rút ra khỏi tay tôi, gương mặt bỗng tái xanh lại, qua một lúc khẽ hỏi:
– Trân! Đừng nói với tôi giống trong phim, cô và con Liên Anh bị tráo đổi thân phận và vị trí, mẹ cô… đã đổi vị trí của cô cho con Liên Anh nó hưởng. Đừng nói với tôi… cô mới là em ruột của Như… còn con Liên Anh là em giả đấy nhé!
Tôi nghe Việt nói thì cúi đầu xuống, anh ta thấy vậy cũng buông thõng hai tay xuống, giống như nghe một tin sét đánh sau đó méo mó cười:
– Không phải chứ? Năm đó con Liên Anh được chính ông nội nó dẫn đi xét nghiệm ADN cơ mà? Mà… cũng đúng, mẹ cô… làm quái gì có người mẹ nào tàn ác như mẹ cô?
Tôi nuốt nước bọt, chưa kịp đáp đột nhiên cũng thấy bụng đau quặn lên, cả người lại sốt hầm hập, loạng choạng không đứng nổi nữa suýt ngã ra đất. Việt thấy vậy vội vã đỡ tôi, bên ngoài cái Phương và bà Tâm cũng đang đến. Bụng tôi rất đau, bên dưới hình như có thứ nước ướt át chảy ra. Cái Phương thấy vậy bỗng lao đến đẩy Việt ra, mặc cho đang vác bụng bầu, túm lấy tôi giọng cũng lạc đi:
– Trân! Mày sao thế này, Việt, anh làm gì nó đấy hả?
– Tôi không làm gì cả!
– Không làm gì mà nó thành ra thế này hả?
Tôi thấy cái Phương nói vậy vội vã vừa ôm bụng vừa thều thào đáp:
– Phương, Việt không làm gì tao cả. Anh ấy đến thăm tao thôi.
Cái Phương lúc này cũng mới thôi trách móc, đỡ lấy tôi. Vừa đỡ tôi đột nhiên cả người nó cũng run lẩy bẩy, trong giây lát chợt sững sờ rồi vội vã gọi bà Tâm:
– Mẹ ơi! Mẹ ơi, đỡ con Trân, sao nó sốt cao thế này, người nó nóng như lửa đốt, máu… sao lại có máu ở quần. Mày vừa hết kinh nửa tháng mà đúng không? Việt, mau, mau mang nó xuống dưới chỗ cấp cứu, mau lên, người nó nóng lắm.
Bụng tôi đau quặn lên thành cơn, xương chậu cũng rất đau. Việt và bà Tâm dìu tôi xuống bên dưới, cái Phương phía sau cũng lạch bạch đi theo. Lúc đưa xuống phòng cấp cứu cả người tôi cũng tái xanh đi. Máu từ dưới quần cũng thấm ra bên ngoài. Bác sĩ đỡ tôi nằm lên trên giường, sau khi thăm khám liền bảo tôi:
– Cô ra máu ở vùng kín, có phải đến kỳ kinh nguyệt không?
Tôi nhìn bác sĩ, vừa ôm bụng vừa hổn hển đáp:
– Tôi vừa sạch kinh được hơn nửa tháng thôi.
– Bụng cô có thường xuyên đau thế này không?
– Mỗi lần đến kỳ kinh đều đau, nhưng dạo gần đây thì đau hơn nhiều.
– Tạm thời chưa biết cô bị sao, sốt cũng chưa rõ nguyên nhân nhưng tôi đo nhiệt độ sốt rất cao, cô có thường xuyên sốt thế này không?
– Một năm trở lại đây tôi rất hay sốt.
– Còn kỳ kinh của cô thì sao?
– Không đều cho lắm, có lúc vài tháng mới có.
– Được rồi, chúng tôi cũng chưa kết luận được gì. Giờ cô đau bụng thế này, lại ra máu bất thường tôi cứ chuyển cô sang khoa sản xem thế nào đã nhé. Đợi chồng cô đóng tiền xong cho cô thì chúng tôi đưa cô đi. Siêu âm, thăm khám bên ấy nếu không có vấn đề gì quay lại tôi
Tôi thấy bác sĩ nói như vậy trong lòng vô cùng hoang mang. Cái Phương cũng hỏi:
– Đưa sang khoa sản… là… là nó có thai sao?
– Chưa biết được thế nào, giờ phải xét nghiệm máu xem có thai không rồi đi siêu âm đã. Ra máu bất thường thế này có thai thì rất nguy hiểm, đã vậy còn sốt nữa, mà không có thai thì chưa biết bị làm sao, có thể là rong kinh, cũng có nhiều nguyên nhân lắm, cái quan trọng là cô ấy đang sốt cao, bụng dưới lại đau thế này chưa biết bị sao nên phải thăm khám đã.
Khi Việt và bà Tâm đóng tiền cho tôi xong cũng quay lại. Mặc cho tôi bảo Việt về anh ta nhất định không chịu về. Tôi không biết bản thân bị sao, nhưng đời này tôi mặc nợ Việt quá nhiều rồi, giờ không muốn lại nợ thêm bất cứ điều gì nữa. Có điều anh ta vẫn cố chấp ở lại nên tôi cũng không còn cách nào khác.
Sang đến khoa sản, tôi được đưa đi lấy máu để xét nghiệm Beta, đến khi xác định không có thai liền được đưa vào phòng siêu âm, Việt và bà Tâm ở ngoài chỉ có cái Phương đi theo tôi. Sau khi đưa đầu dò vào trong, gương mặt bác sĩ rất chăm chú và đăm chiêu. Cái Phương ở cạnh tôi thì liên tục sốt sắng hỏi:
– Bác sĩ, bạn tôi có làm sao không, chắc nó không sao đâu phải không bác sĩ?
Bác sĩ siêu âm không đáp lời nó khiến tôi càng lúc càng có linh cảm bất an. Đến khi rút đầu dò ra bác sĩ cầm máu cho tôi rồi nói:
– Cô ra bàn chờ tôi. Nếu đau quá không ngồi được thì nằm cũng được.
Tôi cố ngồi dậy, lê chân ra bàn, bụng tôi lúc này cũng đã đỡ đau nhưng cơ thể vô cùng uể oải, mệt mỏi. Đến khi bác sĩ ra ngoài cũng khẽ hỏi tôi:
– Ngoài đau bụng, cô có thường xuyên đau xương chậu không?
– Tôi… có…
– Khi quan hệ có thường xuyên đau rát hay ra máu không?
Mấy năm nay tôi chưa từng quan hệ tình dục, đến giờ mới gặp lại Dương, cũng chỉ có một hai lần nên cũng kể thật với bác sĩ. Bác sĩ nhìn tôi, hỏi tiếp:
– Chu kỳ kinh nguyệt không đều thế nào?
– Có lúc hai ba tháng mới có, có đợt lâu nhất là nửa năm. Tôi rốt cuộc bị sao vậy ạ?
– Cô đã được tiêm HPV, hay tầm soát ung thư cổ tử cung bao giờ chưa?
– Tôi… tôi chưa.
– Gia đình có ai có tiền sử bị ung thư không?
Khi nghe bác sĩ hỏi đến đây, toàn thân tôi như có luồng sét chạy qua. Cái Phương ở cạnh thì lắp bắp nói:
– Sao vậy bác sĩ ơi, sao vậy ạ? Gia đình nó không có ai bị cả, bố mẹ nó đều khoẻ mạnh bình thường. Sao… sao lại hỏi đến ung thư ạ? Nó mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi thôi mà. Sao mà ung thư được chứ?
Tôi nghe cái Phương nói vậy, cố gượng dậy kéo nó ra ngoài rồi bảo:
– Ở ngoài đây chờ tao!
– Sao thế? Mày làm sao đấy hả?
Mặc dù tôi biết cái Phương lo lắng cho tôi, nhưng lúc này tôi không kiên nhẫn được nữa, gắt lên:
– Tao bảo mày ở ngoài chờ thì ở ngoài chờ. Đứng yên đấy chờ tao!
Nói xong tôi liền đi vào, tiện tay chốt cửa lại rồi ngồi xuống. Cả cơ thể tôi cũng run lên như, cảm thấy đòn đả kích cuối cùng cũng sắp đánh tôi gục ngã hoàn toàn, khiến tôi có thể chết ngay được. Bác sĩ nhìn tôi, ánh mắt đầy thương cảm hỏi lại:
– Gia đình cô… không có ai tiền sử ung thư, đúng không?
Tai tôi ù đặc đi, tôi nghe tiếng mình thảm thiết, đau đớn, thê lương và cả tuyệt vọng:
– Mẹ tôi… từng mất vì ung thư.
– Mẹ cô?
– Vâng.
– Nếu vậy… cô nên làm sinh thiết luôn. Tôi đang nghi ngờ cô có khả năng bị ung thư cổ tử cung. Nếu gia đình có tiền sử từng có người bị ung thư thì khả năng rất cao cô bị ung thư cổ tử cung rồi. Soi cổ tử cung tôi thấy cô có mô sẹo, ngoài mô sẹo, tử cung của cô cũng có rất nhiều bất thường, qua siêu âm cũng đoán được phần nào. Tôi sẽ cho chỉ định cô làm sinh thiết nhé!
Tôi không còn nghe thêm được bất cứ điều gì nữa, ngửa cổ lên trời. Cuối cùng thì tôi cũng hiểu thế nào là tận cùng của nỗi đau!
Tôi gần như ngồi bất động trên chiếc ghế lạnh lẽo, nếu cái ch.ết dễ dàng có lẽ tôi đã không cảm thấy sống khổ sở, đau đớn như bây giờ. Cùng một lúc, chỉ trong cùng một lúc thôi mà đất trời cũng sụp đổ. Cùng một lúc tôi và Dương bị tai nạn, anh mất đi hoàn toàn ký ức về tôi, cùng một lúc tôi phát hiện ra vợ sắp cưới của anh là chị gái ruột mình, và cùng một lúc tôi còn phát hiện ra mình mang căn bệnh ung thư quái ác. Có lẽ không ai biết, cũng có lẽ khi nhắc đến ung thư mọi người đều cảm thấy xa vời. Có lẽ mọi người vẫn đang nghĩ bố mẹ tôi khoẻ mạnh, tôi lại mới chỉ hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi làm sao có thể mang căn bệnh quái ác đó được. Nhưng chỉ có bản thân tôi mới biết, đây là đường cùng rồi, chính tai tôi năm nào đã từng được nghe… mẹ của “Liên Anh” tức là mẹ ruột của tôi mất vì ung thư.
Trái tim tôi đau đớn như bị ai đâm bằng cả ngàn mũi dao. Thế nhưng tôi lại không khóc được nữa, có lẽ bởi tất cả nước mắt trong đời tôi đã trôi đi hết trong suốt hai mươi bảy năm vừa qua. Bác sĩ thấy tôi đờ đẫn như vậy thì khẽ an ủi tôi:
– Không sao đâu, cô cũng đừng lo lắng quá. Ung thư cổ tử cung vẫn có thể chữa trị được nếu phát hiện sớm, thậm chí nếu được điều trị đúng phác đồ sẽ không ảnh hưởng tới chức năng sinh sản, vẫn khỏi và sống khoẻ mạnh được như những người bình thường. Nếu trong hai ngày gần đây cô không có quan hệ tình dục thì nên làm sinh thiết luôn. Cô có muốn làm sinh thiết luôn không?
Tôi nhìn bác sĩ, hai tay siết lại với nhau. Thật ra, nghĩ lại, tôi cũng biết chết là hết, người chết đi chẳng còn gì phải đớn đau, nhưng kẻ ở lại sẽ giày vò khôn nguôi. Dù cho giờ đây, tôi cảm thấy như có thể chết ngay đi được, thế nhưng giữa thế gian mênh mông rộng lớn này còn biết bao người thương yêu tôi. Tôi ngước lên nhìn người bác sĩ trước mặt cuối cùng hít một hơi rồi khẽ gật đầu, dẫu cuộc sống này muốn bức tôi vào đường chết, nhưng dù cho có bất hạnh ra sao, khổ sở ra sao tôi biết mình vẫn phải sống, nếu đã không thể chết, tôi chỉ có cách ngẩng cao đầu mà sống, ôm lấy tất cả những khổ đau, bệnh tật ở kiếp này mà sống đến khi không thể sống được nữa, đến khi ông trời muốn tôi chết, lúc ấy… có chết cũng không hối hận. Bác sĩ thấy vậy thì nói với tôi:
– Vậy cô lên giường đi, tôi lấy mẫu. Kết quả sẽ có trong hai ngày tới, nghe nói cô đang nằm ở khoa chấn thương, có kết quả chúng tôi sẽ gọi.
Sau khi lấy mẫu xong, tôi mới loạng choạng đi ra ngoài. Cái Phương, Việt, và cả bà Tâm vẫn đang đứng chờ tôi ở ngoài. Vừa thấy tôi, cái Phương đã lao đến, dù nãy bị tôi gắt gỏng nó vẫn không hề giận dỗi, vẻ mặt lo lắng hỏi:
– Sao rồi? Bác sĩ bảo sao rồi?
Tôi nhìn cái Phương, cảm thấy gục ngã đến mức chỉ muốn ôm lấy nó mà khóc. Nhưng giờ tôi biết, đến ngay cả gào khóc cũng chẳng thể gào khóc nổi. Cuối cùng tôi chỉ nhìn nó, cố tỏ ra bình thường cười đáp lại:
– Không sao, bác sĩ chỉ khai thác tiền sử người nhà để có chẩn đoán chính xác thôi. Bác sĩ bảo tao không sao cả, kê ít thuốc về uống với đặt là khỏi.
– Thật không? Vậy sao mày tự dưng phải đuổi tao ra làm gì?
– Có mấy chuyện tế nhị, không muốn mày biết thôi. Người ta khám phụ khoa tự dưng mày chui vào làm gì? Vô duyên!
Cái Phương thấy vậy thì đập lên vai tôi chửi:
– Tao với mày mà phải giấu giếm thế nữa. Làm tao đứng ngoài lo nãy giờ, thôi, không sao là tốt rồi, đi lên phòng nghỉ ngơi đi.
Trước mặt mọi người cũng không muốn tỏ ra yếu đuối, càng không muốn ai biết chuyện này nên bảo mọi người về, tôi còn ít chuyện chưa giải quyết xong. Cái Phương chần chừ mãi mới chịu về cùng bà Tâm, giờ nó đang mang bầu, bụng bầu cũng to rồi, tôi không muốn nó lo lắng, càng không muốn nó đến những chốn không sạch sẽ thế này. Sau khi cái Phương và bà Tâm về Việt vẫn ở lại, anh ta theo tôi lên đến chân cầu thang, xác định không có ai anh ta mới hỏi tôi:
– Cô không sao thật chứ?
Thấy anh ta lo lắng cho mình như vậy tôi vừa thấy thương, vừa áy náy đáp lại:
– Thật mà, tôi không sao! Anh cũng về đi. Đơn ly hôn tôi sẽ nộp sau.
Việt nhìn tôi một lúc, sau cùng thì thở dài nói:
– Tôi cũng không biết cô gặp chuyện gì mà suy sụp như vậy, nhưng nếu có khó khăn gì cứ nói với tôi, giúp được tôi sẽ giúp.
– Tôi biết rồi, cảm ơn anh.
– À! Cô nộp đơn ly hôn sớm đi, sắp tới tôi phải lên Hà Nội, chắc lâu mới về đấy.
– Anh lên Hà Nội? Lên Hà Nội làm gì vậy?
– Cô còn nhớ chuyện hôm trước tôi kể với cô không? Như đến tìm tôi, muốn tôi lên Hà Nội làm trong tập đoàn thép Vạn Thịnh.
– Tôi nhớ, thế anh quyết định sao rồi?
– Ban đầu tôi tưởng cô ta đến mỉa mai, khinh bỉ tôi nên đuổi cô ta đi. Nhưng sau khi biết chuyện cô ta được một người bạn quen trước kia là sếp cũ của tôi giới thiệu nên mới tìm đến tôi, không có ý xấu gì cả nên tôi quyết định sẽ vào thép Vạn Thịnh để làm. Tôi làm lại cuộc đời!
Nói đến đây, anh ta khẽ dừng lại rồi mới nói tiếp:
– Thật ra, tôi thấy Như là người tốt. Cô ta sống quân tử chứ không phải cái dạng bạc ác, tiểu nhân như con Liên Anh… nếu thật sự… cô và Như đúng như suy đoán của tôi… tôi cảm thấy cả cô và cô ta đều rất đáng thương. Cô ta không có lỗi, cô cũng chẳng có lỗi gì cả, hai người đều là nạn nhân của mẹ con con Liên Anh thôi. Tôi cũng không biết cô sẽ đưa ra quyết định thế nào, nhưng dù có quyết định ra sao tôi vẫn mong cô được hạnh phúc.
Tôi nghe Việt nói vậy, cũng không biết lòng mình là cảm giác gì nữa. Một người tốt như chị gái tôi, cớ sao tôi lại chưa từng nhận ra? Càng nghe người khác nói chị gái mình là một người tốt, tôi càng cảm thấy lòng mình toàn là nỗi day dứt. Cuối cùng khi Việt rời đi, tôi cũng lấy điện thoại ra gọi cho anh Nam sau đó hỏi:
– Anh Nam! Tôi muốn hỏi anh một chuyện.
– Cô hỏi đi.
– Năm ấy, mẹ tôi… mắc loại ung thư gì mà mất?
– Mẹ cô bị ung thư cổ tử cung, lẽ ra nếu phát hiện sớm có lẽ chữa trị kịp thời thì sẽ không sao, nhưng mẹ cô đến giai đoạn di căn mới phát hiện được ra, tế bào đã lan rộng đến các bộ phận khác. Mẹ cô mất sau khi phát hiện ra chỉ có vài tháng mà thôi.
Từng câu, từng chữ anh Nam nói ra vô cùng rõ ràng, nghe đến mấy chữ ung thư cổ tử cung tôi cũng ngồi sụp xuống. Thế nhưng lúc này tôi lại không còn cảm thấy bị đả kích kinh khủng như lúc bước ra khỏi phòng khám nữa chỉ lặng lẽ ngồi dựa lưng vào tường, siết chặt lấy chiếc điện thoại không buông. Tôi ngồi đó rất lâu, để mặc cho ánh nắng xuyên qua mái tóc, vàng rực đổ xuống thân thể rã rời này. Đến khi bên dưới có tiếng bước chân, tôi cũng mới đưa tay lên bấu vào tường để đứng dậy, sau đó lê từng bước chân nặng nề lên những bậc thang. Thật ra đến bây giờ, tôi cũng tự có quyết định rồi. Từ lúc biết chị Như là chị ruột của tôi, và đến giờ phút này tôi cũng tuyệt vọng chấp nhận rằng, tôi và Dương đã hoàn toàn chấm hết mọi cơ hội, vĩnh viễn tình yêu ấy không thể quay lại được nữa. Với ngần ấy tai ương ập đến, nay thêm cả chuyện tôi mang trong mình căn bệnh quái ác, cũng chẳng biết lúc nào sẽ chết, tôi biết đã chẳng còn lựa chọn nào, chẳng còn thêm con đường nào để đi nữa.
Đi qua những bậc cầu thang, tôi cũng lên được đến dãy hành lang. Khi đi thêm một đoạn, tôi bỗng thấy Dương đang đứng ở ngay bên ngoài cửa kính, có lẽ anh đang tập đi, còn thấy một chiếc nạng bên cạnh. Gió xuân mơn man qua mái tóc anh, nhìn cảnh tượng này tôi bỗng nhớ đến năm, sáu năm về trước. Lúc ấy anh mới chỉ hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, còn tôi mới là cô sinh viên năm ba. Hoá ra thời gian đã tàn nhẫn đến vậy, người đàn ông trước mắt đã ba mươi hai tuổi, gương mặt mang theo cả vẻ từng trải, phong trần và cả rất nhiều nỗi đau không giấu được. Người đàn ông này, yêu tôi bằng cả một tuổi xuân nhiệt huyết, chờ đợi tôi cả những năm tháng dài đằng đẵng, dẫu biết tôi không về nữa anh vẫn chờ. Chỉ đáng tiếc tôi và anh gặp nhau là một sai lầm, đến khi gặp lại vẫn là sau lầm nối tiếp sai lầm, mà sai lầm này trả giá bằng cả một đời người.
Tôi không biết tôi đã đứng đó nhìn Dương bao lâu, đến khi anh xoay người, chống nạng tôi cũng mới khẽ cúi đầu định đi về phòng. Thế nhưng lúc đi qua, tôi bỗng thấy anh chợt dừng lại nhìn tôi, qua một lúc anh bỗng cất tiếng gọi:
– Trân!
Ngay khi nghe đến câu này, toàn thân tôi lập tức run lẩy bẩy. Nếu là mấy ngày trước, tôi sẽ vui và hạnh phúc biết bao. Thế nhưng giờ tôi, chỉ một tiếng gọi như vậy tôi bỗng cảm tưởng như bão giông ập đến. Không! Tốt nhất anh đừng nhớ ra tôi lúc này, nếu như anh nhớ ra tôi, quãng đời về sau này của tôi sẽ bị giày vò đau đớn. Đoạn ký ức ấy, anh hãy quên đi, anh có thể nhớ ra tất cả mọi người, chỉ xin anh hãy quên tôi đi, tất cả mọi thứ, tất cả mọi chuyện mình tôi chịu đựng là đủ rồi, đừng thêm bất cứ ai, dù là anh hay chị Như, cũng đừng ai đau khổ nữa. Cũng may, lúc ấy anh lại nói:
– Mấy ngày hôm nay, tôi cứ cảm thấy kỳ lạ, nghĩ lại thấy có nhiều chuyện khó hiểu quá, đầu tôi giờ chẳng nhớ nổi ra cái gì. Nhưng giờ nhìn thấy cô, tôi lại cảm thấy rất quen mắt, giống như trước kia tôi và cô đã gặp nhau ở đâu rồi đúng không?
Tôi không dám nhìn anh, vẫn cúi đầu đáp:
– Chắc anh đã từng gặp tôi trong đám tang của anh trai anh, hoặc trong nhà tang lễ 198…
Nói rồi, không đợi anh đáp, tôi đã vội vã vụt qua, giống như thể chỉ cần ở lại thêm một giây nữa thôi, anh sẽ nhớ được ra tôi. Khi đi về đến phòng, qua lớp kính, tôi thấy Dương vẫn đang đứng chống nạng ở đó, một tay anh ôm lấy đầu lảo đảo đi về phòng. Tôi ngồi thu lu trên giường bệnh tâm can cũng như có ai bóp chặt. Quanh quẩn một mối tình, chia tay, tái hợp cuối cùng vẫn phải là chia ly. Số phận nghiệt ngã với tôi, nghiệt ngã với anh và nghiệt ngã với cả chị tôi. Tôi không mong anh nhớ ra tôi, nhưng tôi cũng không biết sau này anh có thể nhớ ra được tôi hay không, nếu nhớ ra anh có oán hận không, chỉ hi vọng rằng anh và chị tôi sẽ hạnh phúc, sẽ kết một mối duyên trọn đời.
Tôi ngồi rất lâu bên chiếc giường bệnh ấy, lặng lẽ nhìn ra bầu trời xanh thăm thẳm cho đến khi bên ngoài cũng chợt có tiếng dép loẹt xoẹt mới ngẩng lên. Là Sam, So được mẹ Dương dẫn vào. Sam, So hình như vừa đi chơi về, má còn vương ít mồ hôi, thấy tôi liền sà vào lòng hỏi:
– Mẹ, bà bảo trước mặt bố Dương không cần nhắc đến tên mẹ, có đúng không mẹ?
– Bà bảo không cần nhắc đến tên mẹ thì bố cũng không đau đầu đúng không mẹ?
Tôi thấy vậy, khẽ vuốt mái tóc con, có lẽ mẹ anh đang triệt tiêu muốn Dương quên hẳn tôi đi, đợi đám cưới được diễn ra trước đã. Thế nhưng tôi cũng không phản bác, chỉ lẳng lặng gật đầu. Sam, So thấy vậy lại kể:
– Sam, So vừa được cô Như với bà nội dẫn đi khu vui chơi mới đấy mẹ ạ.
– Mẹ, khu vui chơi ấy tên là khu vui chơi giải trí Sam So, mẹ thấy giống tên của anh Sam và So chưa?
– Mẹ, lúc nãy anh Sam bị ngã, cô Như dán vết thương cho anh Sam này mẹ.
– Cô Như bảo với con, chỉ cần con không khóc, đợi khi mở miếng băng dán này ra, chân con sẽ hết đau.
Tôi nghe đến đây liền nhìn xuống chân Sam, ngay đầu gối có miếng băng dán được dán rất cẩn thận, xung quanh vết trầy xước còn được lau sạch sẽ không vương một hạt cát nào, chứng tỏ người xử lý vết thương cho Sam cũng vô cùng cẩn thận, tỉ mẩn. Lúc này tôi cũng nhìn kỹ hơn, bất chợt thấy miếng băng dán cá nhân này rất quen mắt, hình như đây là loại băng dán không phổ biến ở Việt Nam. Đột nhiên ký ức như thác lũ ùa về, miếng băng dán này… hình như tôi đã thấy khi tôi còn rất nhỏ, ở một đất nước Nga xa xôi, với những hàng bạch dương hùng vỹ. Trong căn nhà ấm áp, bố mẹ tôi đi làm, mỗi lần tôi ngã chị gái đều bế tôi ngồi lên ghế, tự tay lấy cồn dùng bông lau sạch sẽ từng hạt bụi trên vết thương, đến khi không còn chút bẩn nào liền trèo lên tủ thuốc, lấy miếng băng dán cá nhân dán vào cho tôi, còn nói với tôi rằng: “Kiều Anh à, chỉ cần em không khóc, đợi khi bóc miếng băng dán ra, chân em sẽ khỏi”. Khi ấy còn nhỏ, tôi ngây ngô cũng không biết trong miếng băng dán ấy có gì, chỉ biết thần kỳ đến mức chỉ hôm sau vết thương đã khô lại, chưa khỏi hẳn nhưng đúng là đã hết đau. Giờ đây nhớ lại tôi mới hiểu, hoá ra chị tôi vẫn luôn như vậy, chỉ đáng buồn là tôi nhận ra chị muộn quá rồi. Mẹ Dương thấy Sam, So khoe như vậy thì nhìn tôi bảo:
– Là Sam tự ngã, không phải con Như nó làm đâu nhé, cô đừng hiểu nhầm.
Thực ra không cần mẹ anh giải thích tôi cũng biết những điều này nên chỉ khẽ gật đầu ôm Sam, So lên giường. Từ lúc biết con Liên Anh là kẻ đứng sau mọi chuyện, dù cho không nghe mọi người nói tôi cũng hiểu chị gái mình là người thế nào rồi. Tôi đứng dậy đi về phía cửa sổ, mở tấm kính chắn hít một hơi. Cuối cùng tôi cũng đã nghĩ thông suốt được mọi chuyện. Thế nhưng trước khi thực hiện quyết định này, tôi còn phải giải quyết đám người ô hợp kia đã, để đám người ấy sống nhơn nhơn mặc sức mà hưởng, tôi không cam lòng. Mà trước khi giải quyết đám người ấy, tôi cần khiến cho vị trí của tôi được trở về đúng chỗ đã.
Buổi chiều hôm ấy, sau khi ngủ một giấc dậy tôi gọi điện cho anh Nam. Ban đầu tôi vốn định nhờ anh Nam sắp xếp cho tôi được gặp ông bà nội mình, tức chủ tập đoàn thép Vạn Thịnh càng sớm càng tốt. Thế nhưng anh Nam lại nói, nếu giờ tôi lên Hà Nội e rằng sẽ đánh rắn động cỏ, mà chiều nay ông bà nội tôi đã xuống Quảng Ninh, rất có khả năng là xuống thăm Dương, đây là cơ hội tốt nhất để tôi gặp và nói chuyện. Cả buổi chiều hôm ấy, tôi ở phòng cứ thấp tha, thấp thỏm đợi chờ. Hiện tại có hai việc tôi cần ngăn cản lại gấp, thứ nhất là việc sang tên nhà cho con Liên Anh, thứ hai là việc cấp thẻ xanh định cư nước ngoài cho mấy con người đốn mạt ấy. Vậy nên giờ tôi rất cần gặp ông bà nội tôi trước, mà để không đánh rắn động cỏ thì đây cũng là cơ hội tốt nhất.
Tôi không biết mình đã chờ đợi trong bao lâu, khi Sam, So đã tỉnh, ngồi chơi đùa với hai đứa đến tận khi hoàng hôn buông xuống tôi mới nghe có tiếng nói xôn xao bên phòng Dương. Lúc này mẹ anh cũng qua phòng tôi đón Sam, So sang chơi với Dương. Đối với hai đứa cháu này, bà thật sự rất quý mến, cũng không ngần ngại công khai nó là con của Dương với chủ tịch tập đoàn thép Vạn Thịnh. Thế nhưng tôi cũng biết, chỉ cần chị Như chấp nhận thì ông bà nội cũng sẽ chấp nhận. Có điều giờ mấy điều ấy tôi không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn mau chóng được gặp ông bà nội mình nên khi Sam, So qua phòng Dương cũng lặng lẽ đi theo. Thế nhưng tôi không vào mà chỉ đứng bên ngoài chờ đợi.
Trong phòng, ông nội và Dương nói chuyện rất thân thiết. Tôi bỗng nghĩ, nếu như năm xưa, tôi và Liên Anh không bị hoán đổi vị trí, tôi trở về làm con cháu của một gia tộc hào môn, liệu khi ấy, tôi, Dương, và chị Như sẽ thế nào? Có lẽ lúc ấy chẳng có mối tình tay ba nào xảy ra cả, có lẽ lúc ấy tôi còn chẳng gặp Duy, có lẽ tôi đã yêu và lấy một người nào đó trong số con cháu những người là đối tác của Vạn Thịnh, chị Như sẽ lấy Dương, còn Duy chắc gì đã hi sinh. Như thế, thật tốt đúng không?
Tôi đứng ngoài cửa cả mấy tiếng đồng hồ, từ khi sắc trời còn hoàng hôn, ánh mặt trời đỏ rực nhuộm cả một khoảng sân mênh mông đến khi trời sẩm tối vẫn bất động không dám rời đi. Tôi sợ rằng rời đi dù chỉ một giây, ông bà nội tôi sẽ đi mất. Mãi đến khi giúp việc nhà Dương mang cơm đến, ông bà nội tôi mới bước ra ngoài. Vì sợ chị Như nhìn thấy, nên lúc ông bà nội tôi ra, tôi vội vã đi về phía hành lang gần thang máy đứng chực chờ sẵn. Thế nhưng vừa nhìn thấy tôi, ông bà đã ngay lập quay ngoắt mặt đi, tỏ thái độ khó chịu, thậm chí ngay cả một cái nhìn cũng không muốn nhìn. Có điều tôi cũng không màng đến nữa, lao đến nói:
– Ông bà, có thể cho cháu năm phút nói chuyện với ông bà được không ạ?
Ông nội tôi nghe đến đây, hất cánh tay tôi ra rồi đáp:
– Tôi chẳng có chuyện gì để nói với cô cả. Buông tay ra!
Tôi biết, sau ngần ấy chuyện tôi đã gây ra với chị Như, đứng ở địa vị ông bà căm ghét tôi là điều dễ hiểu. Nhưng tôi cũng biết, đây là cơ hội cuối cùng dành cho mình nên nhất định không thể không thể dễ dàng để cho ông bà đi như vậy nên lại nói tiếp:
– Xin ông bà, cho cháu đúng năm phút để nói chuyện thôi, chuyện liên quan đến chị Như, liên quan cả đến đứa cháu gái đi lạc của hai người nữa ạ.
Tuy nhiên, cho dù tôi đã nói đến mức này ông bà tôi vẫn nhất định không muốn nghe. Khi thang máy mở tinh một tiếng liền đi vào. Không may cho tôi, thang máy quá tải, chỉ đủ hai chỗ cho ông bà tôi đi xuống. Có điều, tôi vẫn không muốn bỏ cuộc, vội vã chạy theo đường thang bộ từ trên tầng 4 xuống dưới. Cả người tôi mồ hôi túa ra, xuống đến sảnh bệnh viện cũng thấy ông bà tôi sắp bước lên một con xe Mercedes. Tôi không còn nghĩ ngợi được gì lại lao đến như bay. Mặc cho mưa xuân giờ đang hối hả rơi, mặc cho cơ thể tôi vẫn đang vô cùng rã rời. Chỉ là… tôi không thể kịp được, vừa chạy ra đến nơi xe cũng phóng vụt đi. Cả người tôi ướt mưa cũng không thể nói chuyện được với ông bà dù chỉ nửa lời đành ôm bộ dạng thất thểu đi về.
Về đến phòng, tôi thấy mẹ Dương cũng đưa Sam, So sang. Vừa nhìn thấy tôi, mẹ anh dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi rồi hỏi:
– Cô… vừa đi đâu về thế?
Tôi nhìn mẹ anh, đầu tôi cũng như loé lên một tia hi vọng, nếu như tôi không thể dựa vào bản thân mình, thì tôi chỉ còn cách dựa vào bà. Nghĩ đến đây, tôi liền nói:
– Bác ạ, cháu có thể nhờ bác chút chuyện được không?
Mẹ anh nghe tôi nói thì ngẩng đầu hỏi lại:
– Có chuyện gì?
– Bác có thể giúp cháu gặp ông… à không, gặp chủ tịch tập đoàn thép Vạn Thịnh bây giờ được không?
Lần này thì mẹ anh kinh ngạc nhìn tôi mấy giây rồi hỏi lại:
– Gặp chủ tịch tập đoàn thép Vạn Thịnh?
– Dạ… vâng ạ.
– Có chuyện gì?
– Có chút chuyện cá nhân, cháu rất cần gặp, bác giúp cháu được không ạ?
– Tại sao tôi phải giúp cô?
Tôi nhìn mẹ anh, gần như van vỉ cầu xin, hai tay túm lấy tay bà, giọng cũng khản đặc đi:
– Cháu sẽ rời xa anh Dương. Chỉ cần bác giúp cháu chuyện này và thêm vài chuyện rất nhỏ trong khả năng của bác nữa, cháu sẽ rời xa anh ấy.
Lần này, mẹ anh bỗng khựng lại, ánh mắt lộ rõ sự sửng sốt không thể giấu. Tôi thấy vậy, chỉ biết túm lấy tay bà van xin lần nữa:
– Cháu thật sự rất cần gặp chủ tịch, ngay bây giờ. Bác giúp cháu được không ạ? Cháu sẽ đồng ý với yêu cầu mà bác đưa ra, chỉ cần bác giúp cháu chuyện này, cháu sẽ rời xa con trai bác.
Tôi thực sự rất sợ, sợ ông bà tôi sẽ quay lại Hà Nội vậy thì rốt cuộc sẽ mất thêm rất nhiều thời gian để tôi gặp được, khi ấy sợ rằng nhà đã sang tên, thẻ xanh đã được cấp, chẳng những vậy rất có thể sẽ khiến con Liên Anh cảnh giác. Tôi và Dương, đã xác định chẳng còn con đường nào để tiếp tục, vậy nên dù biết bản thân thật khốn nạn, nhưng tôi cũng chỉ còn dùng được cách này để khiến mẹ anh đồng ý. Mẹ anh nhìn tôi, hỏi lại:
– Cô… nói thật chứ? Cô sẽ rời xa thằng Dương?
– Vâng! Chỉ cần ngay bây giờ, bác cho cháu gặp họ, cháu sẽ rời xa anh ấy.
Mẹ anh nhìn tôi rất lâu, sau cùng khoé môi bà mấp máy như định nói gì đó nhưng lại im lặng. Một lúc sau bà mới bảo tôi:
– Tôi giúp cô, nhưng cô cũng nhớ lời hôm nay cô nói.
– Vâng! Cháu chắc chắn sẽ không nuốt lời.
– Được! Đi theo tôi.
– Đi… đi đâu ạ?
– Đi gặp chủ tịch tập đoàn thép Vạn Thịnh, họ đang ở khu nghỉ dưỡng trong chuỗi khách sạn của gia đình họ gần đây, tôi đưa cô đi!
Nói xong bà gọi ông nội Sam, So sang chơi với hai đứa rồi đích thân lái xe chở tôi sang bên khách sạn mà ông bà tôi đang ở. Lúc xuống sảnh chờ mẹ anh lấy xe, tôi cũng chạy vào cây rút tiền, dùng thẻ của Dương rút bốn mươi triệu. Đây là lần đầu tiên tôi rút tiền trong thẻ của anh. Có điều, tôi không muốn quan tâm, không muốn nghĩ thêm nữa. Cả đoạn đường trên xe, tôi thấy ánh mắt bà rất đăm chiêu, tuy không hề mở miệng ra hỏi tôi bất cứ câu gì nhưng tôi cũng cảm nhận được trong lòng bà có rất nhiều thắc mắc. Đến khi sang khách sạn, bà bảo tôi:
– Vợ chồng chủ tịch ở tầng 3, phòng 3033, đây là thẻ ra vào, lễ tân hỏi cô đưa cho lễ tân xem, cô cứ lên và gõ cửa, tôi sẽ gọi cho chủ tịch một cuộc điện thoại.
– Cháu cảm ơn bác ạ.
Nói rồi không đợi mẹ anh đáp lại tôi cũng vội vã đi lên. Qua quầy lễ tân tôi đưa thẻ cho lễ tân check sau đó vào thang máy bấm số để lên đến tầng ba rồi đi thẳng sang phòng 3033. Đứng bên ngoài, chỉ cách nhau một tấm cửa gỗ mà tôi bỗng cảm thấy xa xôi vạn dặm. Cả đời tôi, không bao giờ nghĩ được mình lại là con cháu hào môn, là cháu của chủ tịch một tập đoàn thép lớn nhất nhì Miền Bắc, ngoài lĩnh vực xây dựng còn có cả bao nhiêu chuỗi khách sạn, nhà hàng ở mọi miền đất nước, của ăn, của để ngàn đời cũng không hết. Khi đưa tay lên gõ cửa, tiếng gõ vang vang, vọng vọng khiến tôi cũng cảm thấy một giây mà như cả một đời. Cũng may, có lẽ là nhờ cuộc điện thoại của mẹ Dương mà rất nhanh cánh cửa phòng đã mở ra. Vừa nhìn thấy tôi, ông nội cũng khựng lại. Tôi sợ ông sẽ ngay lập tức đóng sầm cửa, sẽ không cho tôi cơ hội gặp ông nữa liền vội vã nhảy thẳng vào phòng, cách cánh cửa cả một đoạn xa. Ông nội tôi thấy vậy thì nhíu mày mắng:
– Tôi đã bảo không có chuyện gì để nói, đêm hôm rồi cô còn đến đây làm gì?
Mặc dù bị ông mắng, nhưng lòng tôi không oán trách, chỉ thấy số mệnh cay đắng biết bao nhiêu. Tôi gần như không thở được, cố gắng hít một hơi rồi nói:
– Ông bà không có chuyện gì để nói với cháu, nhưng cháu lại có chuyện rất quan trọng muốn nói với hai người. Cho cháu xin vài phút, chỉ vài phút thôi ạ.
Bà nội tôi nhìn ông nội, rồi lại nhìn tôi, sau đó thì lạnh nhạt đáp lại:
– Cứ để nghe xem cô ta nói gì. Cô nói đi, có gì thì nói nhanh đi.
– Ông bà… cháu… là Lâm Kiều Anh…
Nghe đến ba chữ Lâm Kiều Anh, ông nội tôi bất chợt lùi chân lại. Hôm nay, khi nhìn thấy miếng băng dán cá nhân, tôi cũng nhớ ra được tên khai sinh của mình hồi nhỏ, tôi không phải Hoàng Diệp Trân, tôi là Lâm Kiều Anh. Chị gái là Lâm Kiều Như, còn tôi là Lâm Kiều Anh, bố tôi là Lâm Trung Kiên, còn mẹ tôi… tôi chỉ nhớ láng máng mẹ tôi tên là Ngọc Diệp nhưng không thể nhớ ra họ của mẹ là gì. Con Liên Anh năm ấy khi tráo đổi vị trí, nó không thể nhớ ra tên hồi nhỏ, còn dám nói là mất trí nhớ, ông bà và chị gái tuy có nhớ, nhưng bởi cái tên Liên Anh đã gọi quen rồi nên không muốn đổi cho nó, chỉ đổi họ từ Hoàng Liên Anh thành Lâm Liên Anh. Có lẽ… đã quá lâu rồi không ai nhắc đến cái tên này nữa, ngoài những người trong gia đình thì ba chữ Lâm Kiều Anh có lẽ đã đi vào dĩ vãng. Ông nội tôi nhìn tôi, lắp bắp hỏi lại:
– Cô… cô nói cái gì?
– Cháu là Lâm Kiều Anh, cháu là con của bố Lâm Trung Kiên và mẹ Ngọc Diệp, cháu là em gái của chị Như, và là cháu gái ruột của ông bà.
Nghe đến đây, vẻ mặt ông nội bất chợt tái lại, nhưng rồi đột nhiên ông cười nhạt:
– Này! Cô gái, cô làm ra những chuyện không tốt với của cháu gái tôi đã đành, cô gây ra rất nhiều tổn thương cho cháu gái tôi đã đành, nay cô lại dám đứng dây nói mấy lời xằng bậy thế này, cô không cảm thấy mình vô đạo đức à?
Danh Sách Chương: