• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến đây Nhậm Nhã Lâm đã chợt nhớ ra gì đó.

Thực ra năm đó khi Lạc Bộ Thiên vừa mới theo đuổi Nhậm Nhã Lâm thì lại nhận được sự phản đối của rất nhiều người, vì lúc đó gia cảnh của cô ấy rất tốt mà cô ấy lại vừa tài giỏi xinh đẹp, nhưng vì sự chân thành của Lạc Bộ Thiên nên Nhậm Nhã Lâm mới đồng ý cho anh ta cơ hội tìm hiểu cô.

Năm đó chuyện của hai người được nhiều người truyền tai nhau bàn tán đủ điều, khiến cho cuộc sống của Nhậm Nhã Lâm gặp rất nhiều rắc rối, Lăng Nghiên thấy vậy nên bất bình, cô ấy nhân lúc Nhậm Nhã Lâm không chú ý đã dùng điện thoại của Nhậm Nhã Lâm nhắn vào nhóm lớp.

“Đừng có tùy tiện bàn tán tôi và Lạc Bộ Thiên, anh ta là ai chứ? Làm sao xứng với tôi”

Nhậm Nhã Lâm lúc này chú ý thấy Lăng Nghiên cầm điện thoại của mình thì bất ngờ lấy lại, thấy cô ấy nhắn tin nói lời không hay liền trách móc rồi thu hồi tin nhắn.

“Cậu làm gì vậy? Sao lại dùng điện thoại mình nhắn tin vào nhóm lớp như vậy chứ?”

“Mình bất bình thay cậu thôi, suốt cả ngày họ cứ lấy chuyện của cậu và tên Lạc Bộ Thiên kia ra để bàn tán, làm mình cứ cảm thấy khó chịu”

“Nhưng mình và cậu ấy đang trong quá trình tìm hiểu nhau, họ nói gì cứ mặc kệ họ, cậu nói cậu ấy như vậy chẳng khác nào sỉ nhục cậu ấy”



Lăng Nghiên biết mình đã quá mạnh động nên lên tiếng xin lỗi Nhậm Nhã Lâm.

“Được rồi, mình sai rồi cho mình xin lỗi”

“Sau này không được làm như vậy nữa biết chưa?”

“Được, mình không như vậy nữa”

Nhanh chóng kẻ luôn thích Lạc Bộ Thiên là Hàn Vân đã chụp lại tin nhắn đó nhưng thời điểm đó vẫn chưa kịp để Lạc Bộ Thiên xem, về sau khi quen biết với Âu Dương Việt thì Nhậm Nhã Lâm vẫn thường hay gặp cậu ấy do Âu Dương Việt luôn thích thầm và tìm cớ để gặp cô.

Vài năm sau đó khi Âu Dương Việt đậu vào công ty giải trí và cùng Lăng Nghiên ra nước ngoài rèn luyện thì họ đã gặp mặt lần cuối để tạm biệt, lần đó Âu Dương Việt mở lời muốn ôm Nhậm Nhã Lâm một cái để lấy động lực và được cô đống ý. Thật không may khi đó Hàn Vân cũng đi ăn ở gần nơi họ đứng nên cô ta đã nhanh tay chụp lại cảnh cô ôm Âu Dương Việt.

Nói đến đây thì Nhậm Nhã Lâm đã hiểu ra mọi chuyện, hóa ra hiểu lầm là thật nhưng việc Lạc Bộ Thiên không tin tưởng cô cũng là thật, cô ấy cười khổ, không tự chủ mà rơi lệ.

“Thì ra là vậy, hóa ra anh lại có thể dễ dàng tin cô ta như vậy, anh thà tin một người ngoài còn hơn là hỏi rõ mọi chuyện với bạn gái mình”

“Ý cô là sao?”

Nhậm Nhã Lâm nhậm ngùi, bao nhiêu lâu nay cô chịu đựng sự xem thường của người khác, bị xem là kẻ hai mặt, sự chịu đựng dồn nén làm cô ấy uất ức đến rơi lệ.

Nhậm Nhã Lâm lạnh lùng gạt tay Lạc Bộ Thiên ra, cô nhìn anh với đôi mắt đầy thấy vọng.

“Lạc Bộ Thiên, anh vốn không hề yêu tôi, anh cũng không hề hiểu tôi, anh không hiểu bất cứ thứ gì về tôi cả, bản thân tôi vào giây phút đồng ý yêu anh thì tôi có thể cảm đoan bản thân không làm gì có lỗi với anh cả, bây giờ việc anh nghĩ về tôi thế nào đã không còn quan trọng nữa, anh lấy tiểu thư Hàn gia, một bước lên đến chức phó tổng Hàn thị, cuộc sống anh bây giờ đã trải đầy hoa thì tốt hơn đừng cố quay đầu nhìn lại con đường đầy sỏi đá mà trước đây anh đã bước đi cùng tôi làm gì……..”



Nhậm Nhã Lâm nói đến đây liền lấy trong túi ra một chiếc nhẫn, đó là quà kỉ niệm 5 năm quen nhau của họ, cô đưa nó đến trước mặt anh ta.

“Anh nhớ nó chứ? Anh hứa với tôi đợi đến khi anh có sự nghiệp sẽ thay cho tôi một chiếc nhẫn đẹp hơn, bây giờ thì tôi không cần nữa…….”

Vừa dứt lời cô ấy liền thẳng tay vứt chiếc nhẫn xuống nước trước sự ngạc nhiên của Lạc Bộ Thiên, nhìn theo hướng chiếc nhẫn anh ta lúc này lại có chút hối tiếc.

“Duyên cạn tình tan, giữ lại sẽ làm ta vướng bận, chúc anh sau này vạn sự như ý, tốt hơn đừng nên gặp lại nhau nữa, nếu có thể thì chúng ta sẽ là bạn còn nếu không thể thì cứ xem như người lạ, một bước qua đời nhau không ngoảnh đầu sẽ không còn liên quan”

Lạc Bộ Thiên nhìn cô ấy, anh ta đau lòng hỏi cô.

“Cô có từng hối hận vì năm đó đã quen tôi không?”

Nhậm Nhã Lâm bình tĩnh nói.

“Không còn quan trọng nữa, hối hận thì cũng không thể quay lại”

Lạc Bộ Thiên buồn bã gục xuống, Nhậm Nhã Lâm thấy vậy cũng không màng quan tâm anh ta mà quay lưng định rời đi, trước khi rời cô đã nói với anh ta.

“Bây giờ người bên cạnh anh là Hàn Vân, cô ta tuy quá đáng nhưng lại yêu anh thật lòng, anh có được người vợ như vậy thì cũng đã rất tốt rồi……..Mong anh sẽ sớm hiểu”

Nói xong Nhậm Nhã Lâm một mạch bước đi, ra đến ngoài cô ấy thẩn thờ bước đi, Lục Thành đứng đợi vừa thấy cô bước ra thì liền đi đến choàng áo khoác lên cho cô.

“Cẩn thận cảm lạnh, mau lên xe đi đừng đứng ngoài quá lâu”

Nhậm Nhã Lâm nhìn Lục Thành nhỏ giọng hỏi.

“Bác sĩ Lục, anh có nghĩ việc tha thứ cho người tổn thương mình một cách quá dễ dàng là thiệt thòi cho bản thân mình hay không?”

Lục Thành nhìn cô ấy một lúc rồi mở lời.

“Nếu lựa chọn đó cho cả hai cuộc sống mới tốt hơn thì có gì mà thiệt thòi chứ?”

Nhậm Nhã Lâm gạt đầu đồng ý, bỗng nhiên lúc đó Lục Thành lại tiếp tục lên tiếng.

“Với lại……..sau này cứ gọi tôi là Lục Thành hoặc là A Thành là được, dù sao chúng ta cũng sắp kết hôn rồi đừng gọi là bác sĩ Lục nữa”

Nhậm Nhã Lâm ngơ ngác nhìn anh ấy, cảm giác Lục Thành lúc nào cũng dịu dàng như thế, khiến cô ấy cảm thấy rất thoải mái khi bên cạnh anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK