“Tôi có thứ này cho em”
Nhậm Nhã Lâm ngạc nhiên, đi cùng anh ấy. Khi vừa vào trong căn phòng trước đó như bản sao phòng phẫu thuật của Lục Thành thì bây giờ lại vô cùng khác lạ.
“Đây là?”
“Hôm nay tranh thủ lúc ở bên ngoài nên tôi cho người vào sửa sang lại căn phòng này cho em”
Nhậm Nhã Lâm từ từ đi vào trong, mọi thứ được chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng, ảnh cưới của hai người cũng được treo bên trong, cô vui vẻ nhìn nó một lúc.
“Mỗi phòng tôi treo một bức ảnh, nếu em không thích thì có thể đổi bức khác”
“Không sao, tôi rất thích”
“Đồ của em tôi không tiện đụng vào nên lát nữa sẽ kéo vali sang cho em”
“Được, cảm ơn anh”
Lục Thành vừa đi thì Nhậm Tinh Khả vừa gọi đến cho cô ấy.
“Khả Khả, sao vậy?”
Nhậm Tinh Khả ngập ngừng một lúc lâu mới tiếp tục nói làm cho Nhậm Nhã Lâm vô cùng lo lắng.
“Em sao vậy? Sao gọi cho chị lại chẳng nói gì cả?”
“Chị……”
Nhậm Nhã Lâm căng thẳng hỏi.
“Rốt cuộc là thế nào? Em nói đi”
Sau đó không lâu Lục Thành mang vali vào phòng cho Nhậm Nhã Lâm thì vô cùng bất ngờ khi thấy cô ấy đang thơ thẩn rơi lệ.
Lục Thành đi đến chỗ cô ấy từ từ cúi người hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
“Em sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Nhậm Nhã Lâm vừa nhìn thấy Lục Thành liền đau đớn ôm chặt lấy anh, cô ấy vỡ oà khóc lớn hơn, Lục Thành khó hiểu cũng chỉ biết an ủi cô.
“Đừng khóc nữa, mau nói tôi nghe, rốt cuộc có chuyện gì?”
Nhậm Nhã Lâm nghẹn ngào nói ra mọi chuyện.
“Ba tôi………ông ấy sắp rời xa chúng tôi rồi”
Lục Thành ngạc nhiên hỏi cô rõ mọi chuyện. Lúc này anh nghe Nhậm Nhã Lâm nói ra việc vừa rồi em gái gọi đến báo với cô, ba của cô ấy hôm nay đột nhiên ngất xĩu, hiện đang ở bệnh viện, sau khi kiểm tra thì bất ngờ phát hiện khối u của ông ấy đã phát triển đến mức khó có thể tưởng tượng, nhưng vì lo con gái vừa kết hôn xong lại phải lo lắng cho mình nên ông ấy đã căn dặn Nhậm Tinh Khả không được thông báo cho chị gái.
Nhậm Nhã Lâm lúc này liền hỏi Lục Thành một điều khiến anh khó xử.
“Lục Thành, chúng ta làm phẫu thuật cho ông ấy đi, nếu như thành công thì có phải sẽ……….”
Lục Thành nghe đến đây thì lập tức ngắt lời.
“Nhã Lâm, em bình tĩnh đi…….chuyện bây giờ không phải làm phẫu thuật là có thể giải quyết nữa rồi”
Nhậm Nhã Lâm ngẩn người, cô ấy thất thần không nói lời nào liền đột nhiên đứng dậy.
“Tôi phải đến bệnh viện, phải hỏi bác sĩ kĩ hơn về bệnh tình của ông ấy, đúng vậy, tôi phải đến bệnh viện”
Thấy Nhậm Nhã Lâm kích động lập tức Lục Thành nắm tay giữ cô ấy lại.
“Nhã Lâm, em đừng kích động như vậy, em làm như vậy chỉ là vô ích mà thôi”
Nhậm Nhã Lâm cố gắng gạt tay Lục Thành ra, cô ấy nhất quyết muốn đến bệnh viện nhưng Lục Thành lại không muốn cô ấy trong tình trạng này mà đến đó, anh từ phía sau ôm chặt lấy Nhậm Nhã Lâm.
“Em không được đi, lúc này em không thể đến đó”
Sự đau khổ dồn nén, cô ấy khóc nghẹn vùng vẫy khỏi tay Lục Thành, còn anh ấy thì nhất quyết giữ lấy cô ấy, Nhậm Nhã Lâm không còn sức chỉ có thể gục ngã ngồi quỵ xuống rơi lệ.
“Tôi chỉ là muốn ở bên cạnh ông ấy lâu một chút thôi, lâu thêm một chút là được”
Cô ấy nhìn Lục Thành, đôi mắt đỏ hoe khiến Lục Thành thương xót mà cũng chẳng thể làm gì.
“Lục Thành, tôi đã mất đi mẹ rồi, tôi chỉ còn ba và em gái thôi, nếu bây giờ ông ấy cũng muốn rời xa chúng ta thì tôi phải làm sao?”
Anh ấy nhẹ nhàng ôm lấy cô, Nhậm Nhã Lâm tựa vào lòng, anh ấy dịu dàng xoa dịu cô ấy.
“Đừng khóc, ba không muốn cho em biết là vì lo em sẽ rơi vào tình trạng này, nếu em trở nên suy sụp thì ông ấy nhất định sẽ rất tự trách……..thời gian qua em đã cố gắng mạnh mẽ rồi thì tại sao bây giờ lại không làm được chứ? Có tôi ở đây, tôi sẽ luôn bên cạnh em”
Có được sự chở che của Lục Thành khiến cho Nhậm Nhã Lâm chỉ muốn giải toả tất cả cảm xúc, Lục Thành ôm lấy vợ mình và bên cạnh cô ấy rất lâu. Một lúc sau Nhậm Nhã Lâm vì khóc quá nhiều nên đã mệt mỏi đến mức ngủ quên trong lòng Lục Thành.
Tuy cả người đau nhức nhưng Lục Thành vẫn ân cần bế vợ lên giường, sau khi đắp chăn và tắt đèn giúp cô ấy thì anh mới an tâm bước ra ngoài.
Ở ngoài phòng khách Lục Thành gọi cho bác sĩ Diệp trước đây chữa trị cho Nhậm Sơn hỏi tình hình.
“Bác sĩ Diệp, anh có rãnh không? Tôi hỏi anh vài việc được không?”
“Bác sĩ Lục, sao vậy? Vừa kết hôn xong đã muốn tiếp tục làm việc sao?”
“À không, tôi định hỏi anh về bệnh tình của bệnh nhân Nhậm Sơn, ông ấy là ba vợ của tôi”
“Thế à, thật ra tôi cũng hết cách rồi, vì bệnh tình kéo dài quá lâu không chữa trị nên khối u phát triển quá nhanh, dùng thuốc chỉ là giúp giảm đau mà thôi ngoài ra chẳng thể giúp gì cho bệnh tình cả”
“Vậy ông ấy còn thời gian bao lâu”
“Lâu nhất cũng là hơn một tháng nữa thôi”
Lục Thành ngẩn người, anh trong lòng hoảng loạn không biết phải giúp Nhậm Nhã Lâm thế nào.
“Bác sĩ Diệp, cảm ơn anh, vậy anh cứ làm việc đi”
“Được, vậy tạm biệt anh”
Tắt máy xong Lục Thành trầm tư.
( Đã cướp đi mẹ của cô ấy, bây giờ cũng không thể giữ lại ba cho cô ấy, phải làm sao đây?)