• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bún 🐋

Vết thương trên người rồng con không ít, Quý Khinh Ngôn lâu thật cẩn thận, lau xong còn giúp nhóc bôi thuốc.

Hiệu quả dùng dược bình thường chữa trị vết thương do pháp thuật cực nhỏ, Quý Khinh Ngôn lật qua lật lại nhẫn chỉ tìm thấy một cuộn băng vải chưa sử dụng.

Vật duy nhất trên người cậu có thể dùng cho vết thương ấu tể, dường như cũng chỉ có cuộn băng vải này.

Kể từ khi mấy đứa nhỏ lớn lên, Quý Khinh Ngôn không còn lưu trữ vật phẩm cho ấu tể, lưu trong nhẫn thì lại thấy vô dụng, cậu luyến tiếc vứt hết đồ vật.

Quý Khinh Ngôn nhìn cuộn băng vải trong tay, rồi nhìn lại màu thuốc xanh vàng trên vết thương, liền thấy rồng đen nhỏ nhe răng sữa vung móng vuốt đẩy băng vải về phía cậu.

Thái độ kiên định, quyết không thỏa hiệp.

Được rồi.

Không băng thì không băng.

Dù sao bôi ca thuốc nước, chỉ cần không va chạm là được.

【 Nguyệt Lượng Viên Viên: Ngôn Ngôn vẫn luôn mang theo băng vải bên người sao? 】

【 Ô lạp: Thường xuyên bị thương? 】

【 Du du ngã tâm: Cuộn băng của chủ bá không giống mấy chổ khác. 】

Quý Khinh Ngôn thu băng vải vào nhẫn: “Đây là băng vải do tôi tự làm.”

Quý Khinh Ngôn không chỉ hiện tại mới nghèo, hơn năm 5000 trước, lúc cậu vừa đến thế giới này, cậu cũng nghèo, thậm chí so với hiện tại còn nghèo hơn.

Tất cả đồ dụng đều do cậu làm, bởi vì không có tiền mua nổi. Khổ là vậy, nhưng cậu cũng bởi vậy mà học không ít kĩ năng.

Hơn nữa lúc ấy các bé con đáng yêu vô cùng, cậu không cảm thấy gian nan hoặc không vượt qua khó khăn, ngược lại làm bạn với bé con nên rất hạnh phúc.

Gác lại nỗi lòng, Quý Khinh Ngôn ôm rồng con thân toàn mùi thuốc vào phòng ngủ Hôi Hôi.

Viện dưỡng dục có vài phòng trống, nhưng là vì phải chăm sóc Hôi Hôi lẫn Long Long, Quý Khinh Ngôn đem chiếc giường từ phóng trống đến phòng Hôi Hôi để tiện chăm sóc.

Có lẽ lâu rồi mới có thể ngủ ngon đến vậy, Hôi Hôi ngủ li bì suốt buổi trưa. Từ khi Quý Khinh Ngôn đến, Hôi Hôi cả ngày đều là ngủ, thậm chí ngủ hơn cả ấu tể heo phấn ngủ Đồn Đồn.

Hạ Lị không yên tâm, thời điểm Hôi Hôi tỉnh dậy nhờ Quý Khinh Ngôn ôm Hôi Hôi tới phòng y tế, để kiểm tra Hôi Hôi.

Kết quả kiểm tra cũng không tệ lắm, thậm chí làm Hạ Lị bất ngờ.



Trạng thái tinh thần hiện tại của Hôi Hôi tốt hơn xưa rất nhiều, dựa theo tiến độ này, trạng thái tinh thần Hôi Hôi sẽ bình thường trở lại.

Chờ Quý Khinh Ngôn hồi phục thân thể, có thể chữa trị linh hồn lực cho Hôi Hôi, Hôi Hôi sẽ bình thường như các bé con khác!

Tin tức này làm tất cả mọi người trong viện dưỡng dục hưng phấn, nghe Hạ Lị nói lúc cô thông báo việc này cho viện trưởng biết, viện trưởng cũng vui vẻ ăn hơn nửa chén cháo.

【 Ngôn Ngôn Ngôn Ngôn: Tuy điều kiện viện dưỡng dục Gar khó khăn, nhưng bầu không khí nơi này rất dễ chịu [ ấm áp thực tri kỷ.jpg]】

【 Tùy tiên đặt tên tặng chủ bá đầu bom nước ×1】

“Điều kiện nghèo khó không đại diện cho việc thiếu thốn tình cảm.” Quý Khinh Ngôn nhìn thời gian, “Giờ đã khuya, phát sóng trực tiếp đến đây đã kết thúc, chúng ta ngày mai gặp lại, mọi người ngủ ngon!”

【 Nguyệt Lượng Viên Viên:!!! Đã đã trễ thế này sao? [ dại ra.jpg]】

【 ngao ô: Hoàn toàn không chú ý tới thời gian QAQ】

【 Đệ nhất soái ca vũ trụ: Không thấy đủ, nhưng chủ bá vẫn nên nghỉ ngơi sớm chút, hẹn ngày mai gặp lại. 】

Tắt cameras đi, Quý Khinh Ngôn nhìn hai cái giường của ấu tể, đột nhiên thấy lo lắng.

Linh hồn lực Hôi Hôi bị tổn thương, nếu ngủ cùng với cậu thì Hôi Hôi có thể ngủ thoải mái bằng tinh thần lực cậu. Nhưng Long Long bị thương, buổi tối có lẽ sẽ ngủ không an ổn, cần cậu chăm sóc.

Giường viện dưỡng dục có chút chật hẹp, Quý Khinh Ngôn nhất thời không biết ngủ cùng bé con nữa không.

Hôi Hôi thoạt nhìn có tinh thần hơn ban ngày, thấy Quý Khinh Ngôn nhìn mình, lỗ tai lông xù cụp xuống, ánh mắt màu nâu ngây thơ của sói con, nhìn vô cùng đáng yêu.

Rồng con một ngày không ngủ, lúc này rốt cuộc mới thấy buồn ngủ, tinh thần uể oải, ngay cả cái đuôi nhỏ mập mạp luôn luôn có tinh thần giờ lại héo rũ ở trên giường.

Quý Khinh Ngôn nhìn trái nhìn phải, suy nghĩ một lúc rồi ghép hai giường lại với nhau.

Long Thời Mặc mắt không mở nỗi, bị hành động của cậu làm cho giật mình, cơn buồn ngủ thoáng chốc tan đi một nửa.

Long Thời Mặc:??

Ghép hai cái giường lại chi vậy?

Ý là muốn ngủ cùng nhau?!

Dọn xong giường Quý Khinh Ngôn phủi phủi tro bụi không tồn tại trên người, cười hỏi hai nhóc con: “Thế nào, anh có phải rất thông minh đúng không?”

Hôi Hôi cổ động lung lay cái đuôi, Long Thời Mặc lại nhăn nhó mặt, móng vuốt nhỏ cực độ không vui mà vỗ vỗ khe hở giữa hai giường, toàn thân đều tràn ngập không tình nguyện.

Bị nhặt về thì thôi đi.

Bị cưỡng chế bắt tắm rửa cũng bỏ qua.

Cùng nhau ngủ? Không có khả năng!!!

Quý Khinh Ngôn cười tủm tỉm mà nói: “Không thể nha, Long Long cũng muốn cùng nhau ngủ.”

Phản kháng vô hiệu.

Long Thời Mặc vẻ mặt khuất phục mà bị Quý Khinh Ngôn ôm bên người, giãy giụa thế nào cũng không được, cơn buồn ngủ dần dần đánh úp lại.

Thân thể ấu tể yếu đuối, Long Thời Mặc trong lòng nói thầm.

Thanh niên trên người nhạt nhẽo dễ ngửi dược thảo hương phiêu lại đây, phảng phất có yên giấc tác dụng giống nhau, làm Long Thời Mặc mí mắt càng ngày càng trầm, thực mau liền chống đỡ không được hoàn toàn gục xuống xuống dưới.

Thôi.

Tắm đều cùng nhau tẩy qua.

Còn sợ cùng nhau ngủ không thành?



Quý Khinh Ngôn đắp chăn cho mình và hai bé con, bên trái ôm nhóc rồng đen đã ngủ, bên phải ôm sói nhỏ, tâm tình phá lệ yên tĩnh.

Mỗi bên một nhóc, Quý Khinh Ngôn đã lâu không hạnh phúc như vậy.

Cậu nhắm mắt lại, ở trong lòng nói: ‘ ngủ ngon, 666. ’

666 nhỏ giọng: ‘ ngủ ngon, ký chủ. ’

Quý Khinh Ngôn không biết sau khi cậu ngủ, Tiểu Hôi nằm bên phải mở mắt nhìn cậu một hồi lâu.

Từ khi Hôi Hôi có ý thức tới giờ, hôm nay là ngày vui vẻ, tuy rằng toàn bộ thời gian của bé đều ngủ, bé con nằm mơ thấy.

Bé từ nhỏ đã thông minh, ghi nhớ mọi truyện rất sớm, nhưng chỉ có ký ức đau đớn chiếm phần lớn, như cơn đau đớn cuộn trào trong linh hồn.

Nhưng nỗi đau chưa bao giờ ngừng lại.

Cha mẹ chạm vào khiến bị bé đau, bạn nhỏ hàng xóm nắm tay bé cũng thấy đau, ngay cả ở trên đường gặp được một con ma thú lạc đường, lúc bé muốn ôm nó một cái, bé vẫn sẽ bị đau như cũ.

Loại đau đớn này xuất mọi lúc chỉ khi có một người ngốc tại một góc, không nói chuyện với ai, cũng không tiếp xúc với ai thì đau đớn mới có thể giảm bớt một chút.

Sau lại, cha mẹ nàng thật sự chịu đựng không được nàng quái gở cùng cổ quái, mang theo nàng đi rời nhà rất xa rất xa địa phương, lưu lại nàng một người rời đi.

Hôi Hôi biết, cha mẹ bé không cần bé.

Bé con cũng không ngạc nhiên gì, bé đã sớm biết cha mẹ bé cũng không thích mình, sớm đã không cần đến bé, đây là chuyện sớm hay muộn.

Một lần nữa, bé bị người mang đi một viện dưỡng dục, bé không muốn nói chuyện, tiếp xúc thân thiết thì sẽ không đau nữa.

Thẳng đến khi anh trai tóc bạc xuất hiện trước mặt.

Anh ấy đối với bé nói, thử sờ sờ xem, sẽ không đau.

Người này tựa hồ biết chính mình sẽ đau, Hôi Hôi tưởng, từ đối phương trên người truyền lại lại đây hơi thở phi thường nhu hòa, cũng phi thường thoải mái, là nàng chưa từng có cảm nhận được quá thoải mái.

Hôi Hôi có chút do dự.

Bé sợ đau, cũng sợ lại lần nữa bị người vứt bỏ.

Nhưng bé không muốn đau như vậy nữa, cứ đau đến khó chịu, tưởng như không có hồi kết.

Vậy thử xem đi, Hôi Hôi đối chính mình nói.

Lỡ đâu……có thể thành công thì sao?

Bé không giống như các bạn khác, không muốn làm đứa quái gở trong mắt người khác.

Bé thành công, không, hẳn là anh trai tóc bạc thành công.

Anh ấy không giống những người khác, lúc chạm vào anh sẽ không đau, bị anh ôm vào lòng cũng không đau, ngay cả khi ngủ cùng, cơn đau lúc nào cũng đau đớn dường như đã lắng xuống, hoàn toàn biến mất không thấy.

Đối với Hôi Hôi tuổi nhỏ mà nói, quả thực chính là kỳ tích.

Hơn nữa anh trai còn nói, anh ấy có biện pháp giúp bé vĩnh viễn không đau nữa.

Hôi Hôi chớp chớp đôi mắt sói nâu nhạt, sâu trong đôi mắt cất giấu sự ỷ lại cùng quyến luyến. Bé chui vào ngực anh trai, nhắm hai mắt lại.

Quý Khinh Ngôn.

Hôi Hôi trong lòng ghi nhớ tên anh trai.

Bé cảm thấy, có thể gặp được Quý Khinh Ngôn, có lẽ là điều may mắn nhất trên đời này.

-



Bốn vị chủ bá lục tục đóng cameras, ngày đầu tiên của《 Thiên sứ 》 kết thúc.

Cả ngày đều chú ý tình hình bốn cái phòng phát sóng trực tiếp là một chuyện vô cùng tiêu hao thể lực. Tống Hà xoa xoa đôi mắt có phần đau nhức, tinh thần lại vô cùng phấn khởi.

Tống Hà gần như có thể khẳng định, lúc trước Quý Khinh Ngôn lên hot search là do đám người Mạc Ni âm thầm ra tay.

Đáng tiếc lại không như mong muốn của Mạc Ni mà ngược lại mang đến cho 《 Thiên sứ 》 không ít lưu lượng, đi theo một hướng hoàn toàn trái ngược với mong muốn của Mạc Ni.

Không ngoài ý muốn từ khóa Quý Khinh Ngôn đã biến mất khỏi bảng hot search.

Tống Hà không tính toán ngay lúc này mua hot search cho Quý Khinh Ngôn, trước mắt độ nổi tiếng của tiết mục còn chưa đủ, cho dù hắn mua hot search cũng sẽ nhanh chóng bị đám người Mạc Ni nghĩ cách áp xuống.

Tống Hà nghĩ nếu Has đại sư ở chứng thực vị thanh thảo, thay vì ở phòng phát sóng trực tiếp lên tiếng mà là trực tiếp ở trên tinh võng trả lời, khẳng định có thể hỏa bạo hơn.

Nhưng mà Tống Hà cũng không lo lắng, Has ở phòng phát sóng trực tiếp đã gần như xác nhận thân phận linh dược sư của Quý Khinh Ngôn. Thanh danh của Quý Khinh Ngôn truyền đi chỉ là chuyện sớm hay muộn, chỉ cần vẫn còn Quý Khinh Ngôn ở chương trình,《 Thiên sứ 》 sẽ không thất bại.

Tống Hà đối với chuyện này vô cùng tin tưởng.

Mà bất đồng với Tống Hà thích ý, Mạc Ni lại tức giận đến mức muốn nổ tung.

Cô ta mua hot search là muốn làm xấu thanh danh của Quý Khinh Ngôn, phá hoại danh tiếng của tiết mục. Khiến cho Tống Hà hối hận lúc trước không chọn cô ta mà đi lựa chọn một cái tân nhân không có bối cảnh.

Kết quả thì sao?

Tiền cô ta cũng bỏ ra rồi, lời nói tàn nhẫn cũng nói với Tống Hà rồi——

Cuối cùng bản thân lại bị vả mặt! Số tiền bỏ ra không chỉ có tặng không cho Quý Khinh Ngôn tăng nhân khí mà cô ta còn phải tiêu tiền đem hot search triệt hạ!!

Từ lúc cô ta vào công ty đến nay còn chưa có chịu ủy khuất này đâu!

Mạc Ni không cam lòng, cô ta thấy được lời nói Has đại sư ở phòng phát sóng của Quý Khinh Ngôn, nhưng cô ta cũng không cho rằng Quý Khinh Ngôn sẽ thật sự là một vị linh dược sư.

Sẽ gieo trồng linh thảo là bản thân Quý Khinh Ngôn tự mình nói, Has đại sư cũng chỉ có thể chứng minh linh thảo là thật sự, cũng không thể chứng minh Quý Khinh Ngôn chính là linh dược sư.

Hiện tại linh dược sư đều ít đến đáng thương, các chức vị ở hiệp hội Linh dược sư cùng Sở nghiên cứu đều ngồi đến bất mãn, lại sao có thể có linh dược sư từ bỏ đãi ngộ tốt như vậy để đi làm một cái tiểu chủ bá mệt sống mệt chết?

Dù sao Mạc Ni không tin.

Quý Khinh Ngôn tuyệt đối là kẻ lừa đảo.

Cậu ta có lẽ đã lừa gạt mọi người, nhưng không lừa được cô.

Cô ta muốn cho tất cả mọi người biết bộ mặt thật của Quý Khinh Ngôn, khiến cho Tống Hà hối hận vì quyết định đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK