• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bún 🐋

Các bé con ngồi nệm êm theo hàng, Hôi Hôi ngồi trên đùi Quý Khinh Ngôn, ngửa đầu nhìn cậu.

Ngay cả Phương Thực ôm tiểu Kỳ ngồi kế bọn nhóc.

"Nhân vật chính của chuyện là một cô gái ở Lang tộc." Quý Khinh Ngôn cúi đầu nhìn Hôi Hôi thoáng qua, "Không sai, cũng là cô nàng sói giống Hôi Hôi, chúng ta sẽ gọi cô là Lang tỷ tỷ."

Các ấu tể rất thích nghe kể chuyện, nhưng thường ngày hai người Hạ Lị và Phương Thực công việc bận rộn, khi nào rảnh rỗi mới kể chuyện cho mấy nhóc nghe.

Hiện tại được nghe Quý Khinh Ngôn kể chuyện xưa, không quan tâm cách mở đầu nhàm chán, mấy bé con đều nghiêm túc nghe kể.

"Chuyện xưa phát sinh hơn năm 5000 năm trước ở thời kỳ cổ niên, Lang tỷ tỷ sinh ra trong một gia đình thú nhân bình thường."

"Pháp lực cô yếu ớt cơ thể nhỏ gầy, còn bởi vì một lần ngoài ý muốn mà chân bị thương, dù ở hình người hay hình thú cũng không đi lại bình thường được, phải chịu đựng cười nhạo của mọi người."

"Ngay cả cha mẹ cô cũng không thể tiếp thu đứa con gái ' phế vật ' này, nhẫn tâm vứt bỏ cô."

Đồn Đồn không đành lòng mà nhíu nhíu mày: "Thật quá đáng."

Trẻ nhỏ ở đây đều trải qua cảm giác bị vứt bỏ, cho nên thấy đồng cảm, ngay cả Hôi Hôi ô ô một tiếng, chui vào lòng Quý Khinh Ngôn.

"Lang tỷ tỷ lưu lạc bên ngoài rất lâu, cô không có tiền mua thức ăn, chỉ có thể ăn những đồ mà người ta vứt; cô cũng không có tiền mua quần áo ấm, mùa đông tuyết rơi, cô chỉ có thể dùng là cây khô thay thế áo ấm giữ nhiệt, trốn trong hốc cây sưởi ấm."

"Lang tỷ tỷ thật sự quá cực khổ, rất nhiều lần đều thiếu chút nữa bỏ mạng, nhưng dù cuộc sống khó khăn như vậy cũng không đánh bại được cô."

"Cô có một giấc mơ, cô muốn sống sót, muốn mình lớn lên muốn mình trở nên mạnh mẻ, và muốn trở thành một người vô cùng ưu tú phi thường, sau đó quay lại nơi cô bị bỏ rơi hung hăng giẫm đạp nơi đó."

"Cô muốn nói cho mọi người biết, cô không phải ' phế vật ' mà họ nói, cô tin tưởng bản thân nhất định có thể thành công."

Heine vỗ cái cánh nhỏ, dường như muốn hỏi gì đó, nhưng thú hình của bé không thể mở miệng nói chuyện.

Đồn Đồn hỏi: "Vậy Lang tỷ tỷ thành công không?"

Quý Khinh Ngôn cười cười, tiếp tục nói:

"Sau đó, Lang tỷ tỷ gặp được một người rất tốt rất tốt với cô, chúng ta sẽ gọi ngài ấy là Lang lão sư đi."



"Lang lão sư cùng Lang tỷ tỷ trở thành người một nhà, Lang tỷ tỷ có nơi ở ổn định, chậm rãi lớn lên, cũng nỗ lực trở thành người vô cùng lợi hại......"

Lúc này đây, Heine nhịn không được biến thành hình người, trên người còn ăn mặc váy công chúa của Vu Văn Văn mua.

Bé gấp gáp không chờ nổi hỏi: " Lang tỷ tỷ sẽ trở về sao?"

Vu Văn Văn ngồi cạnh nghe kể chuyện như ngừng thở, thừa dịp lực chú ý của Heine đặt vài câu chuyện, cô nhẹ nhàng ôm bé vào lòng mình, cúi đầu hôn vào tóc bé.

"Đương nhiên sẽ trở về." Quý Khinh Ngôn chớp mắt, "Lang tỷ tỷ không chỉ trở về, còn đem từng người đã cười nhạo cô đánh ngã ra đất."

"Hơn nữa......"

"Sau này Lang tỷ tỷ trở thành người lợi hại nhất thú tộc."

Heine quơ quơ râu bướm trên đỉnh đầu, "Người lợi hại nhất? Là Thú vương sao?"

Quý Khinh Ngôn gật đầu: "Không sai, Lang tỷ tỷ chính là Thú Vương đầu tiên trong lịch sử thú tộc."

Đồn Đồn vad Heine đồng thời phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán.

【 Du du ngã tâm: Khó trách tui cảm thấy chuyện này quen quen, thì ra là chuyện về Thú vương Allison. 】

【 Thảo thảo thảo: Allison khi còn nhỏ cực khổ như vậy sao? Chủ bá có phải hóa hí kịch không? 】(?)

【 Vĩnh viễn yêu Ngôn lão sư: Lang lão sư chính là Ngôn lão sư đúng không!!! [ hưng phấn.jpg]】

"Không ai có thể nghĩ đến, khi còn nhỏ Lang tỷ tỷ bị người coi thường, thế nhưng có thể trở thành Thú vương." Quý Khinh Ngôn vuốt đầu xù lông của bé con trong lòng, đáy mắt xẹt qua một tia hoài niệm.

Heine tay nhỏ kéo ren váy công chúa, mày hơi hơi nhăn lại, trên mặt biểu tình như đang suy tư.

"Lang tỷ tỷ cuối cùng có thể trở thành Thú vương, là bởi vì cô tự tin, dũng cảm, cô tin tưởng bản có thể thành công, cũng không sợ thành công trên đường gian khổ, càng không thèm để ý người đời chế nhạo đả kích." Quý Khinh Ngôn nói.

Heine nhỏ giọng bổ sung: "Lang tỷ tỷ còn gặp Lang lão sư đối tốt với chị ấy."

"Không sai." Quý Khinh Ngôn cười gật đầu, "Tựa như Heine gặp được chị Lị Lị, Phương ca ca còn có bọn anh nữa, mọi người đều thương yêu em, đúng không."

Heine ngẩng đầu nhìn một vòng người vây quanh mình, đôi mắt chậm rãi, dần dần sáng lên.

Vu Văn Văn ôm chặt cánh tay, càng dùng thêm sức mà ôm Heine vào lòng, ánh mắt cảm kích nhìn về phía Quý Khinh Ngôn.

【 Nguyệt Lượng Viên Viên: Cái mũi lên men, Ngôn Ngôn ấm áp quá đi [ rơi lệ.jpg]】

【 Tui sợ bóng tối: Đừng nói Heine cùng bọn nhỏ, tui nghe xong này chuyện xưa của thú vương Allison đều giống vậy [ đầu chó.jpg]】

Đồn Đồn siết chặt nắm tay nhỏ: "Em sau này cũng muốn trở thành người lợi hại như Lang tỷ tỷ!"

Bé thỏ hoa nhĩ bên cạnh nhóc cũng nhảy nhảy vài cái, giơ một chân trước lên, đuôi nhung nhỏ phía sau run lắc.

Ngay cả rồng con trên vai Quý Khinh Ngôn cũng quơ quơ đuôi, nghe chuyện xưa đến say mê.

Chỉ có Hôi Hôi ngẩng đầu nhìn Quý Khinh Ngôn, trong mắt hiện một tầng hơi nước.

Chuyện xưa rất êm tai, kết cục cũng có hậu, nhưng Hôi Hôi lại cảm thấy cái mũi ê ẩm, trong lòng tràn ngập cảm giác khó tả.

Không phải chuyện buồn, nhưng lại làm bé muốn khóc



Hôi Hôi rất giống Lang tỷ tỷ, hơn nữa hai người đều là người Lang tộc, làm Quý Khinh Ngôn cho rằng Hôi Hôi là do Lang tỷ tỷ nhập vào.

Cậu cúi đầu hôn đôi mắt Hôi Hôi, nhẹ giọng nói bên tai bé: "Hôi Hôi đừng buồn, Quý ca ca cam đoan với em, về sau vẫn luôn vẫn luôn bên em, tựa như Lang lão sư vẫn luôn bên cạnh Lang tỷ tỷ ấy."

Hôi Hôi chông đầu vào lòng Quý Khinh Ngôn, dụi mắt hơi ưng ửng nước lên áo Quý Khinh Ngôn.

Chờ các bé con tới khu giải trí, Quý Khinh Ngôn hạ người Heine vẫy vẫy tay, nhỏ giọng nói: "Quý ca ca trộm nói cho Heine một bí mật."

Heine tò mò mà mở to hai mắt, hạ giọng giống cậu hỏi: "Bí mật gì ạ?"

Quý Khinh Ngôn: "Kỳ thật nha, vết bớt trên người mỗi ấu tể trước khi sinh ra đều do thiên sứ hôn lên! Điều đó đại biểu cho sự chúc phúc của thiên sứ, chỉ có những bé con phi thường thiên sứ mới có thể hôn môi bọn họ."

Heine sờ sờ vết bớt trên mặt, "Thật vậy ạ?"

Quý Khinh Ngôn cười gật đầu.

"Thế Quý ca ca thì sao?" bé hỏi, "Quý ca ca tốt như vậy, thiên sứ khẳng định cũng rất thích Quý ca ca?"

"Có nha." Quý Khinh Ngôn cởi cúc áo cao nhất, kéo cổ áo trường báo xuống.

Nhóc rồng trên vai Quý Khinh Ngôn ghé đầu thăm dò, liếc mắt thấy mấy vết lớn nhỏ, vết bớt màu hồng nhạt, từ cổ trắng nõn thon dài kèo xuống sườn, cực kỳ bắt mắt.

Được giải đáp án vừa lòng, râu bướm đỉnh đầu Heine lắc lắc nhảy bắn chạy ra.

Long Thời Mặc lại như cũ nhìn chằm chằm cổ Quý Khinh Ngôn, thẳng đến khi Quý Khinh Ngôn gài lại cúc áo, hắn mới thu hồi tầm mắt.

Hắn thấy Quý Khinh Ngôn trên cổ treo một sợi tơ hồng, đáy sợi tơ hồng có một vật đen.

Giống như vảy mày đen.

-

Tỉnh cầu Harper, viện dưỡng dục Harper.

Bên ngoài mưa to, những hạt mưa tát vào cửa sổ, phát ra tiếng vang bùm bùm.

Dilea nằm trên giường, thân thể hơi run rẩy. Nó bị bệnh, hiện tại đang phát sốt nằm trên giường nhìn mưa rơi.

Nó rụt người trong chăn, lỗ tai nhòng nhọn của tinh linh vì bệnh mà đỏ ửng lên.

Ba White cùng mẹ White ra ngoài, nếu bọn họ ở nhà, cũng sẽ không quản ấu tể bị bệnh.

Giữa trưa cơm, mẹ White đã quay về.

Hôm nay tâm tình cô ta dường như không tồi, cho ấu tể trong viện hơn nửa ổ bánh mì, hơn nữa không phải đồ để lâu, là mùi vị của bánh mì mới.

Dilea bị sốt không ăn uống nỗi, nhưng nhóc vẫn phải ăn hết bánh mì.

Nhưng nó không biết mẹ White còn lòng tốt thêm lần nữa hay không.

Mẹ White hình như có chuyện, cơm nước xong liền vội vã rời đi, đem rửa chén cùng với công việc vệ sinh khác giao cho ấu tể.

Cô ta đi quá vội vàng, thậm chí quên hình chiếu trong phòng.

Dilea bị mẹ White phân công quét nhà vui vẻ, nhóc có thể vừa làm vệ sinh vừa xem chương trình, cơ hội như vậy một tháng đều khó có được một lần.



Hình chiếu trên vách tường bằng quang não cũ, hình như đang chiếu một chương trình nào đó.

Màn hình có rất nhiều người, trong đó cũng có vài ấu tể giống Dilea, cùng mọi người ngồi quanh một anh trai, như đang kể chuyện xưa vậy.

Đang xem dung mạo rõ ràng của thanh niên, Dilea nhịn không được trừng lớn đôi mắt, tai nhòng nhọn của tinh linh run lên.

Anh trai đó lớn lên thật đẹp.

Không chỉ lớn lên đẹp, kể chuyện cũng rất êm tai.

Còn đặc biệt ôn nhu.

Dilea vừa dọn dẹp, vừa nghe anh trai tóc bạc kể chuyện.

Nó muốn trong phòng mẹ lâu thêm xíu, nhưng nhóc lo lắng mẹ White sẽ đột nhiên trở về, phát hiện nhóc xem trộm livestream sẽ phát nó, nhưng dù livestream như thế nào nó cũng phải đi ra.

Tuy luyến tiếc, Dilea vẫn lết thân thể đang phát sốt quay về phòng nhỏ bé của mình.

Chương trình livestream tên là《 Bụi bặm thiên sứ 》, chủ đề hình như là chăm sóc trẻ con ở viện dưỡng dục.

Dilea bọc mình trong chăn, cuộn thành một tiểu đoàn, chỉ lộ chổm tóc màu xanh ra ngoài.

Nó có chút hâm mộ mấy đứa trẻ ở viện dưỡng dục trong livestream.

Tuy viện dưỡng dục Harper và viện dưỡng dục kia đều bần cùng khó khăn, nhưng những người đó có thể ăn đồ mới, đồ ăn nóng hổi, bị bệnh sẽ có người kiểm tra cẩn thận chăm sóc họ.

Ngay cả lúc khổ sở, cũng sẽ có người nghĩ mọi cách an ủi, làm cho bọn họ vui vẻ hơn.

Nó thậm chí còn hâm mộ về chuyện Lang tỷ tỷ, bởi vì cô gặp một vị Lang lão sư đối tốt với cô.

Dilea hít hít cái mũi, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Nó không biết sự may mắn đó có đến với nó hay không.

___________________________________________

Bún: vì một sự khờ khạo mà phải làm hai chương liên tiếp. Định tiếp tục edit chương 21 nhưng edit qua lộn chương 22:))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK