• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bún 🐋

“Cậu muốn thử?” Hạ Lị hỏi lại, trong nháy mắt còn tưởng rằng bản thân nghe lầm.

【 Tùng Tiểu Thử: Ngôn Ngôn đừng thử, nếu bị cắn thì làm sao bây giờ QAQ】

【 Du du ngã tâm: Khuyên chủ bá cẩn thận, việc này không phải cậy mạnh là có thể làm, vẫn nên để nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc ấu tể tương đối đặc thù này. 】

【 Người dùng này đã bị che chắn:…… Không cần thiết, nhan sắc giá trị cao như sao không an an tĩnh tĩnh làm bình hoa xinh đẹp, một hai cứ phải nhảy nhót? 】

【 Nguyệt Lượng Viên Viên: Lầu trên? Ngôn Ngôn muốn thử làm sao lại xem là nhảy nhót?? 】

【 Một ngày tám chén nước: Bồng bột phát biểu……】

【 Người dùng này đã bị che chắn: Chuyện không thể thành một hai phải làm không là nhảy thì là cái gì? Nếu Chủ bá có thể thành công tui sẽ tặng ngư lôi để xin lỗi. 】

Số lượng người xem phòng phát sóng trực tiếp tăng thêm ba, lúc này náo loạn thành đoàn, làn đạn từ máy tính bay nhanh liên lục.

Quý Khinh Ngôn giải thích: “Tôi trước kia từng có kinh nghiệm chăm sóc ấu tể giống Hôi Hôi, cho nên muốn thử xem, nếu không thành công, liền dựa theo biện pháp của Hạ Lị, có thể chứ?”

Hạ Lị tự hỏi trong chốc lát, ngay sau đó gật gật đầu.

Quý Khinh Ngôn đỡ Long Long ngồi lên vai mình, sau đó ngồi xổm xuống, hạ mình bằng với ấu tể rồi vươn tay.

“Hôi Hôi, nhìn anh này.” Quý Khinh Ngôn chậm rãi từ từ nói.

【 Người dùng này đã bị che chắn: A! còn không bằng Hoa tỷ [ xem thường.jpg]】

【 Ô lạp: Im lặng xem đi, đừng nhảy nhót lung tung! 】

Giây tiếp theo, làm mọi người, bao gồm cả bốn phòng phát sóng trực tiếp gần ngàn người xem kinh ngạc chính là, câu nói vô cùng đơn giản lại khiến ấu tể màu xám kia nay giờ vẫn luôn im lặng không nhúc nhích, lại giật giật lỗ tai, thật sự ngẩng đầu nhìn về phía Quý Khinh Ngôn.



Quý Khinh Ngôn hướng về phía Hôi Hôi vươn tay, ấu tể màu xám theo bản năng mà trốn ra sau một chút, nhưng nó rất nhanh phát hiện, cái tay kia dường như không tính toán đụng vào bé, mà là ngừng trước người bé, khoảng cách từ cánh tay đến người bé là một khoảng cách an toàn.

“Muốn sờ sờ sao?” giọng nói Quý Khinh Ngôn nhỏ nhẹ, dẫn đường cho bé con sói xám nhỏ, “Thử chạm vào anh một chút đi, sẽ không đau đâu.”

【 Kim cương babi: Đậu má! Không cẩn thận liền chuyển sang hình thức cộng cảm, góc nhìn của Hôi Hôi thoải mái quá đi!!! 】

【 Nguyệt Lượng Viên Viên: Có thể thay đổi hình thức xem sao?! Trước kia phòng phát sóng trực tiếp đều là tự động, mình không thể khống chế sao? Đây là công năng mới hả? [ yêu yêu.jpg]】

Có số ít người đi đầu, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi đổi góc bình từ bình thường, điều chỉnh thành hình thức xem cộng cảm sơ cấp, có thể xem góc nhìn của Hôi Hôi.

Giây tiếp theo, từ góc nhìn khán giả liền thấy, trước màn hình máy tính hiện ra một thanh niên gương mặt phóng đại.

Góc nhìn này là một góc chết điển hình, những bức ảnh tự chụp từ góc độ này đều tự đen, nhưng thanh niên xuất hiện trên màn hình lại không chịu chút ảnh hưởng nào.

Người thanh niên có mái tóc màu bạch kim mỉm cười, vài sợi tóc dài xoã ra sau tai xẹt qua khuôn mặt tái nhợt, trong đôi mắt màu lục hiện rõ thân ảnh nho nhỏ màu xám.

Mọi người gần như đều cho rằng người bị thanh niên nhìn chăm chú vào chính là mình, bọn họ có thể nhìn nốt ruồi đo đỏ nơi khóe mắt thành niên. Có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu của người thanh niên phảng phất như mang theo sức mê hoặc lạ lùng, thậm chí có thể ngửi thấy hương thơm thảo dược nhẹ nhàng tươi mát từ trên những ngón tay trắng nõn của người thanh niên truyền đến.

Sử dụng góc nhìn Hôi Hôi khán giả theo bản năng ngừng lại hô hấp, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi đều trở thành hư không, nhẹ nhàng thoải mái đến mức như mới vừa tắm suối nước nóng, nằm trên chiếc giường lớn êm ái.

【 tui sợ bóng tối: Đậu má!!! 】

【 Đặt tên ngẫu nhiên: Tui mới tới, xin hỏi chủ bá có liều thuốc thư giản không [ chảy nước miếng.jpg]】

【 yên lặng: Một người bị mất ngủ quỳ cầu Ngôn Ngôn trở thành chủ bá giấc ngủ! Mẹ tui sẽ không bao giờ lo lắng tui bị mất ngủ nữa!!! 】

【 Tùng Tiểu Thử: Tui khiêng không được ô ô ô cái cảm giác này chữa lành quá điQAQAQ】

【 Ngôn Ngôn Ngôn Ngôn: Sao không ai cản tuiii!!! [ dù sao tui cũng không được.jpg]】

【 Thịt thịt thịt tặng chủ bá bom nước ×10】

……

Phòng phát sóng trực tiếp trở nên náo nhiệt, Quý Khinh Ngôn cũng không chú ý tới.

Cậu lẳng lặng nhìn sói con màu xám, hơi khom người, lần nữa đưa tay lại gần sói nhỏ.

Cuối cùng, khoảng cách tay tới sói con chỉ có một centimet.

Một bên Hạ Lị khẩn trương sắp ngừng thở, tuy rằng Quý Khinh Ngôn tay còn chưa đụng tới Hôi Hôi, nhưng nếu như trước kia, hành động tiếp cận chậm rãi đã có thể khiến cho Hôi Hôi cảnh giác phòng bị, nhưng Hôi Hôi lúc này lại không né tránh, tình huống hiện tại đang phát triển theo hướng tốt.

【 Trứng xào cà chua chỉ ăn trứng: Hôi Hôi xích tới đi! Làm tui cọ một chút! Một chút thôi QAQ】

Khi đối mặt với ấu tể, Quý Khinh Ngôn từ trước giờ vẫn luôn kiên nhẫn, lúc này cũng không ngoại lệ, chẳng sợ Hôi Hôi hồi lâu như vậy không tích cực đáp lại, cậu đều không bỏ tay xuống.



Không có ai chú ý tới, Long Thời Mặc ngồi trên vai Quý Khinh Ngôn, dùng ánh mắt kì dị vừa phức tạp nhìn Quý Khinh Ngôn.

Trừ cậu ra, những người ở đây đều không phát hiện, khi Quý Khinh Ngôn vươn tay ra bao bọc một tầng tinh thần lực ôn hòa thuần túy.

Tuyệt đối một người bình thường không có khả năng tinh thần lực cường đại này, thao tác tinh thần lực thuần thục, cũng tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.

Liền tính là rất nhiều cường đại đại pháp sư, cũng không nhất định có thể tùy tâm sở dục mà thao tác chính mình tinh thần lực.

Long Thời Mặc ôm cái đuôi, hắn hiện tại vẫn không thể xác định Quý Khinh Ngôn rốt cuộc có phải là Ma tộc Carl bay không. Nhưng hắn có thể khẳng định là Quý Khinh Ngôn không phải Carl, thân phận thật của cậu ta cũng không đơn giản như bên ngoài.

【 Người dùng này đã bị che chắn: Lâu như vậy vẫn không phản ứng, chủ bá từ bỏ đi, vô dụng [ buông tay.jpg]】

【 Người cuồng tập thể hình: Tuy rằng lầu trên kia nói chuyện không dễ nghe, nhưng đó là sự thật, ấu tể sẽ không vì cậu đẹp mà cho cậu mặt mũi [ xem thường.jpg]】

Quý Khinh Ngôn cùng Hôi Hôi giằng co thật lâu, lâu đến mức tia hi vọng trong lòng Hạ Lị bốc cháy lại lần nữa tan biến, chuẩn bị lên tiếng đánh gãy hành động Quý Khinh Ngôn, sói con màu xám đột nhiên cự động.

Quả cầu xám nhỏ nãy giờ bất động đột nhiên quơ quơ cái đuôi, hai chân phía trước bước tới, đầu nhỏ lông xù xù hướng về phía trước, làm ra động tác ngửi, dường như phân biệt mùi hương trên người Quý Khinh Ngôn.

【 Tôi sợ bóng tối: Chính là như vậy! Dùng lực ngửi một chút! Mùi hương chủ bá dễ chịu quá [ người này đã điên.jpg]】

【 Nguyệt Lượng Viên Viên: Phía trên phía trên [ an tĩnh nằm.jpg]】

“Lại gần một chút.” Quý Khinh Ngôn nhỏ giọng cổ vũ ấu lang, “Đúng vậy, chính là như vậy, thử chạm vào anh nào.”

Lúc này Hôi Hôi muốn lại gần Quý Khinh Ngôn, nghe được đối phương ôn nhu cổ vũ, nó rụt rụt cổ kéo về một chút khoảng cách, ngay sau đó lại lần nữa cất bước về phía trước, nhẹ nhàng chậm rãi dùng mặt có lông xù xù chạm vào bàn tay Quý Khinh Ngôn.

Chạm được một chút, quả cầu xám dừng lại.

Quý Khinh Ngôn hỏi nhóc: “Thế nào, không cảm thấy thoải mái sao?”

Quả cầu màu xám lắc lắc cái đuôi, từ trong cổ họng phát ra một tiếng ô ô, không chạm tay Quý Khinh Ngôn nhưng cũng không có đường lui.

Nhưng cái chạm chưa đến một giây đồng hồ kia lại làm Quý Khinh Ngôn cảm nhận được suy nghĩ của Hôi Hôi.

Hôi Hôi cũng không bài xích cậu, thậm chí là thích mùi hương trên người cậu, mà nhóc hiện tại bất động chẳng qua vì tính cách không cho phép. Nhóc cũng có không thói quen chủ động đi tiếp xúc với người khác, cái chạm vừa rồi đã là cực hạn của nhóc.

Quý Khinh Ngôn không tiếng động mỉm cười, dứt khoát mà vươn một cái tay khác ra đem quả cầu màu xám không chịu chủ động lần nữa ôm vào lòng: “Bé ngoan, Hôi Hôi giỏi quá!”

Đột nhiên bị người ôm vào lòng, tiểu sói xám theo bản năng đá chân hai lần, nhưng rất nhanh nhóc liền không giãy giụa nữa, thuận theo mà ngoan ngoãn dựa vào ngực Quý Khinh Ngôn.

“Thành, thành công?” Hạ Lị không thể tin được mà trừng lớn đôi mắt.

【 Tùng Tiểu Thử: A a a tui bị Ngôn Ngôn bế lên nè!!! 】

【 Nguyệt Lượng Viên Viên: A tui đã chết! Tui đã chết!!! 】



【 yên lặng: Đỉnh cao nhân sinh! Tui đã ghi hình!! Tui sẽ ghi nhớ suốt đời!!! 】

【 Một ngày tám chén nước: Chủ bá thành công [ tán thưởng.jpg]】

【 Ô lạp: Phía trước nói tặng 10 ngư lôi để xin lỗi cmnr đâu rồi? Ra đây mau lên!!! 】

【 Người dùng này đã bị che chắn: Đừng mắng đừng mắng là tui hạ tiện là tui sai rồi tui xin lỗi [ nhẹ nhàng quỳ xuống.gif]】

【 Người dùng này đã bị che chắn tặng cho chủ bá ngư lôi nước sâu×2】

【 Người dùng này đã bị che chắn: Một cái người ngư lôi nước sâu xin lỗi, còn có một cái ngư lôi nước sâu quỳ cầu Ngôn Ngôn đừng kéo tui đá ra phòng phát sóng trực tiếp [ tui sai rồi tui thật sự sai rồi QAQ.jpg]】

Quý Khinh Ngôn nhẹ nhàng vuốt lông mềm Hôi Hôi nhu thuận, lén lút dò ra một tia tinh thần lực, quét cơ thể Hôi Hôi một vòng.

Quả nhiên là vậy, cậu thở dài một tiếng.

Tuy cảm xúc Hoa Tả không thay đôi, trong nhưng mắt không nhịn được lộ ra tia kinh ngạc cảm thán, cô hỏi: “Cậu như thế nào làm được?”

Cô cũng vừa thử tiếp xúc Hôi Hôi, cho nên cô biết làm việc này không dễ dàng gì, cô dùng tất cả cách cũng không tiến triển, Quý Khinh Ngôn lại chỉ nói nói mấy câu liền thành công.

Hoa Tả thậm chí không xác định ấu tể nhỏ thật sự có thể nghe hiểu những gì Quý Khinh Ngôn nói không.

Hạ Lị là người vui nhất trong mọi người, cô lau đi khóe mắt tràn nước mắt, giọng nói kích động: “Thật tốt quá, thật là thật tốt quá!”

“Cậu, cậu như thế nào, làm được?” chưa bao giờ mở miệng Phương Thực, giọng nói anh có chút nghẹn ngào, còn có hơi lắp bắp.

Quý Khinh Ngôn rũ mắt, thương tiếc mà nhìn thoáng qua ấu tể trong lòng, “Hôi Hôi kháng cự người khác tiếp xúc, không phải do chấn thương tâm lý.”

Hạ Lị có chút khó hiểu: “Không phải vấn đề tâm lý? Vậy là gì?”

“Tôi vừa mới dùng tinh thần lực kiểm tra rồi một chút,” Quý Khinh Ngôn nhẹ giọng nói, “Là linh hồn lực của Hôi Hôi có vấn đề nhỏ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK