• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Học kỳ mới, giáo viên piano của Cao Quý Đồng vẫn là Tần Ngữ.

Khả năng chơi đàn của Cao Quý Đồng vẫn không gì tiến bộ, ông cụ Cao biết cậu không thích, cũng không nghĩ đến việc thay đổi nữa. Tần Ngữ theo thường lệ mỗi tuần đến dạy cho Cao Quý Đồng một lần, Cao Quý Đồng lấy lệ, 2 tiếng đồng hồ cũng trôi qua.

Dạy đứa trẻ như này đối với Tần Ngữ mà nói không khó cũng khó, không khó là cô ta không cần bận tâm lắm, khó là với tư cách là một người yêu thích piano, cô ta rất khó chịu đựng sự thờ ơ của Cao Quý Đồng đối với piano.

Cao Quý Đồng rất thông minh, nhưng cậu không chăm chỉ, đàn thế nào cũng cứng nhắc và nhạt nhẽo, hoàn toàn không thể hiện được vẻ đẹp mềm mại của piano. Tần Ngữ trên mặt kiên nhẫn, nhưng lòng không kìm lại được nhìn về phía nhà bếp, cô ta đã không gặp Lý Nhiễm mấy ngày. Mọi khi mỗi lần cô ta đến, cô đều lặng lẽ ở trong bếp, tự tay làm một vài món điểm tâm tiếp đãi cô ta, dịu dàng khiêm tốn, không giống với những người khác mà cô ta từng gặp.

Tới lui nhà giàu, cô ta mơ hồ từng nghe một vài tin đồn, quả thực rất khó tưởng tượng cô là loại người đó. Sau đó mới tìm hiểu, tại sao trước kia cô ta chưa bao giờ gặp bố của Cao Quý Đồng.

Bố của Quý Đồng, nghĩ đến người đó, cô ta vội vàng thu ánh mắt lại.

“Cô giáo Tần, cô uống chút trà, nghỉ ngơi một lát nhé.” Dì Chương bưng trà lên, thật khó mới nghỉ ngơi, Cao Quý Đồng vội vàng nhảy từ trên ghế piano xuống, nói muốn đi vệ sinh.

“Đứa trẻ này.” Dì Chương bất lực lắc đầu, bỗng nhận được một cuộc điện thoại, bên đó hình như đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt bà ấy liền thay đổi, Tần Ngữ lập tức chu đáo nói, “Nếu cô bận thì đi làm việc đi, hôm nay tôi rảnh, có thể ở cùng Quý Đồng một lúc nữa.”

Dì Chương đã tiếp xúc nhiều lần với Tần Ngữ, đón nhận ân huệ này, “Vậy hôm nay phiền cô giúp tôi trông Quý Đồng một lúc, tôi rất nhanh sẽ quay về.”

Dì Chương vừa đi, trong phòng khách chỉ còn lại Tần Ngữ, cô ta không dám động lung tung xung quanh, kiên nhẫn ngồi ở đó đợi Cao Quý Đồng.

10 phút trôi qua, Cao Quý Đồng vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh. Cô ta nhịn không được, bước đến nhà vệ sinh nhẹ nhàng gõ cửa, “Quý Đồng, con vẫn ở trong đó sao?”

Bên trong rất lâu mới truyền đến giọng nói của Cao Quý Đồng, “Cô giáo Tần, cánh tay của con hình như trật khớp rồi.”

Tần Ngữ hoảng hốt, lập tức mở cửa, Cao Quý Đồng ngồi trên nắp bồn cầu, một tay đang đỡ cánh tay kia. Cậu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Ngữ, Tần Ngữ ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng vết thương của cậu, liền đưa cậu đến bệnh viện. Cao Quý Đồng gật đầu, nhịn cơn đau đứng dậy, Tần Ngữ vừa đỡ cậu ra ngoài, vừa gọi điện thoại cho Lý Nhiễm, điện thoại đổ chuông rất lâu cũng không có ai bắt máy, cô ta chỉ có thể hỏi Cao Quý Đồng: “Quý Đồng, con nhớ điện thoại của bố không?”

Cao Quý Đồng thấy cô ta gọi điện thoại cho Lý Nhiễm, nghe thấy hỏi điện thoại của Cao Lãng, mặc dù không muốn, vẫn tỏ ý trong đồng hồ điện thoại của cậu có điện thoại của Cao Lãng.

Tần Ngữ nhẹ nhàng tháo đồng hồ điện thoại của cậu xuống, điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Cao Lãng đang họp, nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện tên của Cao Quý Đồng ngẩn ngơ một tý. Đứa nhóc này chưa bao giờ gọi điện thoại cho anh, anh thoáng do dự, đứng dậy bắt máy, cúp điện thoại vội vàng tan họp, nhanh chóng từ công ty đến bệnh viện.

Lúc đến bệnh viện, bác sĩ nhìn về người đàn ông trẻ tuổi vội vã đi đến, hỏi: “Anh là người giám hộ của đứa nhỏ?”

Cao Lãng nói phải, bác sĩ dặn dò những việc phải chú ý, lại kê ít thuốc. Tần Ngữ đứng bên cạnh, màn hình điện thoại sáng lên, cô ta nhìn thoáng qua là Lý Nhiễm, Cao Lãng đúng lúc nhìn cô ta một cái, cô ta bỏ điện thoại xuống giống như ma xui quỷ khiến.

“Vẫn còn đau sao?” Ánh mắt của Cao Lãng chỉ dừng lại trên người cô ta một giây, cuối cùng đừng lại trên người Cao Quý Đồng.

“Không đau.” Cao Quý Đồng cảm thấy anh bị điếc, cậu vừa mới nói không đau.

Cao Lãng thấy Cao Quý Đồng không muốn để ý đến anh lắm, ngực không thông.

Nít ranh, đau lắm thôi bỏ đi.

Cao Quý Đồng thấy Cao Lãng đưa tay sang, chỉ lo anh ôm cậu, nhanh chóng xuống khỏi ghế, Cao Lãng thoáng ngừng lại, thu tay về, đứng dậy nhìn về phía Tần Ngữ: “Cô chính là cô giáo Tần gọi điện thoại sao? Cảm ơn cô.”

Tần Ngữ vội nói không cần cảm ơn, chầm chậm cúi đầu xuống.

Cao Lãng khách sao nói cảm ơn một lần nữa, ra khỏi bệnh viện, ngăn một chiếc taxi cho Tần Ngữ, sau khi tiễn cô ta đi, mới đưa Cao Quý Đồng về nhà.

Cao Quý Đồng lên xe cứ giả vờ ngủ ở phía sau, Cao Lãng nhẫn nại sự nóng giận, về nhà vẫn không nhìn thấy Lý Nhiễm. Dì Chương vừa từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Cao Quý Đồng bị thương, đau lòng vội xin lỗi Cao Lãng, Cao Lãng không đành trách cứ bậc trên, xách Cao Quý Đồng về phòng, để cậu nghỉ ngơi.

Cao Quý Đồng không nói nên lời, cậu ngã cánh tay chứ không phải ngã chân, càng huống hồ sau khi nối tay xong cậu cũng không đau lắm, nhưng Cao Lãng có vẻ không phải là thương lượng với cậu, cậu chẳng muốn tranh cãi với anh, đưa tay không đau ra, “Lấy giúp tôi Ipad, tôi muốn xem Người Sắt một lát, cảm ơn.”

Cao Lãng chiếu phim cho cậu, ra sức vò đầu cậu, “Cố gắng xem Người Sắt của con, đừng động lung tung, có chuyện gì thì gọi bố.”

Cao Quý Đồng lấy lệ gật đầu hai cái, tỏ ý anh có thể rời đi. Cao Lãng hờn dỗi, đóng cửa đi mất.

Vừa đi ra, anh bảo dì Chương gọi điện thoại cho Lý Nhiễm, biết cô đang trên đường về nhà, nói với dì Chương: “Dì Chương, hôm nay dì về trước đi, tôi không đến công ty, ở đây có tôi rồi.”

Dì Chương cẩn thận nhìn sắc mặt của anh, muốn khuyên giải lại sợ phản tác dụng, cuối cùng chỉ có thể thở dài, bảo bọn họ tự thương lượng.

Cao Lãng vẫn đang đợi, đợi đến khi Cao Quý Đồng xem người Sắt rồi ngủ, sau đó mới chờ Lý Nhiễm quay về. Cô vừa đi vào, ngay cả giày cũng không thay, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Cao Lãng, đi thẳng về phía phòng ngủ của Cao Quý Đồng, nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ yên bình của cậu mở thở phào.

Lúc Tần Ngữ gọi điện, cô đang chuyển dọn đồ, cả người lúc này vẫn toàn là bụi bặm. Cô xem thử cánh tay của Cao Quý Đồng, lại nhìn thử thuốc và phim chụp X-quang bỏ ở đầu giường, đại khái biết cậu chỉ lại trật khớp.

Thấy Cao Quý Đồng ngủ say, cô không làm ồn cậu, đứng dậy bước ra ngoài.

Cao Lãng tựa ở hành làng, Lý Nhiễm vừa nhìn vẻ mặt của anh, đã biết phải ứng phó với sự tức giận của anh, may mà cô đã có kinh nghiệm, nhẹ giọng nói một câu: “Quý Đồng ngủ rồi.”

Ý của câu này là, đổi nơi khác cãi nhau.

Cao Lãng lạnh lùng nhìn cô một cái, xoay người đi về phía phòng khách, Lý nhiễm đi phía sau anh, lúc đi đến phòng khách, Cao Lãng thấy cô đi đến cửa, nghĩ rằng muốn chạy, mấy bước lớn đã bắt kịp, kết quả cô chỉ là cúi xuống lấy giày.

Cô vẫn còn thời gian để thay giày, Cao Lãng bị cô chọc giận đến cực điểm, lạnh lùng chất vấn: “Tôi lại muốn biết, mỗi ngày cô có chuyện gì quan trọng ở bên ngoài, quan trọng đến mức bỏ thằng bé ở nhà một mình, chẳng ngó ngàng gì tới nó.”

Lý Nhiễm bình tĩnh trả lời: “Chuyện của em, không cần phải nói với anh. Quý Đồng không ở nhà một mình, dì Chương ở đây, cô giáo Tần cũng ở đây.”

Đây là chuyện không ngờ, cho dù cô ở đây, cũng sẽ xảy ra.

Cao Lãng bị thái độ của cô chọc giận đến mức đầu thoáng đơ ra, cô đây là có ý gì? Mỗi ngày cô đều ở bên ngoài không về nhà, vẫn còn lý sự?

“Lý Nhiễm, cô đừng quên, lúc đầu là cô muốn sinh thằng bé.”

Lý Nhiễm thay giày xong, bình tĩnh nhìn thẳng mắt anh, nói: “Em không quên.”

Cao Lãng bị ánh mắt của cô châm chích, “Vậy giờ cô là ý gì?”

“Em không có ý gì.” Cô trả lời không chút cảm xúc, “Quý Đồng không phải lần đầu cánh tay trật khớp, thằng bé thích vận động, trước kia cũng từng bị thương. Có thể là anh lần đầu tiên thấy, cho nên có chút không thích ứng.”

Cao Lãng đứng hình bởi lời nói của cô.

“Thằng bé rất kiên cường, bị thương cũng sẽ không khóc, nếu em buồn và đau lòng, thằng bé sẽ càng buồn hơn. Nó là một đứa trẻ rất độc lập, không thích em quản nó quá nhiều, càng không thích người khác quản nó.”

“Em biết anh không hiểu rõ những việc này, cho nên tức giận cũng rất bình thường. Nhưng anh không cần nhấn mạnh với em, trước kia là em muốn giữ lại Quý Đồng. Em chăm sóc thằng bé rất tốt, chưa từng làm phiền đến anh, em tự cho rằng mình là một người mẹ cũng coi như đạt yêu cầu.”

Cô nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng những lời nói ra giống như cái búa đánh vào ngực anh, đánh đến nỗi ngực đau nhói, đầu choáng váng.

“Cô bây giờ, là đang trách tôi?” Anh chắc là hết sức tức giận, giọng nói có chút phát run.

“Không.” Ánh mắt của Lý Nhiễm quá mức ôn hoà, dùng giọng điệu bình thường thảo luận thời tiết nói, “Anh từng nói, em không có tư cách trách móc anh. Em cũng không trách bất kỳ ai, đi đến hôm nay đều là sự lựa chọn của bản thân em.”

“Vậy cô đang hối hận?”

“Em không hối hận đã sinh Quý Đồng.” Cô bình tĩnh đáp, “Những cũng không phải hoàn toàn không hối hận.”

“Em cũng giống như anh, hối hận tối đó không rời đi. Còn có chút hối hận, hối hận đã thích anh.” Câu nói cuối cùng, cô nói rất nhẹ.

Lúc đó cô quá nhỏ không đủ chín chắn, cho rằng thích chính là chiếm hữu. Thực ra, thật sự thích một người, không nhất định phải chiếm hữu, chỉ cần anh ấy hạnh phúc vui vẻ là được.

“Mẹ ơi.” Cao Quý Đồng dường như nghe thấy giọng của Lý Nhiễm, dụi mắt xuống giường, mở cửa quả nhiên đã nhìn thấy Lý Nhiễm.

Lý Nhiễm ngay lập tức lộ ra nụ cười dịu dàng, đi về phía cậu.

“Xin lỗi, Quý Đồng, bây giờ mẹ về.” Cô áp hai má vào khuôn mặt nhỏ của Cao Quý Đồng, nhiệt độ cậu bình thường, không phát sốt, “Còn đau không? Có chỗ nào khác khó chịu không?”

“Không đau ạ, không sao hết, mẹ. Chỉ là trật khớp, chú bác sĩ lập tức nối lại ổn rồi.” Cậu sờ tóc của Lý Nhiễm, để thể hiện sự an ủi.

Cậu sợ Lý Nhiễm buồn nhất, lúc nhỏ cậu phát sốt, nửa đêm mở mắt luôn thấy cô lặng lẽ khóc.

“Có đói không? Mẹ nấu cơm cho con ăn?” Lý Nhiễm cười.

“Hơi đói ạ.”

“Muốn ăn gì nào?”

“Uhmm, gì cũng được ạ.”

“Được, thế con lên giường nghỉ ngơi, chút nữa ra ăn, đừng đồng cánh tay lung tung.”

“Vâng.”

Lý Nhiễm dỗ Cao Quý Đồng về phòng, quay người lại nhìn thấy Cao Lãng vẫn đứng ở đó. Sắc mặt anh thầm trầm, cô lặng lẽ thở dài.

Anh luôn thích tức giận như thế, không tốt cho sức khỏe. Chỉ có điều, đợi cô rời đi, anh có lẽ không bực mình gì cả.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy có lẽ nên nói một tiếng với anh trước, như vậy anh sẽ dễ chịu hơn chút. Vẫn chưa đợi đến khi cô bước đến bên cạnh anh, anh đã bước qua cô, về phòng đóng cửa lại.

Cao Lãng cố gắng bình tĩnh, nhưng cảm thấy càng kiềm chế thì càng tức giận.

Hối hận? Bây giờ cô hối hận đã quá muộn rồi không.

Cô đảo loạn cuộc đời của anh, nói một câu hối hận nhẹ nhàng như thế, chính là muốn ân oán hai bên biến mất?

Cô dựa vào đâu mà hối hận? Có tư cách gì để hối hận? Ai cho phép cô hối hận? Anh không cho phép cô hối hận!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK