Lý Nhiễm sẽ không dễ dàng bộc lộ sự thương nhớ, Cao Lãng càng không dám đưa ra yêu cầu gì với cậu, vì vậy cậu chơi đến nỗi hoàn toàn quên mất thời gian. Khi Cao Lãng đến đón cậu, cậu lại đen đi hai tông, hoàn toàn không trân trọng làn da đẹp mà Lý Nhiễm di truyền cho cậu.
Một khoảng thời gian không gặp, Cao Lãng phát hiện nhìn thấy Cao Lãng cũng không đáng ghét lắm. Anh gầy đi rất nhiều, cả người có vẻ như không có tinh thần gì, nếu không phải nụ cười và vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như vậy, cậu có chút không dám nhận.
Tình cảm bố con họ hời hợt, rất lâu không gặp nhau cũng không nói lời gì tốt cả, sau khi Cao Quý Đồng chui lên xe, hỏi anh: “Mẹ tôi đâu?”
Hôm qua Lý Nhiễm nói sẽ đến đón cậu, ai ngờ người đến là Cao Lãng.
Ngày thường Cao Lãng không dám liên lạc với Lý Nhiễm, cũng là sáng nay đột ngột nhận được điện thoại của cô, nói cô có chút chuyện không đón Cao Quý Đồng được, nhờ anh đến một chuyến. Anh nhanh chóng đồng ý, trì hoãn công việc của một ngày, ông Cao vẫn muốn ở lại đây tiếp tục nghỉ dưỡng, chẳng hỏi han chuyện của anh và Lý Nhiễm, anh ăn bữa trưa cùng ông cụ rồi đưa Cao Quý Đồng về thành phố.
“Cửa tiệm cô ấy có việc, không đi được. Sao thế, bố đích thân đến đón con, con còn không vui sao?” Cao Lãng giỏi nhất dùng cách này hoá giải vấn đề, Cao Quý Đồng quả nhiên dời sự chú ý, lộ ra vẻ không còn gì để nói.
Cao Lãng đưa Cao Quý Đồng vào nội thành, không chắc chắn lắm phải đưa cậu đến đâu. Buổi sáng Lý Nhiễm gọi điện cho anh, chưa nói được mấy câu đã cúp máy rồi, khiến anh cảm thấy cô không muốn nói nhiều với anh. Anh đã gửi mấy tin nhắn Wechat cho cô, cô vẫn chưa trả lời lại.
Anh do dự, cuối cùng quyết định đưa Cao Quý Đồng đến tiệm trước, thầm nghĩ mẹ con họ không gặp nhau một khoảng thời gian rồi, chắc là muốn gặp nhau ngay lập tức, vừa đi vào con hẻm, đã nghe thấy trong sân truyền đến tiếng cãi nhau ầm ĩ, anh không quan tâm quá nhiều, sải bước mặc kệ Cao Quý Đồng.
Cao Quý Đồng bước chân ngắn nhỏ, làm thế nào cũng không đuổi kịp anh, đến khi cậu chạy tới cổng sân, trong đám người phát ra tiếng la hét.
Cậu dựa vào cơ thể nhỏ bé, chen vào trong đám người hỗn loạn, cuối cùng tìm thấy Lý Nhiễm.
Người lớn xung quanh đi lại lộn xộn, ồn ào không biết đang làm gì, Cao Quý Đồng nhìn thấy Cao Lãng đang ôm Lý Nhiễm quay lưng về phía cậu, máu đỏ tươi thấm đẫm tóc anh, chảy xuống cổ mới lộ ra màu đỏ tươi.
Lý Nhiễm sững sờ, hồi lâu không phản ứng lại, Cao Quý Đồng nhanh chóng chen đến trước mặt cô, Tiểu Vi kéo tay cậu lại, không cho cậu đền gần phía trước, vội vàng che mắt cậu.
“Quý Đồng, không sao đâu, cháu đừng sợ nhé.”
Trước mắt Cao Quý Đồng một màu đen, nghe thấy có ai đó xung quanh đang điện thoại gọi xe cứu thương, cách đó không xa truyền đến tiếng còi báo động, sân nhỏ lập tức hỗn loạn, trong hỗn loạn, Cao Quý Đồng nghe thấy giọng của Cao Lãng, anh còn cười hi hi, tựa như giọng dỗ dành trẻ con: “Này, Lý Tiểu Nhiễm, em đừng khóc đấy, vết thương nhỏ thôi, không đến mức đó chứ.”
Sau đó lại nghe thấy anh mắng: “Các người là một đám ăn hại gì thế, có người gây sự còn không gọi điện thoại kêu người báo cảnh sát.”
Nghe anh vẫn còn sức mắng người khác, Cao Quý Đồng thở phào nhẹ nhõm.
Chưa bao lâu cảnh sát đã đến, cậu cũng được Tiểu Vi ôm đến chỗ khác. Đợi đến khi mọi chuyện giải quyết tàm tạm rồi, Cao Quý Đồng tạm biệt Cao Lãng, trên đầu anh đã băng vải trắng, khuôn mặt vốn đã gầy đi không có chút hồng hào nào.
Lý Nhiễm nấu canh cho anh, anh uống cẩn thận từng li từng tí. Nhìn thấy Cao Quý Đồng, anh không được tự nhiên quay đầu đi, không muốn để cậu nhìn thấy bộ dạng thảm hại của anh.
Cao Lãng uống canh xong, giải quyết mọi chuyện gần xong liền đi mất, những tên côn đồ mới đến gần đây không làm rõ tình hình đã đến gây chuyện, Triệu Dục không ở đây, Triệu Húc cũng đi công tác, trong tiệm chỉ còn lại mấy nhân viên và Lý Nhiễm. May mà Cao Lãng xuất hiện kịp thời, nếu không thì cái chai này đập trúng người Lý Nhiễm, anh không làm ra tiếng động lớn hơn một chút là sẽ không ngừng.
Anh đi rất nhanh, Lý Nhiễm vẫn chưa kịp nói với anh một tiếng cảm ơn. Thậm chí mấy ngày sau đó, Lý Nhiễm cũng không liên lạc được với Cao Lãng, Lý Nhiễm hỏi thăm tình trạng vết thương của anh, anh chỉ trả lời một tin.
Cao Lãng: Đừng quan tâm anh, anh sợ anh sẽ đổi ý.
Lý Nhiễm thấy vậy thì không hỏi nữa.
Nhìn điện thoại không kêu nữa, Cao Lãng thở dài nhẹ nhõm. Nhưng con người luôn thích tưởng tượng một vài chuyện không thể, sau đó vì điều này mà đau khổ.
Điều này còn khó khăn hơn nhiều so với nỗi đau thể xác.
Nghĩ đến cuộc sống dài đằng đẵng sau này, anh mờ mịt không biết nên trải qua như thế nào.
Vết thương trên đầu của Cao Lãng, anh cảm thấy không dễ nhìn lắm, cũng không muốn để Cao Quý Đồng nhìn thấy. Cao Quý Đồng gọi điện cho anh, hỏi đầu anh có còn đau không, anh nói không đau nữa. Cao Quý Đồng muốn đến thăm anh, anh từ chối vô cùng quả quyết, “Được rồi, biết con quan tâm bố rồi, con ở nhà với mẹ đi, đừng chạy lung tung khắp nơi.”
Cao Quý Đồng hỏi: “Có phải ông xấu đi rồi không?”
Cao Lãng đáp: “Dù con xấu thì bố cũng không xấu được.”
Cao Quý Đồng rất cạn lời cúp máy, sau đó vẫn nhờ tài xế đưa cậu thăm Cao Lãng. Cao Lãng khâu hai mũi sau đầu, một mình sống trong biệt thự Gia Lâm, một đứa trẻ như Cao Quý Đồng đến thăm anh cũng không có ích gì, nhưng anh nhìn thấy Cao Quý Đồng, không nhịn nổi mà ôm cậu một cái.
Cao Quý đồng rất lo lắng, nhưng máu mủ là một thứ gì đó thần kỳ, rõ ràng Cao Lãng là một người khiến người ta chán ghét, nhưng nó bất ngờ buộc bọn họ cùng nhau.
Cao Lãng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bình thản của Cao Quý Đồng, nghĩ đến cậu đến thế giới này vì anh như thế nào, lại nghĩ cậu lớn lên như thế nào.
Cao Quý Đồng không cần nói, chỉ lặng im đứng đó, có thể khiến anh rơi vào vực sâu hối hận, không có cách nào chuộc tội.
Cao Quý Đồng được Lý Nhiễm ngầm đồng ý, ở cùng Cao Lãng mấy ngày, đến khi Cao Lãng đưa cậu về bên cạnh Lý Nhiễm, anh đã cắt chỉ, lại khôi phục dáng vẻ sao cũng được.
Lý Nhiễm nhớ đến tin nhắn mà anh gửi cho cô, cũng không nói gì thêm nữa. Giữa bọn họ, lẽ ra đừng dính líu bất cứ gì nữa ngoại trừ Cao Quý Đồng, tất cả sự quan tâm xuất phát từ ý tốt, đối với bọn họ nói đều dư thừa.
“Quý Đồng, tạm biệt bố đi.” Lý Nhiễm hơi mỉm cười với Cao Lãng, lịch sự lại xa cách.
Trái tim Cao Lãng rất khó chịu lại cảm thấy đau khổ, nghĩ rất lâu mới dám lên tiếng: “Hai ngày nữa chúng ta đưa Cao Quý Đồng đi câu cá nhé.”
Đã lâu rồi bọn họ không cùng nhau đưa Cao Quý Đồng ra ngoài chơi, Lý Nhiễm không do dự lắm, gật đầu nói được, bởi vì đây là trách nhiệm mà cô và Cao Lãng nên làm hết, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cả đời không qua lại với anh.
Qua khoảng thời gian điều chỉnh, bọn họ lại giống như trước kia, định kỳ cùng nhau đưa Cao Quý Đồng ra ngoài chơi, nhưng Cao Lãng không giống như trước kia, có hy vọng xa vời với cô nữa.
Lý Nhiễm đã vạch ra một đường rõ ràng giữa bọn họ, hy vọng sau này bọn họ có thể dần dần xa cách, rồi mỗi người có cuộc sống thuộc về mình.
Có lẽ chẳng đợi đến khi Cao Quý Đồng trưởng thành, ngày này sẽ đến gần thôi. Cô mong một ngày Cao Lãng sẽ phải lòng người con gái khác, cô sẽ chân thành chúc phúc cho bọn họ, chuyện này đối với cô mà nói là sự buông bỏ thật sự.
Mà Cao Lãng không biết tương lai của anh, anh chỉ có thể dựa vào danh nghĩa của Cao Quý Đồng, ở lại bên cạnh cô thêm một chút thời gian, anh không biết đến lúc nào mình sẽ chịu không nổi, nhưng anh đã cố gắng hết sức kiềm chế.
Chuyện này đối với người khác mà nói biết đâu không phải chuyện khó, nhưng anh là Cao Lãng, cuộc đời của anh không có mấy điều không thể cố gắng đạt được.
Lý Nhiễm vạch rõ ranh giới với Cao Lãng, nhưng cuộc sống của bọn họ vẫn luôn không có cách nào chia cắt hoàn toàn vì quá khứ.
Đầu tháng 8, Lý Nhiễm từng tham gia quay chương trình giải trí một lần vì giúp Triệu Dục, dạy một số diễn viên trẻ nấu ăn trong chương trình. Trong chương trình, cô không lộ mặt trực tiếp, nhưng fan hâm mộ có tiết lộ, không biết là một diễn viên trẻ trong số đó ăn bánh ngọt của ai, trên mạng bắt đầu tạo tin đồn hàng loạt về cử chỉ thân mật của nam diễn viên trẻ này và “nhân viên”, Lý Nhiễm và diễn viên trẻ bị ai đó tung lên, sau đó có người bắt đầu đào ra lai lịch của cô.
Cùng với sự việc náo động, dần dần có người moi tin được tiệm của cô, sau đó là trường học của cô. Tiếp sau đó, đã có cái gọi là người trong cuộc xuất hiện, nói anh ta quen biết Lý Nhiễm.
Anh ta nói mẹ của Lý Nhiễm là một người phụ nữ đào mỏ, gả cho ông già hơn bà ta rất nhiều tuổi, lại đón con gái đến, đưa cô vào trường học quý tộc, dạy cô làm sao dụ dỗ những con cháu nhà giàu ở trường. anh ta nói cô có sự chân truyền của mẹ, rất giỏi quyến rũ đàn ông, chưa được bao lâu, cô đã câu được một nhân vật không tầm thường lên giường, nhưng người ta không thích cô, đã có người thật sự thích, cô âm thầm mang thai rồi sau đó giấu đi, đến khi bụng lớn rồi, đến cửa ép cưới, chia rẽ người khác.
Cuối cùng người đó nói, đừng nhìn người này trẻ, trông đơn thuần, thực ra con trai người ta đã học tiểu học, hơn nữa gần đây chuẩn bị ly hôn với bố của đứa bé, tài sản chia được là con số trên trời, cả đời này người khác cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.