Cô ta ngồi trên một khúc gỗ, đang cầm điện thoại tìm tín hiệu, quần áo trên người dính đầy bùn đất, trên tóc còn có lá khô, trông như té ngã.
Cô ta có lẽ chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, mặc dù vẻ mặt có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ngồi ở đó lại lộ ra vẻ bất lực.
Cô ta nhìn thấy Lý Nhiễm, đầu tiên là thoáng sững sờ, sau đó bỏ điện thoại xuống.
Lý Nhiễm cũng không tốt hơn cô ta là bao, lúc này mới nhớ ra điện thoại có lẽ không có tín hiệu, không suy nghĩ kỹ một mình đi vào như vậy, thực sự là một chuyện ngu xuẩn.
Tuy nhiên cô vẫn nhớ đường đến đây.
Cô đi đến trước mặt Ứng Thanh Hề, nhìn thấy đôi giày cô ta cởi ở bên cạnh, ngoài mắt cá sưng lên một cục u lớn.
Trên ngực cô treo một cái máy ảnh, trong balo chỉ có một chai nước và trái cây mua cho Tào Nhân.
Lý Nhiễm gần như chưa bao giờ nói chuyện với Ứng Thanh Hề, mặc dù trước kia bọn họ thường gặp mặt trong cùng một dịp, nhưng một người chói mắt, còn một người mờ nhạt. Trước khi chuyện của Lý Nhiễm và Cao Lãng lộ ra, Ứng Thanh Hề chẳng bao giờ để ý đến sự tồn tại của cô.
“Tôi vừa mới nhìn thấy người bạn kia của cô, biểu cảm của cô ta kỳ kỳ, cho nên đi vào xem thử.” Lý Nhiễm nhỏ giọng giải thích, hỏi cô ta có thể đứng dậy được hay không.
Ở đây không có tín hiệu, nếu cô ta không thể đứng dậy, cô sẽ ra ngoài tìm người. Sắc trời đã tối, nếu đổi lại là một mình cô ở đây, cũng sẽ rất sợ.
Ứng Thanh Hề hiển nhiên cũng vậy, cô ta nói cảm ơn trước, vịn vào cái cây bên cạnh đứng dậy, Lý Nhiễm đưa tay ra đỡ lấy cô ta, cô ta lại nói cảm ơn.
Mối quan hệ như thế này của bọn họ, nói gì đi nữa cũng rất xấu hổ. Lý Nhiễm ngốc đi chăng nữa cũng sẽ không hỏi gì cả, đỡ Ứng Thanh Hề chầm chậm đi về phía con đường mà cô đã đến.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống.
Khi tầm nhìn giảm xuống, nhìn những cái cây hầu hết giống hệt như nhau lần lượt xếp hàng, Lý Nhiễm bắt đầu hối hận. Cao Lãng từng kiên nhẫn giải thích với Cao Quý Đồng vào nơi hoang dã làm thế nào tránh bị lạc đường trên núi, cô chẳng nghe một chữ, nghĩ rằng người như cô sẽ không lên núi một mình thì mãi mãi không cần dùng đến.
Đi một bước sai, bọn họ dần dần đã đi sâu vào rừng.
30 phút sau, bọn họ đều nhận ra đã lạc đường rồi.
Ứng Thanh Hề buông tay Lý Nhiễm ra, cô ta cao hơn 1m70, áp sát Lý Nhiễm cao hơn 1m60, vẫn luôn cảm thấy rất mệt. Ban đêm trên núi hơi lạnh, bọn họ đều đổ mồ hôi, gió vừa thổi qua đã bắt đầu lạnh run.
“Lúc này bọn họ hẳn là đang tìm chúng ta đấy, chúng ta vẫn không nên chạy lung tung, cứ ở đây đợi đi.” Lý Nhiễm đỡ Ứng Thanh Hề, tìm một chỗ sạch sẽ để cô ta ngồi xuống.
Không có thứ gì nhóm lửa, chỉ có soi sáng bằng điện thoại, điện thoại của Lý Nhiễm hết pin tự động tắt máy, Ứng Thanh Hề lấy điện thoại của mình ra bật đèn pin, vẫn không có tín hiệu.
Ánh sáng từ điện thoại phát ra yếu ớt, từ từ soi thấy khuôn mặt của hai người họ, gió núi rít trong rừng, trong bóng tối không biết chim gì, phát ra tiếng hú quái dị, đè lên tiếng ve và côn trùng kêu.
Lý Nhiễm không dám nhìn xung quanh, lấy trái cây chia cho Ứng Thanh Hề ăn. Vừa nãy bởi vì căng thẳng nên bọn họ không cảm thấy đói, bây giờ ngồi xuống, bụng trống rỗng lòng hoảng sợ. Trái cây chua ngọt không thể lấp đầy dạ dày, trái lại khơi dậy cơn đói.
“Thực ra tôi rất ngưỡng mộ cô.” Sau một hồi im lặng, Ứng Thanh Hề nói một câu như vậy.
Lý Nhiễm vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cô ta.
Bởi vì đau nhức, cô ta cười có chút miễn cưỡng.
“Rất nhiều người ngưỡng mộ tôi, cảm thấy cái gì tôi cũng có, nhưng thực ra ngoại trừ bản thân, tôi chẳng có gì cả. Cô tốt hơn, có con trai và có người yêu cô.”
Thời niên thiếu hồ đồ, có thể nói là không hiểu chuyện. Nhưng đến bây giờ, bị chồng chưa cưới phản bội, bạn bè nhiều năm cũng không nhịn nổi mà cắt đứt với cô ta.
“Ứng Thanh Hề, sao đến hôm nay cô vẫn cao cao tại thượng như vậy. Cô có từng nghĩ tại sao người yêu cô sẽ rời xa cô. Cô mãi mãi chỉ để ý đến bản thân, căn bản không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác. Cô dựa vào cái gì, dựa vào việc cô vừa sinh ra cái gì cũng có sao?”
Lý Nhiễm lúng túng, không biết không biết trả lời như thế nào, hồi lâu mới kìm nén ba chữ: “Cô rất tốt.”
Người mà cô từng ngưỡng mộ nhất, bây giờ nói ngưỡng mộ cô, nhất thời cô thật sự không biết phản ứng thế nào.
Ứng Thanh Hề nhìn dáng vẻ cẩn thận lại nghiêm túc của cô, cười nhẹ.
Trước kia đương nhiên cô ta cũng ghét Lý Nhiễm, sự xuất hiện của cô khiến thế giới của cô ta sụp đổ trong một thời gian. Nhưng cô ta luôn là một người coi như lý trí, cảm thấy người làm sai là Cao Lãng. Chỉ là lúc đó người bên cạnh bênh vực kẻ yếu là cô ta, cô ta vẫn chọn cách im lặng.
Những điều tầm thường hàng ngày, cô ta với người bình thường cũng không có gì khác biệt. Quá trình này đối với cô ta mà nói, khó khăn hơn người khác rất nhiều.
Sau lời nói ngắn gọn, bọn họ lại rơi vào im lặng.
Núi rừng to như vậy lại không có gì thay đổi vì sự xâm nhập của bọn họ.
Gió càng ngày càng lạnh, bọn họ không chắc lúc nào người tìm kiếm bọn họ mới đến đây. Đến khi gần như thích nghi với môi trường xung quanh, Ứng Thanh Hề tắt đèn điện thoại, mỗi người dựa vào một cái cây nghỉ ngơi.
Chờ đợi hồi lâu, Lý Nhiễm mơ mơ hồ hồ ngủ một lát, lại bị gió núi thổi tỉnh ngủ.
Khi ra ngoài cô đã mặc áo khoác chống nắng, bây giờ vẫn cảm thấy lạnh, Ứng Thanh Hề mặc áo thun ngắn của thương hiệu xa xỉ nào đó may đo, trên cánh tay trắng nói đầy những vết đỏ do muỗi đốt.
Càng nguy hiểm hơn là, cô ta vậy mà bị sốt rồi.
Lý Nhiễm khẽ gọi cô ta, thấy cô ta rất lâu không trả lời, đưa tay chạm vào làn da nóng hổi của cô ta. Cô lập tức cởi áo chống nắng của mình, đắp lên người cô ta, sau đó không biết làm thế nào trong bóng tối vô biên.
Lại chờ đợi một thời gian dài đằng đẵng, Lý Nhiễm cảm thấy không thể cứ ngồi chờ như vậy được. Cô đi về phía khu rừng tối đen như mực, nghĩ nếu cẩn thận một chút không biết chừng nhất định có thể tìm thấy đường, Cao Lãng chắc chắn tìm đến đây rồi.
Lần này cô thông minh hơn chút, đánh dấu dọc đường.
May mắn là, cô chạy loạn dọc đường, hơn 20 phút sau liền gặp được người đến tìm kiếm bọn họ.
“Tôi ở đây!”
Cô nhìn thấy ánh sáng nhấp nháy xung quanh, nghe thấy tiếng gọi, lớn tiếng trả lời.
Đèn pha lần theo âm thanh, dừng lại trên người cô, cô bị ánh sáng chiếu làm cho khó chịu, liền nhắm mắt lại, sau một loạt tiếng bước chân và tiếng người hỗn loạn, một hình bóng rắn rỏi ngược sáng chạy về phía cô.
Cô còn chưa nói chuyện, bị người ta ôm chặt cả người.
Trái tim đập dữ dội truyền đến người cô qua lớp quần áo ít ỏi.
“Em cố ý có phải không!” Giọng nói Cao Lãng nghe rất tức giận, “Một mình chạy lung tung thế hả!”
Lý Nhiễm bị mắng có chút tủi thân, giây tiếp theo lại bị đẩy ra.
Cao Lãng cẩn thận kiểm tra cô một hồi, thấy cô không bị thương thì thở phào, sau đó lại ôm người ta vào lòng, “Ổn rồi, đừng sợ.”
Anh vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi, mũi Lý Nhiễm chua xót không thể giải thích được.
“Cô ấy trẹo chân rồi, còn bị sốt nữa.” Cô nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc, nói tình hình lúc này của Ứng Thanh Hề với Cao Lãng.
Lúc này trái tim Cao Lãng mới bình tĩnh lại, không hoảng loạn lắm, “Được, em đến từ hướng nào?”
Lúc này người phía sau mới đến kịp, Lý Nhiễm chỉ về một hướng, “Em đánh dấu rồi, không xa ở phía trước.”
Cô vẫn nhớ đường, nghe theo cô dẫn đường là tiện nhất. Cao Lãng không nói gì, cõng cô đi về phía trước.
Sau khi thuận lợi đón được Ứng Thanh Hề, mọi người về khu nghỉ dưỡng. Tạ Tư Niên đưa Ứng Thanh Hề đến bệnh viện, Cao Lãng dọc đường cõng Lý Nhiễm về phòng mình.
Lúc Tào Nhân nhận được tin đã tìm được người rồi mới yên tâm đi ngủ. Sắc mặt Cao Lãng dọc đường không tốt lắm, Lý Nhiễm không dám nói muốn về phòng mình. Phòng tắm đã xả nước nóng trước, Lý Nhiễm thoải mái tắm rửa.
Cao Lãng vào đưa quần áo cho cô, cô ngượng ngùng quay người đi.
Anh vẫn cảm thấy hoảng sợ, đi qua xoay người ta lại, hôn mạnh một lúc. Khí nóng bốc hơi hun đỏ mắt của hai người, trán anh áp vào trán cô.
“Em muốn thế nào cũng được, sau này đừng doạ anh như vậy có được không?” Mỗi một giây tìm kiếm cô, trong tâm trí anh toàn là những suy nghĩ khiến anh sợ hãi.
Sợ cô bị rắn cắn, sợ cô rơi vào hang núi, sợ cô té ngã bị đá rơi trúng đầu, sợ cô gặp phải sói. Bọn họ đều nói với anh không có sói, nhưng lỡ như thì sao? Cái thứ chó sói này không phải ngày nào cũng có thể nhìn thấy.
Anh không thể chịu đựng điều lỡ như này.
Lý Nhiễm nhìn vào đôi mắt anh, nhìn thấy khuôn mặt của mình trong mắt anh. Cô không nói gì, giơ tay ra ôm lấy anh.
Lúc đi ngủ, Cao Lãng khăng khăng muốn ôm cô, Lý Nhiễm rất mệt, nhanh chóng ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Cô mơ một giấc mơ, khi tỉnh dậy bên giường đã không có người.
Trong lúc bàng hoàng, nghe thấy anh gọi điện thoại ngoài ban công.
“Bệnh viện nào? Được, đợi cô ấy không sao rồi tôi sẽ đến đó. Buổi chiều đi. Gan cô ấy nhỏ như vậy, nhất định bị hoảng sợ lắm. Cậy cậu chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Ánh nắng chiếu lên mặt Lý Nhiễm. Có lẽ là vì gió lạnh thổi cả đêm, bây giờ nằm trên chiếc giường mềm mại như thế này, thoải mái khiến người ta cảm thấy dường như đã mấy đời.
Cô đột nhiên rất đói, muốn ăn bún thịt bò.
Cao Lãng gọi điện thoại xong, đi vào nhìn thấy Lý Nhiễm đã dậy rồi, bước tới bên giường hôn lên má cô. Sáng nay anh thức dậy, nhớ ra Lý Nhiễm vẫn còn ghét anh, tối qua hung dữ với cô vài câu, chắc chắn cô càng ghét anh hơn.
Lúc này anh lại cẩn thận từng li từng tí, nhẹ giọng dỗ dành: “Có đói không? Anh đã mua bún thịt bò mà em thích ăn rồi.”
Lý Nhiễm gật đầu.
Con người có thể lừa trái tim mình, nhưng không thể lừa dạ dày mình.
Kỳ nghỉ ngắn ngủi kết thúc, Lý Nhiễm lại hiến thân vào công cuộc sửa sang cửa tiệm. Ngoại trừ phải đổi cách trang trí mới, cô cũng nghiên cứu thực đơn mới.
Cao Lãng dính lấy Lý Nhiễm mấy ngày rồi đành phải làm việc, chỉ cần có cơ hội vẫn sẽ kiếm cớ đến tìm cô.
Mùa hè năm nay vẫn cực kỳ nóng, chỉ có điều nhiều mưa hơn năm ngoái, làm cho cái nóng này trở nên không khó chịu đựng lắm.
Cao Quý Đồng ở Thuỵ Sĩ xa xôi không thường xuyên liên lạc với bố mẹ, nhưng lúc nào cũng lo lắng cho bố mẹ. Người bạn mới Andrew của cậu nói với cậu, người lớn như bọn họ ấy à, chuyện gì cũng thích giấu trong lòng, lo lắng cho bọn họ cũng vô dụng.
Đầu tháng 8, Cao Quý Đồng kết thúc trại hè kéo dài một tháng.
Khi cậu xếp hàng đi ra khỏi cổng trạm, nhìn thấy Cao Lãng và Lý Nhiễm đến đón cậu. Cậu bước nhanh về phía bọn họ, Cao Lãng được một cái vali nhỏ, Lý Nhiễm nhận được một cái ôm.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá.” Bây giờ Cao Quý Đồng có thể thẳng thắn bày tỏ sự nhớ nhung của mình.
Lý Nhiễm cũng nói, “Mẹ cũng nhớ con lắm.”
Cao Lãng hừ nhẹ một tiếng, Cao Quý Đồng nhìn anh một cái, không nói gì. Anh bĩu môi, đẩy vali trở về, “Đã bao nhiêu tuổi rồi, tự cầm đi.”
Cao Quý Đồng nhìn về phía Lý Nhiễm, dường như nói với cô bằng ánh mắt: Có một số người, không nhớ là có lý do.
Lý Nhiễm đã quen với kiểu cư xử của hai bố con họ, cười bất đắc dĩ, nắm tay Cao Quý Đồng về nhà.
Sân bay nhiều người, Cao Lãng kéo vai Lý Nhiễm vào, bảo vệ bọn họ đi ra ngoài.
Cao Quý Đồng kẹp ở giữa bọn họ ngẩng đầu nhìn Lý Nhiễm trước rồi lại nhìn Cao Lãng.
Nhạy cảm như Cao Quý Đồng, ngay lập tức nhận ra có chỗ nào đó không giống lắm.
Ánh nắng xuyên qua tấm kính trước nhà gà sân bay rơi rớt trên người của mọi người, Lý Nhiễm cười nhẹ nhàng.
Con người không thể cam đoan yêu một người suốt đời, những gì có thể làm được chỉ có cố gắng hết sức yêu người ở trước mắt.
- Hết-