Lý Nhiễm vừa đến tiệm, đám Tiểu Vi tụ lại trong sân thưởng thức và thán phục. Cô nhìn thấy những bông hồng trắng gần như trải đầy sân, một cơn gió thổi quá, mùi thơm ngào ngạt.
“Chị Tiểu Nhiễm.” Tiểu Vi nhìn thấy Lý Nhiễm trước, phấn khích chạy đến trước mặt cô, “Những bông hoa này đều tặng cho chị đấy, chỉ có điều người của tiệm hoa không để lại thiệp, giao xong liền đi mất.”
Những bông hoa xinh đẹp, mọi người luôn thích gửi gắm tâm ý và mong muốn trên những thứ tốt đẹp này, Lý Nhiễm cũng không ngoại lệ, cô thích những bông hoa xinh đẹp này.
Càng huống hồ hoa hồng trắng nhiều như thế này, thể hiện sự nồng cháy và phô trương không chút che giấu của người tặng hoa ở trước mặt cô.
Sửng sốt ngắn ngủi qua đi, cô bắt đầu suy tư là ai tặng hoa, trước kia cô chưa bao giờ nhận được hoa, vả lại dường như không ai biết cô thích hoa hồng trắng, cô đã quen giấu những thứ mình thích tận đáy lòng, không nói với bất kỳ ai.
Chỉ có điều, phong cách như thế này, cô chỉ có thể nghĩ đến một người.
“Chị Tiểu Nhiễm, những bông hoa này phải làm sao?”
Lý Nhiễm nhắn tin cho Cao Lãng, trước kia mấy giây đã trả lời, bây giờ đã rất lâu cũng không có động tĩnh gì. Cô suy nghĩ chốc lát, bảo đám Tiểu Vi thích bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, hãy gói một bó hoa cho mỗi khách hàng hôm nay đến, cho dù như vậy cũng còn lại rất nhiều, thời gian rảnh rỗi buổi chiều, một vài cô gái trong tiệm lấy chia cho người đi đường trên đường, cuối cùng cũng để những bông hoa này không đến mức lãng phí.
Rồi ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư…
Mỗi ngày đều là cả sân hoa hồng trắng.
“Là ai đang theo đuổi chị Tiểu Nhiễm thế? Mỗi ngày tặng nhiều hoa như vậy.”
“Chắc chắn không phải người bình thường.”
Người bình thường sao có thể tặng nhiều hoa liên tục mỗi ngày như vậy.
“Này, tôi thấy ông chủ Triệu mỗi ngày đều nhìn những bông hoa này, sắc mặt không tốt lắm.”
“Còn có bếp phó, vẻ mặt cứ kỳ kỳ.”
Lý Nhiễm thỉnh thoảng nghe thấy có người lén lút bàn tán, nhưng không có cách nào cả, gửi tin nhắn cho Cao Lãng, hễ nhắc đến chuyện đừng tặng hoa nữa thì người biến mất ngay lập tức, nhờ anh đến đón Cao Quý Đồng tan học, anh quay lại rất nhanh.
Cùng là đàn ông, Triệu Dục coi thường cách làm trẻ con này của Cao Lãng, nhưng mỗi ngày thấy anh tặng nhiều hoa như vậy, nói không chát ghét chút nào thì là nói dối.
Cao Lãng vui vẻ mấy hôm, đến đón Cao Quý Đồng tan học, Lý Nhiễm cố tình chạm mặt anh, bảo anh sau này đừng tặng hoa nữa, Cao Lãng đã đồng ý.
Sau đó đổi thành mỗi buổi chiều đưa bánh ngọt và đồ uống đến tiệm, ai cũng có phần, Triệu Dục không phải ở đây mỗi ngày, nhưng phần của anh ấy mỗi ngày đều sẽ không thiếu.
Như vậy, hầu như người bên cạnh Lý Nhiễm đều biết, cô có một người theo đuổi bền bỉ, chưa kể ra tay hào phóng, còn vô cùng kiên nhẫn, phàm là ai có ý nghĩ với Lý Nhiễm, đều sẽ cân nhắc trước một chút, bản thân có thể vượt qua anh hay không.
Đơn giản và thẳng thắn, là phong cách trước sau như một của Cao Lãng.
Lý Nhiễm không muốn gặp anh, vậy thì anh không gặp, nhưng anh muốn tất cả những người bên cạnh ngấp nghé cô đều biết đến sự tồn tại của anh.
Người trong tiệm sau một khoảng thời gian mới biết hoa là bố của Cao Quý Đồng tặng. Cao Lãng từ chỗ Cao Quý Đồng nghe được dạo này Lý Nhiễm ho, bảo trợ lý đến đưa trà Lê Tuyết bổ phổi hết ho cho Lý Nhiễm. Lý Nhiễm không nhận, trợ lý anh mới thay rất khó xử, Lý Nhiễm chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy, người trong tiệm nghe thấy trợ lý gọi là anh Cao, ngay lập tức hiểu ra người tặng hoa bí ẩn kia là ai.
Kiên trì không bỏ cuộc, lại là chồng cũ, còn có một đứa con trai với nhau, phần thắng của người khác càng thấp hơn. Những ngày gần đây, số đào hoa không thể giải thích được của Lý Nhiễm giảm đi rất nhiều, nhưng đối với cô mà nói, điều phiền phức hơn là Cao Lãng.
Có lẽ cô đã quen với sự cẩn thận dè dặt của anh khoảng thời gian này, thái độ đột nhiên thay đổi khiến cô nhất thời có chút không biết phải làm sao, nhiều lần cô muốn kéo dài ranh giới với anh, anh lại né tránh không gặp. Hơn nữa anh chỉ đưa đồ cho người bên cạnh cô, vẫn không dám vượt quá với cô, mỗi lần tiễn Cao Quý Đồng đều đến dưới lầu, trừ khi cô chủ động liên lạc, nếu không thì bình thường vẫn không dám chủ động tìm cô, thậm chí anh còn không dám tự mình ra mặt đưa ly trà Lê Tuyết, sợ lại khiến cô không vui.
Một mặt cẩn thận từng li từng tí, mặt khác lại tuỳ tiện phô ra.
Gióng trống khua chiêng như vậy, Mục Tuyết có nghe nói sơ sơ.
Ngày nọ, bà ta và người chị em đi trung tâm thương mại mua sắm, tình cờ gặp Cao Lãng đang thị sát, Cao Quý Đồng mang cặp sách đi theo phía sau. Cao Quý Đồng nhìn thấy bà ta lập tức vượt qua Cao Lãng chạy về phía bà ta, làm Mục Tuyết muốn né tránh chỉ có thể đối mặt đi lên.
Cao Lãng lập tức đến chào hỏi bà ta, mặc dù không gọi Mục tuyết là mẹ, nhưng thái độ vô cùng niềm nở.
Mục Tuyết vẫn không quen thái độ thay đổi của anh lắm, làm dáng vẻ của bề trên, chống đỡ rất không thoải mái.
“Người đến đây mua đồ sao?”
“Ừ, tuỳ tiện đi dạo.”
“Vậy con đi cùng người nhé.”
“Ừm, không cần đâu, cậu không phải đang làm việc sao, đi làm đi.”
“Không quan trọng, cũng sắp xong rồi.”
Người chị em bên cạnh Mục Tuyết đã nghe nói Cao Lãng nhớ mãi không quên Lý Nhiễm từ lâu, không thờ ơ chán ghét Mục Tuyết và nhà họ Lý như trước nữa. Nghe nói là một chuyện, tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên.
Cao Lãng dẫn Cao Quý Đồng đi mua sắm cùng mấy người lớn, chỉ cần anh muốn, anh có thể làm cho người bên cạnh vui vẻ. Anh nói những lời chọc người lớn vui vẻ, thanh toán càng hào phóng hơn. Ban đầu Mục Tuyết vẫn rất cẩn thận, sau đó dần dần buông bỏ trong ánh mắt ngưỡng mộ của người chị em.
Kể ra thì Cao Lãng làm con rể của bà ta nhiều năm như vậy, bà ta chưa bao giờ có cái nhìn tốt về anh, trước kia mỗi lần gặp anh, không phải tỏ ra khó chịu thì là mặt lạnh, bây giờ cẩn thận chú ý mặt mũi và phong thái của anh, cũng khó trách đứa con gái đáng thất vọng của bà ta có thể sinh ra nhiều lòng can đảm như thế vì anh, bình thường gặp người khác thì co rúm lại, bởi vì thích mà ngay cả người như vậy cũng dám trêu chọc.
Cao Quý Đồng ngồi cả buổi ở khu vực nghỉ ngơi, thấy Mục Tuyết và người chị em chọn túi mãi vẫn chưa xong, đi tới kéo ống tay áo của Cao Lãng, Cao Lãng thấy cậu cau mày, bây giờ cũng coi như đưa cậu rút ra kinh nghiệm, nói với Mục Tuyết một tiếng, đưa cậu đến nhà vệ sinh.
“Tiểu Nhiễm nhà chị cũng có bản lĩnh lắm, chịu khổ nhiều năm như vậy, cũng coi như hết khổ rồi.”
Nhà họ Cao hiển hách, sau khi Cao Lãng ly hôn, rất nhiều người muốn làm mẹ kế của Cao Quý Đồng. Dựa vào mối quan hệ với nhà họ Cao, mặc dù Mục Tuyết ở trong giới này của bọn họ thanh danh không tốt lắm, nhưng chẳng ai dám trêu chọc, trên mặt, gia đình quyền quý đi chăng nữa cũng phải nể mặt bà ta. Sau khi Lý Nhiễm ly hôn, một số người gió chiều nào xoay chiều ấy xa cách bà ta, ban đầu Mục Tuyết rất khó chịu vì ít người nịnh nọt.
“Người này ấy à, chính là không biết trân trọng. Trước kia cậu ta không coi Tiểu Nhiễm nhà chị ra gì, giờ ly hôn rồi chuyển sang ân cần hơn. Chị ấy, không thể để hời cho cậu ta đấy, phải để cậu ta chịu đau khổ một chút.”
Mục Tuyết gật đầu, dưới sự xúi giục của người chị em, bảo nhân viên phục vụ gói cái túi bản giới hạn toàn cầu trong nước chỉ có một cái trong cửa hàng lại. Mặc dù đều là gia đình giàu có nhưng cái túi này dù bà ta muốn có, cũng không phải tất cả mọi người có thể mua liền, nhưng hôm nay Cao Lãng ở đây, bà ta muốn vùng lên không chút nương tay.
Quản lý lấy túi ra từ trong tủ kính, người quản lý khác dẫn theo một vài phu nhân ăn mặc lộng lẫy đi vào, lập tức gọi bà ta lại.
“Có chuyện gì thế? Sao anh lấy cái túi ra.”
“Bà Lý này bảo tôi lấy.”
“Cái này…”
“Quản lý Hứa, sao thế?”
Một vài bà lớn phía sau đi vào bao gồm Mục Tuyết đều phát giác tình hình ở bên này, hai bên gặp mặt trực tiếp, trên mặt treo sự không hài lòng lẫn nhau.
“Xin lỗi, bà Ứng. Chiếc túi mà bà muốn mua đã được bà Lý đây mua rồi, bà có muốn xem thử kiểu khác không?”
Hai người quản lý khiếp sợ, gặp phải tình huống này, ai cũng không thể đắc tội được, cúi người đứng ở một bên.
Mục Tuyết nhìn thấy mẹ Ứng, khuôn mặt lập tức không vui, mẹ Ứng nhìn thấy Mục Tuyết, cũng thu lại nụ cười nhã nhặn.
Mẹ Ứng xuất thân cao quý, vẫn luôn coi thường gia đình thuộc tầng lớp thấp như Mục Tuyết, bởi vì chuyện của con trẻ, hễ là gặp nhau vào dịp trang trọng đều sẽ không nể mặt. Hôm nay nếu đổi lại là người khác, chiếc túi này không lấy thì cũng không lấy nữa, nhưng vì là Mục Tuyết, bà ta không nhịn được mà mỉa mai: “Quản lý Hứa, trước đó tôi đã nói với anh giữ lại giúp tôi rồi, có phải anh không để tâm lời của tôi không. Anh không biết, những người này chỉ biết cướp đồ của người khác sao.”
Mục Tuyết không chịu thua kém, ngẩng đầu không đếm xỉa nói: “Quý bà này, đồ chưa thanh toán thì không phải là của mình. Đừng ỷ vào những người này dễ nói chuyện mà nói những thứ không phải là của mình thành của mình.”
Cao Lãng dẫn Cao Quý Đồng quay lại, nhìn thấy mẹ Ứng vẻ mặt hơi thay đổi một chút, nhưng vẫn tiến lên chủ động chào hỏi, “Dì Ứng, dì cũng ra ngoài mua sắm sao.”
Thời trẻ Cao Lãng ham chơi, bà ta không thích anh lắm, nhưng Cao Lãng vì Ứng Thanh Hề mà lấy lòng bà ta đủ kiểu, hai gia đình thường xuyên qua lại với nhau, quan hệ tự nhiên thân thiết hơn với Mục Tuyết. Mục Tuyết vừa thấy Cao Lãng đến, nhìn dáng vẻ khách sáo kia của anh, liền biết cơn bực bội hôm nay lại nhận không.
Trước kia mỗi lần mẹ Ứng gặp Cao Lãng đều lạnh nhạt, sau này xảy ra chuyện đó sắc mặt đối với anh càng khó coi hơn, bà ta thích Thẩm Trị điềm đạm hơn, hy vọng Ứng Thanh Hề và Thẩm Trị ở bên nhau, nhưng Thẩm Trị đã có cô gái mà mình thích từ lâu. Thành phố này chỉ có nhà họ Cao có thể ngang hàng với nhà họ Thẩm, gia nghiệp của Ứng gia hiện đang khó khăn, mặc dù Cao Lãng ham chơi, nhưng rất xuất sắc trong việc làm ăn, vả lại vẫn luôn tôn trọng bà ta. Ứng Thanh Hề huỷ hôn, sau khi Cao Lãng ly hôn, bà ta không phải chưa từng nghĩ ngợi.
Nhìn thấy Cao Lãng, sắc mặt mẹ Ứng hơi nguôi giận. Có lẽ đã quen với sự nịnh hót nhiều năm xưa nay của Cao Lãng, khi anh đến bà ta cũng không tức giận nữa.
Ai cũng biết Cao Lãng đối xử tối với Ứng Thanh Hề, cho dù mỗi người xa cách nhiều năm, tình cảm vẫn như cũ.
Cao Lãng đương nhiên quan tâm để ý thể diện của Ứng Thanh Hề, khách sáo với mẹ Ứng, thấy người lớn hai bên hình như xảy ra chút khó chịu, chủ động bắt chuyện với mẹ Ứng trước, xoa dịu tâm trạng của người lớn. Mục Tuyết thấy Cao Lãng còn đang dỗ dành mẹ Ứng, trong lòng khó tránh khỏi không vui, nhưng cũng không còn cách nào khác. Mặc dù dạo này Cao Lãng vẫn đang theo đuổi Lý Nhiễm, nhưng bà ta không nghĩ rằng Cao Lãng có thể làm mất lòng mẹ Ứng vì cô.
Cao Lãng sẽ không đắc tội với mẹ Ứng, được biết hai mẹ nảy sinh khó chịu vì một chiếc túi, lập tức bắt đầu giảng hoà: “Dì Ứng, nếu dì thích chiếc túi này, mấy ngày nữa con nhờ người mua từ nước ngoài đưa đến tận nhà. Bà ngoại của Quý Đồng rất thích chiếc túi này, con là người dưới luôn phải nghĩ cách khiến bà ấy hài lòng. Hôm nay coi như dì nể mặt con có được không?”
Thái độ của Cao Lãng với mẹ Ứng vẫn rất tốt, lời nói lại hướng về Mục Tuyết.
Mục Tuyết nhận được túi, vui vẻ dẫn Cao Quý Đồng đi, chỉ để lại mẹ Ứng muốn nổi giận cũng không thể được, người khác trao đổi ánh mắt, hồi lâu mới dần dần hiểu ra.
Cao Lãng đưa Mục Tuyết và Cao Quý Đồng đến chung cư của Lý Nhiễm, như thường lệ không lên lầu, Mục Tuyết thấy anh cúi đầu rời đi, hỏi Cao Quý Đồng: “Mẹ cháu vẫn không thèm để ý đến bố cháu sao?”
Cao Quý Đồng gật đầu.
Lý Nhiễm nghe thấy chuông cửa, Mục Tuyết còn xách túi lớn túi nhỏ đi vào, cô đến đỡ lấy theo thói quen, hỏi: “Sao Quý Đồng và mẹ lại về cùng nhau.”
Hôm nay Cao Lãng đến đón Cao Quý Đồng, khoảng thời gian này Cao Quý Đồng ở bên cạnh Cao Lãng nhiều một chút, anh nói trước kia đều là cô chăm sóc Cao Quý Đồng, sau này anh sẽ chăm sóc nhiều hơn, tuy là không thể bù đắp được gì, nhưng hy vọng cô có thể dành chút thời gian để làm những việc mà mình muốn làm. Lý Nhiễm nghe vậy cũng không nói gì, bây giờ Cao Quý Đồng lớn rồi, cũng không dính mẹ nữa, anh chăm sóc nhiều hơn cũng chẳng có gì xấu, chỉ cần Cao Quý Đồng bằng lòng, cô sẽ yên tâm để cậu đi.
Mục Tuyết tràn đầy phấn khích, kể chuyện hôm nay với Lý Nhiễm, nói lúc mẹ Ứng rời đi sắc mặt cực kỳ khó coi, trước kia gặp nhau trong các dịp xã giao, bà ta luôn nhường nhịn, suy cho cùng tình cảnh xấu hổ lại không có ai ra mặt, bà ta không thuận mắt bộ dạng giả vờ cao quý đó từ lâu.
“Cũng không biết bà ta giả bộ cái gì, muốn trèo cành cao cũng chẳng phải điều mất mặt gì. Chỗ Thẩm Trị không đi được, còn không mất mặt đến nhà họ Cao. Mẹ nghe nói hai năm này chuyện làm ăn của nhà họ Ứng của bọn họ đã thua lỗ rất nhiều, đứa con gái kia của bà ta còn huỷ hôn…”
“Mẹ.” Lý Nhiễm ngăn Mục Tuyết nói xấu người khác sau lưng, nhìn những cái túi xa xỉ kia, thở dài trong lòng, “Sau này mẹ đừng đòi hỏi anh ấy những thứ đắt tiền như vậy, dù bọn con có ly hôn hay không, như thế này không tốt.”
Mục Tuyết nghe vậy, muốn chọc cái đồ cứng đầu Lý Nhiễm thử.
“Sao lại không tốt? Cậu ta tự mình giành thanh toán, cũng đâu phải mẹ ép cậu ta. Vả lại, mẹ là bà ngoại của Quý Đồng, cậu ta hiếu thảo với người lớn thì làm sao. Trước kia cậu ta nhìn con ở đâu cũng không hài lòng, bây giờ chảy chút máu, đối với cậu ta lại như gãi ngứa. Con ấy à, chính là đồ ngốc! Cho con cái gì cũng không cần, trước kia thích người ta thích muốn chết đi được, bây giờ người ta theo đuổi con, con lại không bằng lòng.”
Thấy Lý Nhiễm im lặng, Mục Tuyết khuyên nhủ thoả đáng: “Con đừng ngốc. Sự yêu thích của người đàn ông không đáng tin, cuộc sống mới là điều chân chính. Hôm nay cậu ta chịu đắc tội với bà già kia, chứng tỏ không muốn dính líu quá khứ nữa. Con không phải cứ nói chuyện trước kia bỏ qua rồi sao, suy nghĩ cho Quý Đồng nhiều hơn đi.”
Lý Nhiễm không đáp, Mục Tuyết nhìn dáng vẻ im im của cô liền tức giận, lén nói với Cao Quý Đồng: “Quý Đồng, mẹ cháu nghe lời của cháu nhất. Bây giờ bố cháu muốn theo đuổi mẹ, cháu giúp bố đi, như vậy bọn họ sẽ lại ở bên nhau, sau này cũng sẽ không xa nhau.”
Cao Quý Đồng hiểu, nhưng cậu không muốn lắm. Cậu có thể trực tiếp nói với Cao Lãng đừng chán ghét, nhưng ở trước mặt người khác sẽ không thẳng thắn như vậy, cậu không nói bằng lòng cũng không nói không bằng lòng, Mục Tuyết không ở lại lâu, ngồi một lúc liền đi mất.
Bà ta vừa đi chưa bao lâu, Cao Lãng đi rồi quay lại, anh gọi điện thoại cho Cao Quý Đồng, nói Mục Tuyết để quên đồ trên xe anh, bảo cậu xuống lấy.
Cao Quý Đồng vừa định thay giày, Lý Nhiễm bảo cậu tiếp tục chơi game, cô xuống lấy.
Cao Lãng đang đợi ở dưới lầu, thằng nhóc Cao Quý Đồng vẫn luôn nhìn anh không thuận mắt chưa đến thì Lý Nhiễm choàng áo khoác ngoài bộ đồ ngủ đã đến.
Đêm thu lành lạnh, Lý Nhiễm chầm chậm đi về phía anh. Đôi mắt lấp lánh, nét mặt dịu dàng, cả người mềm mỏng khiến trái tim anh cũng mềm theo.
Dù rằng biết cô sẽ không nói những lời dễ nghe gì, nhưng lúc này trong lòng anh rất vui.
Chỉ vì sự vui vẻ trong phút chốc này, anh nghĩ cho dù anh trá giá gì đi nữa, tuyệt đối không thể buông tay. Nói anh đáng ghét cũng được, bỉ ổi cũng được.
Anh là Cao Lãng, cuộc đời không có bao nhiêu chuyện cầu mà không được.
“Em…” Lý Nhiễm đi đến trước mặt anh, vừa mở miệng, đã bị nhét một viên kẹo vào miệng, vị dâu nhàn nhạt lập tức lấp đầy khoang miệng, cô nhả ra cũng không được, không nhả cũng không được, luống cuống ngậm trong miệng, đôi mắt xinh đẹp ngây ra.
“Cho em viên kẹo ăn.” Cao Lãng nhìn cô cười xán lạn, “Mua cho Cao Quý Đồng nhưng thằng bé để quên.”
Trong miệng có đồ ăn nói chuyện thì không lịch sự, Lý Nhiễm là một người rất tuân thủ quy tắc, đang ngậm kẹo trong miệng, tạm thời không thể nói chuyện.
Kẹo này rất ngọt, dọc theo lưỡi chui vào trong tim.
Cao Lãng nhét cho cô đồ mua sắm và tất cả túi đồ ăn vặt mua cho Cao Quý Đồng, Lý Nhiễm nhìn những đồ ăn vặt này không kìm được mà hơi nhíu mày.
Cao Lãng nhét xong đồ đạc định rời đi, Lý Nhiễm một tay ôm đồ, vội vàng nắm lấy góc áo anh, viên kẹo trong miệng lăn một vòng, cô nói không rõ ràng: “Em có chuyện…”
“Anh biết em muốn nói gì.” Cao Lãng quay đầu nhìn cô cười, “Lý Tiểu Nhiễm, anh thấy em không thể như vậy với anh.”
“Em ghét anh, anh có thể cố gắng không xuất hiện trước mặt em khiến em không vui vẻ, nhưng em không được ỷ vào chuyện anh không thể từ chối mà bảo anh đừng thích em.”
Anh giấu đi nụ cười, khẽ thở dài.
“Anh không thể làm được chuyện này. Nếu em có thể làm được, vậy em chỉ anh xem.”
Lý Nhiễm lập tức nghẹn lời.
Cao Lãng nói xong, lại không vội vàng rời đi, bị cô túm lấy góc áo đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn cô.
Lý Nhiễm vốn chuẩn bị rất nhiều lời, bị anh nói như vậy, tâm tư bất chợt hỗn loạn, thêm vào đó trong miệng còn có kẹo nữa, càng không nói nên lời.
Cô thu tay lại, hai tay ôm lấy đồ.
Gió đêm lướt nhẹ qua, ánh trăng mờ ảo. Ngày trước trẻ tuổi, thật lòng khó quên. Lý Nhiễm sợ anh hỏi một vấn đề, nhưng anh không hỏi.
Anh chỉ muốn cứ như vậy ở lại với cô một lát.
Lý Nhiễm phản ứng chậm chạp, rất lâu sau mới nhớ ra, mình không cần đứng ngớ ngẩn như vậy, cô xoay người định đi, Cao Lãng lại nhẹ nhàng kéo tay cô, “Kẹo ngon chứ? Có thể cũng cho anh ăn một viên không.”
Lý Nhiễm là một người trưởng thành hiểu chuyện, không muốn yêu cũng không muốn hận, cũng không muốn keo kiệt một viên kẹo, cô quay lại, lặng lẽ tỏ ý anh tự lấy.
Lý Nhiễm cảm thấy mình chỉ làm một chuyện rất bình thường, nhưng Cao Lãng cười. Cô không hiểu nhìn anh, chỉ cảm thấy bất lực.
Cao Lãng giải thích chuyện ngày hôm nay một chút: “Anh không gọi mẹ em là mẹ, bà ấy không tức giận nhỉ.”
Cao Lãng thực sự vẫn không thích Mục Tuyết lắm, bởi vì trước kia Lý Nhiễm giống như đứa trẻ không có mẹ, bị bắt nạt chỉ biết trốn tránh, bản thân bà ta tự cho rằng mình thông minh lại ích kỷ, bà ta không tính là một người mẹ đạt tiêu chuẩn, nhưng Cao Lãng biết Lý Nhiễm vẫn quan tâm đến bà ta, vì vậy anh sẵn lòng đối tốt với bà ta.
Tuy nhiên bảo anh gọi bà ta là mẹ, anh vẫn không thể nào làm được, anh cũng không có ấn tượng gì về mẹ của mình, chỉ có thể coi bà ta như người lớn.
Lý Nhiễm lắc đầu, nhạy bén nắm bắt được tâm tư của anh. Đôi khi cô không muốn để bản thân quá mềm lòng, nhưng vẫn luôn không kiểm soát được.
Cô không thể vững tâm với Cao Lãng như thế.
Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng anh chỉ quan tâm Mục Tuyết có tức giận vì anh không gọi bà ta là mẹ hay không, Lý Nhiễm không có cách nào hiểu được điểm chú ý của anh, Cao Lãng cũng không biết cô quan tâm anh vì Mục Tuyết mà làm mất lòng với mẹ của Ứng Thanh Hề.
Hai người lặng im không nói.
Chỉ có Cao Quý Đồng trốn ở ban công nhìn trộm một mình tức giận.
Cao Lãng đại ngốc đã hứa không nói chuyện này, vậy mà lại lén lút đưa đồ ăn vặt mua cho cậu đưa cho Lý Nhiễm, rõ ràng đã đồng ý là không nói với mẹ!