Tương quan lực lượng địch ta chênh lệch quá xa, Bác Yến chỉ có thể trông chờ thông cảm: “Viên Mãn, có chuyện gì chúng ta giải quyết riêng tư được không? Trước mặt bàn dân thiên hạ...”
Ánh mắt Bác Yến vừa gấp gáp vừa hối hận, dù người ngoài đều có thể thấy rõ ràng vẻ hối hận này là thật hay giả nhưng khi đó Viên Mãn suýt nữa đã động lòng. Từ 17 đến 27 tuổi, tình cảm kéo dài mười năm trời, cô lại không tàn nhẫn như hắn, không thể lập tức rũ sạch mọi chuyện.
Bốn mắt nhìn nhau, Bác Yến thấy Viên Mãn sắp động lòng, vừa mới lộ vẻ mừng rỡ thì một bàn tay lại đưa tới phá ngang, trực tiếp che mắt Viên Mãn lại.
Đột nhiên bị che mắt, Viên Mãn cũng giật mình, bên tai lập tức nóng lên: “Cô nhân đạo với hắn chính là tàn nhẫn với chính mình”.
Đó là âm thanh của Trịnh Diễn Tự.
Giọng anh ta vẫn trầm thấp, du dương như tiếng đàn xen lô, lại có một sức mạnh không tên đóng đinh Viên Mãn tại chỗ.
Đối với loại người không dưng chen vào việc của người khác như thế này, Bác Yến triệt để nổi giận: “Đây là chuyện riêng của tao và cô ấy, đám người ngoài chúng mày xen vào làm gì?”
“...”
Hiển nhiên Trịnh Diễn Tự khinh thường không muốn trao đổi với sinh vật nhân cách bậc thấp.
Trịnh Diễn Tự im lặng không nói, Chung Dĩ Mặc bên cạnh lại vui vẻ tiếp lời: “Bác tiên sinh, đừng diễn nữa. Tự cởi hay để chúng tôi giúp?”
Bác Yến thử giãy giụa nhưng hai tay bị hai gã du côn giữ chặt không sao thoát được, chỉ có thể nhìn về phía Viên Mãn cầu may: “Viên Mãn...”
Giọng điệu van lơn đậm hơn lúc trước mấy phần.
Cuối cùng Viên Mãn cũng lên tiếng. Nhưng không phải “Tha cho hắn đi”, mà là...
“Chiếc áo vét này là tôi mua cho anh khi bay sang Mỹ thăm anh lần đầu tiên...”
Lời này vừa dứt, Bác Yến đã triệt để nhụt chí.
Chung Dĩ Mặc càng phấn chấn hơn, nhướng mày ra hiệu cho đám du côn buông Bác Yến ra.
Cả thế giới đều lẳng lặng nhìn Bác Yến. Sắc mặt xanh mét, Bác Yến ngượng nghịu một hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng cởi chiếc áo vét trên người rồi ném xuống đất: “Các người hài lòng chưa? Tôi đi được rồi chứ?”
Có thế thôi à? Chung Dĩ Mặc lập tức cảm thấy cụt hứng. Bác Yến trợn mắt nhìn những người xung quanh rồi quay đầu đi.
Chung Dĩ Mặc nhìn theo Bác Yến, rõ ràng vẫn còn muốn chơi tiếp. Một giây sau, Bác Yến lại bị một câu nói của Viên Mãn ngáng chân.
“Chiếc cà vạt này là quà tôi tặng anh nhân dịp quen nhau bảy năm”.
“...”
“Chiếc sơ mi này là tôi mua cho anh trước khi anh đến nhà gặp cha mẹ tôi lần đầu tiên”.
“...”
“Chiếc quần này là tôi tặng anh khi anh lần đầu tiên tìm được công việc”.
“...”
“Đôi giày này, có một lần anh chờ tôi trong siêu thị, tôi thấy anh ở đó thử giầy nhưng không nỡ mua. Sau khi anh về, tôi mới vào siêu thị mua tặng anh”.
“...”
Cuối cùng Bác Yến chỉ còn lại một chiếc quần lót trên người.
Ánh mắt căm hận đến mức gần như rỉ máu, không khác nào những người này đã đào mộ tổ nhà hắn. Viên Mãn lại không hề thay đổi sắc mặt, giọng nói vẫn đều đều như cũ.
Chỉ có người vừa che mắt cô mới biết cô gái này rốt cuộc thầm chảy bao nhiêu nước mắt trong lòng.
***
Ba người Viên Mãn, Trịnh Diễn Tự và Chung Dĩ Mặc lên xe.
Chung Dĩ Mặc cướp ghế phụ lái vốn thuộc về bồn hoa bảo bối của Trịnh Diễn Tự nên đành phải ngồi ôm bồn hoa, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe tạm biệt đám du côn vừa mới kết giao hôm nay.
“Luật sư Chung, cảm ơn anh. Nếu anh không trình bày mấy câu với cảnh sát, tối nay chắc chắn tôi đã phải ngủ trong đồn”.
“Không sao không sao, chuyện nhỏ thôi...”
Còn một chữ “mà” chưa kịp nói ra miệng, gã tài xế chết tiệt đã đột nhiên nhấn ga. Chung Dĩ Mặc đập gáy vào lưng ghế, lập tức bị ép ngậm miệng lại.
Chung Dĩ Mặc xoa gáy vì đau, quay sang ghế lái chỉ trích tài xế: “Tiểu Tự Tự, ba ngày không gặp, cậu lại âm hiểm hơn nhiều rồi đấy”.
Trịnh Diễn Tự liếc nhìn bồn hoa của mình. Rất tốt, không có bất cứ tổn thương nào. Sau đó mới chịu phân chia ánh mắt cho Chung Dĩ Mặc: “Luật sư Chung, ba ngày không gặp, cậu vẫn thích xen vào việc của người khác như vậy”.
Trịnh Diễn Tự vừa giữ tốc độ xe vừa nhìn bóng dáng đám du côn trong gương chiếu hậu.
Chung Dĩ Mặc nhếch miệng, chẳng qua gặp chuyện bất bình nên phải can thiệp thôi mà. Mấy tên du côn đó giúp bà lão bán trái cây, nào ngờ bị bà lão mắt kém hiểu lầm, cuối cùng phải vào đồn công an... Chung Dĩ Mặc thầm than, xưa nay mấy ai hiểu được anh hùng, ánh mắt lại vô tình nhìn thấy cô gái mập mạp ngồi trên ghế sau.
“Ba ngày không gặp, cậu cũng trở nên thích lo chuyện không đâu như tôi”. Chung Dĩ Mặc nói, liếc mắt đầy ẩn ý về phía ghế sau.
Quả thật tất cả những việc làm của Trịnh Diễn Tự tối nay đã vượt ra khỏi những gì Chung Dĩ Mặc biết hai mươi năm qua. Ba chữ Trịnh Diễn Tự xưa nay luôn được coi là đồng nghĩa với những cụm từ “Chuyện không liên quan đến mình thì tránh cho thật xa”, “Chuyện của ngươi thì liên quan quái gì đến ta”, “Ta lạnh lùng cho nên ta tồn tại”, hôm nay không hiểu uống nhầm thuốc gì mà lại chịu giúp cô bé mập này xử lí bạn trai cũ.
Còn cô bé mập này...
Chung Dĩ Mặc quay đầu nhìn ghế sau, quả nhiên cô bé mập đang ngẩn người nhìn gương chiếu hậu. Mà bóng dáng kẻ chỉ còn một chiếc quần lót trên người trong gương chiếu hậu lúc này đã nhỏ bé đến mức gần như không nhìn thấy được nữa.
Chung Dĩ Mặc không nhịn được khuyên một câu: “Ai da! Em gái này, đừng nhìn nữa! Có nhìn cũng không quay lại được đâu”.
Nghe tiếng khuyên bảo, Viên Mãn chậm rãi thu ánh mắt lại. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Chung Dĩ Mặc rồi lại nhìn tài xế tiên sinh lạnh lùng bên cạnh, sống mũi chợt cay cay, Viên Mãn đột nhiên òa khóc.
0,1 giây sau, xe đột nhiên phanh gấp không hề có dấu hiệu báo trước. Tiếng khóc đầu tiên của Viên Mãn vừa ra khỏi miệng, cả người đã lao về phía trước theo quán tính, đầu kẹp vào khoảng trống giữa ghế lái và ghế phụ lái, tiếng khóc cũng lập tức tắc nghẹn.
Người gây ra tất cả mọi chuyện này âm hiểm quay đầu lại nhìn Viên Mãn đang dùng cả tay lẫn chân để rút đầu ra: “Còn khóc nữa thì xuống xe cho tôi”.
Nói xong liền đạp ga đi tiếp.
Thấy anh ta mặc kệ mình bị kẹp như không có chuyện gì xảy ra, nước mắt Viên Mãn bị ép quay lại, nước mũi lại bị ép chảy ra: “Này này này! Giúp tôi gỡ đầu ra!”
Trịnh Diễn Tự không quay đầu lại: “Cô cứ để thế đi”.
Viên Mãn đành phải nhìn về phía Chung Dĩ Mặc. Chung Dĩ Mặc đương nhiên nhận được ánh mắt cầu cứu của cô, đang chuẩn bị giúp một tay thì bên tai lại vang lên một âm thanh lạnh lẽo: “Cậu dùng tay nào giúp cô ta, tôi đánh gãy tay đó của cậu”.
Thấy sứ giả chính nghĩa bị gã tài xế độc ác dọa cho rụt tay lại, Viên Mãn cuống cuồng hét lên: “Đừng tin hắn! Hắn không dám đâu!”
Chung Dĩ Mặc lại chỉ có thể lực bất tòng tâm nhìn cô Viên bị kẹp đầu, tiếng như muỗi kêu: “Hắn dám...”
Tháng trước luyện kiếm đạo, cánh tay hắn đã bị tên bạn thân nhiều năm này đánh trật khớp. Cuối tuần này hắn không muốn lại bị trật khớp lần nữa...
Trong xe cuối cùng cũng yên tĩnh.
Đầu Viên Mãn vãn bị kẹp như cũ, hai mắt trợn tròn tức giận nhìn hai người phía trước, lại không có ai để ý đến cô.
Viên Mãn đành phải trơ mắt nhìn hai kẻ vô nhân tính chuyện trò vui vẻ: “Biết ở đâu có cửa hàng hoa mở cửa hai tư tiếng không?”
“Làm gì?”
Trịnh Diễn Tự hất cằm về phía bồn hoa trong lòng Chung Dĩ Mặc: “Nó bị người ta làm cho gần chết, tôi phải đi mua dung dịch dinh dưỡng”.
Chung Dĩ Mặc nhìn đồng hồ với vẻ khó tin: “Đã hơn một giờ rồi, đi đâu tìm cửa hàng hoa bây giờ?”
Đúng lúc này một giọng nói yếu ớt vang lên phía sau: “Tôi biết...”
Trịnh Diễn Tự sửng sốt, lúc này mới quay lại nhìn. Viên Mãn nãy giờ vẫn im lặng, anh ta suýt nữa quên mất còn có một người đang bị kẹp giữa khe ghế.
Viên Mãn nói bằng giọng mũi, không chỉ Trịnh Diễn Tự mà Chung Dĩ Mặc cũng không nghe rõ: “Cô nói cái gì?”
Viên Mãn chỉ có thể nhắc lại lần nữa: “Tôi nói tôi biết ở đâu có dung dịch dinh dưỡng”.
“Ở đâu?” Hai mắt Trịnh tiên sinh sáng lên.
Lần này đến phiên Viên Mãn đắc ý: “Anh giúp tôi gỡ đầu ra rồi nói tiếp”.
“Tôi ghét nhất là người khác ra điều kiện với tôi”. Trịnh Diễn Tự không hề cử động: “Có nói không?”
Viên Mãn nhếch miệng. Không nói. Để thi gan xem ai hơn ai.
Trịnh Diễn Tự suy nghĩ một lát rồi đưa tay về phía Viên Mãn.
Viên Mãn thấy thế không khỏi cười đắc ý, nhưng một giây sau nụ cười lại động cứng trên mặt.
Không phải gã này giúp cô gỡ đầu ra mà là đưa tay thu hẹp khoảng cách giữa hai chiếc ghế. Co bị ép kêu cha gọi mẹ: “Anh định lạm dụng cực hình hả?”
Không nói đúng không? Tiếp tục thu nhỏ hơn nữa!
Thấy gã Trịnh Diễn Tự này hoàn toàn không có ý định dừng lại, Viên Mãn cuối cùng không nhịn được giơ tay đầu hàng: “Được được được! Tôi nói! Tôi nói!”
“...”
“Nhà tôi... Khụ khụ... Nhà tôi có dung dịch dinh dưỡng”.
“...”
“...”
Trịnh Diễn Tự và Chung Dĩ Mặc không khỏi liếc nhau, dường như đều tin rằng đây là cô nàng này bí quá nên phải bịa chuyện.
***
Ngày đầu tiên bị đá đã dẫn đàn ông xa lạ về nhà giữa đêm khuya, Viên Mãn cảm thấy mình cũng hết sức có triển vọng.
Viên Mãn vừa khom lưng hí hoáy mở khóa vừa nhỏ giọng nhắc nhở Trịnh tiên sinh phía sau: “Mẹ tôi là người làm vườn, nhà tôi cái gì cũng thiếu, chỉ mỗi hoa cỏ là không thiếu. Nhưng đồng thời mẹ tôi cũng là một người làm vườn tàn bạo, bà ấy mà thấy tôi dẫn đàn ông xa lạ về nhà thì tối nay không phải anh chết chính là tôi chết. Cho nên cố gắng nhỏ giọng, thật nhỏ giọng...”
Thấy cô căng thẳng đến dựng cả tóc lên, Trịnh Diễn Tự gật đầu, lần đầu tiên quyết định phối hợp.
Sau khi dặn dò Chung Dĩ Mặc đứng sau cùng một lần nữa, Viên Mãn mới nhẹ nhàng mở cửa.
Giơ tay vẫy người phía sau, cô Viên dẫn tổ ba người đột nhập vào nhà.
Không dám bật đèn, chỉ có thể sử dụng điện thoại di động soi đường, ba người gần như phải sờ soạng đi ra ban công.
Trong lúc tất cả đều diễn ra thuận lợi, đột nhiên Chung Dĩ Mặc sợ hãi giậm chân: “Mẹ nó! Cái quái gì thế?”
Viên Mãn đi phía trước kinh hãi, vội quay lại bịt miệng Chung Dĩ Mặc.
Chung Dĩ Mặc vội dùng điện thoại di động soi xuống dưới chân mình.
Thì ra là một con chó đang liếm chân hắn.
Thấy con chó này nhanh chóng bỏ qua hắn đi đến chỗ khác, Chung Dĩ Mặc thở phào nhẹ nhõm. Nhưng một lát sau hắn lại hoảng sợ trợn tròn mắt.
Không ngờ con chó này lại chạy đến... liếm chân Trịnh Diễn Tự.
Phải biết tử huyệt duy nhất của Trịnh Diễn Tự chính là... Sợ nhột!
Chung Dĩ Mặc thầm nghĩ: Toi rồi!
Quả nhiên một giây sau, Trịnh Diễn Tự đột nhiên bị liếm chân, toàn thân cứng ngắc. Sau đó anh ta nghiêng người. Sau đó nữa ngã thẳng xuống đất.
Chung Dĩ Mặc đưa tay che mắt không dám nhìn tiếp.
Nhìn thấy cảnh này, Viên Mãn lập tức sợ toát mồ hôi, không hề do dự lao tới ôm lấy Trịnh Diễn Tự.
Thà làm đệm thịt cho gã này còn hơn để mẫu thân đại nhân tỉnh giấc...
Thà bị gã này đè bẹp còn hơn bị mẫu thân đại nhân nổi giận đập dính vào tường không bóc ra được...
Nhưng trên đời này luôn có một số chuyện không diễn ra theo ý nguyện của con người...
Trong tình thế cấp bách, không biết người nào vướng chân người nào, cả hai người đồng thời ngã rầm xuống đất.
Một giây sau, đèn phòng khách đột nhiên sáng bừng.
Một tiếng gầm giận dữ vang vọng trong phòng: “Mấy đứa đang làm trò gì?”
Quả thực... không kém gì tuyệt chiêu sư tử hống...
Chung Dĩ Mặc cảm thấy ba hồn bảy vía đều bị đánh bay, chậm rãi quay lại về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một quý bà đứng cạnh cửa phòng ngủ đang trợn tròn hai mắt, khiếp sợ nhìn con gái mình vừa ngã xuống đất.
Và cả gã trai xa lạ đang bị con gái mình đè lên người...
****************
Lời tác giả: Cô Viên – người sắp bị mẫu thân đại nhân đập dính vào tường không bóc ra được - và Trịnh tiên Trịnh – gã sợ nhột - đã tiếp xúc thân mật lần đầu tiên, mọi người có hài lòng không?
Hỏi một câu quái ác nhé, tiếp theo các bạn chờ mong điều gì?
A. Trịnh tiên sinh bị bà Viên dùng vũ lực đe dọa, buộc trở thành con rể tương lai nhà họ Viên.
B. Trịnh tiên sinh không đành lòng nhìn thấy Viên Mãn bị đập dính vào tường không bóc ra được, miễn cưỡng đồng ý đóng kịch trước mặt bà Viên, nhận Viên Mãn là bạn gái mình.
C. Trịnh tiên sinh thà chết không chịu khuất phục, cùng Viên Mãn bị bà Viên đập dính vào tường không bóc ra được.