“Mẹ với bố con đã nghiên cứu cả ngày xem tiệc thông gia ăn ở đâu. Con mau cho ý kiến đi”.
Bà Viên nói xong lại đến lượt ông Viên: “Trịnh tiên sinh là người ở đâu? Quen ăn cay hay là ăn nhạt?”
Điệu bộ này đâu giống chuẩn bị cho một bữa tiệc thông gia đơn giản? Quả thực không khác gì đang lo tiệc cưới.
Tâm tư của hai ông bà, Viên Mãn sao có thể không hiểu? Cô đã mất quá nhiều thời gian vì Bác Yến, không dễ gì bà Viên chấp nhận Bác Yến, không ngờ Bác Yến lại chạy mất. Bây giờ cô dù gì cũng đã 27 tuổi, nếu còn không đưa chân cho mau, đến lúc qua 30 cha mẹ hẳn sẽ rất sầu.
Nhưng mà...
Viên Mãn kẹp chặt cặp tài liệu vào nách, xua tay với ông bà Viên, không nói một lời đi về phòng với dáng vẻ cực kì mệt mỏi.
Vừa đưa tay đóng cửa phòng vào, điện thoại di động đã kêu lên.
Viên Mãn nhìn hai chữ Cao Đăng hiện lên trên màn hình gọi đến, đoán ngay được Cao tiên sinh muốn nói gì.
Quả nhiên cô vừa nghe điện thoại, giọng nói vui sướng của Cao Đăng đã như mũi tên đâm thẳng vào lưng Viên Mãn: “Chị Viên, chị đúng là năng suất thật đấy. Em vừa về nhà xem máy tính đã nhìn thấy chị nhập hợp đồng và tư liệu về Trịnh Diễn Tự vào rồi. Xem ra chai rượu vang 1994 đó không đáng giá đấy chứ”.
Viên Mãn bị tên bắn trúng lưng, nách không kẹp chặt được nữa, cặp tài liệu lạch cạch rơi xuống giường. Trong cặp tài liệu này là tờ hợp đồng Trịnh Diễn Tự vừa kí một tiếng trước.
Ba chữ Trịnh Diễn Tự viết ngoáy nhưng nét chữ rõ ràng, muốn đọc sai cũng khó.
Thế là công ty tư vấn của họ có thêm một khách hàng lớn. Không ủ rũ như cô giáo Viên bên này, Cao Đăng bên kia cực kì nhiệt tình: “Đúng rồi, đoạn tiếng chim của Hướng Mông đã dịch ra rồi”.
“Ờ”.
Phản ứng lãnh đạm này... không phù hợp với tính tình của Viên đầu to tọc mạch, có điều Cao Đăng cũng không quan tâm được nhiều như vậy. So với biểu hiện khác thường của Viên đầu to, hiển nhiên đoạn tiếng chim của Hướng Mông đáng chú ý hơn nhiều.
“Chuyện đại khái thế này. Hướng Mông ở nước ngoài yêu một người hơn ba năm, gần đây mới phát hiện thì ra đối tượng đó đã có vợ từ lâu. Đối phương có vẻ như định li hôn vì Hướng Mông, nhưng Hướng Mông mặc kệ, bỏ về Trung Quốc”.
“...”
Sao? Tại sao Viên đầu to lại không tỏ ra kinh ngạc chút nào? Cao Đăng bên kia điện thoại bắt đầu chú ý đến sự yên lặng bên này, ngây ra một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Cho nên lần này Hướng Mông về nước tám phần mười là về chữa trị vết thương lòng. Lúc này Trịnh Diễn Tự thừa dịp mà vào chính là thời cơ tốt nhất”.
Biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thắng, theo thông lệ trước đây, mục tiêu đã có bạn trai cũ thì cách nhanh nhất đương nhiên là khởi đầu từ bạn trai cũ để hiểu được những yêu ghét của Hướng Mông đối với đàn ông. Nhưng vấn đề đã xuất hiện: “Bạn trai cũ của Hướng Mông ở nước ngoài, bây giờ chúng ta cũng không có điều kiện tài chính để bay một chuyến đến Paris tìm hiểu xem người đàn ông có thể làm Hướng Mông mê như điếu đổ này ngang dọc thế nào, xem ra chỉ có thể dùng phương án 2. Em sẽ theo dõi Hướng Mông một thời gian, khi cần thiết có thể tìm người thử cô ta xem cô ta thích mẫu đàn ông kiểu gì”.
“...”
“Quyết định như vậy nhé? Em theo dõi Hướng Mông, chị theo Trịnh Diễn Tự...” Độc thoại từ đầu đến giờ, cuối cùng Cao Đăng không nhịn được gầm lên: “Chị! Viên!”
Lúc này Viên Mãn mới giật mình bừng tỉnh: “Được! Không thành vấn đề!”
Hành trình mới của cặp đôi đối tác vàng đã khởi đầu như vậy.
***
Đầu tiên phải cố hết sức tạo cơ hội cho khách hàng tiếp xúc với nhân vật mục tiêu.
Lựa chọn đầu tiên đương nhiên là giai đoạn chạy sáng dễ dàng sinh ra hormone.
Kịch bản dự kiến vốn là thế này: Trịnh Diễn Tự chủ động hẹn Hướng Mông đi chạy, trên đường chạy phải tạo ra rắc rối, rắc rối này phải đánh trúng điểm yếu của Hướng Mông.
Hiệp 1 bắt đầu!
Ngay cả diễn viên Cao Đăng cũng đã tìm được. Trình diễn một vở trai có vợ muốn tán Hướng Mông là được, rắc rối không cần quá lớn, chỉ cần làm cho Hướng Mông khó xử là được. Cuối cùng Trịnh Diễn Tự ra mặt, dễ dàng ngăn cơn sóng dữ. Đây không đơn thuần để cộng điểm cho Trịnh Diễn Tự, nhìn xa hơn, sau này khi Hướng Mông gặp phải vấn đề tương tự, Trịnh Diễn Tự đương nhiên sẽ trở thành chỗ dựa đầu tiên cô ta nghĩ đến, đối tượng đầu tiên cô ta muốn dốc bầu tâm sự. Mặt khác cũng có thể làm cho Hướng Mông càng thêm ghét cay ghét đắng đám đàn ông đã có vợ, loại trừ khả năng cô ta nhất thời mềm lòng quay lại với người yêu cũ.
Kế hoạch của Cao Đăng hoàn mỹ như thế, nhưng kế hoạch lại không theo kịp sự biến chuyển của tình hình.
Diễn viên cắm chốt trên đường chạy sớm của Trịnh Diễn Tự đủ một tiếng, mồ hôi chảy vào mắt cay xè, cuối cùng Trịnh Diễn Tự cũng xuất hiện.
Cùng chạy với Trịnh Diễn Tự...
Lại không phải Hướng Mông?
Diễn viên cứ thế trơ mắt nhìn Trịnh Diễn Tự và một cô gái hơi béo chạy qua trước mặt mình, một bên là cô gái mập chạy qua trước mắt, một bên là đại mỹ nữ như tư liệu cung cấp... Rõ ràng không phải một người, anh ta có nên hạ thủ hay không?
Trong lúc diễn viên còn đang do dự, Trịnh Diễn Tự và Viên Mãn đã chạy xa rồi.
Hiệp một thất bại...
Vẫn như mọi ngày, hôm nay chạy đủ bốn cây số, về tắm rửa đứng lên cân xong mới được ăn sáng. Viên Mãn vừa cầm quần áo đi vào nhà tắm, điện thoại khởi binh hỏi tội đã tới.
Nhìn hai chữ Cao Đăng trên màn hình điện thoại, Viên Mãn không nhịn được nuốt nước bọt. Do dự một hồi, đến lúc đối phương sắp bỏ cuộc, Viên Mãn mới nghe máy.
“Chị Viên! Sao bảo Trịnh Diễn Tự hẹn Hướng Mông đi chạy sớm cơ mà? Chị đừng nói với em là chị quên đấy...”
Cô giáo Viên quả thật không nói với Cao Đăng việc mình quên mất chuyện này.
“Tối qua Hướng Mông từ nhà hàng về nhà bị trẹo chân, cậu không biết à?”
Cao Đăng ngẩn ra.
“Này, cậu Cao, cậu thất trách quá đấy. Nhân vật mục tiêu bị trẹo chân mà cũng không biết”.
Lần này đến lượt Cao Đăng chột dạ: “Hôm nay em mới bắt đầu theo Hướng Mông, ai mà biết được tối qua cô ta bị trẹo chân”.
Lúc này trong đầu Viên Mãn chỉ có một âm thanh: Oh yeah!
Bên kia điện thoại Cao Đăng đang tự kiểm điểm lại mình, không hề nghi ngờ hiệp 1 thất bại thảm hại có phải vì trong cặp đôi cộng tác vàng đã xuất hiện kẻ phản bội hay không...
May mà đến trưa Hướng Mông chủ động hẹn Trịnh Diễn Tự đi ăn. Kế hoạch chạy sớm đổ bể, Cao Đăng không dám thờ ơ nữa, vừa nghe tin lập tức hành động, lái xe đến thẳng bên ngoài tòa nhà Khoa Tín.
Thấy Hướng Mông xuống taxi, Cao Đăng cũng tấp xe vào làn đỗ xe bên đường, vội vã gọi điện thoại cho Viên Mãn.
“Tai nghe bluetooth đưa cho Trịnh Diễn Tự chưa?”
“Rồi”. Viên Mãn đang cắm chốt trong nhà hàng, giọng nói không phân biệt được tâm tình.
Cao Đăng hài lòng cất điện thoại, chỉ chốc lát sau đã thấy hai người Trịnh Diễn Tự và Hướng Mông một trước một sau đi ra khỏi tòa nhà Khoa Tín.
Hiệp 2 bắt đầu!
Cao Đăng cầm ống nhòm nhìn, trên tai Trịnh Diễn Tự đã đeo chiếc tai nghe bluetooth bọn họ chuẩn bị trước đó.
Cao Đăng đắc ý hết sức, lần này sẽ không có sai sót gì nữa...
Nhưng dần dần nét cười trên mặt Cao Đăng cứ nhạt dần đi, vội gửi tin nhắn ca thán với Viên Mãn: “Theo chị EQ của Trịnh Diễn Tự có phải số âm không? Nhân vật nữ chính bị đau chân còn đến cùng hắn đi ăn cơm, vậy mà hắn cùng cô ta lại đi một trước một sau, không biết đỡ cô ta một chút?”
“...” Viên Mãn yên lặng. Nhân vật nữ chính quả thật bị đau chân, nhưng súng ống của Trịnh Diễn Tự cũng đang hỏng hóc, vấn đề còn nghiêm trọng hơn. Còn chưa biết ai nên đỡ ai ấy chứ...
Không nhận được trả lời của Viên Mãn, Cao Đăng đành phải độc lập chỉ điểm giang sơn, đưa tay giữ tai nghe bluetooth, bắt đầu điều khiển từ xa: “Trịnh tiên sinh, mau đi lên đỡ cô ấy, đừng ôm vai, ôm eo...”
Trịnh Diễn Tự cách đó không xa rõ ràng đã nghe thấy đề nghị của Cao Đăng, bước chân hơi chậm lại, ánh mắt không khỏi liếc nhìn phần eo Hướng Mông. Cao Đăng nhìn thấy toàn bộ qua ống nhòm, không nhịn được thầm than: EQ thấp nhưng cuối cùng cũng biết điều...
Trịnh Diễn Tự bước nhanh hơn, nhanh chóng đi tới bên cạnh Hướng Mông, đi song song với Hướng Mông, chậm rãi đưa tay về phía eo Hướng Mông. Cao Đăng đã hưng phấn trợn mắt, nhưng một giây sau hai mắt gã lại tối sầm. Gã thiểu năng EQ này không ngờ nửa đường lại chuyển hướng tay, không ngờ lại không ôm eo Hướng Mông mà chỉ nắm khuỷu tay Hướng Mông cho Hướng Mông mượn lực.
Cao Đăng không nhìn được nữa, ngẩng đầu yên lặng nhìn trời xanh.
Vốn từ bạn biến thành người yêu đã là việc khó, lại gặp phải một gã EQ âm nữa...
Trong lúc Cao Đăng cảm khái như vậy, Trịnh Diễn Tự và Hướng Mông đã ngồi vào xe. Thấy xe của đối phương đã sắp lăn bánh, Cao Đăng vội dừng thở dài than ngắn, khởi động xe chuẩn bị đuổi theo. Nhưng lúc này...
Có người gõ cửa kính xe gã.
Ai mà không biết điều như vậy, đang thời khắc mấu chốt lại làm phiền người ta? Hai ngọn lửa vô danh trong mắt vù vù phun ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó lại tắt ngấm.
Đứng ngoài cửa sổ xe không phải người khác mà là tiểu thư Trần Trình mặt lạnh mắt lạnh.
Cái gì gọi là chó chê mèo lắm lông? Có lẽ giống như Cao Đăng lúc này, rõ ràng chính mình cũng bê bết vì chuyện tình cảm, làm gì có tư cách cười nhạo người ta EQ âm?
Cao Đăng nuốt nước bọt, hạ cửa kính xe xuống.
“Đã lâu không gặp”.
Gã cố gắng giữ nụ cười, nói một câu vô thưởng vô phạt. Trần Trình lại hoàn toàn không để ý, chỉ đưa tay giật tai nghe bluetooth trên tai Cao Đăng xuống. Không hổ là nữ trung hào kiệt, động tác cực kì chính xác, Cao Đăng muốn tránh cũng tránh không kịp, cứ thế bị tước mất tai nghe.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn tai nghe bluetooth bị coi như bằng chứng phạm tội, giơ lên trước mí mắt gã.
“Đang theo dõi ai?” Trần Trình mắt sáng như đuốc.
Cao Đăng trợn mắt nói dối: “Cái gì mà theo dõi? Tôi không hiểu ý cô”.
“Thôi đi, trước anh cũng theo dõi tôi như vậy. Đừng tưởng tôi không biết”.
Cao Đăng lập tức không cãi được nữa.
Đúng vậy, gã chỉ nhớ vị Trần tiểu thư này từng là đối tượng 419 của gã, suýt nữa quên mất cô ta cũng từng là đối tượng điều tra của gã...
Bên này, cách một cánh cửa xe, oan gia gặp nhau nơi ngõ hẹp.
Bên kia, xe của Trịnh Diễn Tự đã nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ rồi biến mất.
Hiệp 2 thất bại! À không, kì thực còn chưa tính là thất bại, ít nhất còn có Viên Mãn trên sàn đấu. Cao Đăng nghĩ như vậy, cuối cùng cũng thấy an ủi hơn một chút.
Lúc này Cao Đăng tuyệt đối không ngờ rằng: Tổ chức... có thể đã phản bội gã.
***
Bữa cơm trưa nay của Trịnh Diễn Tự dường như không có bất cứ tiến triển nào.
Thay thế Cao Đăng trở thành người điều khiển qua tai nghe bluetooth, Viên Mãn chỉ nghe Trịnh Diễn Tự yên lặng, còn Hướng Mông thì thỉnh thoảng tìm chuyện để nói, tự giễu tối qua mình xuống bậc thềm mà cũng bị trẹo chân gì đó...
Thậm chí có lúc Trịnh Diễn Tự vào nhà vệ sinh rất lâu không quay lại bàn.
Có thể ngay cả bản thân Trịnh Diễn Tự sau này hồi tưởng lại cũng sẽ cảm thấy kì quái, vì sao khi đó anh ta lại bỏ mặc Hướng Mông, đứng ngoài nhà vệ sinh rất lâu để nói những chuyện nhạt nhẽo với Viên Mãn qua tai nghe bluetooth...
“Buổi tối đến quán bar nhé!”
“Không đi”.
“Vì sao?”
“Vì cô cứ uống say là hóa thân thành phần tử khủng bố”.
“Đây là tôi muốn tốt cho anh thôi, có lúc quán bar chính là hình ảnh thu nhỏ của xã hội. Phụ nữ trong quán bar chính là hình ảnh thu nhỏ của phụ nữ xã hội này. Trước khi rõ Hướng Mông là mẫu phụ nữ thế nào, anh phải...”
“Không đi”. Vừa nghĩ đến vết xe đổ, Trịnh tiên sinh đã chém đinh chặt sắt.
Gã Trịnh tiên sinh này đúng là cứng đầu. Viên Mãn đang nói thì bị ngắt lời, nhưng mạch suy nghĩ không bị đứt, phút chốc sau đã chuyển giọng khuyên nhủ: “Mẫu người phụ nữ thích thực ra không ngoài mấy loại. Gái mười lăm thích trai ba mươi, trai ba mươi thích máy bay, máy bay thích trai trẻ, trai trẻ thích phụ nữ thành đạt, phụ nữ thành đạt thì tùy tâm tình sẽ thích tùy loại”.
Trịnh Diễn Tự không đổi sắc mặt: “Cô đúng là mồm mép tép nhảy”.
Viên Mãn coi như anh ta đang khen mình, dừng lại một lát rồi lại nói: “Đàn ông tán gái cũng không ngoài bốn chữ: Cho thứ họ thích. Nếu cô ta không rành thế sự, anh sẽ dẫn cô ta đi xem thế gian phồn hoa. Nếu cô ta đã từng trải sự đời, anh lại dẫn cô ta đi vòng quay ngựa gỗ. Nói vòng vo một hồi như vậy, thực ra chính là muốn nói với anh, trước khi chưa xác định được Hướng Mông thích mẫu đàn ông như thế nào, anh phải học được cách làm một người đàn ông có thể ứng phó mọi kiểu phụ nữ”.
Ý đồ của Viên Mãn bị vạch trần một cách tàn nhẫn: “Nói vòng vo một hồi như vậy, thực ra chính là muốn tôi đi cùng cô đến quán bar”.
Nhưng dù đã bị vạch trần, cô giáo Viên vẫn dựa vào ba tấc lưỡi thuyết phục được Trịnh tiên sinh.
Nhưng, rõ ràng là đến quán bar cơ mà? Tại sao người phụ nữ này lại dẫn anh ta vào một cửa hàng trang phục đàn ông dị hợm?
“Đến quán bar cơ mà? Dẫn tôi đến đây làm gì?” Trịnh Diễn Tự vừa vào đến cửa hàng đã phát hiện tình hình khác thường.
Viên Mãn lại tiếp tục lí do lí trấu: “Anh ăn mặc như bây giờ đến quán bar thì không cần làm gì phụ nữ cũng đổ xô vào rồi”. Viên Mãn nhìn một lượt từ trên xuống dưới: “Cho nên bước đầu tiên chính là thay bộ đồ sặc mùi nhân dân tệ trên người anh đi, như vậy anh mới có thể hấp dẫn người khác giới bằng chính bản thân mình chứ không phải bằng money”.
Nói rất có lí.
Trịnh tiên sinh lại một lần nữa bị thuyết phục.
Nhưng...
Lúc thì cho anh ta mặc một bộ cao bồi, lúc lại cầm váy ca rô truyền thống Scotland nhét vào tay anh ta, lúc lại bắt anh ta mặc... Có chắc cô ta đang giúp mình không?
Đã thay đủ năm bộ áo quần lố lăng, sự nghi ngờ trong lòng Trịnh Diễn Tự sắp tràn lan đến chân trời.
Bên kia, Viên Mãn ngồi trên sofa ngoài phòng thử đồ, thấy rèm phòng thử đồ kéo ra, Trịnh Diễn Tự mặc một bộ quần áo phong cách hippie xuất hiện trước mặt cô.
Bất kể phong cách gì, gã này mặc vào đều rất hợp.
Viên Mãn nhìn mãi nhìn mãi, suýt nữa ngủ mất. Người đàn ông này dáng người quá chuẩn, mặt mũi quá sáng sủa, mặc kiểu gì cũng không tỏ ra kệch cỡm, thật sự là... chán chết.
Đến tận cuối cùng...
Rèm phòng thử đồ mở ra một lần nữa. Viên Mãn vẫn ngồi an vị trên sofa đối diện chợt sững sờ, sau đó bắt đầu ôm bụng cười to.
“Ha ha ha! Ha ha ha ha ha! Thì ra cũng có quần áo không hợp với anh! Ha ha ha!”
Tạo hình cuối cùng của Trịnh Diễn Tự lúc này miêu tả tương đối phức tạp: Ngang tàng, phá cách, khác người, thành thị nông thôn kết hợp...
Nhìn Viên Mãn cười suýt nữa ngã từ sofa xuống, khóe miệng Trịnh Diễn Tự giật giật.
Cô ta chơi khăm mình, chắc chắn...