Cô nên trả lời thế nào? Nghe lời anh ta đến trại huấn luyện giảm béo? Thế thì có mà lộ tẩy ngay.
“Tôi...” Dứt khoát mặt dày, vênh mặt lên một bộ vô lại: “Để tôi suy nghĩ thêm đã”.
“Cô!” Trịnh Diễn Tự cau mày: “Tại sao cô lại có thể lật lọng được?”
Còn cô giáo Viên một khi đã ngụy biện là ít người sánh kịp: “Anh không biết độc quyền của phụ nữ chính là lật lọng sao?”
Trịnh Diễn Tự tức quá bật cười, người phụ nữ này quả thực ngang ngược, rõ ràng là muốn tốt cho cô ta mà cô ta lại không hề cảm kích.
Viên Mãn ôm thùng phim Hàn vất vả đứng lên, quay người bước đi. Rôm trên người cắn ngứa ngáy khó chịu, cô phải nhanh chóng về nhà tháo bỏ hết bộ đồ hóa trang đặc hiệu mới được: “Chờ tôi suy nghĩ xong sẽ trả lời anh!”
Cô nói mà không quay đầu lại, bước chân vội vã kết hợp với thân hình vạm vỡ vô hình trung tạo nên một khí trường mạnh mẽ. Một giây trước, Trịnh Diễn Tự gần như không nhịn được chạy lên tóm cổ Viên Mãn lôi đi, một giây sau lại chỉ sầm mặt đứng yên không động.
Cuối cùng có một người như vậy xuất hiện, đánh không được, mắng không xong, đuổi đi thì không nỡ, tránh mặt thì không cam lòng, gặp mặt lần nào cũng tức gần chết, không gặp lại có một chút nhớ nhung... Cảm giác này thật sự rất mâu thuẫn.
“Chờ đã!” Trịnh Diễn Tự gọi cô lại.
Viên Mãn dừng bước, quay lại, vẻ mặt tương đối khó chịu. Rôm cắn thật là ngứa quá đi...
Nhưng vẻ mặt này rơi vào trong mắt Trịnh Diễn Tự lại khiến anh ta đau xót.
Trong thời gian người phụ nữ này biến mất, thấy anh ta gần như loạn hết thế trận, Chung Dĩ Mặc lại cho rằng như thế là đáng đời: “Cô ấy quen biết cậu có ba tháng thôi, sao có thể sinh ra tình cảm không dời không đổi? Cùng lắm chỉ có chút thiện cảm, vậy mà cậu từ chối người ta trước, từ chối nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, không để lại đường sống, không dây dưa dài dòng, cậu còn trông chờ cô ấy tiếp tục bám lấy cậu? Phụ nữ thực ra rất thực dụng, ai tốt với cô ấy, cô ấy sẽ tốt với người đó. Loại phụ nữ em yêu anh yêu anh yêu anh, yêu anh đến chết cũng không thôi, yêu anh đuổi cũng không đi hoàn toàn không tồn tại trên thời gian này. Có câu nói thế nào nhỉ...”
“...”
“À, lúc em biết anh, anh không biết em. Lúc em thích anh, anh biết em. Lúc em yêu anh, anh thích em. Lúc em ra đi, anh yêu em... Tình cảm thường xuyên có hiện tượng không đồng bộ như vậy, nếu không trên thế giới này người người đều có đôi có cặp, làm gì còn những kẻ FA?”
Chung Dĩ Mặc cho Trịnh Diễn Tự uống một bát súp gà tâm hồn (ND: The chicken soup for the soul, thường dịch là Hạt giống tâm hồn) quá hạn đắng ngắt, vì vậy lúc này Trịnh Diễn Tự nhớ lại, khóe miệng không khỏi lộ ra một thoáng cười khổ: Cũng đúng, cô ấy sẽ không đứng ở chỗ cũ chờ anh ta quay lại, tại sao phải chờ một kẻ chậm chạp trong tình cảm như anh ta làm gì?
Trịnh Diễn Tự thu nét cười, bước đến gần: “Tôi mang lên nhà giúp cô...”
Còn chưa nói xong đã khựng lại.
Bởi vì hình như anh ta giẫm phải thứ gì đó.
Trịnh Diễn Tự cúi xuống nhìn, đó là một tấm bìa màu đỏ, một góc còn in chữ 囍 màu vàng. Viên Mãn cũng cúi xuống nhìn theo ánh mắt cô ta, lập tức đưa tay sờ túi theo phản xạ, và trong túi đương nhiên không có thứ gì.
Thấy Trịnh Diễn Tự định cúi xuống nhặt tấm thiếp cưới, Viên Mãn lập tức buông thùng các tông trong tay ra lao tới.
Nhưng vẫn không kịp.
Trịnh Diễn Tự nhặt thiếp cưới lên trước cô một bước, mở ra xem, vẻ mặt sững sờ.
Ôi... Biết thế đừng mang theo tấm thiếp cưới trên người.
Túi cô rất nông, cô không hề phát hiện thiếp cưới từ trong túi rơi ra lúc nào, nhưng để thiếp cưới trên nhà lại sợ mẫu thân đại nhân phát hiện, sau đó an ủi cô: “Con gái của mẹ đừng đau lòng, có bố mẹ ở đây rồi, con phải suy nghĩ thoáng một chút. Mất con tuyệt đối là một tổn thất của thằng đó...”
“...”
“Con gái à, có chuyện gì đừng giấu trong lòng, con cứ nói với mẹ, nói ra được sẽ dễ chịu hơn”.
Tấm lòng cha mẹ đương nhiên Viên Mãn phải nhận, nhưng mấu chốt là... Cô hoàn toàn không đau lòng chút nào! Mẫu thân đại nhân lại luôn tự ý coi cô như một cô gái bị vứt bỏ, cô có thể làm thế nào được nữa? Nói thật với mẫu thân đại nhân rằng mình hoàn toàn không đau lòng? Mẫu thân đại nhân chắc chắn sẽ cho rằng cô đang miễn cưỡng cười vui, nước mắt chảy ngược vào tim, chắc chắn sẽ an ủi cô nhiều hơn nữa... Thôi thì dứt khoát cầm luôn cả thiếp cưới theo người.
Không ngờ lại bị Trịnh Diễn Tự nhặt được.
Trịnh Diễn Tự nhìn thiếp cưới, nhìn Viên Mãn, rồi lại nhìn thùng đĩa phim Hàn bị cô ném tung tóe dưới đất, sắc mật gần như lập tức tối sầm.
Vì đống đĩa phim này, trước đây suýt nữa cô trở mặt với anh ta, khi đó mỗi lời cô nói đều cho thấy rõ sự tổn thương trong lòng cô. Bây giờ vì một tấm thiếp cưới tầm thường, cô lại sẵn sàng ném bỏ hết đống đĩa phim này.
Tạm không nói số đĩa này anh ta phải đi tìm mấy ngày mới mua được đầy đủ, cũng không nói tới chuyện anh ta còn phải lên mạng xin giúp đỡ, đăng lên mạng hết những tình tiết nhỏ nhặt anh ta có thể nhớ được, ngồi online đợi ngày qua ngày, đáp án dân mạng đưa ra không giống nhau, anh ta còn phải tải từng bộ phim về xem một lượt. Mấy ngày đó quả thực xem phim Hàn nhiều đến mức đêm không ngủ được, xem đến buồn nôn, đến bây giờ với lượng phim Hàn anh ta đã xem, có gọi anh ta là chuyên gia phim Hàn cũng không quá đáng.
Vì vậy bây giờ bị ném bỏ như giầy cũ dường như không phải đống đĩa đó là mà tâm huyết của anh ta.
Ba tháng chung quy vẫn đánh không lại tám năm... Cho dù “tám năm” của cô ấy đã sắp cưới một phụ nữ khác.
Viên Mãn giật lại tấm thiếp cưới cất vào trong túi, giữ chặt miệng túi, không hề phát hiện vẻ khác thường của người trước mặt.
Trịnh Diễn Tự nhìn bàn tay cô giữ chặt miệng túi, bật cười một tiếng thê lương. Một tấm thiếp cưới tầm thường mà quý như bảo bối...
“Cô sẽ đi chứ?”
“...”
“...”
Hai mắt Trịnh Diễn Tự nheo lại đầy nguy hiểm, nếu cô dám tỏ ra buồn bã đau thương dù chỉ là chút xíu, anh ta cũng dám chém cô thành từng mảnh.
“Đương nhiên!” Cô giáo Viên kiêu ngạo đến mức không thể kiêu ngạo hơn được nữa.
Ánh mắt Trịnh Diễn Tự chùng lại.
“Không những phải đi mà còn phải đi thật xinh đẹp, làm cho cô dâu âm u thất sắc, làm cho chú rể hối hận vì đã mời tôi”.
Khóe miệng Trịnh Diễn Tự khẽ cong lên. Thế này còn tạm được.
Lúc này cô giáo Viên đang tưởng tượng đến ngày 14 tháng 2 mình rực rỡ giữa tiệc cưới làm Bác Yến méo mặt vì giận dữ. Một giây sau bộ mặt Bác Yến trong tưởng tượng lại biến thành bộ mặt lạnh lùng của Trịnh Diễn Tự, cuối cùng cô giáo Viên cũng ý thức được mình đã lỡ lời.
Cúi đầu nhìn chính mình một cái. Bụng béo đến mức cô không nhìn thấy chân mình nữa. Dáng vẻ béo chết người không đền mạng của cô bây giờ sẽ chỉ khiến chú rể hối hận đã mời cô vì sợ cô ăn quá nhiều mà thôi.
Lại ngẩng đầu lên nhìn, Trịnh Diễn Tự chỉ nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, dường như đang cố gắng tìm kiếm xem sự tự tin của cô rốt cuộc từ đâu mà đến?
Cuối cùng Trịnh Diễn Tự không tìm thấy gì, lông mày hạ xuống: “Tôi đi cùng cô”.
Người phụ nữ này lập tức hoảng sợ nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi: “Không cần!”
Vừa nói xong đã thấy Trịnh Diễn Tự nheo mắt lại. Biểu hiện của mình quá khác thường, cũng khó trách anh ta lại cảm thấy ngạc nhiên. Viên Mãn giả vờ ho mấy tiếng, cố gắng làm cho chính mình tỏ ra tự nhiên một chút: “Không cần, tôi đi một mình được rồi”.
“...”
“...”
***
Ngày 14 tháng 2 năm 2015, Valentine, nhiệt độ Bắc Kinh từ âm 1 đến 10 độ C, có sương mù nhẹ. Sáng sớm Viên Mãn đã đến cửa hàng, nhiệt tình thử các loại váy áo.
Không hở lưng chính là hở chân, không hở chân chính là hở ngực, không hở ngực chính là hở xương quai xanh, không lộ xương quai xanh chính là hở eo... Tóm lại không hở là không được.
Sáng sớm đã bị cô kéo đi thử váy áo, Cao Đăng buồn ngủ ngồi trên sofa ngáp không ngừng. Thấy cô lại thay một bộ váy hở lưng từ phòng thử đồ đi ra, Cao Đăng liền giơ điện thoại lên trước mắt cô.
Viên Mãn còn tưởng anh ta muốn cho cô xem thứ gì hay ho, kết quả vừa nhìn vào màn hình điện thoại...
Dự báo thời tiết?
Cao Đăng dụi đôi mắt ngái ngủ: “Dự báo thời tiết cho biết hôm nay nhiệt độ cao nhất là 10 độ, chị mặc thế này, vạn nhất chết cóng em cũng không nhặt xác giúp chị đâu”.
Không biết Viên Mãn thật sự không nghe thấy hay là hoàn toàn không thèm quan tâm, chỉ biết cô xoay một vòng trước gương rồi hài lòng quyết định: “Bộ này đi!”
Rồi đưa thẻ cho nhân viên phục vụ bên cạnh.
Một phút sau, Viên Mãn mặc bộ chiến bào được chọn lựa tỉ mỉ, run rẩy trong gió lạnh. Tốt rồi, cuối cùng cũng đẹp đẽ lạnh người...
“Chị đây là cần đến cướp chú rể hay là cướp cô dâu?” Cao Đăng bên cạnh cười ha ha.
“Đương nhiên là...” Trước Viên Mãn một giây còn vẻ mặt đắc ý, một giây sau lại nghệt mặt ra, giữ nguyên một giây, hai giây, ba giây...
“Hắt xì!”
Chuẩn bị lâu như vậy, còn tưởng rằng cô phải tuyên bố điều gì kinh hãi người đời, không ngờ lại chỉ là hắt xì một cái...
Bị nước bọt bắn cả vào mặt, Cao Đăng im lặng lau mặt, im lặng cầm áo khoác khoác lên người vị tiểu thư đẹp đẽ làm người ta lạnh lẽo này...
Nửa tiếng sau.
Một chiếc xe từ từ dừng lại bên ngoài địa điểm hôn lễ, cửa xe mở ra, một đôi giày cao gót đen bóng bước xuống đầy tự tin.
Tất cả đã an bài xong, cô giáo Viên đi vào lấy sắc đè người.
Trời lạnh thế này, không ngờ lại tổ chức hôn lễ ngoài trời, tự cho là lãng mạn mà không biết trong lòng khách khứa đều đang chửi rủa không ngừng. Viên Mãn vừa oán thầm vừa kí tên vào sổ lưu niệm.
Từ lúc bước qua cổng vòm kết bằng hoa tươi, không phụ công sức của cô hắt xì từ này đến giờ, nơi cô đi qua, gần như là tất cả mọi người đều phải đưa mắt nhìn cô.
Đương nhiên cô giáo Viên sẽ không nghĩ rằng những người này mặc dù đều nhìn mình chăm chú nhưng trong lòng có lẽ lại đang cảm thán: Trời lạnh thế này mà ăn mặ hở hang, đúng là một kẻ ngốc nghếch!
“Hắt xì!”
Lại hắt xì một cái, Viên Mãn vội lau mũi kì thực cô cũng không thấy lạnh lắm, tại sao cứ hắt xì không ngừng?
Nghi vấn này mới xuất hiện trong đầu cô đã có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Viên Mãn ngẩn ra...
Không thể!
Viên Mãn quay phắt sang nhìn cho rõ.
Cô không nhìn thấy Bác Yến.
Không nhìn thấy Tống Lâm Giai.
Không ngờ cô lại nhìn thấy...
Trịnh Diễn Tự???
Trịnh Diễn Tự đi vào cổng vòm hoa tươi, ánh mắt hờ hững nhìn lướt qua khắp nơi, không giận mà vẫn uy nghiêm.
Lúc sắp bị anh ta nhìn thấy, Viên Mãn đột nhiên ngồi xuống trốn sau hai em bé, tim đập như sấm.
Vì sao anh ta lại ở đây? Vì sao?